Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 568: Dấu Hiệu Lĩnh Vực
ịch Áo nghe thế nhất thời thất vọng.
Lan Bác Tư Bản tiếp tục nói: "Thế nhưng Đại Luân màu trắng bên trong cơ thể ngươi thì ta có biết một chút."
"Nghe nói năm đó sau khi Bất Hủ Vương An Đức Sâm hoàn thành hai lần tiến hóa, đặc điểm kỳ lạ nhất là hắn có thể thả ra bí kỹ bất kỳ một vị trí trên thân thể. Nói thật ra ta vẫn không tin tưởng chuyện này, nhưng bây giờ nhìn thấy Đại Luân trong cơ thể ngươi, cuối cùng ta đã hiểu hắn làm được như thế nào."
Buông thả bí kỹ từ bất kỳ vị trí nào trên thân thể? Địch Áo nghe Lan Bác Tư Bản nói không khỏi trợn mắt ngạc nhiên, rồi ngẫm nghĩ lại cảm thấy hình như cũng đúng. Đại Luân màu trắng trong cơ thể hắn bao trùm hầu hết những bộ phận quan trọng trong người, có thể nói bây giờ thân thể Địch Áo chính là một trang bị dung nạp nguyên lực cực lớn. Địch Áo nhớ tới lúc đó tụ lực công kích thì toàn thân mình đều bị quầng sáng màu trắng bao phủ kia mà?
Ở trước mặt Lan Bác Tư Bản, Địch Áo khẩn cấp làm thử xem thế nào. Nhưng trải qua cố gắng vài lần Địch Áo chỉ có thể dung nhập lực lượng vào trong bí kỹ sắp buông thả để gia tăng uy lực, không thể nào sử dụng lực lượng trong Đại Luân để tiến hành công kích.
Thấy quanh thân Địch Áo tỏa ra lưu quang màu trắng, Lan Bác Tư Bản cực kỳ kinh ngạc, đợi đến lúc lên tiếng hỏi Địch Áo vấn đề này. Lan Bác Tư Bản không nhịn được cười váng lên: "Ngươi quá tham lam rồi, nếu như ngươi có thể sử dụng năng lượng này để tiến thành công kích địch nhân, ngươi biết chuyện này có ý nghĩ gì không?"
"Ý nghĩ gì?" Địch Áo khó hiểu nên hỏi lại.
Lan Bác Tư Bản cười cười nói: "Nghĩa là ngươi có lĩnh vực."
Chỉ khi nào tấn thăng đến cảnh giới Thánh giả mới có được lĩnh vực của riêng mình. Địch Áo tự nhiên biết rõ điểm này, xem ra chỉ đợi lên cấp rồi mới có thể thử lại lần nữa.
Nhìn thấy Địch Áo lộ ra thần sắc thất vọng, Lan Bác Tư Bản thở dài nói: "Vận khí của ngươi đã tốt đến mức khiến cho người ta ghen tỵ rồi, còn chưa biết đủ sao? Ở giai đoạn Võ Tôn đã tiếp xúc đến hình thái lĩnh vực ban đầu, ngươi có biết đây là chuyện bao nhiêu người ước mơ không?"
Thông qua Lan Bác Tư Bản giảng giải, Địch Áo mới hiểu được thì ra đại đa số lĩnh vực của Thánh giả đều thông qua chủ động tu luyện rồi từ từ lĩnh ngộ. Ví như Hắc Sơn đại công năm đó, lĩnh vực của hắn xuất phát từ tính cách sợ chết mà ra. Trên thực tế không có cách nào biết được lĩnh vực gì mới thích hợp với mình nhất, huống chi mỗi loại lĩnh vực đều có một tác dụng riêng biệt.
Rất ít người vừa mới tấn chức Thánh giả đã có dấu hiệu lĩnh vực tồn tại, ví như tình hình Địch Áo bây giờ chính là một ngoại lệ. Người nào có thể chạm vào lĩnh vực sớm sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn.
Hơn nữa còn có một thuyết pháp bất thành văn khác, phàm là cường giả ở giai đoạn Võ Tôn xuất hiện dấu hiệu tương tự, cơ hồ trăm phần trăm bước vào hàng ngũ Thánh giả sẽ có được lĩnh vực cho riêng mình.
Như lời Lan Bác Tư Bản nói, hành trình lần này tới Ai Tắc Đốn công quốc mang đến cho Địch Áo quá nhiều chuyện tốt, cũng đủ thỏa mãn tâm nguyện ban đầu của hắn rồi.
Về bí mật hai lần tiến hóa thì Địch Áo không có giấu diếm, cứ chiếu theo sự thật nói cho Lan Bác Tư Bản biết hết. Sau khi nghe xong Địch Áo giảng thuật, Lan Bác Tư Bản trầm mặc suy nghĩ một hồi, bởi vì điều kiện hai lần tiến hóa quá hà khắc, trước là không có khả năng tìm được tinh thần hạch to lớn cỡ đó, vấn đề yêu thú đúng là không có cách nào giải quyết. Yêu thú tự nhiên tiến hành hai lần vốn là lông phượng và sừng lân, lại còn phải là một con Thủ hộ thú khó càng thêm khó.
Lan Bác Tư Bản vạch ra kế hoạch ban đầu là tìm được bí mật hai lần tiến hóa sẽ dùng nó để gia tăng tăng lực lượng của Thần Vực toàn diện. Nhưng theo tình huống bây giờ hiển nhiên là không thể nào làm được rồi, đáng giá vui mừng nhất là Địch Áo đã thành công hoàn thành tiến hóa lần hai. Bất kể nói thế nào, trải qua hàng trăm năm chờ đợi rốt cuộc Thần Vực lại có người thành công tiến hóa lần hai, tin tức này cũng đủ kích động tâm can lắm rồi.
Địch Áo vốn muốn lập tức trở về chiến trường nam bộ, nhưng Lan Bác Tư Bản không đồng ý. Sau khi quan sát Đại Luân trong cơ thể Địch Áo, Lan Bác Tư Bản cho rằng Địch Áo đã chuẩn bị đột phá cảnh giới tiến vào hàng ngũ Thánh giả. Vì thế Lan Bác Tư Bản có dự định vận dụng tài nguyên để dành Thần Vực bấy lâu nay.
Nhưng Địch Áo lại phản đối ý định đó, hắn đưa ra lý do rất đơn giản, cuộc chiến này không thể dựa vào sức một người là có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Sử dụng nhiều tài nguyên như vậy cho một người quả thực là lãng phí. Hơn nữa Địch Áo tin tưởng lấy tốc độ hấp thu nguyên lực hiện tại thì vấn đề đột phá cảnh giới Thánh giả không quá khó khăn.
Đây chính là góc độ xem xét vấn đề không giống nhau, đối với Lan Bác Tư Bản thì chuyện quan trọng nhất là phải bảo đảm Địch Áo được an toàn trong cuộc chiến tranh này, sau đó mới suy nghĩ cho những người khác. Địch Áo thì ngược lại, chỉ cần có thể giành được thắng lợi cuối cùng và giết chết Quân Đồ Minh. Địch Áo có thể sử dụng tính mạng của mình làm cái giá phải trả.
Thù hận là mầm móng nhỏ nhỏ, nhưng một khi bắt đầu phát triển rất khó lòng bị kìm hãm. Địch Áo chôn giấu thù hận trong lòng đã gần hai mươi năm, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không thể nào quên mất được.
Thấy không có cách nào lay chuyển Địch Áo, Lan Bác Tư Bản đành phải bỏ qua ý định này. Chỉ có điều khi Địch Áo rời khỏi đế đô, hắn lập tức phái ra năm vị Thánh giả bao gồm cả Á Nhĩ Duy Tư ở bên trong đi theo Địch Áo. Cộng thêm ba vị đang ở tiền tuyến nữa, số lượng Thánh giả Thần Vực chịu trách nhiệm bảo vệ Địch Áo đã đạt đến tám người, đội hình này có thể nói là cực kỳ hùng hậu rồi.
Địch Áo dĩ nhiên biết Lan Bác Tư Bản đang suy nghĩ cho an toàn của mình, nhưng điều đó càng khiến cho hắn cảm thấy khó xử, làm kiểu này chẳng phải là quá rêu rao hay sao? Nhưng ở phương diện này ngay cả Mạc Lâm cũng không đứng ở phía Địch Áo, bởi vì hắn đã hoàn thành hai lần tiến hóa, Nguyệt Ảnh đế quốc làm sao thờ ơ đứng nhìn được, nhất định phải bảo đảm cho Địch Áo an toàn về mọi mặt.
Dù sao ở trong cách nhìn của Lan Bác Tư Bản và Mạc Lâm, Địch Uy nhất định sẽ báo cáo tin tức kia cho Quân Đồ Minh biết, bọn họ phân bố đội hình như thế xem như hợp tình hợp lý.
Trên đường đi tới chiến trường nam bộ, Địch Áo và Lao Lạp không để cho người ta mang mình phi hành. Bởi vì tốc độ Địch Áo đã nhanh hơn trước rất nhiều, mặc dù không sánh bằng Á Nhĩ Duy Tư, nhưng so với các Thánh giả hệ khác vẫn nhanh hơn không ít. Lao Lạp lại càng dễ dàng, bởi vì hình thể Miêu Tử đã to lớn lắm rồi, Lao Lạp có thể ngồi trên lưng Miêu Tử bay đi.
Dọc theo đường đi không có phát sinh bất kỳ chuyện gì bất ngờ, Sư Tâm đế quốc bị vây ở trạng thái chiến đấu toàn diện, quân đội từ hậu phương liên tục chạy ra tiền tuyến hỗ trợ, thay đổi. Sau khi viện quân Thần Vực và Thiên Không Thành gia nhập, chiến tuyến hai bên đã kéo dài ra thêm vài phần, Nguyệt Ảnh đế quốc không có phái người mạo hiểm lẻn vào lãnh thổ Sư Tâm đế quốc bộ tiến hành quấy rầy nữa. Bởi vì làm như vậy trả giá quá cao, hiệu quả cũng không tốt lắm. Những chuyện đánh lén, quấy rầy cuối cùng chỉ là thủ đoạn phụ trợ, không thể nào tạo ra ảnh hưởng đến toàn cuộc chiến.
Rốt cuộc đoàn người Địch Áo đã tới chiến trường nam bộ, vì lễ phép xã giao nên Địch Áo trước tiên đi bái phỏng quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư.
Thi Lạc Tư mới vừa nhìn thấy Địch Áo và Lao Lạp suýt nữa không nhận ra, không phải là Thi Lạc Tư trí nhớ không tốt, mà là vì Địch Áo biến hóa quá lớn. Lao Lạp lại càng thay đổi chóng mặt, từ một tiểu nha đầu khuôn mặt ngây thơ biến thành nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Ánh mắt Thi Lạc Tư nhìn về phía Địch Áo cực kỳ quái dị, hắn hoàn toàn có lý do hoài nghi Địch Áo đã “làm gì đó” với Lao Lạp.
Dĩ nhiên Thi Lạc Tư chỉ suy nghĩ ở trong lòng mà thôi, không có biểu lộ ra những điều đó. Nếu không có khi hắn sẽ phải trả giá vì ý nghĩ đen tối của mình, Lao Lạp không phải là người dễ nói chuyện như bề ngoài, lỡ may nàng nổi giận thì không có ai ngăn cản nổi.
Vừa nhận được tin tức mới nhất, đám người Tác Phỉ Á và Lôi Mông vội vã chạy tới đoàn tụ chung một chỗ.
Theo lý thuyết tất cả mọi người xa cách gặp lại hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng mà không khí trong sân hình như có mấy phần bị đè nén. Nhất là Tác Phỉ Á không có nụ cười, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Địch Áo, ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny cũng không dễ nhìn lắm.
Lôi Mông và Ca Đốn cười cười xấu xa, bộ dạng y như là chờ xem náo nhiệt vậy. Chắc là bọn họ muốn nhìn xem Địch Áo giải quyết vấn đề này như thế nào.
Địch Áo lúc này mới nhớ tới ban đầu vì sự tình quá đột ngột nên rời đi không kịp chào một tiếng, lấy Tác Phỉ Á tính cách lại tức giận vì chuyện này sao? Cho tới bây giờ Địch Áo vẫn không có ý thức được mình sai ở đâu, còn tưởng rằng Tác Phỉ Á đang đùa giỡn tính tình trẻ con, nữ nhân mà, tính khí thất thường xem như là “rất bình thường”. Nhưng hắn quên mất Tác Phỉ Á không phải là nữ tử bình thường.
"Các ngươi ngó ta làm gì?" Địch Áo bất đắc dĩ nói: "Ta không có đi làm chuyện xấu mà."
Tác Phỉ Á thản nhiên nói: "Vậy thì tại sao không chia sẻ với chúng ta một chút?"
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường