Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngô Biển Quân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 512 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:06:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 403: Chợt Hiểu
rên một đỉnh núi của Nguyệt lượng, thần thụ xanh tươi, hoa cỏ thơm nức, màu sắc rực rỡ toát ra mùi rượu thơm dụ người.
Mấy túy quỷ đang uống rượu ca hát, cảm khái đời là mấy nỗi.
Tử Kim thần long đã say khướt, liên tục gầm lên khiến thần lang do Thần gia tự nuôi tưởng là đồng loại đang hú, cũng nhìn trăng hú theo.
Long Bảo Bảo say mờ mắt, lúc lắc đầu, lớn lối: "Đời không ăn nhậu đúng là mất hết thú vị, Tiểu Thiên Thiên đúng là loại không ra gì, lại đi bắt nạt những người thiện lương. Vì sao người bị hại lại là chúng ta? Kì thật, với ta mỗi ngày có năm ngàn cặp cánh gà nướng, thêm một ngàn thùng mĩ tửu đã là đời sống hạnh phúc rồi, không cần gì nữa. Nhưng lại có kẻ muốn hất văng cánh gà nướng của ta, đá vỡ mỹ tửu, coi thường cánh gà và mĩ tửu của ta cũng là coi thường ta, nên ta phải phản kháng..."
Long Nhi cũng ôm vò rượu, uống bét nhè, líu lưỡi: "Ta phải chiến đấu, phải thành mạnh nhất..."
Tử Kim thần long gõ trán nó, mồm sặc mùi rượu: "Chiến đấu cuồng nhân, ngươi chán ốm đi được... đợi lão long ta giới thiệu cho ngươi một mỹ nữ."
"Ồ, còn việc giữa ngươi và Giai Lệ Ti thì sao?" Long Nhi đã uống nhiều, không buồn để ý mà hỏi lại.
"Còn sao nữa, đương nhiên là êm đẹp rồi, grào..."
"Cái gì mà êm đẹp..." Long Bảo Bảo vỗ ngực: "Ta lấy long cách đảm bảo... những gì ta nói là thật. Ta thấy... ngươi bị lão bạo long Khôn Đức truy sát, bức ngươi phải cưới còn gái lão, đúng là đáng thương."
"Ta khinh, tiểu đậu đinh người còn chưa phát dục hoàn toàn, sao lại đi nhìn những việc vớ vẩn thế? Có phải ganh tỵ với lão long không, có cần ta nhờ Khôn Đức giới thiệu một tiên nữ long cho ngươi. Đương nhiên Đông phương thần long thì đừng mơ, đến giờ còn mỗi hai chúng ta."
"Ta không cần, ta muốn... muốn thuần khiết." Long Bảo Bảo ấp úng phản bác.
"À, thuần khiết hả? Không thành vấn đề, bất kể thanh thuần hay quyến rũ đều có, Tây phương còn mấy thánh nữ long, để lão long giúp cho ngươi." Lão du côn bàn đến vấn đề này hai mắt sáng rực, ra dáng chuyên gia.
"Hai con rồng các ngươi không ra gì." Long Nhi mơ mơ hồ hồ ấp úng.
"Sao lại không ra gì? Đó là tính tình của ta, long đại gia xưa nay vẫn vậy, không bao giờ ra vẻ, tiểu đậu đinh nói nó thích thuần khiết, nên..."
"Ta nói ta thích thuần khiết là bản thân ta thuần khiết." Long Bảo Bảo kháng nghị với vẻ bất mãn.
"Tiểu long ca ca, đã nói là chờ muội, sao lại... hừ, không giữ lời hứa." Tiểu Y Y như ngọc từ xa bay tới.
Ba túy quỷ tỉnh ngay, Long Nhi nhìn Long Bảo Bảo với vẻ bất thiện, Tử Kim thần long càng kinh hãi há hốc mồm lẩm bẩm: "Cao thủ... cao thủ luyện thành như thế này đây."
Đoạn lão du côn giơ ngón cái lên nói với Long Bảo Bảo: "Lão long ta phục ngươi."
Đôi mắt lờ mờ của Long Bảo Bảo dần tỉnh lại, rồi tỉnh hẳn: "Ngẫu mễ đầu phát, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm không tưởng, không phải như các ngươi tưởng tượng.
"Đúng như họ nghĩ, tiểu long ca không giữ lời hứa, bất tuân nghĩa khí, là con rồng xấu xa."
Hai mắt Long Nhi phát ra sát khí, Tử Kim thần long làm ra vẻ khinh khỉnh: "Kì thật cũng không có gì ghê gớm, đó có phải mất hết long tính? Có phải thập ác bất xá đáng tùng xẻo không? Có phải tội đại ác đáng thiêu trên thiên đăng không? Đều không phải, ngươi không cần cố sống cố chết chối cãi, cứ giải thích cụ thể là được."
Long Bảo Bảo nhìn Long Nhi, nhìn Tử Kim thần long rồi lại nhìn tiểu tiên tử Y Y, kêu lên thảm thiết: "Ngẫu mễ đầu phát, Y Y ngươi lại hãm hại ta, ta không muốn sống nữa." Nó đưa đôi tiểu trảo hoàng kim lên che mặt, gào lên: "Ta có nhảy xuống Hoàng hà cũng không rửa sạch được, nếu Thần Nam biết hiểu lầm này, chắc chắn sẽ giết ta, chúng ta là hỏ huynh đệ mà. Ta sao lại... sao lại có thể. Ta muốn thuần khiết, ta không cần như thế này."
"Hi hi......"
"Ha ha..." Ai cũng thấy Y Y đang giở trò, chốc sau Không Không cũng tới, lớn tiếng: "Ta tới đây..."
Mấy tên quậy này tập hợp lại không phải vu vơ mà chuẩn bị vượt xuống giới khác.
"Hình như Tiê̬m Long, Huyền Trang cũng muốn đi." Long Bảo Bảo nói.
"Họ ở đâu?" Long Nhi hỏi.
"Đang vượt qua địa ngục tại Nhân gian giới Quang Minh giáo hội, không biết tầng bao nhiều, chỉ nói muốn tu luyện đột phá." Tử Kim thần long đáp.
"Chúng ta đi xem." Long Nhi đề nghị.
"Hay lắm, hay lắm." Hai tiểu quỷ Không Không và Y Y nhảy cẫng lên.
Định vượt giới nên Tử Kim thần long không muốn mang hai nhóc tỳ đi theo nhưng tin tức do chúng mang đến, nên đành đưa theo.
"Không hiểu Thần Nam có thu hoạch gì ở tàn phá thế giới không? Đi, chúng ta đến mười tám tầng địa ngục xem thử." Cả đám cùng xuống Nhân gian.
Trong thế giới tàn phá, đất đại vô biên, còn lớn hơn cả Nhân gian, cũng có người cư trú nhưng còn lạc hậu hơn thời nguyên thủy.
Biển xanh vạn tầng, sóng dâng ngút trời, Thần Nam đang nổi lơ lửng trên tầng không mặt biển bảy ngày liền, dùng tâm cảm ứng rung động của tàn phá thế giới, cố liên hệ với nội thiên địa của mình.
Từng bước luyện hóa nó.
Nhưng bảy ngày rồi mà hắn không thể tương liên thế giới này với nội thiên địa, có lần suýt nữa hắn tan xương, không dám cảm ứng thêm nữa.
Sớm đã biết việc này cực kỳ hung hiểm nhưng lúc bắt tay mới thấy khó hơn cả tưởng tượng.
Cơ hồ không thể hoàn thành.
"Luyện hóa một thế giới? Mộng tưởng xa vời quá, năm xưa phụ thân có được thế giới tàn phá này cũng chỉ biết vị trí chính xác chứ không thể chân chính hợp vào nội thiên địa, bằng không ông sao lại rút ra được? Tiểu thế giới của mình là một hạt giống thế giới hoàn mỹ, liệu có làm được không?" Thần Nam vô cùng nghi hoặc, cảm giác đó là nhiệm vụ bất khả thi.
Tu vi hiện tại của hắn còn chưa có được đại thần thông để luyện hóa một thế giới.
"Vì sao nhất định phải luyện hóa, ta nên có con đường riêng của mình." Thần Nam tỉnh lại từ yên lặng, trong lòng nảy ra ý nghĩ khác.
Lúc này hắn chợt thấy thiên địa tĩnh lặng theo.
Hắt chợt ngộ ra một điều huyền diệu, Thái Thượng vong tình lục và Hoán Ma kinh cùng nổi lên trong lòng, hợp lại, hắn bất giác đẩy ra từng đạo pháp ấn, hai mắt bình tĩnh như nước.
Không có sức mạnh bung ra, mặt biển mênh mang phảng phất như bị cấm cố, đang sôi trào chợt yên lặng.
Thái Thượng!
Ma!
"Ta phải chém Thái Thượng."
"Phải đánh bật ma."
Hắn không hiểu sao lại nảy ra xung động này, muốn thoát khỏi phong tỏa của hai huyền công, đi trên con đường của mình.
Lúc này hắn hiểu được tâm cảnh của Thâ̬n Chiến năm xưa, rõ bỏ tất cả, mở ra con đường riêng.
Hắn biết hiện Thâ̬n Chiến chắc đã bỏ Hoán Ma kinh từ lâu.
Hắn có cảm ngộ này cũng là bình thường, Thái Thượng là dạng tồn tại nào hắn không biết nhưng đối phương là địch nhân của hắn, dù huyền công này được xưng là Thiên giới đệ nhất kỳ công nhưng hắn không thể đi theo con đường đó. Theo bước địch nhân trên còn đường của đối phương thì thắng sao nổi.
Thần tổ là tổ tiên của hắn, theo lí thuyết sẽ không phải địch nhân nhưng hắn cũng không muốn nấp bóng tổ tiên, mà quyết đi theo cách của phụ thân - vượt hơn Viễn tổ.
Muốn vượt hơn tất phải đi trên con đường khác.
Quên! Không còn Thái Thượng vong tình chính là một cảnh giới tinh thần của "quên", phải khiến cho kí ức trong óc mờ đi, đạt tới tâm cảnh siêu thoát, vứt bỏ tất cả.
Quên! Một chữ mà cực khó, có bao đời thánh hiền mà không thực hiện được chữ quên này.
Nửa tháng trôi qua, Thần Nam liên tục xuất ra các loại pháp ấn, đều từ cảm giác bung ra nhưng muốn thoát khỏi Thái thượng, Hoán ma nào dễ dàng.
Nhưng trong lúc tư duy hỗn loạn nhất, bất ngờ đẩy ra một thức khiến mặt biển ngưng lại đoạn cuốn lên không, hư không vỡ tan, mặt đất chìm xuống. Trong một sát na, suýt nữa hắn đã dấy lên một trường hạo kiếp tại đệ tam giới.
Nhưng chỉ sát na đó hắn vô ý xuất ra một thức, qua đi rồi, tất cả lại nguyên dạng, như một trường mộng cảnh vừa xong.
Đó là...
Thần Nam cả kinh, đó không phải ảo giác mà là thông linh chi cảnh, một thức này hắn đã thấy trước đây, tà dị mà thần bí, thoáng chốc cảm giác được tương lai, cảm thụ được kết quả của một thức này.
Đó là... đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức.
Hắn chợt hiểu, trong lòng cực kỳ kinh hãi, một thức vô ý vừa qua so với đệ nhất thức của Nghịch Loạn bát thức không giống nhau nhưng ý cảnh và kết quả lại kinh nhân như thế.
Lẽ nào... đó là chân ý của đệ nhất thứ không thể phục chế? Hắn đã thấy con đường thoát khỏi phong tỏa của Thái Thượng và Hoán Ma... nhưng hắn biết con đường đó do hắn tự tìm ra, tuyệt không đi theo lối của Nghịch Loạn bát thức.
--------------------------------
Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 - Ngô Biển Quân