Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 353: Khe Sâu Trong Núi
úng rồi." Gã đại hán đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, gấp giọng nói: "Các ngươi nên đi hướng Tây Nam."
"Không phải ngươi mới nói là chúng ta không được tới sào huyệt Đường Lang biến dị hay sao?" Địch Áo cười nói.
"Không, các ngươi vòng qua sào huyệt chúng nó, tiếp tục theo hướng Tây Nam. Ngày mai sẽ có thể thấy một khe sâu, trong đó có một con hầm ngầm đi thông dưới đất." Gã đại hán nói: "Trong động có rất nhiều ngã ba, ha hả, lúc ta còn trẻ rảnh rỗi thường đi dạo khắp nơi trong hầm ngầm đó. Tất cả ngã ba đều là ngõ cụt, các ngươi cần phải nhớ kỹ, hễ gặp ngã ba thì chọn đường bên trái sẽ có thể rời khỏi hầm ngầm."
"À?" Địch Áo sửng sốt.
"Nếu như các ngươi có phiền toái gì thì..." Gã đại hán cười cười nói: "Những người khác không thể nào biết được hầm ngầm kia, nó nhất định có thể giúp cho các ngươi thoát khỏi phiền toái."
"Nhị thúc, lúc người còn trẻ lại nhàm chán như vậy sao?" Nữ tử kia giật mình hỏi.
"Ngươi biết cái gì?" Gã đại hán quát lớn: "Lỡ may chúng ta gặp phải nguy hiểm, hoặc là giáp mặt yêu thú biến dị sẽ dựa vào đó để chạy trốn."
"Không trách được người chỉ nguyện ý dạo quanh vùng này." Nữ tử cười nói.
"Biết rồi." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Ha hả, ngươi đoán không sai, chúng ta quả thật gặp phải một ít phiền toái."
"Vậy thì chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa." Gã đại hán nói: "Để tránh cho dính líu vào làm phiền các ngươi, chúng ta phải nắm chặc thời gian rời xa nơi này. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ tới Phỉ Tể công quốc thăm các ngươi." Lời nói này nghe có vẻ qua loa nhàn nhạt, nhưng thực tế giờ phút này hắn đã hạ quyết tâm rời khỏi Hắc Sơn công quốc rồi.
Địch Áo đưa mắt nhìn tiểu đội mạo hiểm giả biến mất ở trong rừng cây, cười cười nói: "Xem ra chúng ta đụng trúng bảo khố rồi."
"Ngàn vạn lần đừng có nói cho chúng ta biết, ngươi đánh chủ ý lên những con Đường Lang kia nhé!" Những người khác lập tức biến sắc.
"Ta nhàm chán như vậy sao? Ta nói là cái hầm ngầm kia kìa." Địch Áo bất mãn trợn mắt nhìn mọi người.
Y Toa Bối Nhĩ có vẻ không tình nguyện lắm: "Nhất định phải đi con đường kia sao? Dù sao bây giờ cũng không có người đuổi theo, hẳn là không cần thiết mà?"
Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng nhìn sang Địch Áo, hi vọng Địch Áo có thể thay đổi chú ý. Trí tưởng tượng của nữ tử trời sinh tương đối phong phú, vừa nghe đến hai chữ hầm ngầm các nàng sẽ lập tức liên tưởng đến khung cảnh ươn ướt, u ám, đám côn trùng hình thù kỳ quái cùng với mùi vị rửa nát mốc meo …vân...vân, tất cả gộp chung một chỗ sẽ cực kỳ khó chịu. Chuyện này không liên quan gì đến khả năng chịu đựng gian khổ, mà là vì các nàng theo bản năng chán ghét loại hoàn cảnh như thế.
"Thật ra ta cũng không có lý do đầy đủ." Địch Áo nhún vai nói: "Nếu như nhất định phải nói đến lý do làm ta lo lắng. Vậy thì ta đang nghĩ rằng những người đuổi giết chúng ta không chỉ là một đội ở phía sau."
"Tại sao lại nói như vậy?" Lôi Mông nghi ngờ hỏi lại. Từ chính miệng Địch Áo, bọn họ đã biết truy binh là do một vị Thủy hệ Võ Tôn suất lĩnh, còn có năm tên Cực Hạn võ sĩ, chẳng lẽ Hắc Sơn đại công nhận cảm thấy sử dụng đội hình như vậy đối phó bọn họ còn chưa đủ?
Địch Áo kiên nhẫn phân tích suy đoán của mình cho mọi người hiểu: "Dựa theo Mạc Lâm nói thì Hắc Sơn Đại công đã sớm điều tra lai lịch của ta rất rõ ràng, như vậy chỉ sợ hắn cũng biết năng lực của ta. Chỉ dựa vào một Thủy hệ Võ Tôn sẽ khó lòng bắt giữ nếu ta một lòng muốn chạy."
Mọi người liếc nhìn nhau không biết nói gì hơn, như vậy xem ra Hắc Sơn Đại công an bài quả thật có chút vấn đề, những người có thể trở thành Đại công không thể nào là một tên ngu ngốc được. Sự tình ngay cả bọn họ cũng có thể nghĩ ra, không có đạo lý gì để Hắc Sơn Đại công không biết được. Khả năng Địch Áo suy đoán rất có thể trở thành sự thật, mọi người nhất thời lại có cảm giác trầm trọng.
"Quá mức hèn hạ rồi." Lôi Mông tức giận mắng to: "Đám người kia hẳn là muốn bắt ngươi để uy hiếp Ngõa Tây Lý tiên sinh. Có bản lãnh thì tự đi chiến đấu, ăn hiếp một người trẻ tuổi thì hắn tính là đại nhân vật gì chứ."
"Bởi vì bọn họ không tìm được tiên sinh." Địch Áo cười nói: "Chỉ khi nào bắt được ta mới có thể làm cho tiên sinh hiện thân, đáng tiếc là Hắc Sơn Đại công tự cấp cho hắn một vấn đề khó khăn. Một khi chúng ta thành công trốn thoát, hắn sẽ mất hết mặt mũi với Thiên Không thành. Ngay cả mấy tên trẻ tuổi như chúng ta mà hắn không đối phó được, hắn có tư cách gì để đối phó tiên sinh? Tới lúc đó sợ rằng Thiên Không thành sẽ không đứng ở bên phía hắn nữa."
Ca Đốn nghe đến đó hai mắt chợt sáng ngời, mỗi lần mọi người nói chuyện đề cập tới vấn đề này hắn sẽ lâm vào trầm mặc, nhưng Địch Áo nói làm cho hắn thấy được hi vọng. Hắn không có năng lực hóa giải thù hận giữa Ngõa Tây Lý và Thiên Không thành, nhưng ít ra cho tới bây giờ cường giả Thiên Không thành vẫn chưa có xuất thủ đối phó Địch Áo. Sau khi Hắc Sơn Đại công khích bác, chưa chắc bọn họ sẽ không chọn lựa phương thức cực đoan như thế này.
Ca Đốn vẫn lo lắng điểm này, chỉ cần có thể phá hủy khả năng kết thành đồng minh của Thiên Không thành và Hắc Sơn Đại công, như vậy các cường giả Thiên Không thành sẽ không chú ý tới Địch Áo. Dù sao làm như vậy rất dễ bị người đời lên án, người của Thiên Không thành chú trọng nhất là danh dự, tuy bọn họ hận Ngõa Tây Lý thấu xương nhưng vẫn phải giữ gìn thể diện của mình.
"Ta ủng hộ Địch Áo." Ca Đốn tán thành không chút nghĩ ngợi: "Có ưu thế như vậy tại sao không lợi dụng, có thể dẫn bọn họ đuổi theo vào trong hầm ngầm lại càng tốt. Dựa theo gã đại hán lúc nãy nói, ta nghĩ rằng quy mô hầm ngầm không nhỏ lắm, đúng là cơ hội tốt dùng để thoát thân."
Ca Đốn vừa mở miệng ủng hộ, mấy nữ tử Tác Phỉ Á cũng không thể phản đối được nữa. Dù sao bọn họ không phải là đi du sơn ngoạn thủy, chỉ có thể thở dài chấp nhận kết quả này.
Đoàn người bắt đầu di chuyển theo hướng Tây Nam, mặc dù không có ai thúc giục nhưng mọi người đều gia tăng tốc độ lên vài phần.
Khoảng cách bốn mươi dặm chỉ đi không bao lâu đã tới, lúc này ở nơi xa có một ngọn núi trắng như tuyết hiện ra trước mắt mọi người. Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mặt đất ở dưới rừng cây khô sẽ có màu đỏ nhàn nhạt, nơi đó hẳn là vị trí sào huyệt của đám Đường Lang biến dị.
Bởi vì không rõ ràng lắm lãnh địa của đám Đường Lang biến dị đến tột cùng rộng lớn bao nhiêu, cho nên mấy người Địch Áo đi vòng ra xa một chút, bọn họ cũng không muốn chọc tới mấy con thú kinh khủng kia. Đi mãi cho đến ban đêm, mọi người mới dừng lại tìm chỗ nghỉ ngơi, đốt lên đống lửa, dựng vài cái lều ở tạm.
"Địch Áo, ta thấy lúc ban ngày ngươi quan sát đỉnh núi rất cẩn thận, có ý kiến gì không?" Ca Đốn ngồi xuống bên cạnh Địch Áo, nhẹ giọng hỏi.
"Ta chỉ muốn tìm hiểu xem người đuổi theo là ai." Địch Áo thản nhiên nói.
Ca Đốn nhíu mày nói: "Ngươi muốn dẫn bọn chúng đi hướng đó? Không được, quá nguy hiểm."
"Nói rất hay, làm như ngươi chưa từng làm chuyện nguy hiểm vậy." Địch Áo nở nụ cười gian tà: "Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, hình như là ngươi có bộ dạng nửa chết nửa sống thì phải? Lại còn không biết xấu hổ nói ta..."
"Ta khi đó là trẻ tuổi non dại." Ca Đốn hơi lúng túng gãi gãi đầu, sau đó làm bộ nghiêm nghị nói: "Dù sao chỉ cần trốn vào hầm ngầm, bọn họ sẽ rất khó tìm thấy chúng ta, tại sao ngươi còn phải mạo hiểm?"
"Ta chỉ phòng ngừa vạn nhất mà thôi, có thể an toàn tiến vào hầm ngầm dĩ nhiên là tốt. Nếu như không thể, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."
Ca Đốn ngơ ngác hồi lâu, Địch Áo nói không sai, là hắn nghĩ quá đơn giản. Dù sao tới ngày mai mới có thể tiến vào khe sâu (hạp cốc) tìm kiếm cửa vào hầm ngầm, quá trình phải tốn một khoảng thời gian nhất định. Trong lúc đó một khi có người đuổi theo sẽ rất khó giải quyết.
Địch Áo và Ca Đốn nói chuyện với nhau, những người khác cũng nghe thấy rõ ràng. Mặc dù không có nói gì nhưng chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ, mọi người đều lục tục đứng dậy, vội vàng ra vẻ khí trời quá lạnh thật sự là khó ngủ, còn không bằng thừa dịp ban đêm lên đường cho sớm, ít nhất bước đi sẽ có thể giảm bớt mấy phần rét lạnh.
Địch Áo chỉ cười cười bình thản, không có nói rõ ý nghĩ trong lòng mọi người. Hắn biết rõ đám người Tác Phỉ Á làm như vậy hiển nhiên là để tránh cho Địch Áo phải một mình mạo hiểm lần nữa. Không giống với Ca Đốn chính là phương thức các nàng biểu đạt uyển chuyển và đơn giản hơn.
Lần này trên đường tiến về phía trước không có nghỉ ngơi lần nào, cho đến gần giữa trưa, đoàn người Địch Áo rốt cuộc đi tới khe sâu, nhìn xuống đáy cốc tuyết đọng một tầng dày đặc. Mọi người không hẹn mà cùng nhau thở dài, hi vọng cửa động không có bị băng tuyết che kín, nếu không sẽ rất khó tìm thấy cửa vào hầm ngầm.
"Nếu lúc này là mùa xuân thì tốt rồi, chúng ta sẽ không cần hao phí khí lực lớn như vậy." Lôi Mông vừa đi vừa nói thầm, tuyết đọng dưới đáy cốc còn dày hơn cả trong rừng rậm, mặt đất lại gập ghềnh khó đi, mỗi một bước tiến lên đều rất vất vả.
"Ngươi có thể biểu hiện giống nam nhi hơn không? Các nữ nhân như Tác Phỉ Á còn không oán trách, chỉ có một mình ngươi lầm bầm mãi." Ca Đốn ở phía sau đẩy lưng Lôi Mông một cái: "Đi, nhìn đường cẩn thận đó."
"Ta đây oán trách chỗ nào? Ta chỉ cảm khái thôi, hiểu không? Còn nữa, bảo ta cẩn thận cái gì? Ngươi không phải là không có mắt, tự mình không biết nhìn à?" Lôi Mông phản kích rất dứt khoát, vừa nhanh vừa đủ, lời nói liên hồi dường như hỏi ngược lại làm cho Ca Đốn líu lưỡi không biết nên trả lời câu nào trước.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường