Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 5: Sau Khi Thôi Miên
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thôi miên sử dụng phương pháp ám hiệu và dẫn dắt, khiến ột người ở trong trạng thái giống như đang ngủ nhưng không ngủ thật sự.
Người bị thôi miên sẽ có ý thức mơ màng, mất đi năng lực tự phán đoán và tự do hành động. Vì vỏ não không bị khống chế hoàn toàn nên các loại cảm giác và tri giác sẽ xuất hiện sai lệch hoặc biến mất. Người bị thôi miên hoàn toàn dựa vào ám hiệu và chỉ thị của người thôi miên để hành động.
Yến Ly là một nhà thôi miên xuất sắc, nàng cũng có thiên phú rất cao trong lĩnh vực tâm lý học. Chỉ cần một ít thuốc phụ trợ, nàng có thể chơi đùa vô tư với loại người như Vương Hủ. Tất nhiên, đó chỉ là Vương Hủ trong mắt nàng mà thôi...
Kế hoạch chỉnh người của nàng đã có. Nàng muốn moi hết những điều thầm kín không cho ai biết của Vương Hủ, sau đó lợi dụng những thứ này để tra tấn tinh thần Vương Hủ.
Là một người phụ nữ có lòng tự ái cao, cũng như là một mỹ nữ tài năng, thế mà nàng lại bị kẻ như Vương Hủ gây khó dễ. Chuyện không thể nào tha thứ được! Yến Ly sẽ không nương tay. Chỉ cần chọn thời cơ thích hợp, nàng sẽ biến cái tên trên sổ thành một con rối của mình.
Mấy ngày nay, Vương Hủ luôn có dự cảm không tốt. Có lẽ người có linh thức thường sở hữu trực giác nhạy bén hơn mọi người. Hắn càng ngày càng cảm thấy ánh mắt của Yến Ly ngập tràn nguy hiểm.
Vương Hủ không phải một kẻ chịu ngồi chờ chết. Hắn nghĩ đến một cách xử lý chuyện này, đó là đi hỏi lão tổ tông chuyên về chỉnh người —— Miêu Gia.
Hắn định hỏi một vài tâm đắc của người âm hiểm cực độ này, từ đó có sự chuẩn bị hợp lý.
Vương Hủ đi tới quán bar Hắc Miêu, thấy Miêu Gia đi ra từ hẻm nhỏ bên cạnh, thế là liền bước tới hỏi: "Này! Đi đâu vậy?"
Bộ dạng Miêu Gia trông có vẻ khá phờ phạc, hình như định giả lơ: "Mấy bữa nay, ta bận rất nhiều việc. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên làm phiền ta."
"Ngươi mà bận cái gì? Bộ định đi khủng bố hả?"
"Gần đây ngày nào cũng phải chạy xe, lại còn đi liên hệ với mấy người bạn chuyên buôn lậu và sửa chữa máy móc. Haizzz, tóm lại ta cũng sa đọa rồi. Không ngờ trong người vẫn còn một ít nhiệt huyết để bốc cháy."
Vương Hủ không biết chuyện đua xe nên vẫn nói nhảm theo thói quen: "Hay là ngươi định lấy linh kiện nội địa ráp thành một chiếc xe tăng rồi sau đó đem bán..."
Miêu Gia không thèm để ý tới hắn, lại ngồi lên xe: "Ta sẽ tác nghiệp suốt đêm trong mấy ngày tới nên đừng gọi điện cho ta. Nếu xảy ra chuyện lớn thì hãy tìm Vũ thúc, ta đi đây."
Vương Hủ nhìn kia chiếc Honda cũ nát lao đi mà trong lòng nguội lạnh.
"Chẳng lẽ đây là ý trời?"
...
Ngày thứ hai, Vương Hủ đến trường như thường lệ. Lúc đến Câu lạc bộ Kịch, tâm trạng của hắn vẫn rất uể oải.
Bấy giờ, có vẻ tâm trạng của Yến Ly khá tốt. Nàng không phải là nữ sinh hay cười nhưng hôm nay thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Đối với người khác, đây rõ ràng là nụ cười xinh đẹp không gì sánh được, song Vương Hủ lại nhìn thấy ba từ —— có âm mưu!
"Vương Hủ, chút nữa khi xong việc thì ở lại đây một chút."
"Ngươi muốn làm gì?" Vương Hủ cả kinh.
Mọi người chung quanh cảm thấy khó hiểu vì phản ứng gay gắt của hắn.
Yến Ly tỏ ra bình tĩnh: "Hôm nay ngươi chịu trách nhiệm quét dọn, ta chỉ nhắc nhở ngươi một tiếng thôi mà."
"Ta... hôm nay... thấy không thoải mái..." Câu nói của Vương Hủ bị cắt thành ba đoạn, bởi vì hắn vừa nói vừa nghĩ cớ.
Yến Ly khoanh tay trước ngực, đôi mắt mèo con đầy ý cười: "Vậy hả? Không thoải mái chỗ nào? Có cần lên phòng y tế của trường hay không?"
"Không cần... mỗi tháng... luôn có vài ngày... không thoải mái..."
Tất cả mọi người xung quanh đều ngừng chuyện đang làm, ngay đến một nửa số người đang tập trên sân khấu cũng ngưng lời thoại mà quay đầu nhìn hắn. Thời gian như bị ngưng đọng.
Nếu nói dối là một cái tội thì câu nói vừa rồi của Vương Hủ có thể khiến hắn bị kết án tử hình.
Tề Băng và Dụ Hinh che mặt lại, đồng loạt nói hai chữ: "Ngu ngốc..."
Yến Ly cũng không ngờ trình độ vô sỉ của gã này đã tới mức tuyệt đỉnh, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải hừ lạnh rồi bỏ đi. Lại nói giới hạn của Vương Hủ trong lòng nàng cũng nhanh chóng thay đổi theo...
Cuối cùng mặt trời đã ngã về phía Tây, những áng mây đỏ tràn khắp bầu trời, mọi người trong Câu lạc bộ Kịch lần lượt đi về. Vương Hủ thấy thời cơ chín muồi nên chuẩn bị chuồn đi. Quét mắt nhìn sân khấu hai vòng, không phát hiện bóng dáng của Yến Ly, hắn liền luồn vào con đường nhỏ phía sau sân khấu với khí thế như sét đánh không kịp bưng tai.
Nào ngờ khi vừa đi tới chiếc xe đạp cũ kỹ, hắn thấy Yến Ly ngồi bấm móng tay sau yên xe của mình.
"Là chủ tịch câu lạc bộ và là cán bộ hội học sinh, ta luôn quan tâm đến các bạn học. Ngươi thấy không thoải mái nên đạp xe một mình sẽ rất nguy hiểm, ta tới để đưa ngươi về ký túc xá."
Vương Hủ nuốt nước miếng một cách khó khăn, cũng không định cám ơn mà chỉ hiền lành quay đầu, tùy ý để Yến Ly đi cùng mình.
Giờ phút này, trong lòng hắn có một câu muốn nói, câu đó chính là: "Coi như ngươi lợi hại..."
"Căn cứ theo lời của Cao Kiếm, thủ đoạn chỉnh người của nàng là hợp pháp, cho nên không có khả năng sử dụng vũ lực. Mà cho dù nàng muốn động võ thì chắc chắn không phải là đối thủ của mình. "
Vương Hủ vừa đi vừa nghĩ như vậy.
"Thế thì xem ra nàng chẳng có gì đáng sợ."
Rõ ràng Vương Hủ đã cho ra một kết luận sai lầm.
Yến Ly bắt đầu trò chuyện với Vương Hủ. Hắn không thể làm gì khác hơn là cẩn thận trò chuyện, bởi vì hắn không có lý do để im lặng. Mà nếu im lặng thì chẳng khác nào tỏ ra yếu thế.
Vương Hủ hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ đã nói những thứ gì. Hắn chỉ nhớ giọng nói của Yến Ly rất dịu dàng, rất thân thiết, dần dần không còn đáng ghét nữa. Phòng tuyến tâm lý của hắn không biết biến mất từ khi nào. Chỉ trong mấy phút trò chuyện ngắn ngủi, hắn đã bị thôi miên.
Hắn và Yến Ly bước vào một quán cà phê trong trường, sau đó thẫn thờ uống cà phê. Tất nhiên hắn đã không còn ý thức, bởi vì lúc Yến Ly đem mấy viên thuốc kỳ quái bỏ vào ly cafe trước mặt thì hắn không có chút phản ứng nào.
Đôi mắt mèo tỏ ra vui vẻ hơn nữa, nàng bắt đầu thôi miên sâu: "Bây giờ ngươi đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, thân thể của ngươi rất nhẹ, rất nhẹ..."
Quán cà phê này vốn là một nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân. Nếu không có ai nhấn chuông trên tường gọi phục vụ hoặc có tiếng động lớn vọng ra, nhân viên phục vụ sẽ không tới quấy rầy khách. Vì vậy, sau khi Vương Hủ bị thôi miên hoàn toàn, Yến Ly lấy sổ tay của nàng ra rồi tựa người vào trên ghế sa lon nhìn Vương Hủ. Ánh mắt của nàng như đồ tể nhìn miếng thịt trên thớt.
"Nói cho ta biết tên của ngươi."
Vương Hủ chậm chạp nói: "Vương Hủ."
"Ngươi thích ăn gì nhất?"
"Cà ri."
Yến Ly hỏi hai câu bình thường trước để cho ý thức của Vương Hủ làm quen với việc nói thật. Nếu ban đầu nàng liền hỏi bí mật bị chôn sâu trong lòng Vương Hủ thì có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thôi miên.
Sau hai câu hỏi đầu, Yến Ly bắt đầu một câu hỏi đúng nghĩa.
"Ngươi và Thượng Linh Luyết từng có quan hệ yêu đương phải không?"
Vương Hủ im lặng. Yến Ly thầm thấy không ổn, hay là do mình quá gấp gáp?
Nhưng Vương Hủ nhanh chóng mở miệng nói: "Ta không biết người mà ngươi nói đến."
Cái trả lời này khiến Yến Ly hơi giật mình. Chẳng lẽ Vương Hủ hoàn toàn không bị thôi miên? Bộ nãy giờ hắn đều giả vờ sao?
Nàng quyết định hỏi một vấn đề khác để kiểm chứng: "Ngươi có phải trai tân không?"
"Đúng vậy." Lần này, Vương Hủ trả lời bình thường như những câu hỏi đã qua.
Mặc dù điều này đã giải đáp thắc mắc vừa rồi của Yến Ly nhưng càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu hơn nữa.
"Tại sao có thể như vậy chứ? Một khi gặp câu hỏi này thì đàn ông thường sẽ nói dối, cho nên Vương Hủ hẳn đang nói thật, điều này chứng minh hắn đã bị thôi miên. Thế thì tại sao hắn nói không nhận ra Thượng Linh Tuyết? Chẳng lẽ hắn bị người ta xóa trí nhớ?"
Yến Ly nhanh chóng loại bỏ suy luận của mình. Thôi miên vốn là có tác dụng trị liệu, gợi lại ký ức sâu thẳm của người khác. Cảnh sát có khi phải tìm đến nhà thôi miên để kích thích trí nhớ của các nhân chứng bị hoảng sợ quá độ.
Nếu Vương Hủ là người bị tẩy não hoàn toàn thì không có lý do gì chỉ quên một mình Thượng Linh Tuyết, mà phải quên hết mọi thứ mới đúng. Thế nhưng, cuộc sống của Vương Hủ vẫn diễn ra bình thường, chắc chắn không phải rơi vào tình huống đó.
Vấn đề này tạm thời không nghĩ ra nên Yến Ly đành bỏ qua một bên. Nàng quyết định hỏi sang câu khác.
"Ngươi từng làm chuyện gì khiến bản thân cảm thấy rất áy náy, hoặc làm gì trái với lương tâm không?"
"Có."
"Khoảng bao nhiêu chuyện?"
"Một."
Yến Ly lại giật mình. Trên thế giới này tại sao còn tồn tại một người không thẹn với lương tâm như thế? Chẳng lẽ hắn là đại diện của siêu anh hùng chính nghĩa à?
"Nói cho ta biết đó là chuyện gì."
"Ta đã lừa một cô gái."
Lần này, Yến Ly cảm thấy hứng thú: "Nàng tên gì?"
"Tôn Tiểu Tranh."
"Ngươi lừa nàng thế nào?"
"Ta nói ta thích nàng."
"À há?" Yến Ly vô cùng đắc ý, lập tức vớ lấy sổ tay: "Kể cho ta biết chi tiết đi, lúc ấy ngươi nói với nàng những gì?"
Về căn bản, kế hoạch của Yến Ly có thể được khái quát như sau: Ghi từng lời nói của Vương Hủ mà không bỏ sót chữ nào, sau đó đem đoạn tỏ tình này chia làm chín đoạn, tìm những kẻ nhiều chuyện mỗi ngày chạy đi khắp nơi kể lể, rêu rao, kể đi kể lại...
Vương Hủ im lặng vài giây, những lời đó đang ở trong đầu của hắn. Nếu đổi lại là Vương Hủ lúc tỉnh táo thì đánh chết cũng không nhớ nổi những chuyện xa đến vậy, nhưng giờ phút này, hắn có thể nói ra những lời đường mật đó một lần nữa.
"Từ lúc gặp nàng, tim ta như muốn ngừng đập. Ta đã quyết định dù cho trời cao có ập xuống, dù phải trút hơi thở cuối cùng ngay tại nơi đây, ta cũng sẽ yêu nàng. Cảm giác này thật điên khùng, ta chỉ có thể thú thật với lòng mình, ta không gạt nàng. Ánh mắt lạnh như băng của nàng khiến ta nghẹn ngào cay đắng, tựa như mật ngọt không thể nếm được..."
Yến Ly giật mình lần nữa. Nàng trợn to mắt nhìn Vương Hủ, không ngờ tên này bình thường lôi thôi lếch thếch nhưng lại nói ra được những lời như vậy.
Đoạn văn này dài mấy ngàn chữ, dạt dào tình cảm, hẹn biển thề non. Khi Vương Hủ đọc xong và đã ngồi yên trên ghế salon, Yến Ly ngồi đối diện chẳng biết lúc nào đã ngừng bút. Nàng dần dần nghe đến ngây dại, hình như hoàn toàn quên mất mình đang làm gì.
Không thể không nói trình độ của Miêu Gia rất cao, rất rất cao. Nếu trước mặt Yến Ly không phải là Vương hủ, mà là bất kỳ một chàng trai nào nàng biết thì có lẽ bức thư tình này đã lấy được lòng nàng mất rồi.
Nghe xong toàn bộ lời của Vương Hủ, nàng trầm tư hồi lâu rồi lại cảm thấy Vương hủ không phải là thứ tốt đẹp gì. Đoạn văn này ấy vậy mà lại dùng để lường gạt người khác! Hắn coi phụ nữ là thứ gì đây?
Yến Ly tiếp tục cuộc thẩm vấn của mình với vẻ hay gắt.
"Ngươi từng phạm pháp chưa?"
"Có."
"Bắt đầu kể từ tình huống nghiêm trọng nhất."
"Ta... từng giết người..."
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai