A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 288: Mục Tiêu
gay lúc này bốn phía lan can đột nhiên có bóng người hiện ra, bốn gã võ sĩ chia nhau đánh tới, bọn họ nghĩ là phía trên đã phát sinh đại sự. Sau đó chợt thấy Lôi Mông liền kinh hãi im lặng lui xuống.
Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, người nhà Lôi Mông đã tới? Trước kia nghe Lôi Mông đề cập tới vài chuyện trong nhà, hắn có mười mấy tỷ muội, nhưng lại không có một huynh đệ nào cả. Điều này chứng minh được hai chuyện, gia tộc có tới mười mấy người đời sau hẳn là thế lực không nhỏ, Lôi Mông là nam tử duy nhất chắc chắn phải được toàn gia tộc kỳ vọng.
Địch Áo và Tác Phỉ Á từng suy đoán rất nhiều khả năng. Lôi Mông rời khỏi Sư Tâm đế quốc lịch lãm ở phương xa, rất có thể bởi vì không chịu nổi áp lực, toàn gia tộc kỳ vọng vào hắn không thể nghi ngờ là cực kỳ cực kỳ trầm trọng. Nếu như hắn là một tên chả ra gì hoàn toàn không có trách nhiệm, dĩ nhiên sẽ có thể sống thoải mái nhàn nhã, chẳng những không có áp lực ngược lại sẽ mượn thế lực gia tộc hô phong hoán vũ làm ác bá một phương. Còn nếu hắn là người có trách giữ vững tinh thần thanh tĩnh, hắn sẽ nhận ra gánh nặng từ gia tộc đè xuống nặng đến mức nào.
Niên kỉ Lôi Mông không lớn, lúc trước cùng với Ca Đốn tu luyện trong học viện một đoạn thời gian. Tính ra thì lúc hắn rời khỏi Sư Tâm đế quốc chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, chính là khoảng thời gian trẻ tuổi non nớt, bởi vì không chịu nổi áp lực mới dứt khoát trốn đi, suy đoán theo hướng này xem như hợp tình hợp lý.
Lôi Mông đột nhiên giật nảy mình, sau đó từ từ nhai miếng thịt ở trong miệng, chốc lát sau hắn cố gắng nuốt tất cả xuống bụng. Sau đó tươi cười nói: "Thập Thất tỷ (chị thứ mười bảy – kinh thật ), sao ngươi lại tới đây? Thập Thất tỷ phu, nhớ quá, rất nhớ ngươi nha, ha hả ha hả!"
An Đức Liệt Á thở phào nhẹ nhỏm, nàng rất hiểu rõ cái tên thân đệ đệ này, hắn lớn lên dưới sự chiếu cố của bá bá, thúc thúc (chú bác), còn có một đám tỷ muội. Thật ra lá gan Lôi Mông cực kỳ nhỏ, mới vừa rồi nàng biểu hiện quá mức vọng động, sau lại bị Vũ Tư Đốn đánh một cái, nàng lo lắng sẽ làm cho Lôi Mông sợ hãi.
Thế nhưng, nếu nói sĩ tử cách biệt ba ngày đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Giờ phút này An Đức Liệt Á nằm mộng cũng không ngờ tới Lôi Mông đi tới học viện quen biết Ca Đốn không sợ trời không sợ đất, cả ngày gây chuyện thị phi. Cho dù tâm linh hắn là một tờ giấy trắng cũng sẽ bị nhuộm đen, đừng nói đánh nhau là chuyện thường xảy ra như cơm bữa, người chết ở trong tay hắn cũng không ít.
“An Đức Liệt Á dùng sức lắc lắc cái ghế của Ca Đốn, nàng muốn ngồi bên cạnh Lôi Mông.
Ca Đốn vội vàng đứng lên nhừng chỗ cho vị ‘Thập Thất tỷ’ đại nhân này.
Vũ Tư Đốn cau mày, nhưng hắn biết An Đức Liệt Á gặp được Lôi Mông nên nội tâm vui mừng quá, chẳng quan tâm đến tiểu tiết nữa. Vì thế hắn không thể lên tiếng trách cứ, chỉ đành phải cười cười nói với Ca Đốn: "Thật sự xin lỗi, An Đức Liệt Á."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Ca Đốn mỉm cười xua xua tay, sau đó cầm lấy một cái ghế dựa ở gần đó tiến tới ngồi xuống bên cạnh Địch Áo.
An Đức Liệt Á biến chuyển cảm xúc rất nhanh, mới vừa nãy lửa giận đầy trời, bây giờ lại mặt mày rạng rỡ như nắng mùa xuân. Nàng nghiêng người ngồi trên ghế, cười dài nhìn Lôi Mông, vui mừng trong mắt không hề che dấu.
"Thập Thất tỷ, khụ khụ…" Lôi Mông ho khan một tiếng, mọi người không ai nói lời nào làm cho hắn không kịp thích ứng. Vào lúc này chuyện đầu tiên hắn phải làm là hồi báo thành tích của mình: "Ta bây giờ đã là Quang Mang võ sĩ đỉnh phong."
"Ồ, có thật không?" An Đức Liệt Á lộ vẻ vui mừng đến mức khoa trương, ôm choàng lấy cổ Lôi Mông hôn mạnh một cái, cười hì hì nói: "Ta cũng biết Lôi Mông nhà chúng ta là võ sĩ ưu tú nhất thế giới mà."
Lôi Mông đỏ bừng cả mặt, không biết là ngượng ngùng do bị hôn hay là vì An Đức Liệt Á khen ngợi quá mức. Hắn nhăn nhó chốc lát, cười khổ nói: "Thập Thất tỷ, trước kia ở trong đế đô, ta từng cho rằng mình rất lợi hại, nhưng mà ra bên ngoài, quen biết nhiều bằng hữu, ta mới biết mình còn rất nông cạn." Lôi Mông chỉ về phía Địch Áo: "Nhất là người này, hắn là người đả kích ta nhất. Lúc mới quen hắn chỉ là Thiên Phú võ sĩ, không tới một năm, hắn đã thăng lên Cực Hạn võ sĩ "
An Đức Liệt Á lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm Địch Áo, ý tứ rất rõ ràng, ngươi không thể thương tổn lòng tự ái Lôi Mông như vậy chứ? Còn Vũ Thụy Tư thì lộ thần sắc ngưng trọng, cẩn thận đánh giá Địch Áo.
"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện." Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười nói tiếp: "Lôi Mông, chúng ta đi tìm chỗ ở cho Thập Thất tỷ và tỷ phu, ừ, bên kia có một gian lữ điếm được lắm." Y Toa Bối Nhĩ quan sát rất cẩn thận, ngoại trừ Vũ Thụy Tư khí chất xuất chúng ra, bốn vị võ sĩ mới vừa xuất hiện và biến mất nhanh chóng cũng có thực lực rất mạnh. Nàng không rõ ràng lai lịch đối phương, nơi này là trọng địa của Tái Nhân Hầu tước. Những ngày tới sẽ phải đánh một trận lớn, lấy quan hệ giữa Lôi Mông và đối phương rất có thể mời bọn họ vào ở Hầu tước phủ. Nhưng làm thế có lẽ quá đường đột, cho nên nàng giành nói trước ngăn cản khả năng này. Trước kia Lôi Mông là một người, bây giờ đã xuất hiện thêm một nhóm người, quan hệ trong đó đã lặng lẽ biến hóa. Có đôi lúc Y Toa Bối Nhĩ là người cảm tính, cũng có đôi lúc nàng sẽ trở thành người cực kỳ lý trí, thí dụ như là hiện tại.
Mấy ngày kế tiếp, các quý tộc liên tục phái người đi tới bái phỏng Tái Nhân Hầu tước, Phỉ Tể vừa chết, quyền lợi trên Đại công lĩnh sắp phải thay đổi rồi. Tái Nhân Hầu tước có Thánh giả làm chỗ dựa, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể công chiếm Đại công lĩnh, điểm này là không thể nghi ngờ, cho nên bọn họ phải tỏ thành ý trước mới có thể giành được lợi ích nhiều nhất.
Những tên sứ giả này tới có mục đích dò xét thái độ của Tái Nhân Hầu tước, Tái Nhân tự nhiên cũng rõ ràng điểm này, đối xử với mỗi một sứ giả đều cực kỳ ôn hoà, thịnh tình khoản đãi. Thế nhưng để cho đám sứ giả thất vọng chính là Tái Nhân nhiệt tình chỉ là nhiệt tình, nghiêm túc cũng rất là nghiêm túc, bọn họ không thể lấy được một chút tin tức hữu dụng nào.
Nghe thấy đám thủ hạ hồi báo, các quý tộc ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Tái Nhân Hầu tước vừa gặp đã đồng ý lung tung, cố gắng mượn hơi bọn hắn, như vậy mới thật sự là nguy hiểm. Tái Nhân biểu lộ thái độ này vừa vặn nói rõ hắn quyết tâm muốn trị vì mảnh thổ địa này.
Các quý tộc không để ý ai làm Công tước, mà là ích lợi của bọn họ. Bọn họ lo lắng Tái Nhân Hầu tước không theo quy củ, diện tích Công quốc lớn như vậy, muốn nắm tất cả ích lợi vào trong tay cơ hồ là chuyện không thể. Nếu như Tái Nhân thật sự có ý định như vậy, chắc chắn sẽ có một trận thanh tẩy cực kỳ tanh máu.
Hơn nữa, Tái Nhân làm Công tước không tạo thành mâu thuẫn gì đối với các quý tộc, nói thế nào đi nữa, chung quy vẫn tốt hơn bị Hắc Sơn Đại công thâu tóm.
Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của các quý tộc kia, giờ phút này Tát Mỗ Nhĩ lại tràn đầy hối hận. Đoàn người bọn họ hưng phấn dẫn quân tiến công Tái Nhân Hầu tước lĩnh, kết quả lại thành tiền mất tật mang, sự tình đã phát triển cho tới tình trạng này khả năng giải hòa quá nhỏ. Tái Nhân nhưng không phải là thiện nam tín nữ gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Tái Nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua bọn họ.
Buồn bực nhất chính là Tát Mỗ Nhĩ vốn là đã chuẩn bị sẵn sàng đầu hàng nhưng lại bị Hắc Sơn Đại công và Phỉ Tể đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch. Nhất là Phỉ Tể làm cho Tát Mỗ Nhĩ hận đến ngứa răng, rõ ràng trên chiến trường có hai cường giả Thánh cấp, nhà ngươi còn mạo hiểm xông ra làm gì? Công tước đại nhân vừa xuất hiện, Tát Mỗ Nhĩ gan lớn hơn nữa cũng không dám làm điều gì mờ ám. Phỉ Tể dù sao cũng là người sáng lập Đại công lĩnh, xây dựng danh tiếng ảnh hưởng đã lâu, hắn căn bản không có dũng khí công khai phản bội.
Nhưng bây giờ hối hận đã quá chậm, ai có thể ngờ được Phỉ Tể đột nhiên lao ra rồi bị giết càng thêm đột ngột như thế chứ? Quả thực là phù dung sớm nở tối tàn mà, sớm biết có kết quả này, Tát Mỗ Nhĩ đã sớm liều mạng đầu hàng Tái Nhân Hầu tước luôn cho rồi.
Thế nhưng nội bộ đám người Tát Mỗ Nhĩ không phải bền chắc như thép, sở dĩ có thể đồng tâm hiệp lực tấn công Tái Nhân Hầu tước lĩnh, chủ yếu là vì khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Mặc dù phải vội vã tập họp lực lượng gây áp lực cho Tái Nhân, bọn họ liên hiệp ở chung một chỗ nhưng chỉ là hình thức mà thôi, trong lòng mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.
Sau khi Tái Nhân Hầu tước biết được tin tức kia chỉ cười cười khinh thường, đồng minh tạm thời như thế không thể nào tồn tại lực ngưng tụ, nhất định là năm bè bảy mảng rất dễ dàng bị đánh tan. Nếu như không sợ làm cho những người khác khủng hoảng, sợ rằng chuyện đầu tiên khi Tái Nhân Hầu tước tiến vào Đại công lĩnh chính là bắt tay vào đối phó bọn họ, bây giờ lại không thể làm như vậy. Dù sao thời gian còn dài rất, Tái Nhân Hầu tước không ngần ngại chờ thêm vài ngày.
Khi Tái Nhân đang tìm cách tiến quân Đại công lĩnh, một góc tầm thường trong thành đột nhiên xuất hiện một con chim màu đen, dựa vào bóng tối trên bầu trời đêm bay thẳng theo phương hướng Đại công lĩnh
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường