Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 512: Trao Đổi
a cũng biết An Đông Ny tỷ tỷ nhất định sẽ suy nghĩ giống ta mà." Tác Phỉ Á vui vẻ nhảy cẫng lên: "Chuyện này bao ở trên người của ta."
Tất cả mọi người đều nở nụ cười thoải mái, không có ai hi vọng An Đông Ny sống những ngày không vui, Lôi Mông lại đang cười khổ, bao ở trên người của ngươi? Chỉ sợ là bao ở trên người của ta mới đúng? Vợ chồng An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn lại âm thầm lắc đầu.
Quả nhiên, sau một cái nháy mắt, Tác Phỉ Á lập tức chuyển sang người Lôi Mông.
Lôi Mông thở dài bất đắc dĩ: "Không phải là ngươi đánh chủ ý lên người ta đó chứ?"
"Trừ ngươi ra còn có ai nữa đây? Ngươi đi nói với bá phụ của ngươi một tiếng là được rồi, hay là ngươi không muốn giúp đỡ chuyện này?" Sắc mặt Tác Phỉ Á nhất thời cực kỳ khó coi, Y Toa Bối Nhĩ không cam chịu yếu thế trợn mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Lôi Mông, Tuyết Ny không có phản ứng đặc thù, chỉ có điều ánh mắt hình như lạnh lẽo hơn bình thường một chút.
Mắt thấy bỗng nhiên mình bị dồn về phía đối lập với các nữ nhân, Lôi Mông bắt đầu nóng nảy: "Không phải là ta không muốn giúp, các ngươi hỏi Thập Thất tỷ đi, lấy tính cách bá phụ ta có thể lộn xộn như chúng ta sao?"
"Ai lộn xộn?" Tác Phỉ Á mất hứng: "Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, An Đông Ny tỷ tỷ muốn xuất lực vì quốc gia, làm sao biến thành lộn xộn rồi?"
"À…" Vũ Tư Đốn ở một bên cười khổ nói: "Mấu chốt là bệ hạ cũng biết hôn sự của An Đông Ny."
“Hả?” Tác Phỉ Á ngẩn người ra, vốn nàng nghĩ đây là một đám hỏi bình thường giữa hai nhà quý tộc mà thôi, tại sao có thể kinh động đến Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn? Chỉ có thể nói Tác Phỉ Á đã xem thường quyền thế của Hoắc Nhĩ Tư Công tước, nếu Hoắc Nhĩ Tư chỉ có mỗi danh hiệu Công tước còn dễ giải quyết, vấn đề là Hoắc Nhĩ Tư là một trong số ít người tay cầm trọng quyền ở đế đô. Nếu không làm sao chỉ dùng một tờ điều lệnh là có thể điều An Đông Ny từ trên chiến trường trở về.
Đám người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ thở dài ảo não, An Đông Ny là người trong cuộc cũng tràn đầy thất vọng, lạnh nhạt nói: "Bản thân ta cũng quên mất chuyện này, ha hả, đúng là bệ hạ có biết, các ngươi bỏ qua đi thôi."
Không khi trong phòng nhất thời yên lặng đến khó chịu, kết quả này Tác Phỉ Á cũng bị bất ngờ, mọi người ở đây không biết nên nói gì cho tốt. Bỗng nhiên thanh âm Địch Áo vang lên: "Thật ra không phải là không có biện pháp."
“À?” Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào người Địch Áo.
"Nhưng cần Lôi Mông phối hợp." Địch Áo cười cười nhìn thoáng qua Lôi Mông.
Lôi Mông theo bản năng lui về sau một bước, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không phải là ta, mà là chúng ta." Địch Áo cười nói: "Đóng cửa tu luyện lâu như vậy, tất cả mọi người có cảm thụ gì không?"
Đám người Lôi Mông và Ca Đốn nghi hoặc giương mắt nhìn nhau, đang thảo luận chuyện tình An Đông Ny, tại sao lại quay sang nói tới vấn đề tu luyện rồi?
"Các ngươi không cảm thấy tiến độ tu luyện bây giờ đã không còn nhanh như trước kia?"
Mấy người liếc nhau một cái, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu Ca Đốn mở miệng nói trước: "Nghe ngươi nói thì ta cảm thấy đúng là như vậy, ta còn tưởng rằng là do mình gặp bình cảnh, chẳng lẽ tất cả mọi người cũng giống ta?"
Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny vội vàng gật đầu, hiển nhiên các nàng cũng gặp phải vấn đề đó.
"Địch Áo, ngươi biết tại sao?"
Địch Áo cười khổ nói: "Ta cũng mới phát hiện ngày hôm qua, nguyên bản định dùng hết viên tinh thần kết tinh kia mới nói cho các ngươi biết. Nhưng bây giờ bởi vì chuyện An Đông Ny, đúng lúc giải quyết một lần luôn cho khỏe." Nói tới đây, Địch Áo huýt sáo một tiếng, từ trong góc nhất thời lao ra một cái bóng trắng, vừa chạy tới gần đã thân mật cạ cạ vào chân Địch Áo, sau đó lại hấp tấp chạy về phía Lao Lạp.
Sau khi An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn thấy rõ bóng trắng kia, đồng thời lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Tiểu Miêu Tử đã lớn như vậy rồi?"
Mấy người Tác Phỉ Á nghe vậy liền ngẩn ra, quay đầu nhìn kỹ Miêu Tử mấy lần, lúc này bọn họ mới phát hiện hình thể Miêu Tử trong thời gian này đã lớn hơn lúc mới tới đế đô rất nhiều, trên bộ lông tuyết trắng đã có thể thấy từng sợi gân thớ thịt nổi cộm tràn đầy lực lượng mỹ cảm.
"Ngươi nói chuyện này có quan hệ tới Miêu Tử?" Đám người Lôi Mông lại càng ngây ngốc, giờ phút này cẩn thận suy nghĩ lại thì tại sao tốc độ Miêu Tử trưởng thành nhanh như vậy?
"Thử một lần là các ngươi biết ngay." Địch Áo móc ra một khối mảnh vỡ tinh thần bình thường, đầu tiên là giơ ra cho mọi người nhìn một chút, sau đó ném lên không trung. Miêu Tử phản ứng cực nhanh, bốn chân co lại nhảy dựng lên, thân hình vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung há miệng đớp lấy. Đợi đến lúc Miêu Tử rơi xuống đất, mảnh vỡ tinh thần đã bị nó ngậm ở trong miệng.
"Trước kia cũng cho nó ăn mà? Có gì khác nhau hả?" Lôi Mông kỳ quái hỏi.
Địch Áo cười cười không nói, một lát sau Địch Áo đi tới trước mặt Miêu Tử giơ tay ra: “Đưa đây."
Miêu Tử không tình nguyện há miệng phun mảnh vỡ tinh thần ra, giương đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn lên Địch Áo. Đám người Lôi Mông ngạc nhiên không dứt, Miêu Tử luôn luôn cố chấp cuồng nhiệt đối với mảnh vỡ tinh thần, tại sao không có trực tiếp nuốt vào?
Địch Áo đưa mảnh vỡ tinh thần cho Lôi Mông: "Nhìn kỹ đi, có chỗ nào không giống?"
Lôi Mông nhận lấy mảnh vỡ tinh thần, nhìn thật lâu mới chần chờ nói: "Hình như mờ hơn trước?"
Đám nữ nhân Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ tò mò vây lại, quả nhiên là ánh sáng mảnh vỡ tinh thần phát ra mờ nhạt hơn trước mấy phần, mọi người nhất thời thay đổi sắc mặt. Bởi vì bọn họ hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn Miêu Tử đã hấp thu một phần nguyên lực ẩn chứa trong mảnh vỡ tinh thần, cái tốc độ hấp thu kinh khủng cỡ này chỉ sợ bọn họ cộng lại cũng không so nổi.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trực tiếp câm lặng, đây cũng quá dọa người rồi, khó trách tiến độ bọn họ tu luyện chậm đi rất nhiều, có tên gia hỏa Miêu Tử ‘dạ dày vương’ này tồn tại, bọn họ hấp thu nguyên lực rất có hạn.
"Có hai biện pháp giải quyết." Địch Áo nói với mọi người: "Thứ nhất là chỉ cần trong lúc chúng ta tu luyện đuổi Miêu Tử ra ngoài là được rồi."
"Không được!" Đám người Tác Phỉ Á trăm miệng một lời, toàn bộ đều bất mãn nhìn chằm chằm Địch Áo, đây là ý tứ gì vậy? Thực lực Miêu Tử càng cao đối với bọn họ lại càng có lợi. Tính từ góc độ nào đó, lực chiến đấu của Miêu Tử có thể đã vượt qua bọn họ, ngoại trừ ỗi Địch Áo. Dưới tình huống như thế, có lý do gì cướp đoạt cơ hội tăng cường thực lực của Miêu Tử? Huống chi, cho dù bọn họ không suy nghĩ đến Miêu Tử, chung quy cũng phải suy nghĩ Lao Lạp có cảm nhận thế nào chứ?
"Ta cũng biết các ngươi không đồng ý." Địch Áo nở nụ cười vui vẻ: "Vậy chỉ còn biện pháp thứ hai rồi, mọi người đóng cửa tu luyện lâu như vậy, có cảm thấy hơi nhàm chán không?"
"Địch Áo, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, đây không giống tính cách của ngươi."
"Tất cả mọi người đều đã trải qua quá trình tu luyện ở Tử Vong Chi Ca học viện, có cảm thấy rất tàn khốc và cũng rất hữu hiệu không?" Địch Áo cười nói: "Con đường trở thành cường giả không thể quá mức lệ thuộc vào mảnh vỡ tinh thần, chiến đấu vĩnh viễn là phương thức trực tiếp nhất."
Vũ Tư Đốn giật mình một cái, la thất thanh: "Ngươi định mang của bọn họ đi ra chiến trường?"
"Tại sao không thể?" Địch Áo hỏi ngược lại: "Đợi đến lúc toàn bộ bọn họ tấn thăng lên Võ Tôn mới tham chiến? Đến lúc đó sợ rằng chiến tranh đã kết thúc rồi."
Vũ Tư Đốn cười khổ nói: "Địch Áo, ngươi nghĩ bá phụ Lôi Mông có cho phép hắn đi ra khỏi đế đô không?"
"Không thử qua làm sao biết kết quả?" Địch Áo cười cười sáng lạn: "Ta tin tưởng Hoắc Phu Mạn bệ hạ sẽ đồng ý."
Việt
"Nhưng làm như vậy có thể giúp An Đông Ny tỷ tỷ không?" Tác Phỉ Á vẫn là không hiểu Địch Áo nói mấy thứ này có quan hệ gì tới An Đông Ny.
"Nếu Địch Áo có thể dẫn Lôi Mông rời khỏi đế đô, hiển nhiên cũng có thể mang ta trở lại chiến trường." An Đông Ny lắc đầu nói với Địch Áo: "Nhưng ta cảm thấy hi vọng quá xa vời, Địch Áo, ngươi có thể suy nghĩ dùm ta, bản thân ta thật sự cao hứng. Nhưng ngươi có nghĩ tới nhóm người Lôi Mông chỉ là Cực Hạn võ sĩ, một khi đi ra chiến trường tỷ lệ sống sót là bao nhiêu không? Ngay cả ta đây Phong hệ Võ Tôn cũng khó tránh khỏi bị thương, vì thế ta không đồng ý biện pháp này."
Địch Áo cười cười nói: "Ta tất nhiên hiểu rõ, các ngươi từng thấy ta đã làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa? Ngày mai ta sẽ đi gặp Hoắc Phu Mạn bệ hạ, các ngươi chờ tin tức của ta là tốt rồi."
Lôi Mông lúc này mới kịp phản ứng: "Một mình ngươi đi?"
"Đúng vậy, làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi?"
Lôi Mông phất tay lia lịa: "Hay là thôi đi, ta cảm thấy không đáng tin lắm, bá phụ khẳng định sẽ không đồng ý."
Địch Áo nhìn sang những người khác, phát hiện thần sắc mọi người cũng không khác nhiều lắm, cười cười giả lả: "Xem ra mọi người không ôm nhiều kỳ vọng đối với ta nha!"
Tác Phỉ Á tức giận nói với Địch Áo: "Ta còn tưởng rằng chàng không nhận ra điều này."
Địch Áo vẫn mỉm cười vô cùng thoải mái, mặc dù mọi người rất tò mò Địch Áo lấy lòng tin từ chỗ nào, nhưng nhìn bộ dạng Địch Áo cũng biết khẳng định hỏi không ra tin gì hữu ích, cho nên không có ai mở miệng hỏi làm gì.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau Địch Áo vừa thức dậy đã chạy tới chỗ Hoắc Phu Mạn. Đám người Lôi Mông tò mò kèm theo mong đợi, bởi vì bọn họ cũng muốn biết đến tột cùng Địch Áo có thể thuyết phục Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn luôn luôn cố chấp hay không? Ngay cả hai vợ chồng An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn cũng không có rời đi, mà lưu lại chờ đợi cùng với mọi người.
Nghe thấy Địch Áo muốn gặp mình, hơn nữa chỉ có một người, Hoắc Phu Mạn vừa kinh ngạc vừa có chút không vui. Ở trong cảm nhận của hắn, mặc kệ Địch Áo có chuyện gì cũng nên đi tìm người của Thần Vực xử lý, bây giờ tìm đến mình làm cái gì? Hay là Địch Áo nghĩ rằng với thân phận Bất Hủ truyền thừa là có thể công khai tùy ý ra vào Vương Cung, dùng chuyện này chứng minh danh tiếng với những người khác? Hoắc Phu Mạn suy đoán khả năng sau lớn hơn một chút.
"Cho hắn vào đi." Hoắc Phu Mạn nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúi xuống đọc văn kiện trong tay.
Đợi đến lúc Địch Áo đi vào đại điện, Hoắc Phu Mạn vẫn không thèm dời ánh mắt ra khỏi văn kiện, thậm chí mí mắt cũng không nháy một cái, phảng phất như không nhận ra Địch Áo tồn tại.
Địch Áo cũng lơ đễnh bất cần, đầu tiên là cung kính thi lễ, sau đó ung dung đứng ở nơi đó, bộ dạng nhàn nhã đánh giá khung cảnh trong đại điện.
Hai người không có ai nói gì, những người trong đại điện cũng không dám lên tiếng, vì thế toàn bộ điện phủ lâm vào yên lặng lạnh người. Chỉ có Hoắc Phu Mạn thỉnh thoảng lật văn kiện phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Một lúc lâu sau, Hoắc Phu Mạn rốt cục ngẩng đầu lên nhìn về phía Địch Áo: "Ngươi tìm ta?"
Địch Áo buồn bực gật đầu, không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?
Hoắc Phu Mạn cười cười, tiếp tục hỏi: "Có việc cầu ta?"
Hoắc Phu Mạn nói lời này tương đương với đưa Địch Áo vào trong ngõ cụt, mặc kệ Địch Áo trả lời như thế nào, câu chuyện kế tiếp sẽ lâm vào thế bất lợi.
Trả lời ‘đúng’ thì Địch Áo sẽ rơi vào hạ phong tuyệt đối, nhưng nếu trả lời ‘không’ thì Hoắc Phu Mạn hoàn toàn có lý do cự tuyệt, không cần phải cố kỵ thân phận Bất Hủ truyền thừa của Địch Áo nữa.
Địch Áo thậm chí có ảo giác là Hoắc Phu Mạn đã biết ý định đến đây của mình. Trước kia mỗi lần gặp Hoắc Phu Mạn đều có Lôi Mông đi cùng nên Địch Áo không có cảm giác bao nhiêu áp lực. Bây giờ Hoắc Phu Mạn chỉ nói một câu đơn giản đã làm cho Địch Áo lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Địch Áo không khỏi cảm thán ở trong lòng, mấy lão già thành tinh này quả nhiên là khó đối phó.
Địch Áo trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Nếu như ngài nhất định hiểu như vậy cũng được, bởi vì ta quả thật có chuyện muốn nhờ."
"Nói đi." Hoắc Phu Mạn không tiếp tục làm khó Địch Áo. Dĩ nhiên, nếu mới vừa rồi Địch Áo vì mặt mũi không thừa nhận mình có việc cầu tình. Hoắc Phu Mạn sẽ không ngần ngại đuổi Địch Áo ra ngoài.
"Chúng ta muốn đi chiến trường nam bộ." Địch Áo trực tiếp nói. Thái độ Hoắc Phu Mạn biểu hiện cho thấy không cần thiết nói vòng vèo, nếu như vậy có khi hậu quả lại càng lớn hơn.
"Các ngươi?" Hoắc Phu Mạn kinh ngạc nhìn Địch Áo, một lý do là Địch Áo nói quá trực tiếp, còn một lý do khác là do Địch Áo yêu cầu: "Ngươi cảm thấy ta có thể đồng ý không?"
"Với tình huống hiện tại, ngài dĩ nhiên sẽ không đồng ý." Địch Áo bình tĩnh nhìn Hoắc Phu Mạn: "Nhưng mà lý do ngài không đồng ý là gì đây? Thực lực Lôi Mông?"
"Thực lực chỉ là một nguyên nhân trong đó, ngươi không biết Lôi Mông là người thừa kế duy nhất của ta sao? Chẳng lẽ Sư Tâm đế quốc không còn người? Ngay cả người thừa kế duy nhất của ta cũng phái lên chiến trường?" Hoắc Phu Mạn buồn cười nói.
"Chính là bởi vì biết rõ điều này, ta mới có thể nói ra đề nghị như vậy. Cũng giống như ngài để cho Lôi Mông đến Tử Vong Chi Ca học viện, chiến trường chính là một địa phương rèn luyện tuyệt hảo mà."
"Lôi Mông ở tại Tử Vong Chi Ca học viện, ta có thể bảo đảm an toàn của hắn, nhưng ở trên chiến trường không ai có thể bảo đảm được chuyện gì, ngươi có thể không? Địch Áo, bất kể ngươi đưa ra bao nhiêu lý do, ta không bao giờ đồng ý. Nếu ngươi đến chỉ là vì chuyện này, vậy thì ngươi có thể quay về rồi.” Hoắc Phu Mạn hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí.
Địch Áo vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Ta muốn mạo muội hỏi một câu, đối với hướng đi của cuộc chiến tranh này, ngài suy nghĩ như thế nào?”
Hoắc Phu Mạn nhíu mày nói: "Ngươi muốn nói gì?"
“Thật ra ta hoàn toàn không có kinh nghiệm đối với chiến tranh quy mô lớn thế này. Nhưng ta cảm thấy Nguyệt Ảnh đế quốc lựa chọn khởi động chiến tranh vào lúc này là có nguyên nhân nào đó. Hơn nữa, cho dù Sư Tâm đế quốc và Thiên Không Thành, Thần Vực liên hiệp ở chung một chỗ chống lại Nguyệt Ảnh đế quốc, thắng bại sợ rằng vẫn không thể xác định nổi. Cho nên ta đang lo lắng nếu bây giờ không làm một việc gì đó, sau này muốn làm thì đã chậm."
“Khẩu khí cũng không nhỏ.” Hoắc Phu Mạn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có thể làm gì? Hoặc là các ngươi có thể làm gì? Các ngươi ở trên chiến trường còn không tính là pháo hôi nữa đó."
“Nói như vậy, ngài cũng đồng ý với cách nhìn của ta rồi?” Địch Áo không có xấu hổ bởi vì Hoắc Phu Mạn chế ngạo, ngược lại nở nụ cười vui vẻ: "Nếu toàn bộ đại lục sớm muộn gì cũng phải lâm vào chiến hỏa, trễ một chút và sớm một chút có gì khác biệt đâu? Không phải là ngài muốn để cho Lôi Mông không làm gì cả ở trong quá trình này chứ?"
“Có một số việc ngay cả ta cũng không thể làm chủ.” Hoắc Phu Mạn thản nhiên nói: "Có lẽ thực lực của ngươi ở trên chiến trường có thể làm một số việc hữu ích, nhưng ngươi nghĩ thực lực của những người khác thì sao?"
“Nếu như ta có thể giúp cho những người khác gia tăng thực lực lên tới Võ Tôn thì sao?” Địch Áo nói thật nhanh, hắn nói nhiều như vậy là chờ đợi câu này của Hoắc Phu Mạn.
Trên mặt Hoắc Phu Mạn rõ ràng xuất hiện nét kinh ngạc, nhưng khôi phục lại rất nhanh: "Ngươi cảm thấy có thực tế không?"
“Ta chính là ví dụ rất tốt, ngài hẳn là nghe nói qua Thần Vực có một loại pháp môn có thể hỗ trợ gia tăng thực lực, chỉ cần có đầy đủ tinh thần kết tinh, đây chỉ là vấn đề thời gian."
"Đầy đủ tinh thần kết tinh?" Hoắc Phu Mạn cười nói: "Được rồi, cho dù ta tin tưởng Thần Vực có loại pháp môn này, cũng tin tưởng ngươi có thể đả động đến bọn họ. Nhưng Thần Vực có thể lấy ra bao nhiêu tinh thần kết tinh giúp các ngươi đây? Đừng cho là ta không biết cái túi của Thần Vực rộng cỡ nào, lúc giúp ngươi tăng lên tới Võ Tôn, bọn họ đã hy sinh rất lớn."
"Ngài nói không sai, cho nên ta mới đến tìm ngài." Địch Áo bình tĩnh nhìn Hoắc Phu Mạn: "Lấy nội tình Sư Tâm đế quốc hẳn là xuất ra được một ít."
“Lý do đâu?" Hoắc Phu Mạn thật sự tò mò, nhìn bộ dạng Địch Áo vô cùng tự tin, hình như không hề lo lắng mình sẽ không đáp ứng.
Địch Áo đã dự đoán Hoắc Phu Mạn sẽ hỏi như vậy, thò tay vào trong ngực móc ra một hòn đá to bằng ngón cái, tản mát ra ánh sáng màu tím sẫm.
Ánh mắt Hoắc Phu Mạn nhất thời cứng lại, không dám tin tưởng nhìn cục đá nằm trong tay Địch Áo: "Tinh thần hạch? Ngươi làm sao có thứ này?”
ịch Áo rất là hài lòng với phản ứng của Hoắc Phu Mạn, tiến lên mấy bước nhẹ nhàng đặt tinh thần hạch ở trước mặt Hoắc Phu Mạn: "Dùng nó đổi lại tinh thần kết tinh, ngài sẽ không cự tuyệt giao dịch như vậy chứ?” Hoắc Phu Mạn nhất thời im lặng, mặc dù trong tay Hoắc Phu Mạn cũng có tinh thần hạch, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Địch Áo tùy tùy tiện tiện lấy ra một viên, trên người tiểu tử này đến tột cùng có bao nhiêu bí mật đây?
Nếu chỉ tính riêng về giá trị, viên tinh thần hạch Địch Áo lấy ra hoàn toàn có thể đổi lại mấy trăm khối tinh thần kết tinh. Nhưng bảo bối không thể tính toán như vậy, Cực Hạn võ sĩ có thể sử dụng tinh thần kết tinh là vì bọn họ có thể hoàn toàn hấp thu nguyên lực trong đó. Nhưng tinh thần hạch thì lại khác, lấy tốc độ hấp thu nguyên lực của Cực Hạn võ sĩ sẽ để cho phần lớn nguyên lực tản mất. Nói cách khác, tinh thần hạch ở trong tay võ sĩ cấp thấp hoàn toàn là vô dụng, chỉ có cường giả cao cấp mới có khả năng hấp thu sạch sẽ nguyên lực trong đó, không để lãng phí chút nào.
Hoắc Phu Mạn đột nhiên có cảm giác nhìn không thấu Địch Áo nữa rồi, sau khi trầm mặc một hồi, Hoắc Phu Mạn chậm rãi nói: "Mặc dù ta cũng rất hi vọng Lôi Mông có thể sớm ngày lên cấp Võ Tôn, nhưng ta muốn biết ngươi làm như vậy là có mục đích gì?"
"Lúc nãy ta đã nói với ngài rồi, ta đang lo lắng nếu bây giờ không làm gì cả, sau này muốn làm thì đã chậm. Đây là ta nói thật lòng.” Địch Áo không có nói láo, thật sự là hắn đang lo lắng chuyện này. Không biết tại sao, Địch Áo luôn cảm thấy Quân Đồ Minh lựa chọn thời cơ phát động chiến tranh quá kỳ lạ, chọn lựa mục tiêu lại càng không đúng. Sư Tâm đế quốc là tồn tại có thế lực gần bằng với Nguyệt Ảnh đế quốc trên cả đại lục. Nếu như Quân Đồ Minh trước tiên tấn công Thiên Không Thành, sau đó quay đầu đánh chiếm Sư Tâm đế quốc sẽ giảm bớt rất nhiều tổn thất.
Nhưng Quân Đồ Minh không có làm như vậy, hơn nữa còn không vội vàng mở rộng quy mô chiến tranh, tựa hồ đang cố ý tạo cơ hội cho Sư Tâm đế quốc, Thiên Không Thành và Thần Vực liên thủ. Đủ loại dấu hiệu làm cho người ta có cảm giác Quân Đồ Minh hoàn toàn không lo lắng thất bại trong cuộc chiến tranh này.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường