Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: Đệ Nhất Tửu Điếm
ấy nữ tử trẻ tuổi không thèm nói một tiếng, trực tiếp vọt tới bên cạnh Lôi Mông, có người sờ mặt, có người nắm tay, còn có người thậm chí muốn vén y phục Lôi Mông lên cẩn thận kiểm tra một phen làm cho Lôi Mông sợ hãi vất vả đưa tay giữ chặt mảnh áo lại, vội vã nói: "Không cần không cần, ta thật sự không có chuyện gì, không thấy ta vẫn an ổn đứng ở chỗ này hay sao? Cái gì? Vết thương? Không có, một chút cũng không có."
Những nữ nhân có vẻ cao tuổi thì tương đối chững chạc, không có tham gia đội hình bao vây Lôi Mông, chỉ có điều nét ân cần trong ánh mắt đã bại lộ tâm tình của các nàng.
Ca Đốn ngẩn ngơ, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Thật là hoành tráng!"
Địch Áo và đám người Tác Phỉ Á cùng nhau gật đầu tràn đầy đồng cảm, khó trách Lôi Mông sợ hãi thành bộ dạng kia, nếu đổi lại là bọn họ đoán chừng phản ứng không tốt hơn Lôi Mông bao nhiêu.
An Đức Liệt Á đi tới, đứng ở trước mặt một nữ tử trung niên mặc trường bào xanh lục, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ta đã mang tiểu tử này về."
Nữ tử trung niên gật đầu, sau đó nhìn lướt qua Lôi Mông đang bị mấy nữ nhân khác vây vào giữa, nhướng mày nói: "Đừng làm rộn, vào nhà hãy nói."
Nữ tử trung niên vừa dứt lời, những nữ nhẫn kia nhất thời im lặng, nối đuôi nhau đi vào trong viện. Thế nhưng vừa đi vẫn không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn về phía Lôi Mông.
Ánh mắt của nữ tử trung niên rơi vào đám người Địch Áo: "An Đức Liệt Á, những người này là..."
"Bọn họ đều là bằng hữu Lôi Mông, mấy năm này Lôi Mông ở cùng bọn họ." An Đức Liệt Á cười nói, sau đó vẫy vẫy tay với mấy người Địch Áo: "Cùng tới đây nào, đây là đại tỷ của chúng ta, đừng có thấy nàng nghiêm túc như thế, thật ra tính cách nàng rất tốt."
Mấy người Địch Áo đi tới lễ phép vấn an nữ tử trung niên kia, nàng liền nở nụ cười hòa ái đáp lại: "Nhờ có các ngươi chiếu cố Lôi Mông, đi đường xa như vậy đều mệt mỏi rồi nhỉ?"
Nghe nữ tử trung niên nói như vậy, lập tức có người chạy đi an bài phòng ở cho đám người Địch Áo, những nữ nhân khác lại tò mò đánh giá bọn họ. Các nàng đều rõ ràng đệ đệ của mình là người như thế nào, Lôi Mông từ nhỏ đến lớn sống chung một chỗ với các nàng, thân phận và tính cách làm cho Lôi Mông chưa từng kết giao một vị bằng hữu nào thật lòng. Vì thế nghe An Đức Liệt Á giới thiệu như vậy, các nàng tự nhiên sẽ chú ý.
Mấy người Địch Áo vội vàng nói không mệt gì lắm, nữ tử trung niên kéo tay mấy nữ tử Tác Phỉ Á vừa đi vừa hàn huyên. Nếu bình tĩnh xem xét thì giọng nói của nữ tử trung niên không thể nào chê được, thái độ cũng rất thân thiết. Chẳng qua là ánh mắt nhìn về phía mấy nữ tử Tác Phỉ Á tựa hồ có cảm giác như đang âm thầm đánh giá, vì thế trong lòng bọn họ không kịp thích ứng.
So sánh với mấy người Địch Áo vừa nói vừa cười với nữ tử trung niên, Lôi Mông thì lại đứng cô đơn ở một bên. Thời gian trôi qua không bao lâu, Lôi Mông không nhịn được nữa rồi, tiến tới bên cạnh nữ tử trung niên, nở nụ cười tự cho là rạng rỡ nhất: "Đại tỷ."
Nhưng nữ tử trung niên không thèm nhìn Lôi Mông một cái, vẫn tiếp tục mỉm cười chào hỏi mấy người Địch Áo đi vào trong viện. Đám người Địch Áo liếc sang Lôi Mông tràn đầy đồng tình, còn Lôi Mông đứng tại chỗ một hồi, sau đó cũng vội vàng chạy theo.
Bởi vì mấy người Địch Áo mới đi đường xa nên chủ nhân không vội chuẩn bị mở tiệc tẩy trần. Sau khi ngồi trong phòng khách một hồi, nữ tử trung niên trưng cầu ý kiến mấy người Địch Áo xong liền phân phó người hầu dẫn đám người Địch Áo đi rửa mặt. Về phần Lôi Mông thì không có đãi ngộ này, hắn bị lưu lại ở bên trong phòng khách.
Nhớ tới tình cảnh sau khi bọn họ rời khỏi, Lôi Mông lập tức bị một đống lớn nữ nhân "vây công", mấy người Địch Áo không thể nào nhịn cười được. Nhưng rất đáng tiếc là bọn họ không thích hợp giúp hắn trong trường hợp này.
Tắm rửa xong xuôi liền có người hầu chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho bọn họ, đặc biệt là y phục mỗi người đều rất vừa vặn, mặc vào vừa khít y như đã được đo đếm. Xem ra đối phương cũng tương đối quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, điều này cho thấy rõ địa vị Lôi Mông ở nơi này. Sau đó đoàn người được người hầu hướng dẫn đi tới phòng ăn, lúc này Lôi Mông và mười mấy nữ tử đã ngồi sẵn trong đó.
Nhìn thấy đám người Địch Áo đi tới, đám nữ tử đồng thời tỏ vẻ nhiệt tình, hàng loạt thức ăn tinh mỹ được đưa lên cuồn cuộn. Mấy người Địch Áo cũng không có khách khí, khách và chủ tận sức chia sẻ niềm vui sum họp.
Sau bữa tiệc, Lôi Mông phải đi trình diện Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Đám người Địch Áo tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù thời gian còn sớm nhưng nằm ở trên giường lớn êm ái cảm giác thoải mái vô cùng, bọn họ vừa nằm một lát đã tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến lúc bọn họ khi.tỉnh lại đã là buổi tối, lúc này Lôi Mông từ trong vương cung quay trở về. Mặc dù nữ tử trung niên còn muốn giữ đám người Địch Áo ở lại chỗ này cùng nhau ăn tối. Nhưng Lôi Mông tìm cớ, bảo là muốn dẫn đám người Địch Áo đi xem cảnh đêm ở đế đô, vì thế nữ tử trung niên cũng không tiện cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.
Vừa đi ra khỏi cửa trang viện, Lôi Mông mới thở phào một hơi thật dài như trút được gánh nặng, đám người Địch Áo thấy vậy liền cười một trận ầm ĩ.
"Cười cái gì?" Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã: "Mấy người các ngươi không có một chút nghĩa khí."
"Này, tình huống như thế chúng ta cũng không giúp đỡ được gì mà?" Địch Áo cười nói.
"Lôi Mông, nơi này có địa phương nào vui vẻ không?" Ca Đốn chợt hỏi một câu.
"Địa phương vui vẻ?" Lôi Mông suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói: "Có thì có, nhưng mà..." Lôi Mông bí mật liếc mắt về phía mấy nữ tử Tác Phỉ Á.
Ca Đốn lập tức hiểu ra, âm thầm quay mặt sang hướng khác cười cười.
Mấy nữ tử Tác Phỉ Á tụ chung một chỗ ríu ra ríu rít không biết đang nói chuyện gì nên không chú ý tới tình huống của bên này. Địch Áo thì lại nghe thấy rõ ràng, nói với hai người: "Đừng có nằm mộng, các ngươi cho là sẽ có cơ hội hành động một mình sao?"
"Từ trước đến giờ, cơ hội đều là do con người tạo nên." Ca Đốn nói với vẻ khinh thường, sau đó nở nụ cười tà, híp mắt lại nhìn Địch Áo: "Hơn nữa, người không có cơ hội hình như là ngươi mới đúng?"
"Ta?" Địch Áo cảm thấy buồn cười, lên tiếng phản bác: "Cảm ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta không có hứng thú với địa phương mà các ngươi đang nói."
"Không có hứng thú với chuyện gì?" Tác Phỉ Á đột ngột quay đầu lại, hiển nhiên nàng chỉ nghe được nửa câu sau của Địch Áo.
"Địch Áo nói không muốn đi dạo phố cùng các ngươi, chúng ta đang thuyết phục hắn thay đổi cái ý nghĩ này." Ca Đốn giơ ra vẻ mặt nghiêm túc, bình thản nói.
"Hắn muốn không theo là không theo? Tưởng êm đẹp à..." Tác Phỉ Á liếc Địch Áo một cái.
Địch Áo bất đắc dĩ nhìn sang Ca Đốn, như vậy cũng được?
Cuối cùng Ca Đốn và Lôi Mông cũng không được như mong muốn, sự thật chứng minh cho dù là các nàng Tác Phỉ Á bỏ qua ý định đi dạo phố, bọn họ cũng không có cơ hội chuồn đi.
Vốn là mấy người Địch Áo nghe Tác Phỉ Á bảo hôm nay đi dạo phố nghĩ rằng sẽ có một quãng thời gian rất vui vẻ, nhưng Tác Phỉ Á chỉ nói một câu nhất thời làm cho bọn họ bị đả kích rất lớn.
"Ngày mai tất cả mọi người dậy sớm một chút, đi dạo thêm một ngày nữa." Tác Phỉ Á hưng phấn nói.
Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau, bọn họ thấy được từ trong mắt đối phương cảm xúc bất đắc dĩ và cực kỳ buồn bực.
Lôi Mông dẫn đoàn người trở lại nhà của hắn, thật ra trước kia Lôi Mông không có nhà cửa ở bên ngoài, bởi vì hắn luôn luôn ở trong vương cung. Nếu đi ra ngoài sẽ ngụ ở trong nhà đám tỷ muội. Nhưng lần này hẳn là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn suy nghĩ đến phương diện đám người Địch Áo, cố ý cấp cho Lôi Mông một gian nhà không nhỏ.
Khi bọn họ tới đã có người hầu đứng chờ ngoài cửa, vừa nhìn thấy đoàn người Lôi Mông đi tới vội vàng tiến lên nghênh đón.
Đây là một lão nhân đầu tóc trắng xóa, khuôn mặt kích động nhìn tới Lôi Mông: "Thiếu gia!” Lôi Mông mỉm cười toe toét, nói với lão nhân: "Bảo La đại thúc, bá phụ phái ngài tới đâyà?"
"Nghe nói thiếu gia trở về, tại sao ta không tới chứ?" Lão nhân tên là Bảo La cẩn thận đánh giá Lôi Mông từ trên xuống dưới: "Thiếu gia cao hơn trước rồi."
“Được rồi, được rồi!” Lôi Mông lo lắng Bảo La sẽ tiếp tục càm ràm, vội vàng nói: "Mấy người bằng hữu của ta đã mệt mỏi, mau chuẩn bị gian phòng cho mọi người nghỉ ngơi.” Lão nhân nghe Lôi Mông nói như vậy, đâu biết rằng là thiệt hay giả, lập tức ngừng càm ràm xoay người dẫn đám người Lôi Mông đi tới phòng nghỉ. Nói là phòng nhưng thật ra là từng gian viện nhỏ, bên trong cần cái gì cũng có, mỗi viện đều có mấy người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho mọi người. Nhưng bởi vì đám người Địch Áo cương quyết yêu cầu nên lão nhân đành phải cho đám người hầu thối lui.
Địch Áo lấy cớ là đã quen tự mình làm việc, không thích cảm giác được hầu hạ. Trên thực tế, Địch Áo đang lo lắng trong này có gian tế của Nguyệt Ảnh đế quốc. Dù sao đang là thời kỳ chiến tranh, bất kỳ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Huống chi, cho dù không phải là gian tế Nguyệt Ảnh đế quốc phái tới, Địch Áo cũng không hi vọng nhất cử nhất động của mình cũng bị người khác nhìn thấy tận mắt. Cho đến bây giờ Địch Áo vẫn chưa rõ ràng Lan Bác Tư Bản sẽ dùng phương thức gì ngả bài với Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Trước lúc đó, hắn chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Dĩ nhiên là Địch Áo không muốn bị người khác nắm mũi dắt đi, vấn đề chủ yếu là ở thái độ của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đối đãi với cái gã Bất Hủ truyền thừa giả mạo kia. Khố Kỳ biến thành bộ dáng hiện tại nhất định là do Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cố ý gây nên, lấy thân phận và địa vị của Lôi Mông cũng không muốn chủ động đi trêu chọc Khố Kỳ, hẳn là trình độ ngang ngược của tên này rất lớn, nói là trán cao hơn trời cũng không hề quá đáng.
Thế nhưng chuyện này vẫn phải dựa vào nhiều phương diện để giải thích. Có lẽ đúng như lời Y Toa Bối Nhĩ từng nói, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn chính là muốn biến Khố Kỳ thành một tên phế vật. Nhưng nếu Khố Kỳ có thể biểu hiện ra tư chất nhân tài kiệt xuất, tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn không sống nổi đến bây giờ, Quân Đồ Minh một tay phá hủy Thần Vực làm sao có thể tha thứ cho loại người như vậy sống ở trên đời này, chỉ sợ hắn đã sớm tìm cách giết chết Khố Kỳ bằng bất cứ giá nào.
Cho nên trước khi biết rõ Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đang ôm thái độ gì, Địch Áo vẫn không có cách nào xác định sau khi Hoắc Phu Mạn biết được Khố Kỳ là đồ giả mạo sẽ phản ứng như thế nào. Bốn chữ Bất Hủ truyền thừa đại biểu ý nghĩa quá mức trầm trọng, cho dù là Lôi Mông cũng không thể bảo đảm ngăn cản được một vài chuyện phát sinh.
Nhưng bởi vì có mối quan hệ với Lôi Mông, chuyện này giấu diếm càng lâu lại càng bất lợi đối với Địch Áo. Không có ai nguyện ý bị trêu chọc như một thằng ngốc, hơn nữa cái người bị trêu chọc này lại nắm giữ quyền sinh sát một góc đại lục.
Nói ra thì đúng là tai bay vạ gió, cho tới tận bây giờ Địch Áo vẫn chưa nhận được lợi ích gì mang tính thực chất từ cái thân phận này, nhưng hắn đã phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả của nó quá lớn.
Địch Áo nằm ở trên giường lớn, chậm rãi khép mắt lại. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn hẳn là đã biết mình là đệ tử Phong Ngân, nếu vẫn có thể nhẫn nhịn được thì có lẽ hậu quả trong tương lai sẽ không quá nghiêm trọng mới đúng. Dĩ nhiên đây chỉ là Địch Áo suy đoán mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Địch Áo đang ăn một bữa điểm tâm đơn giản thì bị các nàng Tác Phỉ Á hăng hái bừng bừng kéo ra khỏi cửa. Mặc dù Lôi Mông cường điệu lần nữa vào lúc này không nhiều người lắm cũng hoàn toàn không có tác dụng. Xem ra khoảng thời gian tu luyện ở trong Tử Vong Chi Ca học viện đã làm mấy nữ tử này thiếu thốn ‘cảm xúc’ trầm trọng rồi.
Nhà Lôi Mông cách khu chợ lớn nhất đế đô rất gần, thời gian không qua bao lâu, đám người Địch Áo đã đi tới mục tiêu cần đến. Quả thật đúng như Lôi Mông nói, trên đường phố rộng rãi vô cùng trống trải, không có náo nhiệt như lúc ngày hôm qua vào thành. Các nàng Tác Phỉ Á lại không thèm để ý đến chuyện đó, ít người thì sao? Chỉ cần cửa hàng mở cửa là tốt rồi.
Cho dù là cửa hàng đặc biệt chế tạo gia cụ, hay là cửa hàng bán đồ trang sức cho đến các quán hàng rong. Mấy người Tác Phỉ Á đi dạo toàn bộ qua từng cái một, không buông tha hàng quán nào hết. Dù sao các nàng không cần phải để ý nhiều, trước sau gì ở sau cũng có người chịu trách nhiệm tính tiền dùm các nàng.
Gần tới buổi trưa, dòng người trên chợ bắt đầu đông lên, các nàng Tác Phỉ Á vẫn hăng hái không giảm nhưng mấy người Địch Áo đã bắt đầu chịu không nổi nữa rồi. Bởi vì trong tay bọn họ, người nào ôm bảy tám bao đồ, đi đường tự nhiên không tránh được va chạm, lần một lần hai còn không có gì, đụng chạm quá nhiều lần số khiến cho ánh mắt những người chung quanh nhìn mấy người Địch Áo rất là quái dị.
"Ta mời các ngươi đi ăn quán cơm nổi danh nhất đế đô được không?” Lôi Mông ném thử mồi câu, hắn không đau lòng tốn tiền, chỉ cần có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này là tốt lắm rồi.
"Ăn cơm gì?" Phụ Toa Bối Nhĩ bất mãn nhìn sang Lôi Mông: "Chúng ta còn chưa có đi dạo đủ mà, rồi lại nói vẫn chưa đến thời gian. Tác Phỉ Á, các ngươi đói bụng không?"
“Không phải là mới vừa ăn sáng rồi sao?” Tác Phỉ Á nghi ngờ hỏi lại, lúc này Địch Áo vội vàng nháy mắt với Tác Phỉ Á. Nàng hiểu ý cười một cái, lập tức thay đổi lời nói: "Qua đó nếm thử cũng tốt, quán ăn nổi danh nhất đế đô hẳn là không tệ nhỉ!"
Y Toa Bối Nhĩ hồ nghi nhìn chằm chằm Tác Phỉ Á, rồi lại quay sang nhìn thoáng qua Địch Áo, hiển nhiên là nàng đã biết có chuyện mờ ám vừa xảy ra: "Lại giở trò.”
Tuy nói như thế nhưng Y Toa Bối Nhĩ cũng không tiếp tục phản đối, dù sao sự thật vẫn còn tại đó. Các nàng hai tay trống trơn đi dạo vô cùng thoải mái, đồ đạc, vật phẩm đều là mấy người Địch Áo chịu trách nhiệm khuân vác. Nếu không cho người ta nghỉ ngơi xem ra có chỗ không đúng lắm.
Băng qua khu chợ rồi lại chuyển qua hai con đường lớn thì tới tửu điếm nổi danh nhất đế đô theo lời Lôi Mông. Từ rất xa đã có thể thấy một tấm biển màu đỏ sẫm hiện ra trước mắt, ngoài cửa có một xe ngựa sang trọng xếp hàng thật dài, hiển nhiên là gian tửu điếm này làm ăn rất phát đạt.
"Không phải chứ? Hình như là không còn chỗ ngồi? Nơi này có tốt như ngươi nói không đó?” Y Toa Bối Nhĩ sợ hãi than thở, mấy người chỉ đứng ngoài cửa đã có thể thấy bên trong đại sảnh lầu một đang có người người ăn uống linh đình, không khí cực kỳ náo nhiệt, nhìn thoáng qua thì có lẽ không còn thừa một chỗ trống nào.
"Không sao, nhìn ta này, các ngươi đứng ở đây là được rồi." Lôi Mông giơ ra bộ dạng như đã định liệu trước, trực tiếp đi vào trong phòng ăn. Trên thực tế trong lòng Lôi Mông cũng hơi thấp thỏm bất an, dù sao đã nhiều năm chưa có trở về đế đô, nếu phòng ăn thay đổi chủ nhân thì thân phận của hắn chưa chắc có tác dụng, đến lúc đó xem như là mất hết mặt mũi rồi. Cũng không thể trách người ta không biết mình, chẳng lẽ vừa đi lên đã vỗ ngực nói ta là cháu ruột của Hoắc Phu Mạn bệ hạ sao? Lôi Mông làm không được chuyện như vậy.
Lôi Mông đi vào đại sảnh nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện có mấy tên tiểu nhị mà hắn đã từng gặp, tâm tình nhất thời thoải mái hẳn lên, tiện tay kéo qua một tên tiểu nhị đang cầm cái mâm thức ăn, nói nhỏ: "Lão bản của các ngươi đâu?” Tên tiểu nhị đột nhiên bị Lôi Mông kéo ngược lại suýt chút nữa đem làm rớt mâm thức ăn xuống đất. Trong lúc chuẩn bị trừng mắt nổi giận bừng bừng thì hắn thấy bộ dạng bình chân như vại của Lôi Mông. Hắn lập tức sợ hãi vội vàng nuốt ngược lời định nói trở vào, lắp bắp: "Lôi… Lôi Mông thiếu gia?"
“Nói nhảm, đương nhiên là ta." Lôi Mông không nhịn được nói: "Đi kêu lão bản của các ngươi ra đây."
“Dạ, vâng!" Tiểu nhị liên tục gật đầu đáp ứng, ngay cả dĩa thức ăn cũng không kịp để xuống, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, một tên mập mạp trung niên bụng phệ thở hỗn hển chạy ra, mới thấy được Lôi Mông nhất thời nở nụ cười niềm nở: "Đúng là khách quý nha, hôm nay là ngọn gió nào đưa Lôi Mông thiếu gia qua đây vậy?”
Lôi Mông trực tiếp bỏ qua mấy câu a dua nịnh hót, thản nhiên nói: "Dẫn mấy người bằng hữu tới dùng cơm, còn chỗ ngồi không?"
"Hừ, đương nhiên là có." Gã mập mạp trung niên cười nói: "Cho dù không có, Lôi Mông thiếu gia đã mất công tới đây, dù thế nào đi nữa ta cũng phải nghĩ biện pháp cho ngài."
Lôi Mông gật đầu nói: "Vậy thì nhanh đi, an bài người hướng dẫn chúng ta, ta đi đón bằng hữu."
“Hiểu, hiểu rồi, ngài cứ yên tâm, khẳng định không thành vấn đề. Ngài đi thong thả!" Mãi cho đến lúc Lôi Mông đi ra khỏi cánh cửa phòng ăn, gã mập mạp mới dám đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nếu như là con dòng cháu giống bình thường, gã mập mạp sẽ không phải tốn công hao phí nước bọt như thế. Nhưng thân phận Lôi Mông không giống, nếu hắn dám có nửa điểm chậm trễ, không cần Hoắc Phu Mạn bệ hạ lên tiếng, chỉ riêng đám tỷ tỷ của Lôi Mông đã có thể hành hạ hắn chết lên chết xuống rồi.
Gã mập mạp gọi mấy tiểu nhị qua, dặn dò: "Một hồi đưa Lôi Mông thiếu gia đến sảnh khách quý lầu ba."
“Lầu ba, sảnh khách quý? Không phải là đã có người đặt rồi sao?” Một gã tiểu nhị nghi ngờ hỏi.
"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nó nhảm làm gì?” Gã mập mạp trừng mắt lên, mấy tên tiểu nhị nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Bên ngoài tửu điếm, mấy người Địch Áo thấy Lôi Mông đi ra nhưng không nói gì. Nếu có chỗ hiển nhiên là chuyện tốt, nếu như không có thì bọn họ cũng không đành lòng tiếp tục đả kích Lôi Mông, cùng lắm thì đổi tửu điếm khác là được.
"Này, các ngươi đang dùng ánh mắt gì nhìn ta đó? Không tin ta hả?"
Nghe Lôi Mông nói như thế, mấy người Địch Áo đã biết là mọi chuyện xong xuôi, nếu không tên này sẽ không thể nào dùng khẩu khí như vậy nói với bọn họ. Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, có cần phải đắc ý đến mức đó không?"
"Đó là tại vì các ngươi không biết, vị trí phòng ăn nơi này thông thường phải đặt trước mấy ngày. Nói cách khác, nếu không phải là ta dẫn các ngươi đi, nếu muốn ăn một bữa cơm ở chỗ này ít nhất phải đợi đến vài ngày sau."
Mấy người Địch Áo cười cười không nói gì, lấy thân phận Lôi Mông làm được điểm này cũng không tính là quá khó. Chỉ cần lão bản nơi này không phải người ngu, chắc chắn không dám gây phiền hà Lôi Mông trong việc nhỏ nhặt thế này.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường