How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 12: Diêm Vương Cứu Giá
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thân hình Tề Băng lóe lên, quyền nhận trên tay hắn để lại một đường trắng bạc trên không.
Mộng Ma nghênh đón đòn này mà không hề né tránh. Trình độ linh thể hợp nhất của hắn quả thật cách biệt một trời so với Dương Tứ Hải. Ngay cả tốc độ và lực lượng đều hơn hẳn người bình thường, thậm chí không hề thua kém người sói - loại chùng tộc thuần túy tăng trưởng về khoản này.
Trên không, quyền nhận của Tề Băng va chạm với Đinh Ba của Mộng Ma. Chẳng qua khi hai món binh khí màu trắng chạm vào nhau lại không hề bắn tia lửa, còn âm thanh thì vô cùng nặng nề.
"Băng Phục!" Tề Băng nắm một tay giữa trời, trong khi hai chân Mộng Ma bắt đầu bị đông cứng. Bụi băng màu trắng nhanh chóng bao trùm đầu gối của hắn.
Tề Băng tạm thời ngăn cản Mộng Ma di chuyển. Sau khi thối lui vài bước, hắn tập trung tư tưởng tụ tập băng. Thế là mấy trăm chùy băng sắc nhọn hình thành trên không trung, rồi bay về phía Mộng Ma mạnh mẽ hệt như thủy triều.
Mộng Ma cười gằn tại chỗ. Cảnh tượng "vạn chùy xuyên tim" cũng không xảy như dự đoán, bởi vì chùy băng lập tức nát bấy khi vừa chạm vào người hắn.
"Thằng nhóc kia, ngươi nghĩ hồn ma của Âm Dương giới là thứ gì? Với kiểu công kích như vậy mà đòi tạo tổn thương cho cơ thể của ta sao? Để ta dạy cho ngươi biết đánh người là thế nào!"
Mộng Ma giãy khỏi trói buộc trên chân, khối băng lập tức bị chấn nát. Trong một chớp mắt ngắn ngủn, hắn đã xuất hiện trước mặt Tề Băng và dùng Đinh Ba đâm xuyên ngực đối phương. Một chiêu này đủ nhanh, độc, chuẩn nên Tề Băng hoàn toàn không thể phản ứng.
"Hừ, không chịu nổi một đòn." Mộng Ma vừa nói, vừa định rút Đinh Ba ra khỏi người Tề Băng. Nào ngờ Đinh Ba kia lại dính chặt như mọc rễ.
"Băng Trần Trảm!" Giọng nói của Tề Băng vọng đến từ sau lưng Mộng Ma, quyền nhận trên tay lóe ánh trắng rồi chém ra một lưỡi đao băng hình bán nguyệt. Tốc độ của đao cực nhanh, lại bay ở trên không, Mộng Ma muốn tránh cũng chẳng kịp. Thế là hắn đành phải duỗi tay ngăn cản nên trúng đòn đó một cách đơn giản.
"Ngươi..." Ma Mộng quay đầu nhìn "Tề Băng" - kẻ đã bị mình đâm thủng, giờ phút này đã biến thành một bức tượng điêu khắc.
"Ồ, ve sầu thoát xác! Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn dùng chiêu này, thật tuyệt vời!" Vương Hủ vừa nói, vừa ăn mấy miếng khoai tây chiên.
Khi Tề Băng bị Mộng Ma đâm trúng, hắn đã thoát khỏi vị trí vừa rồi ngay lập tức, cùng lúc đó sử dụng thuật che mắt lên thế thân. Xong xuôi, hắn vòng ra sau lưng công kích đối phương. Đây là chiêu số Tề Băng mới nghĩ ra gần đây. Trong lúc cuộc chiến diễn ra với tốc độ ánh sáng, một khoảnh khắc do dự sẽ ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng. Nếu Mộng Ma không có thể năng siêu cường hậu thuẫn thì có lẽ đã thất bại.
"Chút tài mọn!" Mộng Ma khẽ quát. Hắn rút Đinh Ba ra khỏi bức tượng một cách đơn giản, rồi tiếp tục công kích Tề Băng. Lần này, hắn đã huơ Đinh Ba trúng cổ đối phương.
Mộng Ma cười lạnh, tiếp tục tăng lực nhằm cắt đầu Tề Băng xuống. Nào ngờ thứ rơi xuống đất không phải đầu, mà chỉ là một tảng băng.
Mộng Ma cho rằng Tề Băng tiếp tục dùng chiêu cũ nên chuẩn bị thừa thế phản kích. Nhưng khi xoay người và quay binh khí, hắn phát hiện sau lưng cũng chẳng có ai.
"Băng Trần Trảm!" Lưỡi đao hình bán nguyệt lập tức đánh úp lại một lần nữa.
Ở phía trên!
Mộng Ma giơ Đinh Ba chặn lưỡi đao băng bay tới, nhưng thế công của Tề Băng vẫn chưa kết thúc.
Hóa ra Tề Băng định dùng quyền nhận trên tay vỗ thẳng xuống đầu Mộng Ma.
"Hừ... Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu." Thân hình của Mộng Ma biến mất tại chỗ. Một giây sau, hắn xuất hiện tại một nơi sau lưng Tề Băng.
"Bịch!"
Đầu gối của Mộng Ma đánh mạnh lên lưng Tề Băng khiến hắn bị đánh bay ra ngoài như pháo. Đến khi đụng vào bức tường dày một mét, hắn mới tạo một lổ thủng khổng lồ trên vách tường xi măng.
"Không biết tự lượng sức mình." Mộng Ma vừa chạm đất được một giây, lập tức bắn về phía bức tường như mũi tên. Giờ đây, Đinh Ba trong tay hắn thừa sức chọc thêm một lỗ thủng trên bức tường của nhà xưởng bỏ hoang này.
Bên trong bức tường, Tề Băng duỗi một tay về phía Mộng Ma: "Băng Quan (Quan tài bằng băng)!"
Bụi băng ngưng kết thật nhanh bên người Mộng Ma khiến tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại. Băng càng lúc càng dày, cho đến khi hắn chạm đất thì đã bị đông thành một khối vuông rất dày.
"À há, thật lợi hại! Có vẻ thời gian chuẩn chiêu này đã rút ngắn rất nhiều!" Vương Hủ vẫn tỏ vẻ thích thú như đang xem phim.
Dáng vẻ Dụ Hinh lại như lo lắng mười phần. Nàng nói: "Ngươi mau giúp Tề Băng đi chứ. Nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn sẽ gặp nguy hiểm."
"Không sao, không sao, ta thấy gã Diêm Vương hàng sơn trại cũng chỉ ngang ngửa lúc người sói lần trước cường thịnh nhất. Mặc dù tốc độ cùng lực lượng nhanh hơn so với Tề Băng chút ít, nhưng gần đây hắn khắc khổ tu luyện vài chiêu mới. Chắc hẳn sẽ không sao đâu."
Giờ Dụ Hinh thật sự cảm thấy khinh bỉ Vương Hủ hết sức, chẳng qua đành phải nói cho hết lời: "Nhưng hắn là hồn ma đến từ Âm Dương giới, sức chiến đấu chủ yếu dựa vào năng lực linh hồn chứ không phải vật lộn. Đến bây giờ, tất cả chiêu thức của hắn còn chưa dùng lần nào kia kìa!"
Khuôn mặt của Vương Hủ run rẩy: "À... Giờ đã có vấn đề..."
Bấy giờ, Vương Hủ gầm một tiếng như hổ rồi bật dậy, ném khoai tây chiên. Thanh kiếm ngắn màu đen đã ở trên tay, hắn lập tức vận Linh Thức Tụ Thân Thuật nhằm lướt tới quan tài băng với tốc độ nhanh nhất.
"Tề Băng! Ngươi giỡn đủ rồi! Mau dùng các loại sát chiêu như Nguyên Khí Đạn, Giới Vương Quyền đi! Bằng không chúng ta nguy mất!" Vương Hủ vừa chạy, vừa hô. Ngay bản thân hắn còn phải vận sức chờ phát động sát chiêu mạnh nhất của mình.
Quan tài băng bắt đầu chấn động, đã vậy còn xuất hiện vết rách. Có lẽ Mộng Ma rất muốn ra ngoài.
Lúc này, Tề Băng vừa mới leo ra khỏi lổ thủng trên tường. Hắn bị thương rất nặng, đòn của Mộng Ma mạnh mẽ hơn xa trí tưởng tượng của hắn. Vừa rồi, khi ở trên không, Tề Băng thấy rõ Mộng Ma không hề dựa vào năng lực linh hồn hoặc pháp thuật mà vòng ra sau lưng mình bằng tốc độ đơn thuần. Thực lực của thằng cha Diêm Vương giả mạo kia thật quá đáng sợ, hắn phải tốc chiến tốc thắng trước khi kẻ này sử dụng năng lực linh hồn!
Quan tài băng vỡ vụn thành nhiều mảnh, Đinh Ba trên tay Mộng Ma lao thẳng về phía Vương Hủ nhằm khoe rằng mình vừa phá băng trong nháy mắt.
"Hắc Viêm Diệt Tấu!" Vương Hủ co người, lật tay cầm kiếm. Tất cả tinh, khí, thần trên người hắn lập tức bộc phát, Linh Thức Tụ Thân Thuật cũng đẩy sức mạnh và tốc độ lên đến trạng trái cao nhất.
Chỉ thấy mũi kiếm chém xéo về phía Mộng Ma, trên thân kiếm đen tuyền nay lại nổi lên một ngọn lửa đen. Thời gian lẫn không gian xung quanh như dừng lại, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mọi âm thanh ngưng đọng. Dường như toàn bộ thế giới đều ngừng giai điệu của mình chỉ vì thưởng thức một chiêu này.
Lúc Mộng Ma phản ứng thì Đinh Ba trong tay đã bị chém thành hai đoạn, còn mũi kiếm kia lại chém thẳng lên người hắn mà không hề trì trệ một chút nào.
Không thể đỡ! Tuyệt đối không thể đỡ kiếm này!
Mộng Ma bật về phía sau bằng toàn bộ sức lực, mặt đất nát bấy chỉ với một cú dẫm của hắn.
Mặc dù tốc độ kinh người là thế, nhưng trước ngực Mộng Ma vẫn bị thanh kiếm đen của Vương Hủ chém một vết thương thật dài.
Mộng Ma nổi bão trong mắt mà chỉ đành đứng đó thở dốc. Lần này có thể nói hắn vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Rõ ràng... chuyện này có thể xảy ra..." Mộng Ma nhìn Vương Hủ, kẻ đã bắt đầu đứng không vững, trong lòng bắt đầu xuất hiện nỗi sợ hãi.
Hai người từng giết chết Dương Tứ Hải quả nhiên không hề đơn giản, một gã có lăng lực linh hồn rất phức tạp, kẻ khác rõ ràng có thể dùng chiêu thức nghịch thiên đến mức khiến thời không biến đổi. Mình không thể để bọn chúng sống sót được!
"Xem ra ta phải cố gắng hơn một chút." Mộng Ma đã quyết ý sử dụng năng lực linh hồn, bởi hắn rất tự tin đối với năng lực của mình. Cho dù Tần Nghiễm Vương chính thức, trong hoàn cảnh không nhận ra năng lực này còn phải đi đời nhà ma mà lại... Suy nghĩ này càng khiến cho hắn không hề sợ hãi.
"Nơi này xa quá... Thiếu chút nữa ngăn cản không kịp rồi." Một giọng nói đột ngột vọng đến ngay sau lưng Mộng Ma. Hầu như tất cả mọi người đều không phát hiện hắn đến gần, phảng phất như hắn đã đứng đó rất lâu. Kẻ này chính là Diêm La Vương Thần Hạ.
Thủy Vân Cô nhìn Mộng Ma, sau đó nở nụ cười trêu tức: "Vị tiên sinh mặc áo trắng kia, ngươi còn muốn đánh tiếp sao?"
Mộng Ma hừ lạnh, nhảy về phía xa xa và biến mất sau vách tường.
"Không thể... để hắn chạy trốn..." Tề Băng cố gắng đứng lên để đuổi theo.
Thủy Vân Cô phất tay ngăn cản: "Không cần, nếu muốn giữ hắn lại thì ta cũng không cần phải nói chuyện làm gì, trực tiếp ra tay là được rồi."
Vương Hủ thở hổn hển xong, mới nói với Thủy Vân Cô: "Này, sao hắn có thể giả mạo Thập Điện Diêm Vương. Không phải ngươi cũng là hàng giả đấy chứ?"
Thủy Vân Cô chỉ cười, cũng chẳng hề giải thích, mà nói: "Chuyện này chỉ ba người các ngươi biết rõ là đủ rồi. Nhớ phải giữ bí mật trước mặt tất cả mọi người, Vũ thúc chưa muốn vạch trần thân phận của hắn nên dù chúng ta có gặp hắn một lần nữa thì vẫn phải diễn một vở kịch. Một khi hỏi về vấn đề này một hai câu, chắc chắn hắn sẽ phủ nhận hoặc nói rằng người khác giả mạo hắn. Dù sao chỉ cần chúng ta hỏi qua, hắn sẽ tự yên lòng."
Hắn ngừng một chút, rồi nói với Dụ Hinh: "Có thể nói Dụ Hinh là người biên giới. Dựa theo lẽ thường, nàng sẽ bán tin tình báo này ra ngoài. Chẳng qua bọn ta muốn hắn tiếp tục giả mạo, bán tình báo sẽ rất phiền phức, cố gắng giấu diếm sẽ khiến hắn hoài nghi. Bởi vậy ta đã nghĩ ra một biện pháp, đó là Dụ Hinh làm bộ bị thương nặng và không cách nào hành động."
Dụ Hinh cười nói: "Diêm La Vương đại nhân, ta không phải là người săn quỷ. Có thể không cần làm theo quyết định của ngươi không?"
Thủy Vân Cô không để ý đến nàng mà chạy đến nói với Tề Băng: "Ta giao nàng cho ngươi. Nếu như nàng không chịu thì ngươi phải dùng đến biện pháp mạnh."
Vương Hủ cả kinh nói: "Cái gì? Dù gì ngươi cũng là lãnh đạo, sao lại cổ vũ hành vi tình dục trước hôn nhân của giới trẻ trước mặt mọi người như thế?"
Thủy Vân Cô bị Vương Hủ trêu đến mức phải cười to: "Ý ta là nếu nàng không chịu hợp tác thì Tề Băng cứ việc đả thương nàng là được."
Khóe miệng của Vương Hủ bắt đầu co quắp: "Oa... Thì ra là bạo lực gia đình, không ngờ ngươi và Miêu gia đều đen tối như nhau..."
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai