The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 366: Lợi Dụng
ã tùy tùng nghe thấy cái tên Thản Đinh lập tức ý thức được lại có người nào đó chuẩn bị gặp xui xẻo rồi, vội vàng xoay người chạy nhanh như làn khói.
Vào lúc này đám người Địch Áo cách Lôi Âu Na thành càng ngày càng xa, nhiệt độ nơi này đã không còn rét lạnh như trong rừng rậm nữa. Nghe Lôi Mông nói thời tiết ở đế đô ấm áp như mùa xuân, khuyết điểm chính là tương đối ẩm ướt, khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Vì thế mọi người dành phần lớn thời gian ngồi trên lưng ngựa lên đường.
"Địch Áo, ngươi đừng quên lời ta dặn đó, sau khi đến đế đô phải cách Khố Kỳ xa một chút. Đúng rồi, ngươi thật sự không quen biết hắn?" Lôi Mông vẫn không yên lòng, tiến tới bên cạnh Địch Áo thấp giọng nói.
Địch Áo thở dài: "Có thể đổi lại đề tài khác không hả? Một ngày nói mười mấy lần, ngươi không phiền nhưng ta phiền."
"Dù sao ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói mới tốt." Lôi Mông còn chưa nói hết, chiến mã phía dưới bỗng nhiên hí lên kinh hãi, bốn vó mạnh mẽ phóng thẳng về phía trước. Lôi Mông phải mất hồi lâu mới trấn an được chiến mã bị kinh hãi, quay đầu nhìn lại Ca Đốn ngồi ở trên lưng Hỏa Hống Thú đang cười cười xấu xa. Trong mũi Hỏa Hống Thú còn đang phun ra vài đốm lửa nho nhỏ.
Lôi Mông nhất thời giận dữ, đây rõ ràng là khi dễ người ta mà: "Có phải ngươi rất xem thường ngựa chúng ta cưỡi không hả?"
Ca Đốn cười cười không nói, muốn chụp mũ cho ta? Nào có dễ dàng như vậy, nếu hắn trả lời có vậy thì sẽ đắc tội tất cả mọi người.
"Ta không có làm gì hết, Hỏa Hống Thú còn nhỏ nên hơi quấy phá một chút, ngươi phải hiểu rằng ngươi là con người, là người lớn, không thể chấp nhặt với nó chứ?"
Lôi Mông im lặng nhìn sang Ca Đốn, ngươi nói cũng hay quá. Cái tên gia hỏa cao hơn hai thước mà còn nhỏ?
"Ca Đốn, Hỏa Hống Thú có thể tiến hóa không?" Địch Áo nhìn Hỏa Hống Thú chợt nhớ tới Miêu Tử sau khi tiến hóa. Nếu Hỏa Hống Thú cũng có thể tiến hóa, chẳng phải là Ca Đốn có thêm trợ lực rất lớn sao? Nếu không, đợi thực lực Ca Đốn từ từ tăng lên, tác dụng của Hỏa Hống Thú cũng từ từ giảm bớt, đợi đến lúc Ca Đốn tiến giai lên Võ Tôn, chiến đấu tầng thứ này Hỏa Hống Thú khó lòng tham dự vào.
Nghe Địch Áo Ca Đốn lúc này nở nụ cười khổ: "Bây giờ ta đã chấp nhận số phận rồi, ngươi cho rằng mỗi một đầu yêu thú đều biến thái giống như Miêu Tử? Nếu là như vậy, đoán chừng nhân loại đã sớm diệt tuyệt rồi."
"Nếu cho nó hấp thu mảnh vỡ tinh thần thì sao? Cũng không được?" Sau khi Địch Áo chiếm được tinh thần kết tinh và tinh thần hạch, bây giờ thứ không thiếu nhất chính là mảnh vỡ tinh thần.
"Ta từng thử qua nhưngvô dụng, cho dù có thể đoán chừng cũng cần một đoạn thời gian rất dài. Ít nhất phải là mấy chục năm mới có thể nhìn ra hiệu quả." Ca Đốn thở dài nói, ánh mắt hâm mộ nhìn thoáng qua Lao Lạp đang chơi đùa với Miêu Tử ở xa xa.
Địch Áo gật đầu không đàm luận đề tài này nữa, trong lòng đang suy nghĩ nên sử dụng đống mảnh vỡ tinh thần như thế nào. Hắn không dùng không có nghĩa là người khác không cần, phải biết rằng tất cả đều là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, tùy tiện ném xuống một viên sẽ có người tranh giành vỡ đầu.
"Địch Áo, vì sao Mạc Lâm kia vẫn chưa theo kịp chúng ta, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tác Phỉ Á giục ngựa đi tới hỏi thăm, nơi này chỉ có nàng rõ ràng lai lịch Mạc Lâm, bất kể nói thế nào mục đích của Mạc Lâm cũng là vì bảo vệ Địch Áo, cho nên Tác Phỉ Á mới có hảo cảm đối với Mạc Lâm.
"Không theo kịp thì tốt, đỡ tốn một phần cơm." Lôi Mông bĩu môi lầm bầm.
Địch Áo cười cười nhìn sang Lôi Mông, nếu như Lôi Mông biết rõ ràng thân phận của Mạc Lâm, chỉ sợ hắn không dám nói như vậy. Một vị Thánh giả đối với bên phe nào cũng có tư cách được người người tôn kính.
"Cười cái gì mà cười? Ta nói không đúng hả?" Lôi Mông thấy vẻ mặt Địch Áo hình như là đang xem thường hắn, nói tiếp: "Có phải các người cho là ta không nhận ra Mạc Lâm rất mạnh? Nhưng mạnh mẽ thì có ích lợi gì, thời điểm liều mạng không chịu động một đầu ngón tay."
"Yên tâm đi, sau này sẽ có lúc cần đến hắn, hắn không muốn xuất lực cũng không được." Địch Áo cười cười nhàn nhạt, thật sự không đụng Khố Kỳ được sao? Sợ rằng chưa chắc, chỉ có điều bây giờ Địch Áo còn chưa suy nghĩ ra kế hoạch nào tốt. Nói chung là phải tìm thời điểm thích hợp vạch trần lá bài tẩy, trên đời không có bức tường nào gió không lọt. Thần Vực không thể nào giấu diếm Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn mãi được, mấu chốt của vấn đề là Sư Tâm Vương sẽ phản ứng như thế nào sau khi biết chuyện.
Lôi Mông nhìn sang Địch Áo, nói: "Ngươi không nên luôn luôn làm cho người ta có cảm giác thần thần bí bí như vậy có được không? Có chuyện gì mà không thể nói ra đây? Mạc Lâm đến tột cùng là ai, ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết chứ? Ngàn vạn lần đừng có bảo với ta lão là quản gia, cái cớ đó quá kém rồi, ngươi cho là ta đây có thể tin không?"
"Công bằng?" Địch Áo cười nói: "Được, không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nói rõ tình huống trong gia tộc ra đây, ta lập tức nói cho ngươi biết lai lịch Mạc Lâm."
"Ha hả." Lôi Mông cười khan vài tiếng rồi biết điều ngậm miệng lại.
Ca Đốn kỳ quái nhìn tới Lôi Mông: "Địch Áo không nói có thể là có nguyên nhân nào đó, nhưng ngươi tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ chờ đến lúc chúng ta đến đế đô, ngươi còn giấu diếm được?"
"Nói quá sớm, các ngươi sẽ không cảm thấy thú vị." Lôi Mông lắc đầu liên tục.
Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, bọn họ quả thật có vọng động muốn đè Lôi Mông xuống đất đánh một trận. Thì ra là vì nguyên nhân đó, hắn mới lừa gạt mọi người cho tới bây giờ? Quả thực là người không thể nói lý mà.
Mọi người một đường cười cười nói nói, khi mệt mỏi thì tìm thôn trấn nghỉ ngơi một đêm. Sư Tâm đế quốc không hoang vu như Khắc Lý Tư bình nguyên, tìm kiếm tùy ý là có thể thấy được đồng ruộng đã khai khẩn và khói bếp lượn lờ, trị an nơi này tốt hơn cả lãnh địa Phỉ Tể công quốc, đi lâu như vậy mà bọn họ vẫn chưa gặp đám ăn cướp nào.
Trong nháy mắt đã trôi qua hơn mười ngày, mọi người chuẩn bị tiến vào phạm vi lãnh địa Phổ Lan thành, căn cứ Lôi Mông giới thiệu nơi đó phồn hoa hơn Lôi Âu Na thành nhiều lắm. Mấy nữ tử nhất thời cảm xúc dâng cao, thúc giục đám người Địch Áo gia tăng tốc độ.
Nhưng các nàng không thúc giục còn đỡ, cứ như vậy tốc độ tiến lên ngược lại chậm đi, nguyên nhân rất đơn giản, chuyện dạo phố chỉ có các nữ tử Tác Phỉ Á là được hưởng thụ. Về phía Địch Áo và Ca Đốn, Lôi Mông hoàn toàn là vấn đề hành hạ cực kỳ đau khổ.
Trong lúc mọi người đang đàm tiếu vui vẻ, một đám võ sĩ đột nhiên từ trong rừng cây vọt ra, xếp thành một hàng ngăn chặn đường đi. Cầm đầu là một võ sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi, trên người mặc giáp trụ cực kỳ tinh mỹ, tướng mạo và thần thái của hắn rất quái lạ, dáng vẻ lưu manh, ánh mắt liếc ngang liếc dọc đánh giá Lôi Mông và Ca Đốn. Sau khi tầm mắt rơi vào Hỏa Hống Thú thì hắn hơi sửng sốt, hồi lâu sau mới liếm mép chuyển thành bộ dáng tham lam.
Ca Đốn và Lôi Mông cũng ngạc nhiên, bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là truy binh Hắc Sơn Đại công phái ra, nhưng sau đó nghĩ lại thì đó là chuyện không thể. Hắc Sơn Đại công e ngại Thiên Không thành, làm sao dám phái người tới quấy phá Sư Tâm đế quốc vô cùng cường đại?
Lôi Mông thân là địa chủ giành trước tiến lên nghênh đón, quát lên: "Này này, tránh ra, không được chặn đường chúng ta đi."
Đám võ sĩ kia đột nhiên cười vang một trận, gã võ sĩ cầm đầu không có cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Lôi Mông, lạnh lùng nói: "Vị thiếu gia này, nhường đường là không có vấn đề. Nhưng huynh đệ chúng ta những ngày gần đây kiếm sống rất khó khăn, thiếu gia, vừa nhìn là biết ngay ngài là một người có thân phận địa vị rất cao, cũng được nuôi dạy tử tế, ngài có thể cứu giúp chúng ta không?"
"Cái gì?" Lôi Mông trợn mắt há mồm kinh ngạc, hắn không bao giờ ngờ tới mình có thể gặp phải đạo tặc ở chỗ này. Mặc dù đối phương nói rất khách khí, nhưng bộ dạng ăn cướp không thể nào che dấu được.
Nghe thấy giọng nói tràn đầy ý tứ gây sự kia, Tuyết Ny và Lao Lạp từ trong xe nhảy ra ngoài. Còn Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ thực lực hơi kém nên không có cách nào phối hợp tác chiến với những người khác. Thật ra chỉ cần các nàng tự bảo vệ mình cho tốt chính là trợ giúp rất lớn rồi, vì thế bọn họ không cần phải lộ diện.
Thấy được Tuyết Ny và Lao Lạp, hai mắt gã võ sĩ cầm đầu sáng lên, cười gian nói: "Thiếu gia, thị nữ của ngài rất đẹp nha! Ha hả, điều kiện của ta phải thay đổi lại rồi, để các nàng ở lại với ta. Dĩ nhiên ta có thể lấy ít bớt cũng không sao, cũng không thể làm cho ngài quá khó xử mà."
Khuôn mặt Tuyết Ny cau có lại, cất bước đi thẳng về phía trước, tựa hồ nhận thấy không khí chung quanh chợt lạnh lẽo, sắc mặt gã võ sĩ hơi đổi. Trước một giây chính là nữ tử xinh đẹp nhìn thấy là mê, bây giờ nhìn lại thì ra cô bé này dĩ nhiên là Cực Hạn võ sĩ.
"Ngươi muốn bao nhiêu?" Lôi Mông cười lạnh nói.
"Không nhiều lắm, đủ cho huynh đệ chúng ta tiêu xài nửa năm là được rồi." Gã võ sĩ cầm đầu nhàn nhạt nói: "Lấy chẵn cho nhanh, một vạn kim tệ."
"Nếu như ta không lấy ra thì sao?" Lôi Mông nói.
"Vậy thì không trách ta được rồi." Gã võ sĩ cầm đầu cười nói: "Các ngươi đi theo ta một chuyến, chờ đến lúc người nhà các ngươi đưa tiền chuộc là được."
"Nếu như ta không muốn đi theo ngươi thì sao?" Lôi Mông nói.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường