Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 360: Thung Lũng Kỳ Lạ
iếp tục đi về phía trước đại khái chừng một canh giờ, chuyển qua hai khúc quanh. Mọi người rốt cuộc thấy ánh mặt trời chiếu ở cửa ra, đã quá lâu không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên bọn họ trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, vội vàng nhắm hai mắt lại. Qua một lúc sau mới chậm rãi mở ra, cho dù là như vậy trong nháy mắt đi ra khỏi cửa động đó, mọi người vẫn không nhịn được nhắm mắt lại lần nữa, lúc này là buổi trưa nên ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt, bốn phía tuyết đọng phản quang càng thêm mạnh mẽ, vì thế nếu không cẩn thận có khi sẽ bị tổn thương hai tròng mắt.
Mặc dù bị gió lạnh thấu xương thổi qua nhưng mọi người vẫn có cảm giác hưng phấn như được trọng sinh.
"Ha ha, đám truy binh hẳn là không đuổi kịp chúng ta rồi?” Lôi Mông cười thật vui vẻ.
"Vậy cũng chưa chắc có thể an toàn.”
Địch Áo dõi mắt phân biệt phương vị một hồi, nói: "Hay là nhanh chân lên một chút, nếu không rời khỏi khu rừng này, chúng ta vẫn có thể gặp phải người của Hắc Sơn Đại công."
Thật ra Địch Áo còn một câu không có nói ra, đó là cho dù xuyên qua rừng rậm, bọn họ vẫn không tính là đã an toàn. Bởi vì không ai có thể phán đoán nhóm cường giả Thiên Không thành đến tột cùng có xuất thủ hay không. Trên vấn đề này tự nhiên không thể nói cho Ca Đốn nghe được, Địch Áo dự định tìm thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Ca Đốn. Nếu như bởi vì nguyên nhân của mình mà liên lụy đến gia tộc Ca Đốn, Địch Áo không muốn thấy loại chuyện này xảy ra.
Dọc theo đường đi chung quanh vẫn là cảnh tượng cỏ dại mọc tràn lan, cây cối xanh um bao phủ khắp vùng. Bởi vì lúc trước không có tiền lệ nên chỉ có thể suy tính diện tích khu rừng này một cách tương đối, nhưng càng xâm nhập vào trong, bọn họ lại càng phát hiện khu rừng này khổng lồ vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Tiếp tục đi về phía trước mấy ngày, mấy người Địch Áo rốt cuộc đặt chân lên mảnh đất cứng cáp, khu này chưa từng có dấu vết nhân loại lưu lại, cường giả chân chính không cần thiết tới đây làm gì, còn về phía tiểu đội mạo hiểm giả bị yêu thú uy hiếp nên không dám xâm nhập quá xa.
Một ngày nọ, đoàn người Địch Áo đang đi trong rừng cây, Miêu Tử bỗng nhiên đứng lên há miệng gào thét từng đợt trầm thấp. Còn Lao Lạp cũng lộ ra thần sắc cảnh giác, hai mắt do dự không chừng nhìn quanh bốn phía.
"Phát hiện gì hả?" Mấy người Địch Áo đồng thời dừng bước.
Lao Lạp im lặng một lúc sau rồi chậm rãi lắc đầu, mấy người Địch Áo đều bị nàng làm cho hồ đồ, lắc đầu là có ý gì? Rốt cuộc là con đường này không thể đi, hay là không có nguy hiểm?
Thế nhưng từ phản ứng của Miêu Tử là có thể nhìn ra được phía trước có thể có nhân loại tồn tại, vì thế mọi người quyết định đi vòng qua khu vực này. Nhưng ai ngờ Lao Lạp không chịu nghe lời, bướng bỉnh kéo tay Địch Áo trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Đám người Tác Phỉ Á hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ cũng đi theo phía sau.
"Này, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết phía trước có cái gì chứ?" Địch Áo cười khổ hỏi, lấy tình trạng trước mắt của bọn họ thật sự không cần thiết phát sinh xung đột với yêu thú, có trời mới biết còn có xuất hiện chủng loại nào biến thái như đám Đường Lang kia không? Bây giờ đã không có người dám khinh thường khu rừng rậm này nữa rồi. Người xưa hay nói rừng lớn loài chim nào cũng có, đạo lý đồng dạng thì cả rừng rậm lớn như vậy khó tránh khỏi có vài loại quái vật bọn họ chọc không nổi.
Lao Lạp trả lời rất đơn giản, chỉ lắc đầu như cũ khiến cho đám người Lôi Mông theo ở phía sau im lặng luôn, may là có Địch Áo ở đây không cần bọn họ trao đổi với Lao Lạp. Nếu không nhất định sẽ có người buồn bực hộc máu, động tác lắc đầu thế này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, muốn hiểu thành cái gì cũng đúng hết, về phần chính xác hay không thì không ai có thể xác định nổi.
Sau đó Địch Áo cũng bỏ qua ý định nhận được tin tức hữu dụng từ miệng Lao Lạp, tính tình nha đầu này chính là như vậy. Nếu như nàng không muốn nói chuyện, cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể cạy miệng nàng ra nổi. Đây là đối mặt Địch Áo nàng mới lắc đầu, nếu như đổi thành Lôi Mông sợ rằng Lao Lạp còn không thèm phản ứng. Tiểu nha đầu này thù rất dai, từ lần trước Lôi Mông đập Miêu Tử một quyền, cho đến bây giờ Lao Lạp vẫn không hề để ý tới Lôi Mông lần nào.
Đi lần này không hề dừng lại lần nào, thẳng cho đến lúc trời tối, thấy Lao Lạp vẫn không có ý ngừng lại. Địch Áo không nhịn được nữa, mặc dù hắn còn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng những nữ tử như Tác Phỉ Á lại chịu không nổi, phải biết rằng không phải ai cũng có thể chất biến thái như Lao Lạp.
"Nghỉ ngơi một chút đi, ngươi gấp cái gì? Là của ngươi thì chạy không thoát đâu." Địch Áo vỗ vỗ đầu Lao Lạp, hiện tại tất cả mọi người đã có thể đoán ra phía trước có đồ vật gì đó đang hấp dẫn Lao Lạp. Con người luôn luôn hiếu kỳ, bọn họ cũng muốn nhìn xem đến tột cùng là thứ gì, nhưng vấn đề là không thể vì thế mà đi đường không ăn không ngủ, có ai chịu nổi đây?
Lao Lạp liếc sang Địch Áo, tuy do dự nhưng vẫn gật đầu. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ nhất thời thở ra một hơi, không thèm quản tuyết đọng dưới đất, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, các nàng đã sớm không đi nổi nữa rồi, nhưng ngại ngùng nói với Lao Lạp chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Lúc ăn cơm, Lao Lạp tỏ vẻ ăn không ngon rất hiếm thấy, chẳng ăn tượng trưng vài miếng rồi bỏ chạy qua một bên ngơ ngác ngồi đó. Miêu Tử cũng không chạy đùa giỡn như mọi khi, mà cực kỳ biết điều nằm tiu nghỉu bên chân Lao Lạp.
Một đường đi xuống, tất cả mọi người có chút mỏi mệt, đơn giản thu thập ra một mảnh đất trống, rất liền tiến vào mộng đẹp, dù sao có Hỏa Hống Thú và Miêu Tử tại, không có có đồ vật gì đó có thể tại không bị phát hiện dưới tình huống đến gần nơi này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo là người mở mắt đầu tiên, nhìn quanh một vòng liền phát hiện những người khác vẫn chưa tỉnh dậy thì không cười cười tế nhị. Lúc mới vừa tiến vào đầm lầy Hắc Ám, ngoại trừ Địch Áo ra thì không có ai ngủ được trong hoàn cảnh tràn ngập nguy cơ này. Cho tới bây giờ, tất cả mọi người đã có thể ngủ như thế này chính là một bước tiến bộ thật lớn. Nếu không có năng lực thay đổi hoàn cảnh sinh tồn, vậy thì chỉ có thể tự mình thích ứng với nó.
Nhưng chốc lát sau ánh mắt, Địch Áo bỗng nhiên đọng lại, bởi vì hắn không nhìn thấy thân ảnh Lao Lạp. Chẳng những là Lao Lạp, Miêu Tử cũng không biến đâu mất rồi, Địch Áo nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vỗi vã nhảy lên cao nhìn quanh bốn phía. Nhưng hắn không thu hoạch được gì cả, chỉ có thể nhìn thấy vài dấu chân nhợt nhạt trên mặt tuyết dẫn thẳng vào trong rừng rậm.
Nha đầu này, không phải là hiểu lầm những người khác chứ? Địch Áo cười khổ nghĩ ngợi, mặc dù không có người nào nói ủng hộ, nhưng ít ra cũng không có người phản đối mà? Về phần âm thầm một mình chạy đi như vậy lỡ may có chuyện gì thì sao?
Thế nhưng hiện tại nói gì cũng đã chậm rồi, nhìn dấu chân lưu lại trên mặt tuyết hẳn là Lao Lạp đã rời đi có một đoạn thời gian rồi. Địch Áo vội vàng quay về đánh thức những người khác.
Nghe được tin tức kia, tất cả mọi người bắt đầu lo lắng thủy chung vẫn giữ yên lặng, không khí nhìn qua tĩnh mịch đến lạnh người. Tiểu nha đầu ngây thơ này đã sớm trở thành một thành viên trong nhóm, cho dù là Tác Phỉ Á đôi khi chán ghét Lao Lạp vì quấn quít với Địch Áo, giờ phút này nàng cũng phải lo lắng cho sự an toàn của Lao Lạp.
Dù sao ngày hôm qua tất cả mọi người đều nhìn thấy Lao Lạp và Miêu Tử có phản ứng dị thường, mặc dù bọn họ không rõ ràng lắm phía trước đến tột cùng có đồ vật gì, nhưng nhất định là nguy hiểm không nhỏ.
Đoàn người Địch Áo vội vã đuổi theo dấu chân Lao Lạp, nhìn những dấu chân chân in dưới mặt tuyết, Địch Áo còn chưa có nói gì nhưng đám người Ca Đốn và Lôi Mông cũng phải chắc lưỡi hít hà rồi. Mỗi dấu chân cách nhau ít nhất là mười thước, mọi người đều biết Lao Lạp không thể sử dụng nguyên lực, thế mà chỉ sử dụng lực lượng đơn thuần lại có thể đạt tới trình độ này sao?
Trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều có cảm giác thất bại, nhất là Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, niên kỉ Lao Lạp kỷ còn nhỏ hơn các nàng, nhưng thực lực hiển nhiên đã vượt qua các nàng. Một khi phải tiếp nhận sự thật này, mấy nữ tử âm thầm quyết định trong lòng nhất định phải khắc khổ tu luyện hơn nữa, ít nhất không thể để cho Lao Lạp vượt quá xa.
Địch Áo vừa chạy xuyên qua rừng rậm vừa cao giọng la lớn: "Lao Lạp ~~ Lao Lạp ~!" Mặc dù hắn biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng không có biện pháp nào khác, năng lực sinh tồn của Lao Lạp bây giờ thậm chí còn không bằng trước kia, nếu gặp phải những người lòng dạ khó lường thiết tưởng hậu quả không chịu nổi.
Thực lực cũng không thể đại biểu hết thảy, trước kia Lao Lạp luôn luôn ôm tâm cảnh giác rất cao, chưa bao giờ tiếp xúc với người khác, bất kể đó là người tốt hay là người xấu đều phải nhượng bộ lui binh. Nhưng kể từ khi Lao Lạp chung sống với bọn họ, nàng đã từ từ dung nhập vào trong xã hội nhân loại, cũng quen với cảm giác như vậy. Ví như đi dạo phố cùng Tác Phỉ Á, nếu gặp phải người đi đường, nàng sẽ lơ đễnh không hề để ý.
Giống như dã thú vốn nuôi trong chuồng được thả về tự nhiên vậy, có lẽ người làm chuyện này có nhân cách cao thượng, nghĩ là dã thú sẽ có được tự do. Nhưng dã thú mất đi dã tính trở về tự nhiên không khác gì tử vong, chín phần mười sẽ bị tự nhiên đào thải.
Dã tính của Lao Lạp đang từ từ biến mất, nhận thức đối với sự vật còn không bằng đứa trẻ, đây là nguyên nhân đám người Địch Áo luôn phải xem chừng Lao Lạp, bởi vì nàng là người dễ bị thương tổn nhất trong nhóm.
Đám người Tác Phỉ Á vẫn kết đội di chuyển về phía trước, bọn họ không có tản ra tìm kiếm Lao Lạp, bởi vì tốc độ của bọn họ không bằng Địch Áo. Hơn nữa bốn phía là rừng rậm mênh mông vô bờ, tản ra rất dễ nhưng tụ tập lại cực kỳ khó khăn. Nếu như tìm được Lao Lạp lại lạc mất người nào đó chẳng phải là càng thêm phiền toái hay sao?
Ngay cả Địch Áo cũng không dám lệch khỏi quỹ đạo quá xa, ngày hôm qua Lao Lạp một mực nhìn theo phương hướng nào, hắn cứ nhắm hướng đó mà chạy.
Qua mấy canh giờ, Địch Áo la hét đến khàn cả họng vẫn không thấy tung tích Lao Lạp. Hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng tìm một người trong rừng rậm không khác mò kim đáy biển. Thậm chí Địch Áo mấy lần có ý niệm bỏ qua tìm kiếm trong đầu, nhưng nghĩ tới nụ cười ngây ngốc của Lao Lạp và tình cảnh Lao Lạp có thể gặp phải. Tim của hắn tự nhiên truyền đến trận trận đau nhói, thế là tinh thần lại tỉnh táo tiếp tục công việc tìm kiếm.
"Nơi này ~!" Đột nhiên từ trong gió truyền đến thanh âm đáp lại.
Địch Áo không dám vào lỗ tai của mình, thử dò xét la lớn: "Lao Lạp?”
"Nơi này ~!"
“Không sai, chính là thanh âm Lao Lạp.”
Địch Áo nghe thấy tinh thần đại chấn, lập tức thả ra Phong Ưu Nhã vọt tới phương hướng thanh âm truyền đến.
Hai mắt Địch Áo chợt tỏa sáng, rừng rậm mịt mờ bỗng nhiên biến mất, phía trước mặt xuất hiện một mảnh thảo nguyên xanh um. Lúc này Lao Lạp đang ngồi chồm hổm trên một khối nham thạch, vui mừng ngoắc tay với hắn: "Đây... nơi này!”
Địch Áo mặt mày cau có, không nói tiếng nào phóng thẳng về phía trước, nên làm thế nào để Lao Lạp nhớ chuyện này đây? Có lẽ dùng phương pháp xử phạt về thể xác là lựa chọn cần thiết, ít nhất cũng có thể làm cho Lao Lạp biết rằng nàng đã phạm phải một sai lầm lớn.
Chốc lát sau, Địch Áo hạ xuống bên cạnh Lao Lạp, còn Lao Lạp đang đắm chìm trong một cảm xúc hưng phấn nào đó, không có chú ý tới sắc mặt Địch Áo. Nàng nắm tay Địch Áo rồi tung người nhảy xuống đất.
Địch Áo dùng sức kéo ngược lại, Lao Lạp bị động trở tay không kịp, thân hình lảo đảothiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
"Tại sao đột nhiên rời khỏi hả? Có biết mọi người rất lo lắng không?" Địch Áo quát lên.
Lao Lạp kinh ngạc nhìn sang Địch Áo, nhưng sau đó nàng lại mỉm cười chỉ vào phía dưới: "Nơi này…"
Dưới mặt đá là một cái hố phạm vi rất lớn, đường kính có hơn mười dặm, kích thước đã có thể gọi là thung lũng được rồi. Thung lũng có độ dốc rất cao, một góc là rừng rậm xanh um tươi tốt, nhưng phía dưới đáy lại không có một gốc cây nào, cũng không có bụi cây hay dây leo gì cả, nơi đó chỉ có mặt đất khô cằn, nham thạch lởm chởm..
Toàn bộ khu rừng đều bị băng tuyết bao trùm, thế mà bên trong thung lũng lại không hề có một chút tuyết nào.
"Đi." Lao Lạp lại kéo tay Địch Áo lần nữa.
"Ngươi có nghe ta nói không đó?" Địch Áo vẫn tiếp tục ra vẻ căng thẳng, quát ầm lên.
Lao Lạp đi lại gần Địch Áo, cười hì hì nói: "Không giận, hôn nhẹ!” Nói xong nàng ôm lấy cổ Địch Áo chu cái miệng nhỏ nhắn hôn tới.
Địch Áo dở khóc dở cười, dùng hai tay giữ lấy bả vai Lao Lạp, muốn đẩy nàng ra.
Nhưng Lao Lạp khí lực rất lớn, hơn nữa đã giành trước ôm lấy cổ của hắn nên chiếm cứ thượng phong. Thấy Địch Áo muốn đẩy nàng ra, nàng lại dùng hai chân kẹp chặt eo Địch Áo, giống y con khỉ trèo trên người Địch Áo, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục vểnh lên cao cao.
Dĩ nhiên Địch Áo phản kháng không quá kiên quyết, hắn lo lắng dùng sức quá lớn thương tổn Lao Lạp, dưới tình huống nửa đẩy nửa kéo, cái miệng nhỏ nhắn của Lao Lạp rốt cuộc thành công chạm vào mặt Địch Áo.
Sau khi đắc thủ, Lao Lạp coi như là hài lòng nhảy trở lại mặt đất, cười khúc khích nhìn về phía Địch Áo.
Địch Áo rất là nhức đầu, chột dạ liếc ra phía sau một chút, mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn đi thẳng một đường. Quá trình tìm kiếm Lao Lạp cũng không lâu lắm, đám người Tác Phỉ Á theo phương hướng đó chạy đi, tính toán thời gian hẳn là đã đến gần nơi này rồi.
Sau khi thấy không có người nào xuất hiện, Địch Áo âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nghiêm mặt trầm giọng nói: "Sau này tuyệt đối không thể một mình ra ngoài giống như hôm nay nữa, có hiểu không?"
Lao Lạp dùng sức gật đầu, sau đó lại kéo tay Địch Áo.
Địch Áo xem như bất lực, hắn mới vừa định làm mặt giận vì Lao Lạp không từ mà biệt, nhưng lại ‘thông cảm’ vì động tác lúc nãy nên không thể làm quá, vấn đề là Lao Lạp có nghe hiểu ý hắn không?
Hơn nữa Địch Áo cũng không có biện pháp bỏ qua Lao Lạp, nhờ Lao Lạp kéo tay dẫn đi, hai người nhanh chóng chạy xuống dưới đáy thung lũng.
Thời gian không lâu sau, đám người Tác Phỉ Á cũng đến, sau khi phát hiện Địch Áo và Lao Lạp ở chung một chỗ, bọn họ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Y Toa Bối Nhĩ là người đầu tiên ra mặt, nhìn về phía Lao Lạp đang tìm kiếm quanh quất gần đó, quát lớn: "Tại sao lại len lén chạy đến đây một mình hả? Tất cả mọi người rất là lo lắng cho ngươi đó."
Những người còn lại cũng đi tới, ngươi một câu ta một câu quở trách Lao Lạp. Đối với Lao Lạp, bọn họ tự cho mình là tỷ tỷ tốt, hiển nhiên phải răn dạy một trận vì ‘hành vi lỗ mãng’ này mới được.
Lao Lạp lại lấy bất biến ứng vạn biến, mặc kệ ai nói đến chuyện gì, nào là lo lắng hay là trách cứ, nàng thủy chung cười hì hì nhìn tới đối phương. Hồi lâu sau, đám người Y Toa Bối Nhĩ xem như triệt để bất lực, bọn họ cũng không biết Lao Lạp có thể nghe hiểu hay không, nói cho lắm nhiều khi cũng không có ý nghĩa.
"Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Lôi Mông phát hiện một mảnh đất cổ quái, lớn tiếng kêu lên.
Mọi người lập tức đi tới gần, dưới chân Lôi Mông là một cái rãnh không sâu, nước mưa và tuyết tan chảy chỉ có thể chảy xuôi trong đó. Cái rãnh nhỏ đó tựa hồ được nước chảy cọ rửa trong thời gian rất lâu, dưới đáy rãnh hiện ra một tầng nham thạch màu đỏ sẫm, tảng đá tại sao có màu đỏ chứ?
Lôi Mông cúi người xuống dùng đầu ngón tay gõ gõ tảng đá mấy cái, nơi đó lại vang lên thanh âm kim loại?
"Mụ nội nó, đây là cái gì? Cảm giác còn cứng hơn cả sắt." Lôi Mông kêu lên: "Các ngươi trước hết lui ra một chút cho ta."
Lôi Mông giơ chân lên thả ra Liệt Địa Kích, mặt đất quanh cái rãnh xuất hiện vô số vết nứt, thế mà tầng nham thạch màu đỏ sẫm kia lại giữ vững nguyên trạng, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng. Khi Liệt Địa Kích của Lôi Mông đụng vào tầng nham thạch chợt phát ra tiếng ‘ken két’ chói tai.
"Sao lại thế được?” Lôi Mông giận dữ, sau đó nhấc chân lên lần nữa.
"Siêu hạn kỹ đúng là đáng sợ." Ca Đốn bỗng nhiên lẩm bẩm một câu.
"Ngươi nói gì?” Lôi Mông ngạc nhiên xoay người lại nhìn về phía Ca Đốn, lão tử mới vừa buông thả là Liệt Địa Kích mà?
"Biết vì sao trong thung lũng này không có cái cây nào mọc nổi không?" Khuôn mặt Ca Đốn cứng đờ ra.
"Tại sao?"
“Bởi vì mặt đất đã bị một loại bí kỹ cực kỳ đáng sợ biến thành một khối hoàn chỉnh rồi.” Ca Đốn chậm rãi nói: "Mặt đất nơi này đã lắng đọng trăm ngàn năm rồi. Ngươi nhìn đi, nó chỉ dày có mấy tấc thế mà cây cối căn bản không thể nào sinh trưởng trên đó."
"Ngươi nói cái thung lũng này bị siêu hạn kỹ cứng rắn đào ra?” Y Toa Bối Nhĩ ngạc nhiên hỏi lại.
"Có gì kỳ quái chứ.” Ca Đốn cười cười nói: "Quên Thánh Đế Tư hồ của các ngươi rồi sao? Và một kích kinh khủng kia thiếu chút nữa biến Thánh Đế Tư thành thành hai khúc?” Câu này ý chỉ một kích thị uy của Địch Uy, sau khi Địch Uy rời đi, đám người Tái Nhân Hầu tước và Lâm Tái cẩn thận điều tra kết quả, Địch Uy đánh ra một kích kia lại kéo dài tới mấy ngàn thước, in sâu xuống lòng đất hơn mười thước, cứ thế đi thẳng một đường thiếu chút nữa biến Thánh Đế Tư thành thành hai nửa. Ca Đốn nói thế cũng không tính là quá phận.
Sắc mặt Y Toa Bối Nhĩ hơi khó coi, lần đó mặc dù Địch Uy không nhằm vào Thánh Đế Tư thành, nhưng kể từ khi Thánh Đế Tư xây dựng cho tới nay chưa từng bị nhục nhã như thế.
"Nói cách khác, từng có cường giả Thánh cấp chiến đấu ở chỗ này?" Tác Phỉ Á vừa tò mò vừa cố ý dẫn sang đề tài khác để tránh xung đột không cần thiết.
"Ít nhất cũng phải là Thánh cấp." Ca Đốn cúi người xuống nhẹ nhàng sờ sờ mặt đất vững chắc, cứng rắn như cương thiết. Trong mắt toát ra cảm giác ước mơ, oai một kích cũng khiến cho thiên địa biến sắc, lực lượng này đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của Ca Đốn, đồng thời cũng là mục tiêu hắn phải phấn đấu.
Tất cả mọi người không nói gì nữa, Thánh Vũ Sĩ Đế Tư thiêu đốt lực lượng tính mạng phát ra một kích cuối cùng sáng lập ra Thánh Đế Tư thành. Còn thung lũng trước mắt mặc dù hoang vu nhưng vẫn khiến cho người ta không nhịn được nảy sinh kính ý từ tận đáy lòng. Không cần quản bọn họ làm cái trò gì ở đây, cũng không rõ ràng lắm người kia là ai, chỉ tính riêng lực lượng như thế này cũng đủ để cho tất cả mọi người phải kính nể rồi.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường