Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 35: Quỷ Vương Xuất Hiện
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đêm đã khuya, Tề Băng ngồi một mình trong phòng. Hắn chẳng tài nào chợp mắt được, đã bốn ngày liên tiếp không có bất cứ tin tức gì về Dụ Hinh. Điện thoại thì luôn ở trong trạng thái không thể liên lạc. Tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra với hắn.
Kể từ sau sự kiện Đánh Giá Lính Mới, tình cảm giữa hai bên đã giằng co hơn nửa năm. Tuy mối quan hệ khá ổn định và chẳng hề có cãi vã nhưng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng.
Tề Băng nhớ lại quãng thời gian nửa năm qua. Quan hệ giữa hai người phát triển tự nhiên như bất cứ đôi trai gái nào. Hẹn hò, dạo phố, thuê khách sạn ngoài trường. Dụ Hinh chưa từng nhắc tới hai chữ ‘báo thù’ và một mực duy trì mối quan hệ yên ả đó.
Nhưng sau khi Dụ Hinh mất tích, Tề Băng chợt hiểu ra nàng chưa bao giờ thật sự mở lòng với mình. Hắn không thể nghĩ đến bất cứ nơi nào có thể tìm thấy nàng. Chỉ cần Dụ Hinh không muốn gặp thì cả đời hắn cũng không thể tìm gặp.
Chuông điện thoại vang lên. Hắn thấy trên màn hình báo là số của Dụ Hinh.
Trong lòng ùa lên cảm giác khó tả, hơn phân nửa là mừng rỡ, còn đâu là nỗi nhớ nhung không nói thành lời.
“Này, là ngươi sao? Đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn là một người ít nói nhưng bây giờ lại nói năng dông dài, trong giọng khó che giấu vẻ ân cần.
Giọng nói của Dụ Hinh ở đầu kia vẫn dịu dàng: "Ta ở trước cửa phòng ngươi."
Tề Băng vội vàng bước đến trước cửa. Hắn không nghĩ đến lý do Dụ Hinh gọi điện mà không gõ cửa, lại còn che giấu linh thức.
Ngay khi hắn mở cửa, một tia sáng tím bỗng lóe lên. Máu tươi lập tức văng tung tóe trước cửa ra vào, chẳng mấy chốc nhuộm đỏ chiếc thảm lót sàn.
Tề Băng ôm ngực gục xuống, tim ngừng đập, nhiệt độ cơ thể lạnh dần. Trong tình huống không đề phòng, một chiêu đơn giản có thể giết chết bất cứ cao thủ nào.
Bấy giờ, Tề Băng như trở về buổi tối của mười hai năm trước. Lúc đó, hắn vừa tròn tám tuổi, hai tay cũng đầy máu tươi như lúc này. Có điều máu khi ấy không phải của hắn mà đến từ một cặp vợ chồng – đó là cha mẹ của Dụ Hinh.
"Cuối cùng... vẫn là kết cục này."
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang khuất dần của Dụ Hinh.
"Đợi đã."
Hắn giãy dụa cất tiếng. Những lời muốn nói trước khi chết không nhiều lắm.
Dụ Hinh dừng bước nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì.
"Có người từng nói rằng linh hồn người chết không biết nói dối... cho nên... ta có thể nhìn thấy ngươi được không?"
Dụ Hinh trả lời với giọng lạnh lùng, không thèm quay đầu lại: "Ngươi muốn thấy gì chứ? Muốn thấy ta rơi nước mắt sao? Chẳng lẽ ngươi có tư cách yêu cầu ta ư?
Tề Băng không nói nữa. Hắn đã ngất đi, máu tươi chảy ướt thẫm tấm thảm. Tính mạng trẻ tuổi cứ nhạt nhòa như vậy.
Dụ Hình đi rồi, đến cuối cùng cũng không nhìn lại một lần.
Nhưng chưa đầy một phút sau, Vương Hủ và Miêu Gia lại lén lút bước vào từ ngoài hành lang.
"Này! Nghiêm trọng đấy, còn cứu được không?"
Vương Hủ tỏ ra sốt ruột.
Miêu Gia nhíu mày xem xét vết thương hung hiểm: "Yên tâm, chỉ cần chưa bị chặt đầu thì ta vẫn có thể cứu được."
Nghe hắn nói vậy, Vương Hủ thở dài nhẹ nhõm: "Ta thấy lạ khi nhìn thấy tử tướng trên người lão Tề, không ngờ lại ra thế này."
“Thật ra, ta đã đoán được tình huống này từ trước nên mới chọn nấp đi rồi mới cứu hắn.”
"Ngươi biết Dụ Hinh sẽ đến giết Tề Băng sao?"
Miêu Gia cười lạnh: "Tính mạng của cha mẹ hay trinh tiết của thiếu nữ đều bị thằng ôn này cướp đi. Chuyện trả thù chỉ là sớm hay muộn."
Khóe miệng Vương Hủ co giật hai cái, nghĩ lại thì đúng là như vậy.
Cũng không biết Miêu Gia dùng phương pháp gì, vết thương của Tề Băng chẳng mấy chốc đã ngưng chảy máu.
Làm xong giai đoạn sơ cứu, Miêu Gia than thở: "Cứu được một cái mạng, công đức không đếm xuể."
Vương Hủ cũng yên lòng: "Từ giờ làm bộ như Tề Băng đã chết và chờ bên địch hành động ư?”
“Tạm thời là vậy, Dụ Hinh mất tích và đột ngột xuất hiện có phần kỳ quặc. Nàng từng là thành viên của Vô Hồn nên hành động này có thể liên quan đến kế hoạch Sáng Thế. Trước hết để nàng đạt được mục đích, rồi lại xem đối phương hành động thế nào cũng được.”
...
Ở một nơi nào đó tại Âm Dương Giới.
Giữa sa mạc mênh mông, có một bóng người đang chạy như điên. Hắn như một con báo đen, nhanh nhẹn mà không kém phần mạnh mẽ.
Bên cạnh dấu chân, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy máu dính lại trong cát sỏi.
“Ê hê hê, ngươi chạy nhanh ghê ha. Điều đó khiến ta mất hứng đùa giỡn với ngươi đấy.”
Chủ nhân của giọng nói này là Woody, ma quỷ dưới trướng Satan.
Cái bóng đang chạy như điên vẫn không nói một lời. Thấy gã đàn ông hèn mọn đeo kính đột ngột xuất hiện, hắn bèn thay đổi phương hướng chạy trốn.
"Ngươi phải biết rằng ta không để ngươi báo tin cho Liễu Khuynh Nhược đâu."
Woody lại chặn đầu người nọ.
“A!!!”
‘Kẻ trốn chạy’ gào rít điên cuồng. Một luồng linh lực khổng lồ nổi lên, thổi bùng cát sa mạc và tỏa ra bốn phía.
"Ê hê hê, rốt cuộc lại muốn liều mạng với ta sao? Lòng trung thành của ngươi khiến ta khâm phục lắm. Mặc dù chỉ có 1% hi vọng nhưng ngươi vẫn không từ bỏ ý định báo tin cho chủ."
Quần áo của ‘kẻ trốn chạy’ bỗng rách toạc ra. Xương sường mọc dài bằng cánh tay, lan rộng và trải đầy gai nhọn.
“Ha ha, rất thú vị. Sao ngươi không móc thận ra rồi ném vào ta? Có khi ta sẽ sợ đấy.”
Woody vẫn thản nhiên nói móc việc đối thủ dùng xương mọc ra ngoài cơ thể để chiến đấu.
‘Kẻ trốn chạy’ biến mất tại chỗ. Một giây sau, hắn xuất hiện và trói Woody bằng đống xương sườn như xúc tu của mình.
"Cốt Lao Toái Thể!"
Cùng với tiếng thét to, đám xương gai rậm rạp lại càng xiết chặt hơn. Cơ thể của Woody như bị xoắn thành thịt nát.
“Ê hê hê, rõ ràng ngươi ôm ta trước mà giờ lại còn rên rỉ. Tiếc rằng ta đây cũng không có hứng thú trên phương diện này.”
Giọng của Woody bỗng vọng đến.
‘Kẻ trốn chạy’ sợ hãi mở trừng mắt. Cảnh tượng vừa chứng kiến cứ như ảo giác, trong lồng ngực hắn hoàn toàn không có thi thể.
Nhưng trong nháy mắt sau, hắn chợt nhận ra đó không phải là ảo giác! Đám xương đã bóp nát cơ thể và nội tạng của chính hắn.
Hắn ngã xuống, phun máu òng ọc. Hạt cát nóng rực khiến cho nỗi đau từ vết thương trở nên rõ ràng hơn.
"Còn chưa chết à? Hê hê, tác phẩm của kế hoạch Sáng Thế thú vị lắm. Ngay đến sản phẩm thất bại cũng có sức sống ương ngạnh đến mức này."
Lại có thêm một bóng người đột ngột xuất hiện. Chân hắn dẫm nát óc ‘kẻ trốn chạy’, vừa đủ kết thúc tính mạng đang đau khổ kia.
Thấy người kia tới, Woody bèn cười nói: "Hê hê, tại sao ngươi giết hắn nhanh vậy? Chẳng lẽ đồng tình với hắn sao?"
"Ta chỉ ghê tởm cái kiểu thú vị của ngươi."
Woody hừ lạnh, dưới cặp kính lộ ra ánh mắt hung ác: "Quỷ Vương cũng đã đến đây rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Quỷ Vương nhìn mặt trời và mặt trăng trên đầu, trong mắt đầy vẻ sầu não: "Ta muốn hỏi một chuyện, hy vọng ngươi có thể nói rõ chi tiết."
Woody cười nói: "Ngươi cứ hỏi trước, về phần đáp lại thế nào thì ta phải xem lại."
"Có phải Liễu Khuynh Nhược sẽ thất bại hay không?"
"Ê hê hê, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng có thể thành công sao?"
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Woody đẩy cặp kính rồi nói: "Nàng định làm một chuyện mà Thần không thể nào cho phép. Nếu cần thì bọn ta sẽ ngăn cản trực tiếp. Ngươi đoán nàng có thể kiên trì trước mặt ta bao lâu?"
Quỷ Vương thở dài: "Rốt cuộc nghịch thiên cải mệnh chỉ là một câu nói suông."
Cùng với tiếng thở dài này, Quỷ Vương lại biến mất theo cái cách giống hệt như khi mới đến.
Woody vẫn cười lạnh: "Giải quyết xong Liễu Khuynh Nhược thì sẽ đến lượt Quỷ Vương ngay thôi. Để xem ngươi có thể kiên trì trước mặt ta bao lâu."
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai