Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 20: Ngươi Không Dám
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Về lại chỗ ở, Vương Hủ ngồi xuống rồi thở dài một hơi. Miêu Gia chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái là có thể đưa ra đánh giá hết sức chuẩn xác:
“Xem ra ngươi và nàng đã thông đồng với nhau.”
“Này, rốt cuộc ngươi làm thế nào nhận ra được những chuyện như vậy?”
Miêu Gia không trả lời mà nói sang chuyện khác:
“Để cặp công văn ở đấy, ta sẽ tranh thủ hợp thức hóa các giấy tờ.”
Vương Hủ biết rằng có hỏi nữa cũng bằng không, bèn nói:
“Ừm, ta biết mà. Phải rồi, theo ta thấy, gần đây ngươi đã nếm mùi thất bại trong vụ án của Jack the Ripper phải không?”
Miêu Gia nói:
“Cũng có thể nói như vậy. Thật ra, vụ án xảy ra rạng sáng ngày 30 tháng 9 có rất nhiều điểm đột phá. Đó cũng là thời cơ tốt nhất để ta tìm ra thân phận thực sự của Jack the Ripper. Tiếc rằng vụ án bị phát hiện ngay lập tức, chưa kể có người ở xung quanh hiện trường nên ta không dám mạo hiểm thu thập chứng cứ ngay trước mặt người ta.
Kết quả là phần lớn chứng cứ có giá trị bị chôn vùi, còn những chứng cứ cảnh sát thu thập không có nhiều tác dụng, ít ra chưa đủ để phá án. Giờ Jack the Ripper đã nổi tiếng như minh tinh đụng cái là có scandal. Tất cả các mặt báo đều viết bài về hắn ta. Mọi người sôi nổi bàn luận về vụ án giết người hàng loạt quanh Whitechapel.
Một ít thư giả, vài nhân chứng vớ vẩn, một đám phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp và vài tay cảnh sát kém cỏi thích nổi trội đều lần lượt trồi lên để nhận lấy ánh mắt của công chúng. Cái bọn này ngoại trừ làm bản thân nổi tiếng nhất thời thì còn tạo ra nhiều lớp chướng ngại mù mịt khiến vụ án nhiễu loạn hơn.”
Vương Hủ nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy tức là muốn bỏ cuộc giữa chừng chứ gì?”
“Hừ, ta không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Vụ án càng nhiều khó khăn thì khi phá án càng cảm thấy nhiều thành tựu.”
“Ồ, vậy ngươi cứ tiếp tục vui chơi đi. Nhưng đừng quên, khi vụ án Jack kết thúc, chúng ta phải trở về tương lai. Tóm lại ngươi đã có cách trở về hay chưa?”
Miêu Gia trả lời bâng quơ:
“Tất nhiên là có, chúng ta chỉ cần tìm một người. Hắn có thể đưa chúng ta trở về.”
“Ai vậy?”
Vương Hủ hỏi.
“Bây giờ chưa được. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tự động nói cho ngươi biết.”
“Haiz, lại là kiểu trả lời nước đôi ấy.”
...
Ba ngày sau, Douglas lại đến thăm. Vốn dĩ hắn cho rằng mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi. Tuy nhiên, câu trả lời chắc nịch mà Vương Hủ đưa ra lại hết sức khó nghe:
“Ta khuyên ngài nên từ bỏ chuyện này.”
Sắc mặt của Douglas bỗng thay đổi:
“Ngài nói gì vậy? Ý của ngài là sao?”
Vương Hủ chống cằm, ngồi ngẩn ra, không thèm liếc người ủy thác:
“Ý ta là việc ngài thuê người điều tra tiểu thư kia không hề đúng đắn chút nào. Thay vào đó, ngài nên thường xuyên đến nhà chơi, tặng hoa, hẹn nàng ra ngoài đi dạo, bày tỏ những lời thổ lộ vô nghĩa rồi đón nhận lời từ chối trong dự kiến. Tất cả mọi người đều văn minh, lịch sự. Ai nấy cũng thoải mái, vui vẻ… Hừm, cửa ở đằng kia, chúc ngài một ngày tốt lành, xin thứ lỗi vì không thể tiễn xa.”
Douglas cúi mặt về phía trước thêm một chút:
“Ta hiểu rồi, chắc rằng ngài cũng đã yêu tiểu thư Eleanor. Lẽ ra ta nên nghĩ tới điều này! Nàng quá hoàn mỹ và hấp dẫn đến mức không người đàn ông nào có thể chống lại! Ta phải tìm nữ thám tử tư mới được.”
Vương Hủ vẫn không nhìn thẳng vào Douglas:
“Ta nói lời thật lòng. Hy vọng ngài rời khỏi nàng càng xa càng tốt...”
“Được rồi! Ngài không cần giải thích đâu, cứ như vậy đi, ngài Atkinson. Ta hiểu suy nghĩ của ngài mà. Có lẽ ta sẽ cân nhắc đề nghị vừa rồi. Xin phép chào ngài!”
Douglas rời khỏi phòng với ba phần tức giận và bảy phần uể oải.
Sau vài giây im lặng, Miêu Gia nói:
“Hắn nói có lý lắm, giải thích chính là che giấu.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng ta thích Eleanor?”
Vương Hủ hỏi.
“Ngươi không cần giải thích với ta.”
Miêu Gia cười nhạt một tiếng.
“Này, ta đã giải thích gì đâu. Câu vừa rồi là câu hỏi không được à? Là câu phủ định không được à?”
Miêu Gia bất chợt đặt câu hỏi:
“Ngươi thấy nàng là người thế nào?”
Vương Hủ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Nếu cảm giác của ta không sai thì nàng có ý đó với ta.”
Miêu Gia hớp một ngụm cà phê:
“Ta cũng nghĩ vậy. Trong lòng nàng rất biết ơn đối với khoảng thời gian được ngươi cẩn thận chăm sóc.”
Vương Hủ nói tiếp:
“Tuy nhiên, ta có dự cảm rằng nếu thân cận với nàng thì sẽ dẫn đến bi kịch.”
Miêu Gia nói:
“Ồ, là nhắc nhở của năng lực Chúa Tể ư?”
“Có thể lắm, trước giờ ta chưa từng gặp phải chuyện như vậy.”
Miêu Gia suy nghĩ một chút rồi nói:
“Trước đây ngươi từng nói nàng rất quen mắt, ngay cả ta cũng không biết đã gặp nàng ta ở đâu. Có lẽ điều này liên quan đến dự cảm mơ hồ của ngươi.”
Vương Hủ thở dài:
“E rằng đến lúc bi kịch xảy ra thì chúng ta mới biết được đáp án.”
Một nụ cười âm u lạ thường xuất hiện trên khuôn mặt của Miêu Gia. Hắn biết lời nói của Vương Hủ có ý khác, bởi lẽ có tiếng chuông cửa vang lên trong lúc cả hai đang nói chuyện. Không cần đi xem, họ cũng thừa biết ai đến.
Lần này, phu nhân Hudson không thèm gõ cửa. Bà đi thẳng vào phòng thông báo cùng với biểu lộ hết sức mập mờ:
“Ngài Atkinson, có một tiểu thư trẻ tuổi muốn tìm gặp ngài.”
Khóe miệng Vương Hủ co giật hai cái:
“Xin hãy mời nàng ấy vào đây, đã làm phiền phu nhân rồi.”
Sau khi phu nhân Hudson ra ngoài, Miêu Gia cười nói:
“Coi bộ cái cô quái vật biển này muốn bám lấy ngươi rồi. Ta muốn hỏi một câu thế này, nếu cô tiên nữ xinh đẹp như vậy dâng tới tận miệng thì ngươi có ăn hay không?”
Vương Hủ trả lời với vẻ thâm trầm:
“Ta không phải loại người tùy tiện.”
Miêu Gia ngước nhìn trần nhà:
“À há, ngươi không dám.”
“Này! Tại sao một kẻ khốn nạn như ngươi lại biết được suy nghĩ trong lòng ta hả?”
Trong lúc hai gã đang tranh thủ đấu khẩu, Eleanor đã đi đến và gõ nhẹ hai cái lên cửa phòng.
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai