Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 7: Tử Thần Đỏ
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Núi Đông Danh, cách thành phố S một trăm hai mươi cây số về phía Nam. Vào cuối mùa hè và đầu mùa thu hằng năm, màu lá đỏ nơi đây hấp dẫn một lượng lớn du khách ghé thăm.
Đêm nay chẳng phải lễ hội mùa xuân, chỉ là một ngày cuối tuần không có gì đặc biệt, thế nhưng lại tập trung rất đông khán giả đến chứng kiến một cuộc thi không có phần thưởng, không có tiền cược, thậm chí không có quy tắc rõ ràng.
Cây xăng dưới chân núi cũng chưa bao giờ đắt khách đến vậy. Mấy cậu học sinh làm thêm ở đây mỏi mắt nhìn hàng xe nổi tiếng thế giới nối đuôi nhau chạy lên núi.
"Ông chủ, cuộc diễu hành tối nay không bình thường đâu."
"À, là một đám nhóc thích giả dạng dân đua xe ấy mà. Các ngươi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi."
Ông chủ là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc. Lão nhìn những chiếc xe thể thao chạy ngang qua bằng ánh mắt khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: "Lẽ nào trình độ của những chàng trai trẻ đến đây hôm nay chỉ đến thế thôi sao?"
Khoảng chín giờ tối, người khiêu chiến tại cuộc tranh tài này xuất hiện. Các tay đua kiệt xuất đến từ các quốc gia Canada, Mỹ, Nhật Bản, Ý, Đức tạo thành một đội trong mơ gọi là "Tử Thần Đỏ".
Nhưng đội trưởng của đội xe trong mơ lại là người châu Á, cho dù lúc này hắn nhuộm tóc vàng, nhưng nước da và đôi mắt đen vĩnh viễn không thể thay thế. Hắn lái chiếc GT-R, chậm rãi dẫn đầu đoàn đua chạy lên núi.
Chiếc xe R35 Skyline GT-R có biệt danh là "quái thú đường đua" chắc hẳn chính là chiếc nổi bật nhất trong đoàn, không chỉ bởi vì toàn thân xe được sơn màu đỏ sậm, mà còn là vì người lái xe là đội trưởng. Không giống với nhãn hiệu trên những xe khác, chiếc xe này có hình lưỡi liềm đỏ.
"Tống Văn, đêm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử... thất bại cay đắng!" Trong mắt của người đàn ông tóc vàng chỉ có niềm tin tất thắng.
Trong lúc một chiếc xe nọ chạy ngang qua cây xăng, đôi mắt của ông chủ cây xăng sáng ngời lên, miệng thì thầm: "Thế này thì... xem ra đêm nay cũng không phải không hay ho gì."
"Ông chủ, chiếc đó thật là lợi hại! Chỉ nhìn thôi cũng biết thế nào rồi! Nếu ta có thể lái nó một chốc thì thật là tốt biết mấy!"
"Chiếc xe đó giống một cây đao đã ra khỏi vỏ, là dã thú khát máu, mất lý trí, động cơ của nó hình như đang gầm nhẹ, muốn xé nát con mồi của nó trong đêm nay..."
Mấy nhân viên cửa hàng không hiểu lời ông chủ nói nhưng vẫn hưng phấn nhìn từng chiếc xe thể thao chạy qua với tốc độ chóng mặt, thỉnh thoảng lại hô vang vài tiếng.
Lúc này, trên đỉnh núi.
Tống Văn nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ cách giờ thi đấu không tới một tiếng, các đội xe nổi tiếng quốc gia đã đưa át chủ bài của mình ra trợ giúp.
Nhện, Quái Thú, Tốc Độ Siêu Âm và những chiếc xe đua ngày thường nghe như sấm bên tai đều tề tụ ở đây. Vứt bỏ mọi ân oán cá nhân, họ cùng nhau đón tiếp lời khiêu chiến của Tử Thần Đỏ.
Bọn họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, có người kể chuyện xưa, có người trao đổi kinh nghiệm, phần đông thì đang kiểm tra và điều chỉnh xe lần cuối. Đúng lúc này, Tống Văn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Tiểu Tây tiền bối, sao ngươi lại tới đây?"
"Ha ha, Tiểu Tống đó à. Cảnh tượng thế này thì tiền bối như ta kiểu gì cũng phải tới cổ vũ cho ngươi chứ."
"Vậy... ngươi sẽ tham dự chứ?"
Tiểu Tây vẫn mỉm cười như trước: "Chỉ tới xem mà thôi, ta đã rút lui nên không tham gia nữa."
Nói tới đây, hắn dừng một chút: "Hơn nữa... lần này chiếc GT-R đến đây vì ngươi phải không?"
"Vâng, đây là trận đấu báo thù của Thành Lương Đống. Đã hai năm kể từ lần bị ta đánh bại, hắn gần như biến mất. Thật không ngờ, bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt ta với khí thế như vậy."
"Ha ha, thả lỏng đi Tống Văn. Tuy hắn đi khắp nơi trên thế giới để rèn luyện một phen nhưng chưa hẳn là không thể chiến thắng. Đừng quên rằng ngươi là át chủ bài và cũng là đội trưởng của đội."
"Đều do ngươi rời khỏi đội đấy, át chủ bài tiền nhiệm."
"Ha ha ha! Khi đó ngươi chỉ là một cậu nhóc mới vừa thi bằng lái xong, đi theo Nhị đương gia làm chân chạy vặt, nghĩ lại thấy thật là thú vị. Được rồi, sao không thấy Nhị đương gia và lão Phùng đâu?"
Tống Văn đốt một điếu thuốc: "Sau khi ngươi đi được một ngày, đội tưởng Phùng bắt ta thay hắn để hắn rút lui. Vì không được làm đội trưởng nên Nhị đương gia và lão Phùng xích mích, sau đó không lâu thì cũng rời khỏi đội."
Hắn hít một hơi rồi lại nói: "Trước cuộc đua, ta đã gặp được hai người bọn họ. Thì ra cả hai đều muốn rút lui nên hè nhau diễn kịch mà thôi. Giờ họ cùng mở một công ty, có thể coi đang bắt đầu sự nghiệp."
Tiểu Tây cảm thán: "Phải, đúng là đã xảy ra rất nhiều việc. Khó tưởng tượng được loại đại thiếu gia có tiền như lão Phùng và Nhị đương gia cũng có thể tự lực cánh sinh đến vậy, quả thật ta không thể bằng bọn họ."
"Tiểu Tây tiền bối làm gì sau khi rút lui?"
"Ta à? Ta qua Anh lăn lộn vài năm, coi như làm xong việc học hành. Gần đây, mặc dù bận rộn trông coi chuyện làm ăn của gia đình nhưng ta vẫn luôn quan tâm đến những chuyện trên đường đua."
Hai gã thanh niên hơn hai mươi tuổi mà nói năng như ông cụ non cả nửa ngày trời, đây coi như là một tiết mục tất nhiên của những người đàn ông xa cách đã lâu. Mãi cho đến khi người khiêu chiến đến, sự chú ý mới bị kéo đi.
"Tới rồi! Tử Thần Đỏ!" Không biết ai hô lên một câu như vậy.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút. Tử Thần Đỏ, trên tay là hình lưỡi liềm xám tro, logo hình tròn tượng trưng cho tốc độ, nổi bật nhất chính là con dấu lưỡi liềm đỏ khắc trên hông chiếc GT-R.
Thành Lương Đống bước xuống xe, đi thẳng tới trước mặt Tống Văn. Át chủ bài của các đội khác dường như bị coi như không khí.
"Tống Văn, ta chờ ngày này lâu lắm rồi."
Tống Văn dụi điếu thuốc: "Mong rằng bọn ngươi không phải thất vọng."
Thành Lương Đống đầy tự tin: "Thế nào, Lưu Tinh Tiểu Tây năm nào cũng muốn xuất chiến sao? Ra mặt thay cho hậu bối phải không?"
"Ta chỉ tới xem cuộc so tài này mà thôi, các ngươi chậm rãi ôn chuyện đi." Tiểu Tây trả lời.
"Hả? Theo lời hẹn thì đêm nay các đội sẽ cử ra sáu xe để tranh tài cao thấp. Nếu ta không nhìn lầm thì các ngươi chỉ có năm đội, tính luôn cả ngươi mới có năm lái xe đang chuẩn bị. Vậy người thứ sáu không phải là Tiểu Tây thì là ai?"
Tống Văn nói: "Hắn không thuộc đội nào. Tuy bây giờ vẫn chưa tới nhưng ta tin hắn nhất định sẽ tới."
"Ha ha! Vũ khí bí mật à? Ta thấy các tay đua đường núi trong nước đều có mặt ở đây cả rồi, chẳng lẽ ngươi tìm người nước ngoài trợ giúp sao?"
"Chờ hắn tới thì ngươi sẽ biết. Mà nếu ngươi đã nắm chắc phần thắng thì việc gì phải để ý nhiều nhỉ? Hắn không xuất hiện khiến ngươi cảm thấy bất an ư?"
Thành Lương Đống hừ lạnh, chỉ nói một câu: "Thời gian để ngươi bình tĩnh như vậy cũng không còn nhiều đâu."
Hình như Tiểu Tây nghe ra điều gì từ lời nói của Tống Văn. Chính vì vậy, khi Thành Lương Đống vừa bỏ thì đi hắn liền hỏi: "Người thứ sáu là ai?"
Người luôn luôn bình thản như Tống Văn cũng phải nở nụ cười: "Người này ngươi cũng biết, hắn tên là Cổ Trần."
...
"Này, nhanh lên chứ! Mười giờ rồi! Cuộc đua sắp bắt đầu đấy, mau đi xem nào."
"Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này không phải mỗi ngày đều được xem đâu."
Ông chủ bị lũ nhóc làm phiền đến đau cả đầu: "Đi đi, mấy thằng nhóc này thiệt là... Nhưng nhớ phải về sớm đó, không thì trừ lương bây giờ."
"Cảm ơn ông chủ! Ông chủ muôn năm!"
Hoan hô vài tiếng, mấy nhân viên cửa hàng không thèm thay quần áo mà liền xách xe chạy lên núi.
Ông chủ lắc đầu nói: "Đúng là tuổi trẻ! Lúc này thì cuộc đua mới là chuyện quan trọng nhất..."
"À há! Ông chủ đúng là có tầm mắt. Thái độ làm việc của thanh niên bây giờ thật không nghiêm túc, cũng không biết bọn họ đang nghĩ cái gì nữa." Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Ông chủ quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt đờ đẫn như ba ngày không ngủ. Người này đang lấy một lon cà phê từ máy bán hàng tự động.
"Này người anh em, thật ra ngươi cũng đến xem phải không?" Trong ánh mắt của ông chủ lại tràn ngập vẻ khinh bỉ.
"Ồ? Làm sao biết được?" Miêu Gia hỏi.
"Ha ha, ta có thể ngửi được mùi vị đua xe."
Miêu Gia cười nói: "Ngươi cũng muốn đi xem phải không? Chi bằng để ta chở ngươi lên núi nhé?"
Vừa nói, hắn vừa chỉ chiếc Honda cũ nát sau lưng mình.
Ông chủ do dự một chút: "A, chờ ta khóa cửa đã."
Xem ra trên thế giới này không chỉ có thanh niên mới có nhiệt huyết, mà ngay cả đàn ông trung niên cũng có lúc sẽ vì đua xe mà liều lĩnh.
Năm phút sau.
"Chiếc xe này của ngươi anh em cũng được độ qua phải không?" Ông chủ ngồi ở vị trí phụ lái, đó là chỗ mà Vương Hủ có chết cũng không muốn ngồi.
"À, phải nói là nó vừa được xuất xưởng mới đúng."
Ông chủ vừa ngồi xuống thì liền nhìn quanh, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ: "Ta nói nè người anh em, sao ta chưa bao giờ thấy qua mấy cái đồng hồ kiểu này vậy?"
Miêu Gia mở máy, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Ông chủ cau mày nói: "Tiếng động cơ kỳ cục ghê."
Có thể nói ông chủ này cũng có hiểu biết về xe đua, lúc còn trẻ cũng là một tay lái nghiệp dư. Có thể kỹ thuật không đạt đến đỉnh cao nhưng kiến thức không phải là tay vừa. Tuy nhiên, khi ngồi lên của Miêu Gia thì chỉ cảm thấy không hiểu gì cả.
Khóe miệng Miêu Gia nở một nụ cười đáng sợ: "Hê hê, mất ba ngày ba đêm cũng đáng giá. Chiếc F-22 khoác CE bên ngoài..."
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai