Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 227: Trợ Giúp
ư vị bị người người nhìn chăm chú đúng là không hề dễ chịu, nhưng đám người Địch Áo không phải là người bình thường, chỉ bị quấy nhiễu không còn tâm tư đi dạo. Mấy người thương lượng đơn giản một hồi liền cử Lôi Mông tiến vào một cửa hàng hỏi thăm lão bản vị trí thanh lâu.
Vốn là mấy người hơi bận tâm lão bản cửa hàng không dám trao đổi với bọn họ, nhưng bọn họ không ngờ được tới nhóm lão bản trên con đường này thật sự là quá nhiệt tình. Bất kỳ một ai nghe bọn hắn muốn đi thanh lâu liền hấp tấp chỉ đường cho bọn họ, nói xong chi tiết còn vẽ cho bọn hắn một tấm bản đồ rõ ràng.
Mấy người Địch Áo tự nhiên không biết những lão bản cửa hàng này tính toán gì ở trong lòng. Thật ra là do bọn họ mang theo Hỏa Hống Thú đi trên đường đã hù dọa phân nửa người chạy trốn, một nửa còn lại đi theo phía sau chờ xem náo nhiệt, làm gì có người nào mua đồ. Nếu như đám người Địch Áo lại di chuyển thêm một vòng trên phố, vậy thì cứ trực tiếp đóng cửa luôn cho rồi, ngày hôm nay không cần làm ăn gì nữa.
Dựa theo phương hướng được chỉ điểm, mấy người Địch Áo đi qua hai con đường là thấy được bảng hiệu thanh lâu, không rõ bên trong có dạng gì nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy cô nàng giữ cửa liếc mắt đưa tình, song nhũ no tròn, môi mày như vẽ là có thể tưởng tượng được bên trong sẽ có cảnh tượng kiều diễm cỡ nào.
Trước cửa thanh lâu đang có một dãy xe ngựa xa hoa, cơ hồ kéo dài đến đầu con phố khác. Mấy người Địch Áo liếc nhau dò ý, hình như hơi khoa trương thì phải? Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà làm ăn tốt như vậy?
Mấy người bước vào trong thanh lâu, nếu đã tới thì cứ đi vào, không khó tạo ra vài điểm động tĩnh. Chỉ cần có thể kinh động đến Lộ Dịch Sĩ Bá tước là được, lúc này mấy người Địch Áo còn không biết Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã nhận được tin tức bọn họ tiến vào Bá tước lĩnh, đang phái nhân thủ truy xét hành tung của bọn họ.
Lúc này một người trung niên trang phục gọn gàng nụ cười chân thành tiến lên nghênh đón bọn họ, vừa nhìn thấy Hỏa Hống Thú phía sau Ca Đốn thì nụ cười trên mặt hắn nhất thời cứng lại.
Các thiếu nữ tiếp khách trước cửa cũng bị dọa cho sợ hãi hoa dung thất sắc, trực tiếp xoay người chạy trốn vào trong, chỉ dám lộ ra nửa cái đầu len lén nhìn trộm ra ngoài cửa.
Người trung niên cả ngày ở chỗ này nghênh đón không biết bao nhiêu lượt khách, tự hỏi hễ có người nào từng thấy qua là lập tức nhớ mặt, gặp phải tình huống nào cũng có thể xử lý ổn thỏa. Nhưng tình huống trước mắt hắn không nhịn được muốn chửi ầm lên, có người nào giống như các người không hả? Đám người này rốt cuộc tới làm trò cười, hay là tới gây rối?
Nhưng mà đã mở cửa làm ăn thì không thể dễ dàng đắc tội với khách, cho nên người trung niên vẫn cố đè nén lửa giận trong lòng, mỉm cười nói: "Các vị tới đây là..."
"Nơi này không phải là thanh lâu hay sao?" Lôi Mông kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Không sai." Người trung niên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tự cho là hòa nhã nhất, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà ngài xem, cái con … phía sau ngài quá lớn, chúng ta thật sự an bài không nổi."
"À, hình như đó không phải là vấn đề của chúng ta." Lôi Mông cười hì hì nói, sau đó cất bước đi vào bên trong, người trung niên vốn định ngăn trở nhưng cuối cùng không dám làm ra động tác, đành phải trơ mắt nhìn mấy người Địch Áo nghênh ngang đi vào.
Giờ phút này Hỏa Hống Thú có vẻ rất an tĩnh, chậm rãi tìm địa phương không có ánh mặt trời chiếu tới trực tiếp nằm xuống, hai con mắt đỏ như máu quét tới quét lui đám người đối diện.
Hỏa Hống Thú nằm cách vị trí đại môn chỉ vài thước, muốn vào trong thì phải đi ngang qua Hỏa Hống Thú, làm gì có người nào dám mạo hiểm như thế, bởi vì không ai dám cam đoan nó rốt cuộc có đả thương người hay không?
Mắt thấy không khí trước cửa thanh lâu lập tức trở nên vắng lạnh, người trung niên không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh ướt đầu. Nếu xử lý không tốt làm trễ nãi công việc, hắn có mấy cái đầu cũng không đủ bồi vào, nghĩ tới đây, người trung niên không quản Hỏa Hống Thú nữa, vội vã chạy đi cầu viện.
Vừa bước vào đại sảnh, mùi hương son phấn nồng đậm lập tức đập vào mặt, phòng khách quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt, mọi người cười nói ăn uống vô cùng sảng khoái. Đám nữ nhân trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng còn làm ra đủ loại động tác bất nhã khiêu khích. Nhóm nam nhân thì vừa nói vừa cho tay chân hoạt động không ngừng nghỉ.
Đây mới là tầng một đại sảnh đã khoa trương đến trình độ này, như vậy những tầng trên không cần suy đoán cũng biết.
Một mỹ phụ mặc sa y mỏng manh từ phía trong đi ra, vòng eo uyển chuyển lắc lư theo từng bước chân, đường cong nhấp nhô gợn sóng đầy tính mê hoặc, thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng là hai bầu ngực trắng nõn mềm mại làm cho người ta nhìn vào không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
(Mỹ phụ: phụ nữ trung niên xinh đẹp, sa y: áo lụa mỏng)
Ngay cả Địch Áo cũng phải thừa nhận, cho dù tính theo tiêu chuẩn kiếp trước, mỹ phụ này tuyệt đối là vưu vật trời cho.
Mỹ phụ che miệng cười nói: "Mấy vị thiếu gia lần đầu tới nơi này phải không?"
"Trên lầu còn phòng không?" Địch Áo hỏi, lấy kinh nghiệm hai đời của hắn, loại địa phương như thế này tự nhiên là càng lên trên càng đặc sắc, đồng thời cũng thể hiện ra thân phận ưu tú của khách làng chơi.
Ánh mắt mỹ phụ rực sáng, đúng như Địch Áo suy đoán, giá cả tiêu phí trên lầu cao gấp mấy lần tầng dưới đại sảnh. Dĩ nhiên các loại phương thức vui chơi cũng xa hoa hơn rất nhiều, trong tình hình chung khách nhân xa lạ không được phép lên lầu trên, bởi vì đó là nơi tượng trưng cho thân phận cao quý và tính bí mật được giữ rất kín.
Thế nhưng mỹ phụ quản lý thanh lâu đã mười mấy năm, bản lãnh nhìn người tự nhiên phải có chỗ đặc sắc, ba người trẻ tuổi trước mặt này mặc dù không biểu lộ ra bản tính con cháu quý tộc hung hăng bức người, nhưng cách thức nói chuyện có vài phần lạnh nhạt và khí khái cao ngạo vô cùng. Hơn nữa, từ trên y phục mấy người Địch Áo mặc cũng có thể đoán ra được gia thế những người này tuyệt đối không đơn giản.
Điểm duy nhất làm nàng nghi ngờ chính là Lao Lạp theo sát bên cạnh Địch Áo, nàng chưa từng thấy người nào đi tới thanh lâu còn mang theo nữ nhân. Thế nhưng sau khi nhìn kỹ dung mạo Lao Lạp một lát, sắc mặt mỹ phụ bình thường trở lại, xem ra mấy vị công tử này hẳn là có sở thích khác người.
Trong lòng mỹ phụ vẫn còn so đo nhưng không dám mở miệng nói nhiều, nàng hạ thấp thanh âm nói thật ngọt ngào: "Ai da, nghe ngài nói như thế, cho dù không có phòng cũng phải dọn ra một gian mới được."
Mọi người cùng nhau cười cười không nói gì, trực tiếp đi theo mỹ phụ lên lầu trên.
Lên tới lầu hai, mỹ phụ dừng bước: “Mấy vị thiếu gia thấy nơi này thế nào? Tuy nói lầu hai giá cả hơi thấp hơn lầu ba nhưng cũng rất thoải mái, những thứ nên có đều có hết!"
Không đợi mỹ phụ nói xong, Địch Áo đã mở miệng cắt đứt lời nàng: "Tốt hơn..."
Mỹ phụ vội vàng đáp một tiếng xoay người dẫn mấy người Địch Áo tiếp tục đi lên lầu, dưới đáy mắt tràn đầy đắc ý. Những người trẻ tuổi nhất định chịu không nổi kích thích, quả thật chỉ cần nàng nói một câu, đối phương đã sợ bị nàng xem thường, mở miệng đòi gian phòng đắt tiền nhất.
Nàng làm sao biết được mấy người Địch Áo đến nơi đây căn bản có hảo tâm, tự nhiên phải chọn gian phòng tốt nhất, uống rượu đắt tiền nhất, chơi nữ nhân xinh đẹp nhất, dù sao đã có Lộ Dịch Sĩ Bá tước tính tiền giùm kia mà.
Ở trong Bá tước phủ, Lộ Dịch Sĩ Bá tước đang ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn võ sĩ phía dưới, trầm giọng hỏi: "Ngươi thấy rõ ràng chưa? Bọn họ có bốn người?"
“Đại nhân, ta tuyệt đối không có nhìn lầm, bọn họ có ba nam một nữ." Gã võ sĩ vội vàng trả lời: "Bọn họ đặt Hỏa Hống Thú ở ngoài thanh lâu, hiện tại nơi đó không có người nào dám vào.”
"Đặt Hỏa Hống Thú ở ngoài?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười lạnh nói: "Chẳng phải là rõ ràng không muốn cho người ta làm ăn rồi?” Tát Mễ Nhĩ vốn im lặng đứng ở sau lập tức tiến lên một bước, giơ ra bộ dạng khí khái lẫm liệt nói: "Đại nhân, ta thấy bọn hắn tìm tới gây chuyện, mặc dù hắn là con rể Đường Ân Nam tước cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy. Ngài không suy nghĩ vì mặt mũi của mình cũng phải suy nghĩ cho con dân ở trong lãnh địa. Nếu cứ để cho bọn họ hành hạ như vậy, uy nghiêm Bá tước lĩnh đặt ở đâu?"
Có một vài người luôn luôn như vậy, rõ ràng là chuyện bản thân mình muốn làm lại cứ thích nghe người khác nói ra. Sau đó hắn sẽ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, cau mày bất đắc dĩ, rồi mới giương cờ đại nghĩa che dấu hành vi hèn hạ của mình.
Rất hiển nhiên, Lộ Dịch Sĩ Bá tước chính là loại người này.
"Thật buồn cười!” Lộ Dịch Sĩ Bá tước vỗ án giận dữ quát lớn.
Chuyện kế tiếp tự nhiên là thuận lý thành chương rồi, thế nhưng Lộ Dịch Sĩ không có vội vã đi tìm mấy người Địch Áo, trước tiên hắn quay về nội viện đi vào một gian phòng.
“Kẽo kẹt!” một tiếng, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt thon gầy xuất hiện ở trong phòng, chính là Khố Ni Nhĩ, Hỏa hệ Võ Tôn thủ hạ của Tái Nhân Hầu tước.
"Là Bá tước đại nhân hả? Mời vào." Giọng nói Khố Ni Nhĩ bình thản y như hắn là chủ nhân căn phòng này vậy.
Lộ Dịch Sĩ Bá tước chẳng những không nổi giận, ngược lại còn cung kính nói: "Khố Ni Nhĩ đại nhân, thật là xin lỗi, hi vọng không quấy rầy ngài."
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường