Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 375: Đội Nghênh Đón
i hơn nửa tháng, đoàn người Địch Áo đã tới gần Mê Ngữ sâm lâm ở phía tây Sư Tâm đế quốc. Tử Vong Chi Ca học viện xây dựng ở ven rìa khu rừng này. Nghe nói điều kiện cuộc sống trong đó cực kỳ gian khổ, nhưng chuyện này căn bản không thành vấn đề đối với đám người Địch Áo, dù có gian khổ thế nào cũng không thể so được với đầm lầy Hắc Ám.
Suốt một khu rừng rậm rộng lớn đều thuộc về Tử Vong Chi Ca học viện, đơn độc từ diện tích nhìn lại đây chính là một học viện có quy mô lớn nhất trên toàn bộ đại lục.
Tử Vong Chi Ca học viện nổi tiếng bởi vì tín niệm tồn tại trong đầu bọn họ, bất kể ngươi là vương công quý tộc hay là bình dân nô lệ, một khi vào trong học viện nhất luật ngang hàng, không thể vì thân phận của ngươi tôn quý mà hoành hành không cố kỵ, cũng không bởi vì ngươi xuất thân bần hàn mà gặp phải kỳ thị. Đây là nguyên nhân nhóm con em, đệ tử quý tộc không chịu tới nơi này, hoàn toàn không thể hiện được bọn họ ưu việt ở chỗ nào cả.
Nói là nói như thế, dường như Tử Vong Chi Ca học viện vẫn rất coi trọng Lôi Mông, đã phái người chờ ở trước cửa học viện từ sớm. Cháu trai duy nhất của Sư Tâm Vương, chính là người thừa kế thuận vị đệ nhất được đãi ngộ này cũng chẳng có gì là lạ. Có lẽ đối với Tử Vong Chi Ca học viện đây đã là lễ tiết đủ long trọng rồi, nhưng ở trong mắt mấy người Địch Áo lại là keo kiệt tới cực điểm.
Phía dưới đại môn học viện to lớn như thế chỉ có một thân ảnh gầy còm, thay vì nói là đoàn người nghênh đón bọn họ, còn không bằng nói là tên đó đang bị trách phạt buộc phải đứng ở chỗ này thì đúng hơn.
Đại môn cao hơn mười thước, không biết dùng hài cốt chủng loại dã thú lớn nào để xây dựng mà lại phát ra khí tức cổ xưa nồng đậm, tựa hồ bên trong hài cốt vẫn còn tồn tại linh hồn chưa tiêu tán, bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo. Chỉ nhìn cánh cổng này thôi đã khiến cho người ta cảm thấy nhiệt độ bốn phía đột ngột giảm đi rất nhiều, trong lòng không tự chủ được nổi lên một tia lạnh lẽo.
Gã thanh niên tuổi đại khái chừng 27-28, dáng thon gầy, vừa nhìn thấy đám người Địch Áo đi tới liền mang bộ dạng lười biếng tiến lên nghênh đón: "Lôi Mông thiếu gia?"
Lôi Mông liếc nhìn gã thanh niên gầy gò, lại nhìn một hàng chữ lớn được khắc phía trên đại môn “tử vong và vinh quang là một”, cười cười nói: "Ta là Lôi Mông, nhưng thiếu gia gì gì đó thì thôi đi? Không phải nói Tử Vong Chi Ca học viện không cần để ý những thứ này sao?” Gã thanh niên gầy gò lộ vẻ quái lạ nhìn tới Lôi Mông, trên mặt hòa hoãn hơn trước nhiều: "Viện trưởng phái ta tới đón các ngươi, ý? Vì sao có thêm một người?"
Khóe miệng Mạc Lâm co quắp giật giật mấy cái, đường đường là một vị Thánh giả, thành viên Nguyên lão hội của Thần Vực, đi tới đây lại biến thành dư thừa rồi?
"Ta là quản gia của Địch Áo thiếu gia.”
"Quản gia? Địch Áo thiếu gia?" Gã thanh niên nhíu chặt hai hàng lông mày, tựa hồ nghe thấy chuyện không thể nào tin nổi, ánh mắt quét một vòng qua mọi người: "Ai là Địch Áo?”
"Có việc?” Địch Áo nhíu mày trả lời, giọng nói của gã thanh niên gầy gò làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
"Đương nhiên là có chuyện, ngươi cho rằng Tử Vong Chi Ca là địa phương nào? Nhìn trên mặt mũi bệ hạ, ta cho ngươi hai con đường đi, hoặc là tự mình đi vào, hoặc là cùng nhau cút." Gã thanh niên kia nói không chút khách khí.
"Càn rỡ!” Mạc Lâm giận tím mặt, không thèm che dấu thực lực của mình nữa, nguyên lực dâng trào mãnh liệt nhanh chóng bao phủ phương viên mười thước, trong không gian đó nhiệt độ đột ngột tăng lên rất cao.
Sắc mặt gã thanh niên gầy gò nhất thời vô cùng khó coi, nhưng vẫn ngoan cường đứng nguyên tại chỗ, trong mắt xẹt qua một tia ương ngạnh: "Có ngon thì giết ta đi.”
"Ngươi cho rằng ta không dám?” Mạc Lâm giận quá thành cười, chậm rãi giơ tay lên một tia Hoả Tinh đỏ bừng xuất hiện trên đầu ngón tay Mạc Lâm, Hoả Tinh phảng phất như có tính mạng không ngừng bay múa chung quanh.
"Chờ một chút.” Địch Áo bỗng nhiên đưa tay ngăn cản Mạc Lâm, mỉm cười nhìn về phía gã thanh niên gầy gò: "Không thù không oán, chúng ta giết ngươi làm gì? Ta muốn biết chính là chúng ta bây giờ không thể tiến vào?"
"Ta vẫn nói một câu kia." Khuôn mặt gã thanh niên cứng ngắc lại: "Hoặc là một mình đi vào, hoặc là."
Gã thanh niên gầy gò không dám nói chữ "cút" nữa, hắn có thể duy trì vinh dự cho học không cần để ý sinh tử, nhưng không nhất định phlàải muốn chết. Thực lực Mạc Lâm cao hơn hắn quá nhiều, lỡ may bộc phát chiến đấu thì hắn không có hi vọng sinh tồn.
Quả thực chính là tảng đá nằm trong hầm cầu mà, vừa thối lại vừa cứng, đoàn người Địch Áo cũng phải nín lặng. Thật ra Mạc Lâm không có ý định theo Địch Áo vào trong Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện, hắn còn không có nhàm chán đến trình độ này. Chỉ cần đưa Địch Áo an toàn tới đây, hắn sẽ quay trở về đế đô gặp Lan Bác Tư Bản. Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân là Mạc Lâm muốn tận mắt nhìn thấy Tử Vong Chi Ca nổi danh bốn phương này.
Nhưng tình huống hiện tại cho dù Mạc Lâm muốn đi cũng không thể đi, làm như vậy chẳng phải là nói rõ hắn sợ đối phương? Ngoại trừ Thần Vực bị Quân Đồ Minh công hãm vài lần ra, Mạc Lâm chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế, gã thanh niên gầy gò kia có thể duy trì quy tắc Tử Vong Chi Ca, Mạc Lâm cũng không thể để cho uy nghiêm của Thần Vực bị xúc phạm.
Mặc dù cho đến bây giờ Mạc Lâm vẫn không có chân chính xuất thủ, nhưng gã thanh niên kia đã không chịu nổi nhiệt độ nóng rực ở chung quanh rồi. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ ràng mái tóc trên đầu hắn bắt đầu xoắn lại, đáng tán dương nhất là cho dù như vậy, gã thanh niên kia vẫn không có ý tứ khuất phục, chỉ mím môi quật cường đứng ở nơi đó.
Một trận gió nhẹ từ trên người gã thanh niên phát ra, nhìn bộ dạng hắn đang điều động nguyên lực cố gắng xua tan không khí nóng rực khó chịu, nhưng thực lực chênh lệch làm cho hết thảy chỉ là vô ích. Nguyên lực tràng của Mạc Lâm nếu dễ dàng bị thổi tản đi như vậy thì còn gì là cường giả Thánh cấp chứ?
Địch Áo nhìn kỹ gã thanh niên mấy lần, phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của đối phương, quay đầu hỏi Mạc Lâm: "Hắn là võ sĩ cấp bậc gì? Võ Tôn?"
"Nếu là Võ Tôn thì đã tốt." Mạc Lâm đang rất buồn bực, phương hắn là nhất thời vọng động nhưng bây giờ hồi tưởng lại, nếu hắn thật sự giết chết tên này không thể nghi ngờ sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Lấy thân phận Mạc Lâm thế mà chạy đến Tử Vong Chi Ca giết chết một Cực Hạn võ sĩ, không nói trước Tử Vong Chi Ca sẽ phản ứng như thế nào, chỉ riêng hành động này đã không cần phải giải thích rồi. Chuyện này khiến cho người ta có cảm giác giống như hai đứa con nít đánh nhau, một người trong đó đánh không lại liền chạy về gọi một người trưởng thành trong nhà lao vô đánh phụ vậy.
Võ Tôn lại không giống, chỉ chênh lệch một đẳng cấp mà thôi, còn không tính là khi dễ người ta, hoặc có thể nói khi dễ cũng không phải nghiêm trọng lắm, ít nhất cũng nói vài câu là qua chuyện.
"Không cho mang quản gia tiến vào là quy củ của học viện các ngươi?"
"Dĩ nhiên." gã thanh niên gầy gò ngẩng đầu lên, cố gắng làm bộ dạng nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng mái tóc trên đầu hắn giờ phút này đã xoăn tít lại rồi, lắc lư trong gió nhìn có vẻ rất đáng thương và rất buồn cười, vừa vặn tạo thành hai vẻ tương phản mãnh liệt.
Mấy người Địch Áo không nhịn được cùng nhau nở nụ cười, trên thực tế người này ngoại trừ cái miệng mạnh hơn người ra, những điểm khác vẫn không tính là khiến người chán ghét, ít nhất dưới tình huống bị lực lượng cường đại uy hiếp, hắn vẫn dám nói ra ý bản thân muốn nói.
Mọi người cười lại làm cho gã thanh niên thẹn quá thành giận: "Cười đã chưa? Nói cho các ngươi biết, kể từ khi Tử Vong Chi Ca xây dựng cho tới nay, quy củ này chưa từng bị phá vỡ lần nào."
"Được rồi, chúng ta có thể tôn trọng quy củ của học viện các ngươi." Địch Áo cố nín cười nói: "Thế nhưng muốn để cho người khác tôn trọng ngươi, ít nhất ngươi phải hiểu được tôn trọng người khác trước đã. Ta nói muốn dẫn quản gia tiến vào lúc nào? Không cảm thấy lời của ngươi quá đáng sao?"
"Ta..." Gã thanh niên gầy gò nhất thời cứng họng, đối phương quả thật không có nói như vậy, nhưng là do quan niệm từ trước, hắn cho rằng Địch Áo đang nói dối mà thôi. Trên thực tế hàng năm đều xuất hiện mấy người như vậy, thậm chí còn mang theo nữ nhân cùng đi, kết quả đương nhiên là tất cả mọi người đều bị đuổi về.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Xin lỗi, nói ra những lời không nên nói, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nên xin lỗi sao?" Địch Áo cười cười nói.
Yêu cầu này vừa nghe cũng không tính là quá đáng, nhưng trong lòng gã thanh niên kia lại không nghĩ như vậy. Phải biết rằng hắn lần này đại biểu viện trưởng tới đón tiếp Lôi Mông. Nếu như hắn xin lỗi Mạc Lâm, sau khi trở về viện trưởng đại nhân nhất định sẽ nổi giận lôi đình. Tử Vong Chi Ca chưa từng có kinh nghiệm khom lưng hoặc là cúi đầu với bất kỳ thế lực nào, nói gì cũng không thể mở đầu từ bản thân hắn được.
"Không thể nào." Gã thanh niên gầy gò quả quyết cự tuyệt Địch Áo.
"Thái độ của ngươi khiến cho ta rất không thích, bên trong Tử Vong Chi Ca toàn là loại người như ngươi hả?" Lôi Mông bắt đầu tức giận rồi, người này quả thực chính là hạng không biết tốt xấu, một khi thật chọc giận Mạc Lâm, giết hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ như động đầu ngón tay. Nhưng Lôi Mông không muốn tình cảnh như vậy phát sinh, nói thế nào Tử Vong Chi Ca cũng thuộc về lãnh thổ Sư Tâm đế quốc, nếu Mạc Lâm động thủ giết người ở chỗ này, rất khó nói sẽ tạo thành hậu quả gì.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường