Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Bí Mật Xưa
a có một cảm giác.” Địch Áo chậm rãi nói: "Nếu như vị trí thủ tịch đội viên thật sự chọn lựa ở trong hai người các ngươi, ta và Tác Phỉ Á sẽ không có đường sống."
“Phì…” Tác Phỉ Á ở bên cạnh buồn cười không chịu nổi.
"Đây là ý gì?" Lôi Mông khó hiểu hỏi.
"Bây giờ các ngươi đã náo rất lợi hại rồi, sau này ta và Tác Phỉ Á không bị các ngươi tức chết cũng sẽ bị các ngươi phiền chết." Địch Áo nói: "Cho nên ta lấy thân phận đội trưởng tiểu đội Ác Ôn tuyên bố, sau này Ác Ôn tiểu đội sẽ không có thủ tịch đội viên."
"Địch Áo, ngươi hiểu lầm ta." Lôi Mông vội vàng nói: "Bố trí một thủ tịch đội viên mới có lợi cho sự phối hợp sau này."
"Thật sự?" Địch Áo suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu như ngươi nhất định phải như vậy, ý kiến cá nhân ta có khuynh hướng nghiêng về Ca Đốn."
"Tại sao là hắn?” Lôi Mông thất kinh hỏi lại.
"Tại sao không phải là hắn?" Địch Áo nói.
"Vậy... Vậy thì thôi đi.” Lôi Mông lẩm bẩm, lúc này kiên trì đã không có ý nghĩa, ngược lại sẽ không công đi mai mối cho người khác.
“Ngày hôm nay tiểu đội Ác Ôn thành lập, mọi người cạn chén." Địch Áo cười nói chuyển sang đề tài khác.
"Không phải chứ, Địch Áo, tiểu đội mạo hiểm thật sự đặt cái tên này?" Tác Phỉ Á bất đắc dĩ nói: "Ta đây thối lui."
"Ta không cho phép." Địch Áo cười ha hả nói.
"Đúng." Ca Đốn vỗ vỗ vai Địch Áo, nói: "Đây mới là nam nhân!"
"Hôm nay tới đây thôi, chạy một ngày đường cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi đi." Địch Áo đứng lên.
Không khí tự nhiên trầm xuống, Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ yên lặng nhìn Địch Áo, còn Địch Áo mỉm cười quét mắt một vòng, chậm rãi đi ra khỏi phòng ăn.
Tác Phỉ Á đưa mắt nhìn Địch Áo đi ra phòng ăn, sau đó chậm rãi cúi đầu ăn, thế nhưng động tác của nàng có vẻ cứng ngắc.
Cách trang viên hơn mười dặm, Hoắc Hoa Đức lại còn vất vả hơn Tác Phỉ Á, thật ra rất nhiều người đều có kinh nghiệm tương tự, sau khi gặp phải đả kích trầm trọng, tâm tình khẩn trương đến cao độ ngược lại sẽ không cảm giác đau đớn. Chờ đến khi chuyện tình đã qua mới nhận ra cái gì là đau nhức khó chịu.
Hai mặt Hoắc Hoa Đức đã sưng phồng lên, giống như đang nhét hai cái bánh bao lớn ở trong miệng, Ca Đốn hạ thủ quá dứt khoát, da thịt nơi đó đã đổi thành màu tím bầm.
Hoắc Hoa Đức không ngừng rên rỉ, cũng không ngừng mắng chửi, thanh âm lúc lớn lúc nhỏ vang lên trong gió.
"Ai da, ngươi cái đồ gái điếm, nhìn xem lão tử thu thập ngươi thế nào, ai... đau quá!"
Các võ sĩ chung quanh xe ngựa đều cúi thấp đầu, mặc dù bọn họ đã quen chịu thiệt trong tay Tác Phỉ Á, nhưng lần này hoàn toàn khác hẳn với dĩ vãng, trước kia nhiều nhất chỉ là lỗ lả nho nhỏ, còn lần này chính là chết người.
Hơn nữa, đến cuối cùng bọn họ còn bị người ta đuổi ra khỏi trang viên không chút khách khí, tinh thần hiển nhiên hạ thấp đến cực điểm.
Trên thực tế, trách nhiệm chủ yếu là do Hoắc Hoa Đức gánh chịu, là Hoắc Hoa Đức mang bọn hắn tới, cũng là Hoắc Hoa Đức muốn trêu chọc Bách Lệ Nhi và Bích Cơ. Bây giờ đau khổ trở về, còn chưa nói tới đám người chết đi vô ích, tưởng rằng Hoắc Hoa Đức có thể an ủi bọn họ mấy câu, ai ngờ được trên đoạn đường này bọn họ toàn ăn chửi.
Sau khi rời khỏi trang viên, cái miệng Hoắc Hoa Đức vẫn không có lúc nào nhàn rỗi, một lát mắng Tác Phỉ Á, mắng Địch Áo, lát sau lại mắng đám võ sĩ hộ vệ. Nếu như các võ sĩ hộ vệ có thực lực chống lại Phí Đức Sĩ, hắn làm sao ăn thiệt thòi lớn như vậy?
Không biết đi được bao lâu, tiếng chửi rủa trong xe tự nhiên dừng lại, mắt thấy đã đến nửa đêm, mấy gã võ sĩ cúi đầu thương nghị, sau đó có một người đi tới gõ nhẹ vào buồng xe mấy cái: "Thiếu gia."
Bên trong không có một điểm động tĩnh, gã võ sĩ chờ giây lát, rồi lại gõ trên buồng xe mấy cái: "Thiếu gia."
"Chó chết!" Một tiếng gầm thét tức giận chói tai đột nhiên vang lên làm cho gã võ sĩ sợ hết hồn thiếu chút nữa té rớt ngựa, ngay cả con ngựa cũng sợ hãi lui lại mấy bước.
"Lão tử mới vừa mới chợp mắt được một chút. Là tên khốn kiếp nào đánh thức ta đó?” Vừa dứt lời, Hoắc Hoa Đức ló đầu ra, sắc mặt dữ tợn đánh giá các võ sĩ ở bên ngoài.
"Thiếu gia, trời đã quá muộn, người xem… chúng ta có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi hay không?" Gã võ sĩ mặt mày đau khổ nói.
"Nghỉ ngơi cái rắm!" Hoắc Hoa Đức vốn đã tràn ngập oán khí không chỗ phát tiết, ước chừng buồn bực nguyên một buổi tối, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, không ngờ lại bị người khác đánh thức hiển nhiên tâm tình sẽ không tốt: "Lỡ may những người đó đuổi theo thì làm sao bây giờ? Ngươi óc heo hả?"
Gã võ sĩ im lặng lui xuống, trong lòng oán thầm: “Ngươi có thể ở trong xe ngủ thư thư thái thái, nhưng đám hạ nhân chúng ta phải đi đường suốt đêm. Thật ra điểm cực khổ này cũng không tính gì, mấu chốt là có cần thiết không? Nếu người ta muốn đuổi theo thì đã đuổi theo từ sớm rồi? Bị đánh thành đầu heo rồi còn bày đặt đùa bỡn uy phong.”
Hoắc Hoa Đức hừ lạnh một tiếng lùi vào trong xe, cứ như vậy lăn qua lăn lại cực kỳ đau khổ, từ miệng vết thương truyền tới từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế, hễ đụng một cái vào da mặt cũng đau nhức khó chịu.
“Lão tử nhất định phải giết chết tất cả các ngươi.” Hoắc Hoa Đức tàn bạo suy nghĩ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị ủy khuất lớn như vậy, làm sao mà nuốt trôi được cơn hận này.
Dĩ nhiên, giờ phút này Hoắc Hoa Đức cũng không rõ ràng một điều, trong lúc vô tình hắn lấy cớ giáo huấn bọn thủ hạ lại sắp sửa biến thành sự thật.
Lúc Hoắc Hoa Đức đi tới dẫn theo hơn ba mươi người, có lẽ thực lực bản thân không đủ nhưng lại có chút quyền thế, đa số mọi người đều thích như vậy, cho dù là đi đến nơi nào cũng tiền hô hậu ủng ra vẻ uy phong. Sau đó bị đám người Địch Áo giết chết mười mấy tên, bây giờ còn lại không tới hai mươi người, nhưng Hoắc Hoa Đức tựa hồ không có ý thức được tính nghiêm trọng trong đó. Trong toàn bộ đội ngũ không có một gã Quang Mang võ sĩ, Khắc Lý Tư bình nguyên không phải là hậu hoa viên trong nhà bọn họ, cho dù không gặp ăn cướp, chỉ riêng những tên du đãng chung quanh hoặc sói hoang nguyên cũng đủ tạo thành uy hiếp cho an toàn của bọn hắn rồi.
Các gã võ sĩ tự nhiên rõ ràng điểm này, nhưng bọn họ không có biện pháp nào khác, tình cảnh lúc nãy đồng bạn bị Hoắc Hoa Đức thống mạ còn hiện rõ mồn một trước mắt, dĩ nhiên sẽ không có người nào đi ra ăn chửi.
Đêm lạnh như băng, đội ngũ yên lặng đi về phía trước, không có người nào nói chuyện vì sợ ầm ĩ ảnh hưởng đến Hoắc Hoa Đức, rồi bị thiếu gia chỉa đầu mâu vào mình. Các võ sĩ hộ vệ đều biết rõ tính tình Hoắc Hoa Đức, bình thời chỉ vì một chuyện nhỏ cũng có thể quát lên như sấm, lần này ăn thiệt thòi lớn như vậy, tâm tình có thể tốt mới là lạ.
Đường xá trên bình nguyên không bao giờ bằng phẳng, xe ngựa đi tới đã không nhanh lại còn xóc nảy, cho nên thời gian trôi qua rất lâu mà bọn họ mới đi được chừng hai mươi dặm.
Nếu như lúc này có người nhãn lực tốt quay đầu nhìn lại sẽ có thể thấy từ xa xa đang có một thân ảnh bay sát thảm cỏ không một tiếng động, đáng tiếc là không có một ai làm như vậy. Dĩ nhiên, cho dù bọn họ phát hiện cũng không thể thay đổi được chuyện gì, từ khi bọn họ bước ra trang viên thì kết cục đã định rồi.
Địch Áo ngừng lại khi cách đội ngũ Hoắc Hoa Đức hơn năm trăm thước, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, hình như nơi này quá gần trang viên. Địch Áo do dự một lát, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cho dù Nam tước tới thì thế nào, Hoắc Hoa Đức đã dám làm ra chuyện như vậy nhất định phải giác ngộ trả giá cho hành vi của mình.
Chỉ là vì Bích Cơ và Bách Lệ Nhi còn chưa đủ để cho Địch Áo không để ý đến Tác Phỉ Á cầu khẩn, khư khư cố chấp làm theo ý mình. Nói một cách nghiêm khắc, Hoắc Hoa Đức còn chưa có đạt được như ý, vì thế giáo huấn một lần là đủ rồi, dù sao hắn cũng là ca ca Tác Phỉ Á. Nhưng chuyện lão quản gia chết thảm tuyệt đối có liên quan tới hai tên ca ca này, về phần đến tột cùng là Hoắc Hoa Đức hay là đại ca Tác Phỉ Á thì Địch Áo không rõ ràng. Nhưng không ai ngờ rằng ngay lúc này Hoắc Hoa Đức lại xuất hiện ở đây, chỉ có thể trách số phận của hắn quá đen đủi rồi.
Khoảng cách từ từ gần lại, rốt cuộc có một gã võ sĩ đi ở phía sau đội ngũ nghe thấy tiếng gió từ sau lưng truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy Địch Áo giống như một con đại bàng từ trên không trung ập xuống đỉnh đầu của hắn. Nhất thời hắn sợ hãi hồn phi phách tán, hét lên: "Cứu mạng!"
Thanh âm thê lương truyền ra thật xa trong bình nguyên yên tĩnh, những võ sĩ khác nghe được tiếng kêu vội vàng xoay người lại, một cảnh tượng kinh khủng vừa vặn hiện ra trước mặt bọn hắn.
Gã võ sĩ phát hiện Địch Áo trước tiên còn đang thét lên chói tai, thân hình đồng thời co lại, hai chân thúc ngựa chạy vội tới chỗ đội ngũ. Nhưng hắn mới vừa chạy được mấy bước, Địch Áo đã xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
Địch Áo vươn chân ra nhẹ nhàng đạp lên đầu gã võ sĩ một cái, cả người phóng vút lên cao, còn gã võ sĩ bị Địch Áo đạp không kịp há mồm đã đâm đầu ngã xuống đất. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương cổ của hắn nứt gãy phát ra thanh âm giòn vang.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường