Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Philip Roth
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Everyman
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1611 / 38
Cập nhật: 2017-08-18 15:48:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ọi chuyện chỉ bắt đầu khi ông đã gần năm mươi tuổi. Phụ nữ trẻ ở khắp mọi nơi - người đại diện của đám nhiếp ảnh gia, thư ký, nhân viên stylist, người mẫu, quản lý khách hàng. Rất nhiều phụ nữ, và ông làm việc, và đi xa, và ăn trưa cùng họ, và điều đáng kinh ngạc không phải là chuyện đã xảy ra - chuyện một ông chồng của "ai đó" có bồ - mà là nó xảy ra muộn đến thế, thậm chí sau cả khi niềm đam mê đã teo đi rồi biến mất khỏi cuộc hôn nhân của ông. Chuyện bắt đầu với một cô gái xinh đẹp tóc đen mười chín tuổi được ông thuê làm thư ký riêng và, mới đi làm được hai tuần cô đã quỳ ngay trên sàn văn phòng mông chổng lên còn ông thụt cô nguyên quần áo, chỉ mở mỗi khóa quần. Ông không hề ép cô, mặc dù thực tình ông đã khiến cô bất ngờ - nhưng cũng phải nói thêm rằng ông, cái kẻ luôn ý thức mình không có gì khác người để mà phô trương ấy, kẻ tin rằng mình hài lòng khi sống theo chuẩn mực thông thường, khi cư xử ít nhiều như mọi người khác ấy, cũng làm chính mình ngạc nhiên không kém. Ông đi vào dễ dàng vì cô rất ẩm ướt và, trong hoàn cảnh liều lĩnh ấy, chẳng mất mấy thì giờ cả hai đã đều đạt được cơn cực khoái dữ dội. Ngay sáng hôm sau nữa đã lại thấy cô đứng dậy khỏi sàn và trở về bàn mình ở phòng bên ngoài, và trong khi ông vẫn còn đang đứng giữa phòng chỉnh lại quần áo, mặt còn chưa hết bừng bừng, thì sếp ông, Clarence, quản lý nhóm đồng thời là phó chủ tịch điều hành, mở cửa bước vào. "Nhà cô ta ở đâu?" Clarence hỏi ông. "Tôi không biết," ông đáp. "về nhà của cô ta ấy," Clarence nghiêm túc nói rồi bỏ đi. Nhưng không thể ngăn họ tiếp tục làm chuyện đó, địa điểm và cách thức họ làm chuyện đó, ngay cả khi những gì họ đang làm là một trong những trò đu dây nguy hiểm ở công sở, trong đó ai cũng có đủ thứ để mất. Cả ngày họ ở quá gần nhau nên chẳng thể dừng. Tất cả những gì cả hai có thể nghĩ tới chỉ là cảnh cô quỳ trên sàn văn phòng, còn ông hất váy ngược lên lưng cô, tóm lấy tóc cô và, sau khi vạch đáy quần lót của cô sang một bên, xiên vào cô mạnh nhất có thể, hoàn toàn không đếm xỉa tới việc khám phá hay gì.
Tiếp đó là vụ chụp hình ở Grenada. Hồi ấy ông tổ chức cả show, ông và tay nhiếp ảnh ông thuê cùng nhau chọn người mẫu, mười người mẫu cho một quảng cáo lấy bối cảnh bên một hồ nước tự nhiên nhỏ trong một cánh rừng nhiệt đới, mỗi người mẫu khoác áo choàng tắm ngắn mùa hè, đầu quấn trong loại khăn cần quảng cáo như thể vừa gội đầu xong. Mọi sắp xếp đã xong, ý tưởng quảng cáo đã được duyệt, và ông đã yên vị một mình trên máy bay, cách xa mọi người khác để có thể đọc sách rồi chợp mắt rồi bay đến đó tỉnh táo.
Họ tạm dừng ở Caribê, ông xuống máy bay, vào phòng chờ, nhìn quanh, thấy tất cả đám người mẫu và chào họ rồi cả đoàn lên một chiếc máy bay khác nhỏ hơn làm một chặng ngắn nữa tới điểm đến, ở đó ra đón họ sẽ là vài chiếc ô tô cùng một cái xe nho nhỏ như xe jeep, và ông quyết định sẽ đi chiếc đó cùng một người mẫu đã lưu ý sẵn từ lúc tuyển. Cô là người mẫu ngoại quốc duy nhất, một người Đan Mạch tên là Merete và có lẽ, ở tuổi hai mươi tư, là người già nhất hội; số còn lại đều là gái Mỹ mười tám mười chín. Trên xe có người lái, Merete ngồi giữa, ông ngồi ngoài cùng. Lúc đó trời đã khuya và rất tối. Họ phải ngồi dồn sát vào nhau, tay ông khoác trên đỉnh lưng ghế cô. Chỉ một lát sau khi xe chuyển bánh ngón tay cái ông đã ở trong miệng cô, và dù khi ấy ông vẫn chưa biết, cuộc hôn nhân của ông đã bị đột kích. Cái gã trai trẻ ban đầu từng hy vọng sẽ không bao giờ phải sống đời hai mặt giờ đã sắp sửa lấy cả một chiếc rìu ra mà bổ đôi thân mình.
Khi họ về tới khách sạn và ông đã vào phòng, hầu như suốt đêm ông chỉ nằm đó mà nghĩ đến Merete. Hôm sau khi họ gặp, cô nói với ông, "Em đã đợi anh." Toàn bộ chuyện này diễn ra rất nhanh và mãnh liệt. Họ chụp hình cả ngày giữa rừng sâu bên hồ nước tự nhiên nhỏ ấy, làm việc cật lực và nghiêm túc cả ngày, và khi trở về ông phát hiện ra đại diện đi cùng chuyến này của tay nhiếp ảnh đã thuê hẳn một ngôi nhà trên bãi biển cho riêng ông - ông đã vứt cho cô nhiều hợp đồng béo bở, thế nên cô đại diện này thuê nó cho ông và ông liền chuyển khỏi khách sạn, Merete đi cùng và ở đó trên bãi biển họ chung sống ba ngày. Mỗi sáng sớm khi ông bơi xong trở lên bãi, cô đều đã chờ sẵn trên hàng hiên, trên người chỉ có độc chiếc quần bikini. Họ sẽ bắt đầu ngay khi ấy và ở đó, khi ông vẫn còn ướt sau chuyến bơi dài. Trong suốt hai ngày đầu tiên lần nào khi cô thổi kèn, ông cũng nghịch ngón tay quanh mông cô, cho tới khi cuối cùng cô ngẩng lên và nói, "Nếu anh thích cái lỗ nhỏ ấy đến vậy thì sao không dùng nó luôn đi?"
Dĩ nhiên khi về New York ông vẫn gặp lại cô. Ngày nào cô rảnh ông cũng sẽ đến chỗ cô vào giờ ăn trưa. Thế rồi một thứ Bảy ông, Phoebe, và Nancy đang đi dọc đại lộ 3 thì ông trông thấy Merete đang đi bên kia đường, vẫn cái dáng rảo bước dễ dàng, thẳng lưng và mơ màng như thế, vẻ tự tin hoang dại trong dáng đi ấy luôn hạ gục ông, như thể không phải cô chỉ đang xách một túi đồ tạp hóa tiến đến ngã tư phố 72 mà đang bình thản du hành trên đồng cỏ Serengeti, nàng Merete Jespersen của thành Copenhagen đang nhấm nháp thứ cỏ xa van giữa hàng ngàn con linh dương Phi châu. Ngày ấy người mẫu vẫn chưa nhất thiết phải gầy, và thậm chí trước cả khi ông nhận ra cô nhờ cách sải bước và mái tóc vàng óng buông xuống lưng, ông đã xác định cô là kho báu của riêng ông, phần thưởng của kẻ đi săn da trắng, nhờ sức nặng của bộ ngực cô bên trong áo cánh và cặp mông nhẹ nhưng sở hữu cái lỗ nhỏ có thể mang lại biết bao thích thú. Thấy cô ông chẳng tỏ ra sợ hãi hay phấn khích, dù ông cảm thấy cực kỳ khó ở đến nỗi phải một mình ra trạm điện thoại gọi cô - suốt phần còn lại của buổi chiều hôm đó, ông chỉ nghĩ đến việc ra trạm điện thoại gọi cô. Đây không phải là chuyện đè thư ký ra quan hệ tình dục trên sàn văn phòng. Đây là sức mạnh tối thượng nguyên sơ của vẻ sinh động của cô tác động lên bản năng sinh tồn của ông, bản thân nó đã là một lực lượng cần đối phó. Đây là cuộc phiêu lưu điên rồ nhất đời ông, cuộc phiêu lưu mà, ông chỉ mới bắt đầu lờ mờ hiểu, có thể quét sạch mọi thứ. Cái ý nghĩ rằng có lẽ hơi ảo tưởng khi nghĩ ở tuổi năm mươi mình có thể tìm thấy một cái lỗ có thể thay thế cho mọi thứ khác chỉ sượt qua ông rất nhanh.
Vài tháng sau ông bay sang tận Paris để gặp cô. Cô đi làm việc ở châu Âu sáu tuần, và mặc dù họ đã lén lút nói chuyện điện thoại đến ba lần một ngày thì vẫn không đủ thỏa mãn nỗi nhớ mong của cả hai. Một tuần trước ngày thứ Bảy mà ông và Phoebe định lái xe tới trại hè của Nancy ở New Hampshire đón con bé về, ông bảo Phoebe thứ Bảy đó ông lại bận lo chụp hình ở Paris. Ông sẽ phải đi từ tối thứ Năm và đến sáng thứ Hai mới về. Ezra Pollock, quản lý khách hàng, sẽ đi cùng và đến nơi họ sẽ còn gặp một đội các đồng nghiệp châu Âu nữa. Ông biết sẽ không thể liên lạc được với Ez, bởi gã sẽ ở cùng gia đình cho đến hết ngày Lễ Lao động trên một hòn đảo tí xíu, không điện thoại, vài dặm ngoài khơi South Freeport, Marne, cách xa văn minh đến nỗi có thể thấy cả hải cẩu giao lưu trên rìa đá của hòn đảo đá gần đó. Ông cho Phoebe tên và số điện thoại của khách sạn ở Paris rồi ngày nào cũng tính đi tính lại tới chục lần khả năng rủi ro bị cô phát hiện sao cho ông và Merete có thể yên tâm bên nhau suốt kỳ cuối tuần dài ngày đó tại kinh đô của tình nhân thế giới. Nhưng Phoebe vẫn chẳng nghi ngờ gì và có vẻ chỉ chờ được đi đón Nancy một mình. Con bé rất phấn khởi khi được trở về sau một mùa hè xa nhà, cũng như ông mong đến chết được gặp Merete sau một tháng rưỡi xa cách, và thế là thứ Năm ông bay đi, trong đầu chỉ có cái lỗ nhỏ đó và việc cô muốn ông làm với nó. Phải, suốt chặng đường vượt Đại Tây Dương trên máy bay của Hàng không Pháp ông chỉ mơ màng có thế.
Mọi chuyện đều ổn ngoại trừ thời tiết. Gió mạnh và bão dữ dội quét qua châu Âu, và suốt cả ngày Chủ nhật vắt sang thứ Hai không chuyến bay nào cất cánh nổi. Cả hai ngày đó ông ngồi ở sân bay cùng Merete, cô đã tới bám lấy ông đến tận phút chót có thể, nhưng khi trời quang trở lại thì sớm nhất cũng phải tới thứ Ba mới có chuyến khởi hành từ sân bay de Gaulle này, nên họ đành bắt taxi trở lại đường Rue des Beaux Arts, trở lại cái khách sạn Left Bank nho nhỏ hào nhoáng yêu thích của Merete, nơi họ lại có thể đặt lại phòng, căn phòng với những tấm gương làm bằng kính tối màu. Suốt những đêm bắt taxi đi xuyên Paris, họ đều diễn đoản khúc kịch buông tuồng ấy, lần nào cũng như thể tình cờ và như thể lần đầu tiên: ông thả tay lên đầu gối cô, cô giạng chân vừa đủ để ông có thể luồn tay xuống dưới lớp váy lót mà lần ngược lên trên - chẳng có gì, thật thế, ngoài một chiếc váy lót hàng thượng hạng - và sờ soạng cô trong lúc cô xoay đầu lơ đãng nhìn ra ngoài xe vào những ô cửa sổ cửa hàng sáng rực, còn ông, lưng tựa sau ghế, vờ vịt đủ kiểu nhưng vẫn bị hút chặt vào cái cách cô tiếp tục cư xử như thể chẳng có ai chạm vào mình ngay cả khi ông cảm giác cô sắp lên đỉnh. Merete luôn đẩy mọi thứ gợi cảm lên cực hạn. (Trước đó, trong một cửa hàng trang sức cổ nằm khuất cuối phố có khách sạn của họ, ông đã trang điểm cho cái cổ họng của cô bằng một món nữ trang đẹp sững sờ, một bộ dây chuyền vàng nguyên chất kèm mặt gắn kim cương và ngọc garnet demantoid. Là đứa con giàu hiểu biết của cha ông, ông yêu cầu được kiểm tra chất lượng đá qua kính lúp. "Anh định tìm gì?" Merete hỏi. "Tì vết, vết nứt, màu sắc - nếu dưới kính phóng đại mười lần vẫn không thấy gì thì kim cương được coi là hoàn hảo. Em thấy không? Mỗi lần anh nói về đá quý là miệng lại tuôn ra toàn lời của cha." "Nhưng ngoài ra thì đâu có vậy," cô nói. "Khi nói về anh thì không. Những lời về anh là của em." Khi đi mua sắm, khi đi dạo phố, khi đi thang máy hay cà phê cùng nhau trong một góc phố gần nhà cô, không khi nào họ ngừng quyến rũ nhau. "Sao mà anh biết cách làm thế, giữ được thứ đó...?" "Cái kính lúp." "Sao mà anh biết cách giữ cái kính lúp trên mắt như thế?" "Cha anh dạy. Chỉ cần áp sát vào hốc mắt là được. Cũng gần như em làm thôi." "Thế nó màu gì?" "Xanh da trời. Xanh da trời pha trắng. Ngày xưa thế là nhất đấy. Cha anh sẽ nói ngày nay vẫn vậy. Cha anh sẽ bảo, 'Ngoài sở hữu vẻ đẹp, địa vị và giá trị, kim cương còn bất khả hủy hoại. Cha anh thích nhấm nháp từ 'Bất khả hủy hoại' lắm." "Ai lại không thích chứ?" Merete nói. "Trong tiếng Đan Mạch thì nói từ đó thế nào?" ông hỏi cô. '’Uíorgxngelìg.’ Cũng tuyệt vời y hệt." "Sao mình lại không mua cơ chứ?" ông nói với cô bán hàng, đến lượt mình, cô bán hàng cất một giọng tiếng Anh hoàn hảo phảng phất âm Pháp - cùng một vẻ duyên dáng cũng hoàn hảo - bảo người phụ nữ trẻ đi cùng quý ông lớn tuổi, "Mademoiselle đây rất may mắn. Une femme choyée," còn giá cả thì suýt bằng, nếu không muốn nói là hơn, cả kho hàng của tiệm ở Elizabeth xưa, cái thời ông còn mang những chiếc nhẫn đính hôn giá một trăm đô mà có cả kim cương một phần tư hay nửa ca ra đi định cỡ cho khách hàng, người định cỡ là một người đàn ông ngồi ghế băng cặm cụi trong một căn phòng như tổ chim câu trên đại lộ Frelinghuysen khoảng năm 1942.) Và lúc này ông đã rút ngón tay dấp dính chất nhờn của cô ra, ướp hương môi cô bằng chính nó, rồi ấn nó vào giữa hai hàm răng cô để lưỡi cô mơn trớn, nhắc cô nhớ về cuộc gặp đầu tiên giữa họ và những gì họ, khi còn là hai kẻ hoàn toàn xa lạ đã dám làm, một tay quảng cáo người Mỹ ngoại ngũ tuần và một người mẫu Đan Mạch hai mươi tư, băng qua một hòn đảo Caribê trong bóng tối, tê liệt. Nhắc cô nhớ rằng cô là của ông và ông là của cô. Một giáo phái chỉ có hai người.
Người Phàm Người Phàm - Philip Roth Người Phàm