The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Thẩm Phán
ắn đã kéo giãn khoảng cách song phương ra bảy, tám thước, chờ đến lúc những tên kia xông tới cũng đã chậm, hắn có đầy đủ thời gian đánh chết gã đại hán trước mắt.
Bàn tay Địch Áo đánh trúng khuỷu tay gã đại hán, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cánh tay đó lập tức cong lệch hẳn đi, trường kiếm cũng bị thả lỏng rơi xuống mặt đất.
Địch Áo lại đưa tay trái ra chuẩn bị vỗ thêm một chưởng lên người đối phương, làm cho tên đó triệt để tiêu mất lực chiến đấu, nhưng hắn mới vừa vận khởi lực đạo đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến một trận gió lạnh.
Địch Áo không cần quay đầu lại, theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng lao tới trước, chẳng quan tâm dứt điểm gã đại hán kia nữa.
“Xùy...” Sau vai Địch Áo đã bị cương khí cắt đứt để lại một vết thương sâu nửa tấc, máu tươi chảy ra thấm ướt y phục hắn.
Địch Áo lúc này mới có thời gian quay đầu lại xem xét tình hình, người đột nhiên phát động công kích sát thủ lại là một thành viên trong nhóm thực khách đứng xem náo nhiệt. Trong lòng Địch Áo trầm xuống, thì ra những tên xa lạ thoạt nhìn lớn lối kia chỉ là dùng để hấp dẫn người khác chú ý, phía sau lại có người của bọn chúng âm thầm trợ giúp.
Nếu Địch Áo muốn tránh né công kích chỉ có thể thối lui theo thế công của đối phương, trong lúc nhất thời hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Nếu lựa chọn né tránh bên trái hoặc bên phải, vết thương nơi bả vai sẽ không nhỏ như vậy, mặc dù tránh được một kiếp nhưng phương hướng hắn thối lui thật sự không ổn, bởi vì đó là hướng hắn mới vừa thoát khỏi nhóm đại hán kia. Đến khi hắn ổn định thân hình chuẩn bị thay đổi phương hướng thì trước sau trái phải đã hoàn toàn bị bao vây.
"Tiểu tử, ngươi trốn cũng nhanh nha? Trốn hả, trốn nữa đi." Gã đầu lĩnh nhe răng cười lớn.
Địch Áo hít sâu một hơi đổ người về phía trước, nhưng quái dị chính là người bình thường té trên sàn nhà sẽ phát ra tiếng va chạm, còn Địch Áo thì không có một chút động tĩnh. Đợi mấy gã đại hán nhìn kỹ mới phát hiện mười ngón tay Địch Áo mở ra, dùng đầu ngón tay chống lên sàn nhà, hai chân giang ra, tư thế toàn thân thoạt nhìn giống như con ếch vậy.
"Ha ha ha..." Gã đầu lĩnh cũng không hiểu đây là chiêu thức gì, cất tiếng cười càn rỡ: "Bây giờ muốn dập đầu lạy chúng ta? Quá muộn. Ha ha... Ta cho ngươi biết, quá muộn rồi."
Từ trước đến giờ Địch Áo rất chán ghét tranh đua miệng lưỡi, hắn không thèm để ý tới đối phương, hai chân từ từ cong lại, sau đó bật mạnh ra.
Giờ phút này Địch Áo y như con lươn trơn trợt lướt trên sàn nhà, gã đại hán bị Địch Áo chọn làm mục tiêu liền thất kinh, vội vàng huy động trường kiếm trong tay ra sức chém xuống phía dưới.
Thảng Quyền (quyền pháp theo tư thế nằm), cho dù là ở trong kiếp trước của Địch Áo, Thảng Quyền cũng là một môn quyền pháp phi thường cổ quái. Ở trong lữ điếm này căn bản không có người hiểu được Địch Áo đang định làm gì.
Nếu như là mặt đối mặt chém giết lẫn nhau thì những tên cướp kinh nghiệm đầy mình này có rất nhiều kỹ xảo đối phó. Thế nhưng đối với một địch nhân công kích dán sát dưới sàn nhà thì động tác của bọn hắn liền lộ vẻ cứng ngắc, tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.
Người xem náo nhiệt nhận thức không được đây là chiêu gì, gã đại hán đang huy động trường kiếm trong lòng lại càng buồn bực, hắn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Thân hình Địch Áo lướt thẳng tới trước, cánh tay phải giơ ra.
“Phịch...” Quả đấm của Địch Áo đánh vào bàn chân gã đại hán, đừng nghĩ rằng tư thế cổ quái thì yếu ớt, Địch Áo sử dụng lực lượng không hề nhỏ chút nào, một quyền này làm cho chung quanh sàn nhà xuất hiện vô số vết nứt vỡ.
Đại hán kia trợn tròn mắt nhìn xuống, đột nhiên phát ra thanh âm thê thảm: "A..." Sau đó nhảy lui mấy bước, Địch Áo đánh một quyền này khiến cho bàn chân của hắn muốn nát bét rồi, đừng bảo là tiếp tục chém giết, ngay cả đứng cũng không vững nổi.
Địch Áo lộn nhào liên tiếp mấy cái né tránh kiếm quang chém xuống, sau đó lại nằm nghiêng trên sàn nhà, chân trái quét ngang ra.
Gã tráng hán ở phía trước đang cuống quít nhảy lui nhưng tốc độ Địch Áo lại nhanh hơn hắn, trong chớp mắt đã áp đến rất gần rồi. Hắn muốn nhảy thẳng ra sau nhưng không kịp phát lực, mắt cá chân đã bị quét trúng một cước.
Gã tráng hán la lên một tiếng thảm thiết, thân hình ngã quỵ ngửa mặt lên trời, khi hắn chưa đụng vào mặt đất thì chân trái Địch Áo lại đá ra lần nữa, mục tiêu là thái dương gã tráng hán.
Tên kia căn bản không có biện pháp ngăn cản Địch Áo, nửa người trên của hắn bị hất nghiêng sang một bên, một góc huyệt thái dương đụng vào vách tường dẫn phát chấn động dữ dội, lộ ra cả gạch xanh ở bên trong, đầu trán của tên kia lập tức phun ra từng vòi máu đỏ bầm.
Mấy gã đại hán thấy thế liền lâm vào đại loạn, bọn hắn không sợ mặt đối mặt chém người, nhưng khom lưng đâm chém một con rắn trơn trợt như thế thật sự là khó khăn. Tốc độ công kích, chiêu thức hàm tiếp, phòng thủ đều bị ảnh hưởng rất lớn, vì thế sức chiến đấu của bọn hắn giảm mạnh.
Động tác của Địch Áo càng lúc càng thuần thục, hiện tại đã không cần nghĩ biện pháp thoát khỏi chiến đoàn nữa rồi. Hắn có thể tùy thời né tránh và phát động phản kích, trong chốc lát hắn đã đánh bại bốn gã đại hán.
Gã đầu lĩnh nhận thấy có điểm không ổn liền hô to một tiếng, ba người đồng thời xoay người phóng ra ngoài lữ điếm.
Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Chuyện gì xảy ra?" Lời nói còn chưa dứt, một thanh niên tóc đen tuổi chừng hai mươi đã xuất hiện, thân hình hắn tương đối thon gầy, nhưng bờ vai thoạt nhìn rộng rãi tương đối hùng tráng, theo đúng tiêu chuẩn lưng hổ mặt ưng.
"Ca Đốn đại nhân." Sắc mặt gã đầu lĩnh lộ nét vui mừng, chỉ tay ra sau hét lớn: "Tên tiểu tử kia tập kích chúng ta."
"À?" Người trẻ tuổi kia chậm rãi chuyển tầm mắt quét qua người Địch Áo, sau đó nhìn về phía Ngã Lệ đã hôn mê bất tỉnh.
Địch Áo đứng thẳng người lên, lẳng lặng nhìn đối phương. Huy chương Quang Mang võ sĩ trên ngực đối phương chói mắt như thế, nhưng hắn vẫn không có ý sợ hãi. Có lẽ là bị đè nén quá lâu, con hung thú ẩn trong lồng ngực Địch Áo cuối cùng từ trong ngủ say tỉnh lại. Nó khiến cho mỗi một tế bào toàn thân hắn đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, hắn còn có lực khống chế cường đại, cho nên chưa có làm ra cử động khiêu khích nào.
Như nếu như đối phương muốn ra tay, hắn không e ngại, nếu như đối phương không có xuất thủ, hắn cũng không tự tìm phiền toái.
Trước đó mọi loại tình huống đều phải đánh giá, từ các loại góc độ phán định ưu khuyết song phương, cho rằng mình chiếm ưu thế liền động thủ, cho rằng mình nằm trong hoàn cảnh xấu thì nén giận. Làm như vậy không sai, nhưng quá lý trí thì khác gì tượng gỗ chứ, còn có niềm vui thú gì đây?
Đối với thế giới này Địch Áo hiểu rõ có giới hạn, nhưng đã còn sống thì còn có rất nhiều chuyện tình phải giải quyết, lý trí chỉ là một phần của cuộc sống.
Giờ phút này, Địch Áo đã chân chính hiểu rõ tại sao Ngõa Tây Lý tiếc hận cho Tác Phỉ Á. Khổ tâm nuôi dưỡng thế lực của mình và con đường võ đạo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Tác Phỉ Á chu toàn quá lâu đã triệt để mất đi dũng khí tiến tới.
"Mấy người các ngươi đúng là quá kém cỏi, đang khi dễ người ta hả?" Ca Đốn vẻ mặt quái dị liếc sang bên cạnh.
"Hắc hắc... Ca Đốn đại nhân, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng phải chết." Gã đầu lĩnh cười nói: "Còn không bằng trước hết để cho các huynh đệ tìm một ít thú vui."
"Trên toàn đại lục ngoại trừ mấy vị Thần Vũ Giả ra, tất cả mọi người sớm muộn gì cũng phải chết, ngay cả ta cũng vậy." Ca Đốn cười cười kỳ dị nói: "Không phải là mọi người chúng ta cũng nên biết điều một chút, đứng ở trước mặt các ngươi làm trò vui cho các ngươi xem chứ?"
"Này... Ca Đốn đại nhân..." Gã đầu lĩnh có cảm giác khó nói, không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
"Đại nhân, Chu Địch Ti đại nhân không phải đã nói rồi sao? Nếu như Mã Tát Nhĩ Đa không giao người ra, chúng ta sẽ phá hủy Đôi Tháp trấn, ha hả... Cho dù chúng ta không làm gì, bọn họ cũng sống không qua ngày hôm nay." Một đại hán khác vội vàng tìm lối thoát cho gã đầu mục leo xuống.
"Ta cuối cùng coi như hiểu được tại sao các ngươi lại đi làm giặc cướp, rồi trở thành con chuột già người người thấy là đánh." Ánh mắt Ca Đốn dần dần lạnh lẽo, nói: "Ta không quản được Chu Địch Ti đại nhân, nhưng ta có thể quản các ngươi."
"Đại nhân?" Mấy gã đại hán hai mặt nhìn nhau, nói cái gì đó? Giặc cướp là con chuột già người người tìm đánh? Nhưng ngươi cũng là một thành viên trong băng cướp mà?
Ca Đốn chậm rãi giơ tay lên đột nhiên vung thẳng về phía trước, một đạo hỏa diễm hình trăng rằm liền xuất hiện ở trước người hắn, sau đó phá không bắn nhanh về phía gã đầu lĩnh.
Liệt Diễm Trảm, hai mắt Địch Áo sáng lên, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy bí kỹ.
Gã đầu lĩnh hú lên quái dị, vừa dùng trường kiếm đập chém lung tung về phía trước, vừa nhanh chóng tránh sang một bên.
Mặc dù Liệt Diễm Trảm thuộc về kỹ xảo buông thả nguyên lực Hỏa hệ cơ bản nhất, nhưng không phải là thứ mà một Thiên Phú võ sĩ nho nhỏ có thể đối kháng. Trường kiếm căn bản không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với Liệt Diễm Trảm, trong nháy mắt đạo hỏa diễm đã bắn xuyên qua cổ hắn, đầu người văng lên giữa không trung. Đạo hỏa diễm tiếp tục chém thẳng vào vách tường ở phía sau, để lại một vết nứt dài hơn bốn thước, từ cái lỗ thủng này có thể thấy cảnh vật trong ngoài lữ điếm, hiển nhiên là vách tường đã bị Liệt Diễm Trảm xuyên thủng.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường