An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2160 / 38
Cập nhật: 2015-12-15 07:35:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5/8
uổi lễ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ với những gương mặt nghiêm nghị, những cử chỉ trịnh trọng. Hai hàng học sinh dàn chào. Nghi lễ, diễn văn, máy ghi âm kêu hú trước đám học sinh bắt đầu lơ là mỏi mệt. Lễ phát phần thưởng, những gương mặt hớn hở bưng ôm từng gói giấy. Lớp Hạ có một đứa được lãnh phần thưởng hạng ba. Nó ôm về một gói giấy khá to với đám bạn bè bu quanh thăm hỏi tíu tít. Phượng đứng một góc, Hạ đứng một góc. Khó khăn biết bao nhiêu với một nụ cười, một câu nói. Thôi thế thì đành xa nhau luôn vậy. Ngày mai không còn dịp nữa. Hạ buồn muốn khóc, tức muốn ứa nước mắt. Những lá phượng rung rinh trên chòm lá xanh. Tiếng con chim nào thoảng thốt ở vuông cửa lớp. Hạ đứng cuối hết, gần khoảng rào song sắt, gần cây liễu rũ, những đoá hoa dại nở hồi đêm dưới chân tường bốc mùi thơm ngát. Hạ muốn ngồi xuống bãi cỏ, nhưng buổi lễ chưa dứt. Hạ muốn về lớp ngồi nhìn tấm bảng đen với những dòng chữ bằng phấn cuối cùng một niên học qua. Những dãy bàn trống, những cửa sổ mở hé chờ nghe tiếng ve kêu, chờ bông phượng đỏ rực rơi rụng, chờ một đám mây trời buồn bã bay qua.
Trân rời chỗ đứng của mình chạy tới nói:
- Tụi mình yếu quá, chỉ ẵm được hạng ba.
- Hạng ba là may rồi.
- Vậy mà nhỏ Xuyên dám nói lớp mình ẵm hạng nhất. Con nhỏ chúa ba xạo.
- Mệt quá, chỉ muốn về lớp ngồi, lễ lạt gì mà lâu quá trời.
- Xong phần này là chấm dứt rồi.
- Còn kịch nữa, hát nữa, nhiều chuyện lắm.
- Xong phần này mình có thể chuồn. Con Thảo rủ tới nhà nó có chương trình hay lắm. Hạ đi không?
- Nó có mời không mới được chứ?
- Mời hết, cả Phượng nữa.
Hạ ngần ngại:
- Nếu đi cả thì đi, dù sao cũng phải làm gì cho hết buổi chiều nay chứ.
Thư nói:
- Không coi tụi nó đóng kịch à?
Trâm lườm:
- Mi quê chín cục, ở đó mà coi.
- Ta coi con nhỏ đóng vai Huyền Trân chứ. Tụi nó bảo con nhỏ là hoa khôi trường mình, ta thắc mắc lắm.
- Nó chỉ có đôi mắt đẹp, gương mặt đó chưa phải là gương mặt của công chúa.
- Mi quen hắn?
- Biết thôi, nó học 11B
- Học B, gan nhỉ?
- Trường Pháp qua đó.
Hạ đứng di di chân mình trên cát. Trân nắm vai Hạ cười:
- Con nhỏ thua xa Hạ, lẽ ra Hạ phải đóng vai công chúa. Kịch thơ dễ đóng lắm, Hạ đóng vai Huyền Trân, Trân đóng vai Khắc Chung ngay.
- Còn ta đóng vai gì?
- Mi đóng vai tì nữ mi ạ.
- Không chịu.
- Cho mi đóng vai anh lính trấn thủ lưu đồn. Í a, đốn cây đẵn gỗ trên ngàn, ngày thì canh điếm, tối dồn việc quan...
Thư đuổi Trân chạy vòng vòng. Mấy tiếng suỵt suỵt. Bọn Xuyên, Ðào, Ngân đứng bên kia cười rúc rích. Ðám đông bỗng nhốn nháo lên. Buổi lễ chấm dứt. Cả bọn xúm lại vây lấy Hạ, mặt đứa nào đứa nấy đỏ ửng vì nắng.
- Chấm dứt rồi Hạ ơi, đây là giờ tự do.
- Bà nào đi xem kịch thơ không. Tụi này diễn không hay thì chắc cũng không dở.
- Kịch với kọt chán mớ đời.
Hạ cười, ngó cả bọn:
- Trong đời mình chỉ khoái có hai vở kịch. Ðó là Kiều Loan và Lên Ðường của Hoàng Cầm mà chưa được xem ai diễn. Sang năm, Tất Niên, thế nào cũng đề nghị diễn vở đó.
Ðào cũng chớp mắt:
- Bà Hạ thật hợp ý tui, lớp mình diễn đi, Hạ đóng vai Kiều Loan.
- Ðóng vai điên khó lắm.
- Ðóng điên dễ ợt, ta thủ vai Kiều Loan cho.
Trân tròn miệng dành lấy. Ngân cười:
- Mi muốn khá hãy tập sự ba tháng ở nhà thương điên Biên Hòa.
Cả bọn cười ầm. Trân lột chiếc dép đang mang dưới chân thảy lên cao. Cả bọn đưa mắt ngó chiếc dép rơi phịch xuống đất. Trân hỉnh mũi ca:
- Năm học chấm dứt rồi. Ò e con ma đánh đu...
- Bà Trân nhảy dù...
- Bà nào cụt đuôi...
Cả bọn cười phá lên rượt đuổi nhau chạy khắp trong sân. Ðám đông tan dần để vào xem diễn kịch Huyền Trân Công Chúa. Phượng đi với Thảo vòng quanh bồn cỏ. Hạ nhìn thấy những đóa hoa mười giờ mới nở, màu đỏ tươi. Những cây phượng vòng quanh rào, những cây phượng bên ngoài đường đỏ rực. Sáng nay sao ve sầu không kêu. Bãi trường, loài ve cũng buồn đến không kêu được tiếng nào hay sao? Rải rác trong góc sân, dưới các cành liễu rũ, từng tốp hai ba người châu đầu vào nhau chuyện trò, cười cười, buồn buồn. Những cuốn lưu bút được nhét vào cặp, hay mở ra với những gương mặt ngây ngô trên bài cỏ, bóng mát. Hạ đứng một mình nhìn hoạt cảnh đang diễn ra. Ngày bãi trường đó, khúc hát của một năm dứt trong lặng lẽ. Ngày mai cổng trường đóng kín, mái ngói nâu ủ kỹ một màu rêu mờ. Những cửa sổ nhốt bóng chim bay, mưa và nắng tự nhiên xối xuống. Những bông phượng già nua rồi chết, những chú ve con u sầu rồi cũng lìa đời. Sau mùa thi ai còn trở lại trường, ai bỏ trường mà đi? Ngày mai, tiếng nói nghe mênh mông quá.
Lũ bạn chạy trở lại, Xuyên ghé tai Hạ nói:
- Thi xong có đứa theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Ai thế?
- Nhỏ Ngọc Ái.
- Tự tử bằng viên thuốc bọc đường à?
- Nó mười bảy tuổi rồi. Anh chàng nào đó hơi nóng tánh. Lẽ ra phải đợi nó thi phổ thông xong. Sang năm có là khoảng thời gian dài đằng đẵng đâu.
Ðào chu môi, nó vừa nhả một bông phượng ra khỏi miệng:
- Một năm chờ đợi là một năm dài hạn.
- Kẻ đó là ai?
- Anh ta cư ngụ tại Ðà Lạt.
Hạ thấy lòng lao xao như một chiếc lá.
- Ðà Lạt?
- Quê nhà yêu dấu của tiểu thư đây.
- Lâu quá Hạ quên thành phố đó rồi.
- Vì Sài Gòn quyến rũ nên tiểu thư không về phải không?
Trân tròn miệng:
- Bây giờ em đã quên xưa. Sài Gòn quyến rũ em chưa chịu về.
- Không có gì quyến rũ nổi ta đâu.
- Chỉ có một người.
Trân la to:
- Người ấy là ai?
Xuyên đáp cũng to không kém:
- Hảo tương tư.
Ðào cũng nhanh nhẩu:
- Hảo sữa.
Cả bọn rúc rích cười. Hạ đỏ mặt định la tụi bạn một trận, nhưng mệt quá Hạ ngồi xuống bãi cỏ tay vốc đầy một nắm phượng ném tung lên. Hạ thở ra, nắng chói mắt, nắng buồn quá. Hôm nay cái gì trông cũng nức rạn, cũng ửng đỏ chia ly, cũng pha màu rượu chát buồn.
Phượng rời Thảo đi về phía lớp. Thảo chạy lại nói với Hạ:
- Chút nữa tới nhà Thảo chứ?
- Vui thì tới buồn thì lui.
- Vui là cái chắc.
Trân cười cười:
- Có Băng của Hảo sữa nữa phải không?
- Không, anh Hảo với vài người bạn của ảnh thôi.
Xuyên nói:
- Vậy Hạ lãnh đạo phái đoàn này đi. Băng mình cũng gồ ghề lắm chứ bộ.
- Chương trình gì đấy Thảo?
- Ðủ thứ, gọi là chương trình bãi trường thập cẩm.
- Cũng như là canh cải thập cẩm của nhỏ Mận vậy.
Cả bọn cười ầm. Hạ dáo dác kiếm, rồi hỏi:
- Ủa, con nhỏ Mã Quế Mận đâu rồi?
- Nhỏ ấy mệt đi xin thuốc uống rồi.
Trân nhảy lên la:
- Kìa, Mã Quế Mận kìa.
Cả bọn nhìn theo Trân, Mận từ xa đang tiến lại. Cuối năm những đứa bình thường ít chơi cũng dễ thân với nhau. Mận người Hoa lai, học chăm và hiền. Hình như Mận chưa bao giờ cãi lộn với ai một lần nào. Mận vui thì cười, buồn ngồi co một chỗ như con mèo. Mận tốt tướng như Trân. Tụi nó bảo Mận ăn nhiều nấm Ðông Cô quá nên phát phì, Mận chỉ cười, đôi mắt mí lót của nó trông có duyên khi chớp chớp, sượng sùng.
Mận đi tới, Trân ôm vai Mận hỏi:
- Bãi trường rồi mi có... về quê không?
- Về quê đừng quên ta nhé mi.
- Phải nói là đừng quên Ngộ nhé nị mới đúng.
Trân vuốt má Mận cười:
- Ngộ ái nị, nị có ái ngộ không?
Cả bọn cười ngả nghiêng làm Mận đỏ mặt vì ngượng, Thảo nói:
- Chút Mận đi tới nhà Thảo chơi luôn nhé?
- Chưa xin phép ở nhà.
- Sẽ chở Mận về nhà xin.
Hạ hỏi:
- Mấy giờ thì đi Thảo?
- Mười hai giờ phải có mặt đầy đủ.
Hạ nhăn mặt:
- Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi. Tiệc tùng gì mà mười hai giờ trưa, chiều không được sao?
- Tranh thủ thời gian, chiều mình có chương trình khác.
Trân nói:
- Du lịch... Lái Thiêu.
Ðào cười đưa hàm răng trắng bóng:
- Mùa đi hái trái cây.
- Trái cây vườn người ta mà hái nỗi gì.
Thảo cười trấn an:
- Không sao, vườn của dì Thảo. Bà ấy không con, tu tại gia. Bà có ngôi nhà xinh xắn giữa vườn, xung quanh chỉ có tiếng chim và trái cây, muốn ăn trái gì cũng có. Hạ biết Búng không?
Xuyên nheo mắt:
- Búng ở trong nồi nước sôi đấy Hạ.
- Vô duyên.
Hạ cười:
- Chưa biết Búng bao giờ.
Vậy thì nên đi một chuyến cho biết.
- Mấy đứa đi?
- Tùy hỉ, nhưng càng đông càng vui. Có quí ông con trai hộ tống suốt lộ trình đi và về, lo gì.
- Dẹp mấy ổng qua một bên, con gái đi với nhau vui hơn. Tự nhiên ăn, uống, nhai, nuốt hơn. Có mấy ông con trai e dè ngại ngùng lắm.
- Hạ cứ tự nhiên, có mấy ông con trai mình nhờ cậy nhiều việc lắm.
Chẳng hạn như múc nước rửa chân, leo hái trái cây, đốt đuốc đi tìm ớt cho mình đâm muối.
- Phương tiện?
- Xe gắn máy, ai không có xe thì đi nhờ. Mấy ông ấy sẵn sàng làm tài xế.
- Màn này hơi gay go hồi hộp đấy.
Thảo đứng dặn cả bọn:
- Bây giờ Thảo chở Mận về xin phép ở nhà nhé, rồi về thẳng luôn đằng nhà sửa soạn cuộc tiếp rước cho long trọng.
Trân cười:
- Chiếu trải đàng, vàng phết ngõ ta mới tới.
- Sẵn sàng.
Thảo lôi Mận chạy đi. Hạ đứng lên nói:
- Về lớp một chút.
- Tụi nó đang hát hò ở trỏng.
Ngân nói:
- Ta đi coi mặt con nhỏ đóng vai Huyền Trân một tí.
Xuyên nắm tay Ngân:
- Ta nữa, hẹn mười hai giờ ở nhà Thảo nhé.
Trân, Ðào, và Hạ về lớp. Phượng ngồi thui thủi hướng mắt ra cửa sổ.
Hạ nhìn Phượng muốn khóc. Nhưng cố giữ nét mặt tỉnh khô. Lớp học đầy tiếng hát, tiếng cười, tiếng gọi. Một đứa vừa hát dứt bản nhạc được tiếng vỗ tay hoan hô, những cái mồm Bis Bis vang dội. Kim đứng lên bàn gọi:
- Hạ ơi hát một bản tặng nhau đi.
Hạ lắc đầu cười. Kim vẫn bô bô.
- Yêu cầu Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài.
- Tóc ta rụng hết rồi.
Kim tít mắt cười quay ra đám đông:
- Thôi tới phần dân ca đi. Mỹ đâu? Lý Con Sáo Quảng mau lên.
- Ðề nghị Ngọc Ái.
Tự nhiên mắt Hạ hướng về phía Ngọc Ái. Con nhỏ mắc cỡ ngồi khuất trong đám đông. Bị Thục lôi ra, mặt mày tỏn tẻn đỏ ửng.
- Thi xong mi như con sáo sang sông, con sáo lấy chồng rồi phải có cái gì kỷ niệm với bạn bè chứ.
Ngọc Ái đáp nhão nhoẹt:
- Ái không biết hát.
- Ðừng mắc cỡ cô nương, cứ hát đại đi. Ai đem con sáo tình bạn ngang lưng, ối a em đau bụng lắm lấy gừng cho mau...
Ngọc Ái càng cuống cà kê hơn nữa. Tội nghiệp chưa, lấy chồng phải giữ kín em ơi, hớ làm chi cho khó ăn khó nói. Hạ nhìn Ngọc Ái với một chút cảm thông. Tuy nhiên mười bảy tuổi lấy chồng là khổ sớm đấy.
Trân nhào lên đứng với Kim. Hai đứa này mà làm hoạt náo viên thì nhất. Trân nói:
- Nhỏ Ái mắc cở, vậy ta tặng bài Lý Ðò Ðưa nhé!
Trân háy mắt cho Kim. Kim cười cười hai đứa hợp ca:
- Gió đập ố mái đưa đò đưa... Lấy chồng thì em cũng lấy, nằm chung, nằm chung... thì em chẳng nằm.
Ðám đông cười bò càng. Hạ cũng ôm bụng để cười. Ngọc Ái bỏ chạy ra khỏi lớp. Tiếng cười ngưng dần, đám đông ngẩn ngơ tan dần. Hạ nhìn lên tấm bảng, một con nhỏ nào đã cảm khái vẽ mấy bông phượng rơi xuống đất, con ve đeo trên cành giống con ong vò vẽ thêm một câu Thôi Chia Ly Từ Ðây bên cạnh. Sao những thứ nhỏ nhặt tầm thường đó bây giờ lại trở nên bao la đầy xúc động. Chỗ ngồi kia ngày mai bắt đầu vắng bóng, vắng bóng tạm thời hay vắng bóng vĩnh viễn một cô học trò tên Hạ. Hạ bỗng nghe yêu thương lạ lùng chỗ ngồi của mình. Nó là những năm tháng nhẹ tênh, hanh vàng như nắng. Nó vây quanh Hạ, gần gũi vô cùng, thân mật vô cùng. Hạ đi chỗ ngồi sẽ lạnh. Trên mặt bàn Hạ nhớ đã khắc dòng chữ tên mình và Phượng. Những dòng chữ kia khắc trong một lúc vô tư, rồi sẽ đầy bụi. Ngày mai cổng trường mở ra, chỗ ngồi này sẽ được ai thế vào. Hạ yêu không khí lớp học. Hạ hiểu nỗi nhớ nhung như thế nào. Và Hạ muốn khóc.
Thư từ ngoài chạy vào, hốt hoảng như bị rượt đuổi:
- Tưởng đã về hết, không ngờ còn đây; Phượng có đi tới nhà Thảo không?
Phượng đáp:
- Ði chứ.
- Hạ đi không?
- Ði chứ.
Ðến đây Thư mới nhớ ra là Hạ và Phượng vẫn chưa hòa nhau. Mỗi người đứng ở một góc riêng rẽ. Thư bối rối ngó người này, rồi ngó sang người kia. Hạ ngoắc Trân:
- Mình đi chứ nhỏ?
Trân nhảy xuống đất, gật đầu. Thư hỏi:
- Ði ngay sang nhà Thảo?
- Không, về nhà rồi mới tới. Phải thay đồ chứ. Vứt cặp ở nhà cho tiện.
- Tiện gì?
- Tiện việc... ăn uống.
Thư nhảy lên reo mừng:
- Hay, mi biết tính toán, thông minh, kinh nghiệm. Ta phải bắt chước mới được, mình cũng đi chứ Phượng?
Phượng có vẻ bị lạc lõng. Nào ai muốn thế đâu Phượng. Hạ thấy mắt Phượng chớp chớp, lắc đầu:
- Phượng có hẹn vớI đứa em đến đón. Thư về trước, chút ghé nhà rước Phượng nhé.
- Ðồng ý.
Trân dơ tay chào lớp học:
- Chào nhé bạn thân mến, ba tháng nữa tái ngộ.
- Lớp học vắng mi nó sẽ ngủ yên mà không bị cái mồm chanh chua rộng rãi của mi đánh thức. Nó mừng lắm.
Trân cười. Hôm nay Trân đưa Hạ về. Lúc ra cổng Hạ gặp Ðông đang đứng mút cây cà rem. Hạ cười:
- Nhỏ ăn hàng quá vậy nhỏ. Coi chừng mấy cái răng cửa. Về chưa?
- Về, nhưng chị Hạ về trước rồi mà.
- Bạn chị chở về. Thư có ở không, nhờ mi đưa Ðông về với.
- Lên đây cô bé.
Ðông với cây cà rem bước lên ngồi phía sau cho Thư chở. Hai chiếc xe chạy song song nhau. Con đường nắng rực rỡ. Lạ quá bây giờ mới nghe tiếng ve kêu. Hạ nghểnh cổ, khều Trân, nói:
- Con đường nhiều tiếng ve quá.
- Bao giờ những chú ve sầu cũng buồn.
- Mi cũng biết buồn nữa sao?
- Buồn muốn chết.
Câu trả lời của Trân nửa thật thà, nửa khôi hài. Ðông khoe:
- Ðông được phần thưởng hạnh kiểm.
- Về chia cho chị với.
- Có mấy cây viết chì với mấy cuốn tập để vẽ voi viết cuội.
- Cho chị vẽ voi viết cuội với.
- Hạ ơi, hôm nay mi đỏng đảnh quá.
Trân la làm Hạ cười khúc khích. Thư nói:
- Phượng trông buồn buồn.
- Hôm nay là ngày buồn mà.
- Không, Phượng buồn với ý nghĩa khác cơ.
Trân nói như trách móc:
- Hai bà giận nhau dữ quá. Tự ái to bằng cái đình. Cười với nhau một nụ, nói với nhau một câu, nắm tay nhau một bận. Bộ mất mấy ký lô sao mà ngại?
Hạ nói:
- Buồn quá đi, nhắc chuyện đó làm gì.
- Ðịnh giận nhau suốt đời à?
Thư khích:
- Giận nhau tới khi lấy chồng thôi, một năm nữa. Một năm phù du nữa.
Hạ lườm Thư:
- Ðừng nói ẩu, còn lâu lắm bạn ơi.
- Lâu, không thấy nhỏ Ngọc Ái sao. Ai có ngờ nói lấy chồng, thế mà lấy một cái vù lúc nào không hay.
- Người ta chỉ mới hứa hôn, thi xong mới tính chuyện trầu cau.
- Trầu cau họ hàng nhai hết từ khuya rồi. Thi xong người ta làm đám cưới. Mỗi đứa để dành ít tiền đi thì vừa. Ái chà, phải mua vải may áo mới dành đi đám cưới nhỏ Ngọc Ái.
Ðông ngồi mút hết cây cà rem mới hỏi:
- Ðám cưới trong mùa hạ à?
- Trong mùa thu.
- Sẽ có vô số lá vàng rơi.
- Ngọc Ái hiền lắm, ngoan ngoãn theo chồng không vướng bận gì cả.
- Sao biết.
- Nó còn nhỏ quá, như con thỏ bạch.
- Con nhỏ, mười bảy tuổi mấy tháng rồi đó.
Và mấy đứa cãi nhau về chuyện Ngọc Ái có Bồ hay không có Bồ mà hết khoảng đường về nhà. Trân và Thư vứt Hạ với Ðông ngoài cổng. Trân hẹn chút quay lại rước. Hạ gật đầu. Những con bồ câu đang nhởn nha gần đó thấy bóng Hạ và Ðông vội bay lên. Tiếng chuông nhà thờ bỗng đổ bồi hồi. Hạ nói:
- Chút chị đi dự tiệc chia tay đằng nhà nhỏ bạn.
- Sướng quá ta, cho Ðông đi không?
- Sợ không vui lắm đâu.
Ðông cười:
- Nói thế chứ Ðông không đi đâu. Ðông cũng tới nhà mấy nhỏ bạn. Tụi này có chương trình hay lắm.
- Picnic chăng?
- Sao chị đóan tài thế?
- Còn tài hơn nữa là các cô đi về hướng Lái thiêu, mùa trái cây mà. Thôi chút nữa ta gặp nhau ở... xa lộ.
Hai chị em ngó nhau cười. Hạ phóng nhanh lên gác vứt cặp, tìm sợi dây thun cuốn tóc lên, thay áo. Con mèo nghe tiếng Hạ về nó chạy đến rúc dưới chân. Hạ ẵm nó lên, cọ đầu nó vào cằm mình, mấy cọng râu cứng của con mèo làm Hạ nhột. Hạ đặt nó xuống nói:
- Thôi ngủ đi chú, ta bận việc rồi.
Con mèo ngước nhìn Hạ với đôi tròng mắt xanh biếc. Hạ cười đá nhẹ nó một cái. Con mèo phóng tuốt lên kệ sách. Hạ kéo ngăn bàn, gói thuốc và bao diêm của Nguyện vẫn làm Hạ thẫn thờ. Hạ quẹt một cây diêm để nghe một mùi thơm rồi thổi tắt ném qua cửa sổ. Hạ nhìn xuống phía dưới cây trứng cá um tùm trái chín điểm lên lá xanh lấm tấm, cổng nhà hoa giấy rực rỡ. Ngoài đường, cây phượng vẫn vươn cao chùm bông đỏ chói ở một ngã tư. Và ngôi nhà thờ nằm trong khoảng rào dây leo xanh mướt. Thôi thế đã xong một buổi sáng, một ngày chấm dứt niên học. Giã từ những bước chân, biết còn có khi nào trở lại trên con đường cũ, hay vĩnh viễn chìm sâu, im khuất tiếng.
Ðông bước lên thang gác với chiếc khăn lau mặt ướt nước. Ðông tươi mát với những cọng tóc ướt. Nó vẫn đứng ở giữa cầu thang và nói:
- Bãi trường, người sao mà nhẹ tênh như bông.
- Chừng nào Ðông thi mới thấy bãi trường vừa buồn vừa nặng như một giấc ngủ trưa dang dở.
- Thi ơi là thi, sinh mi làm chi.
Ðông vừa trêu Hạ vừa cười. Hạ vẫn chưa tìm được sợi thun nên một tay túm tóc, tay cầm cái quạt sau gáy. Ðông tụt xuống thang nói:
- Má bảo ăn cơm xong đi đâu thì đi.
Hạ lè lưỡi:
- Ăn cơm xong no bụng còn bụng đâu mà đi ăn tiệc. Xin mợ miễn cho.
- Chắc Ðông cũng thế, phải sửa soạn ngay mớt kịp. Còn ăn với uống gì nữa?
Hạ cũng hoảng hốt chạy xuống nhà vào phòng tắm. Tiếng một loài chim nào kêu nghe lạ lùng bên ngoài khu vườn nhỏ sau nhà. Hạ đứng yên lắng nghe một lúc lâu rồi mới sực nhớ cái hẹn với Trân. Những lon nước mát được xối vội vàng.
Tắm xong lên nhà, Ðông đã đi từ lúc nào. Hạ loay hoay với mái tóc của mình mãi, nửa muốn cột lại bằng một vuông khăn, nửa muốn để tự nhiên. Lâu lắm Hạ mới có dịp nhìn rõ đôi mắt mình trong gương. Ðôi mắt vẫn còn là của Hạ hay đã gửi theo cho một người nào. Ðôi mắt hơi dài đấy, có một cái gì sâu hút bên trong. Hạ hất tung mái tóc trước gương với nụ cười đùa nghịch của mình. Tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh. Câu hát dễ thương làm sao. Nhưng tóc em chưa rớt xuống đời đâu người ạ, chưa làm đợt sóng lênh đênh. Tóc em chỉ mới xẻ chia những mối sầu, những nhớ nhung bâng quơ. Hạ quyết định để tóc tự nhiên.
Tiếng xe gắn máy vào trong sân. Hạ chạy lại cửa sổ nhìn xuống thấy Trân. Hạ hốt hoảng mặc áo vào. Phải đem theo gì đây? Tiệc xong đi chơi một buổi chiều. Chỉ có buổi chiều hôm nay ta được tự do thôi, ngày mai thì đóng cửa, giã từ những ngọn nắng vàng, giã từ những giọt mưa xanh biếc. Giã từ với chính người nào đó tên Hạ. Ngày mai chỉ có sách vở, nhớ nhung những ngày thi trong đầu. Hạ lấy khăn tay để vào chiếc bóp nhỏ, những tấm giấy dễ thương hình như còn đọng lại từ một cái tết năm nào. Những chữ ký tên trong đó Hạ quên cả, không nhớ rõ của ai. Những tờ giấy bạc dễ thương đó sẽ nằm ngoan ngoãn mãi mãi. Còn gì nữa không? Hạ quanh quẩn đến khi có tiếng thúc giục của Trân mới nhảy xuống những bậc thanh.
Trân vẫn giữ xe nổ máy cự:
- Sửa soạn chi mà lâu vậy tiểu thư?
- Sửa soạn chi đâu, ta vẫn mặc áo vàng.
- Nhanh lên không tới chỉ có nước rửa chén, rửa ly.
Hạ cười, leo lên ngồi. Trân cho xe chạy ra đường. Chiếc xe bể ống bô to quá làm người ta ngó.
Hạ thúc vào hông Trân:
- Nhỏ đi bà ơi, người ta ngó kìa.
- Ngó thì ngó, sợ gì.
- Kỳ.
- Kỳ ăn một khúc bánh mì là xong chuyện.
Trân tỉnh bơ rồ máy xe cho lớn hơn nữa. Hạ luýnh quýnh ôm bụng Trân chỉ sợ té xuống đường. Trân thấy Hạ sợ, con nhỏ lại càng Trộ chạy xe thật nhanh, lạng qua lạng lại trước đầu mấy chiếc xe hơi, rồi cười ngặt nghẽo. Hạ sợ quá đâm giận dỗi, mặc cho Trân đùa. Hạ ngồi im, mím môi, mong hôm nay mình gặp may mắn. Trân chạy nhắm mắt nhắm mũi một lúc chả nghe Hạ nói gì, bèn tốp bớt lại. Qua một ngã tư, vào con đường có bóng mát, Trân hỏi:
- Ðường này đến nhà Thảo gần hơn phải không Hạ?
Hạ làm thinh, Trân cười:
- Rồi, tiểu thư giận rồi.
Hạ đã yên tâm khi thấy Trân chạy xe chậm trở lại. Con đường nhiều bóng cây quá, Hạ bỗng thấy bàng hoàng khi nhìn lên những đỉnh cây cao trên đầu đã thay lá non, màu lá mới soi trong nắng đẹp như một thứ vải quí. Bóng lá lợp cả một con đường dài, với nhà cửa chạy theo chân rào, hoa leo nở lấm tấm. Hai đứa trẻ con chạy xe đạp nhỏ trên vỉa hè vắng, con chó Nhật Bản xinh xắn chạy đuổi theo phía sau. Tiếng cười đùa của hai đứa trẻ con vang khắp cả một khúc đường. Hạ chỉ muốn con đường này kéo dài thêm, và những đỉnh cây kia đừng bao giờ già, lá non xanh mãi. Thành phố có những buổi trưa im vắng với tiếng cười ròn rã của trẻ con như thế này. Nhưng Hạ bỗng giật mình khi thấy Trân rẽ vào một con đường lớn, rộng thênh thang, nắng từ phía trước rọi lại chói mắt.
Hạ lấy tay che ngang mắt, la:
- Chạy đi đâu đấy?
- Ði xa lộ.
Hạ dẫy nảy:
- Làm gì mà ra xa lộ?
- Lên nhà thương điên Biên Hòa.
Hạ thọt vào bụng Trân:
- Mi khùng hả?
- Hơi hơi khùng thôi.
- Rất tiếc, ta chưa khùng hơi hơi như mi, nên mi quay xe lại đi.
- Người khùng không biết nghe.
- Khùng chứ không phải điếc. Vả lại, không biết nghe sao biết trả lời.
- Ðã bảo khùng mà.
- Không có đùa à.
Ðường ra xa lộ thật nhiều xe. Những chiếc xe nối đuôi nhau thành một hàng khổng lồ nghênh ngang chiếm lấy mặt đường. Trân bạo phổi nhưng chưa bạo gan. Khoái đùa nhưng cũng hơi run khi thấy những chiếc xe to lớn ấy. Nhất là những anh tài xế cắc cớ thấy con gái vội rồ máy ầm ầm, khói nhớt, mùi dầu tuôn ra nghịt nghịt như một cái ống khói tàu che mờ cả một đoạn đường phía sau, Trân lỡ đưa xe vào chỗ đó, muốn ngộp thở. Trân ho sặc sụa, còn Hạ khăn che kín mặt la hét bảo Trân tìm đường khác. Trân cũng chỉ muốn đùa thế thôi, nên vừa ho vừa quay xe vào con đường nhỏ, vòng trở lại thành phố. Con đường một chiều hiện ra trước mắt Hạ khi Hạ lấy khăn che mặt ra. Những bóng cây râm mát, lá non kéo dài một khoảng trời làm Hạ dịu lại. Trân cười khúc khích, Hạ ghét giọng cười của Trân ghê gớm, lúc nào cũng cười. Hình như Trân sinh ra để cười, để nói. Chắc con nhỏ chưa biết buồn là gì.
- Hạ sợ không?
- Tại sao không sợ?
- Những chiếc xe hàng to lớn, xa lộ không đèn, những ông tài xế nhe răng cười mặt đỏ gay vì nắng lửa bốc cháy, bụi đường bám đầy.
- Chả sợ.
- Vậy ta vòng xe lại nhé.
Hạ vội thụi vào hông Trân:
- Bây giờ ta là cái thắng hơi, mi coi chừng, ta thắng ẩu và thắng gấp lắm đấy.
- Ăn nhằm gì, thắng gấp cũng té, và cùng đi nhà thương.
- Mi mập quá chỗ đâu mà nằm, nhà thương chỉ chứa được những người ốm yếu như ta thôi.
- Ta nằm dưới đất.
- Nằm dưới đất thường bị ma bóp cổ.
Trân là chúa của thỏ đế. Nghe nhắc đến ma đã ngán, ớn lạnh tới xương da. Trân dáo dác:
- Ê, đừng có nói bậy, bây giờ là giữa trưa. Miệng mi ăn mắm ăn muối nói chi kỳ thế?
- Bây giờ là xế chiều, mi ngủ mơ à?
- Trời ơi, như thế thì trễ cả rồi, tới chỉ có nước rửa chén. Hồi trưa ta lại anh dũng từ chối lời đề nghị để dành cơm ở nhà. Mấy thằng em chắc xơi hết.
- Ai kêu mi thích đùa.
- Ðùa cho quên ngày tháng.
- Trời đất, mi học đâu ra câu hoa thơm cỏ lạ đó vậy?
- Ta đọc trong cuốn tiểu thuyết.
- Chắc thuộc loại diễm tình?
- Ướt át tí thôi.
Trân cười dòn dã, Hạ la:
- Hết đùa tới cười, mi sinh ra để cười thôi sao?
- Ta cười cũng được mà khóc cũng được. Tuy nhiên chỉ cười thôi, một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ. Nên cười lắm, mi ít cười nên ốm o sầu héo.
- Thôi không đùa nữa, chạy xe đi. Ðừng quên bây giờ ta là cái thắng. Mi muốn té vỡ đầu không?
Trân mỉm cười, im lặng lái xe. Con đường đưa Hạ đi tới những con đường khác. Những con đường trong thành phố này Hạ chưa quen hết. Có thể Hạ sẽ lạc bất cứ ở đâu, nhưng cũng có thể chỉ một lần đi và về là Hạ nhớ hết. Nhưng Hạ chỉ muốn đi lạc thôi. Hạ nhìn lên đỉnh cây để biết buổi chiều đang về trên thành phố.
- Hạ này?
- Gì?
- Như thế là mình bãi trường rồi sao?
- Ừ.
- Vào học lại biết có vui được như năm nay không?
- Sao tự nhiên lo xa vậy?
- Ừ, tự nhiên thấy buồn buồn.
- Trân chỉ mới buồn buồn, chứ Hạ thì đã muốn khóc từ lúc sáng.
- Sao thấy Hạ tỉnh bơ vậy?
- Ðôi khi mình phải can đảm, nhất là những lúc mình cần nghe ngóng lòng mình.
- Chà, chào mừng nhà hiền triết.
- Thật đó chứ không đùa đâu.
- Ngày mai chắc cấm cung gạo bài rồi. Thi xong Hạ có còn ở đây không?
- Chưa biết.
- Sao lại giận Phượng kỹ thế, tưởng hai bà nên hòa với nhau đi. Bãi trường rồi, nếu còn nhỏ là chia tay, viết lưu bút, bùi ngùi lắm đấy.
- Chứ mình đã lớn lắm hay sao?
- Ít ra cũng 17 tuổi cả, có đứa đã mười tám. Có đứa bỏ trường mà đi sau kỳ thi, có đứa theo chồng.
- Ừ nhỉ, tụi mình bây giờ là những cánh chim sắp rời khỏi tổ. Ngôi trường yêu dấu là cái tổ của mình. Hạ không nghĩ tới ngày mình sẽ bỏ trường mà đi, nhưng chắc ngày đó sẽ đến.
- Một năm nữa thôi, thời gian như chiếc lá. Nhắm mắt và mở mắt, đã thấy thời gian đi xa rồi.
Câu nói của Trân làm Hạ buồn rười rượi. Thật sự, ở trong cái bình thản đã có một nỗi chua cay ghê gớm nếu ta nghĩ tới. Nhưng may là còn được những giờ khắc quên lãng. Hạ quyết không nghĩ tới điều gì trong những ngày học thi. Nhưng sao lòng vẫn nghiêng nghiêng, vẫn thấy có một chút mất mát, chao đổ giống như một cái rơi nhẹ nhàng mà buồn thảm của một chiếc lá chết. Từ một buổi chiều trong quán lạnh, mưa giăng giăng ngoài đường bao phủ công viên. Không khí như ướp bằng một mùi hương lá, hương cây cỏ ủ lâu đời, Hạ đã ngồi bên một người con trai đầu tiên chế ngự được lòng mình. Trái tim Hạ đã có được những khoảnh khắc thoảng thốt. Hạ rùng mình. Người con trai đầu tiên ngồi bên cạnh trong một không khí như thế có phải sẽ theo bên mình mãi mãi? Sẽ nhắc nhở mình mãi mãi, trong lúc ăn, trong lúc uống, trong giấc ngủ, trong nụ cười và chắc chắn là trong cả tiếng khóc? Hạ nhận ra một thứ thời tiết trong lòng mình, nó thay đổi bất chợt. Nhớ trong những lần coi bói đuà với các bạn, có đứa cũng đuà bảo người con trai đầu tiên đi chơi với mình là một món nợ, món nợ càng nặng càng sâu sẽ lấy nhau. Nợ nhẹ, sẽ chia đường mà bước, chia ngõ mà đi. Nếu đúng như thế thì chúng ta ai nặng nợ hơn ai, rồi sẽ như thế nào, hả Nguyện?
- Sao im lặng thế Hạ?
Hạ thở dài:
- Trân nói nghe buồn quá.
- Cười Hạ không cho, nói chuyện buồn Hạ không chịu. Bây giờ tiểu thư muốn người ta làm sao đây?
Hạ cười:
- Muốn tới nhà Thảo mà khỏi phải rửa chén.
- Vậy chạy nhanh nhé?
- Vừa vừa thôi. Không nhanh cũng không chậm.
Tuy nhiên Trân chạy xe hơi nhanh một tí. Hạ để yên. Có nói chắc Trân cũng không chạy chậm lại, thôi thì im lặng. Hạ miên man nghĩ tới Phượng. Có một cái vô lý là hai đứa giận nhau quá lâu, tự dè bĩu lòng mình, tự nghiến nát tình bạn của mình. Có phải càng lớn tự ái người nào cũng to bằng cái bao la của lòng mình?
- Chiều nay Hạ làm lành với Phượng đi.
- Cứ để yên như thế rồi sẽ qua.
- Qua nghĩa là sao?
- Hoặc thân lại, hoặc bắt đầu một mối thù.
- Hạ nói nghe ghê.
- Con gái mà không chơi với nhau thì thù nhau dễ sợ lắm.
- Trước kia mình không chơi với nhau thì có thù nhau đâu?
- Ðó là mình chưa có liên hệ, chưa bắt đầu bằng một cái gì cả.
- Con gái kỳ lạ nhỉ?
- Nhất là con gái 17 tuổi, sửa soạn thi phổ thông đều điên điên khùng khùng như lũ mình.
Trân bật cười. Và Hạ cũng cười. Con đường dẫn tới nhà Thảo đã hiện ra với hai cây huỳnh đàn to lớn trổ hoa rực rỡ. Nhà Thảo là một ngôi biệt thự xây theo kiểu mới, với cửa kiếng như những ngôi nhà ở Ðà Lạt. Hàng rào vây quanh ngăn ngôi biệt thự với mặt đường và những nhà cùng đường. Ngôi nhà nằm trên một khoảng đất rộng lớn, biệt lập. Hai cánh cổng sắt um tùm hoa giấy đứng sừng sững với cái nút chuông điện mỗi khi ấn phải nhón gót chân lên. Trong sân nhà, một bên là lối đi rộng trải sỏi trứng, một bên là khu vườn nhỏ, với những thứ cây kiểng cắt tỉa đẹp mắt. Nhưng Hạ yêu nhất là thảm cỏ chạy dài, cắt sát với những cái hoa dại màu tím lấm tấm. Nhà Thảo có cây khế ngọt, ngày xưa chưa có vụ ông Hảo, Hạ vẫn được Thảo chở tới nhà chơi, hai đứa tự nhiên trèo tuốt lên cây khế với muối ớt, hay chén nước mắm đường, vừa hái vừa ăn, vừa hát nghêu ngao. Bây giờ hết rồi. Hạ không thể hồn nhiên trèo khế, Hạ không thể tự nhiên đến nhà Thảo mà không ngại ngùng trước đôi mắt của ông Hảo.
Trân tắt máy xe. Hạ nhảy xuống. Trân càu nhàu:
- Cái nhà này lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, ghê thấy mồ. Ðã mời người ta phải mở cổng lớn, tiếp rước đàng hoàng chứ Hạ nhỉ?
Hạ mỉm cười, nhón chân lên cho cao một chút để với tay ấn nút chuông điện. Trân nói:
- Ấn năm phút cho cả bọn nó toát mồ hôi chơi.
- Phá thế ông Hảo ra, Trân có dám đương đầu với ổng không?
- Sao không, một trăm ông Hảo ta cũng coi như pha.
- Coi chừng miệng hùm gan sứa đấy bạn ơi.
- Cứ ấn thả ga xem.
Hạ đưa tay ấn nữa. Nhưng vừa lúc có tiếng chân chạy trên sỏi ra phía cổng. Hạ vội thụt tay lại, ngó Trân cười. Cánh cổng lách cách mở, quả như Hạ đoán, ông Hảo nghiêm trang, và trịnh trọng mời Hạ và Trân vào. Hạ không ngó ngay ông Hảo, nhưng đã thấy ngay một nét mặt rực rỡ trên gương mặt nhẵn nhụi trắng bóc ấy. Mái tóc ngắn tỉa rất khéo, áo quần may ở tiệm lớn, đúng mốt, đúng màu. Cái cà vạt to bản nhiều màu sắc lòng thòng trước ngực. Hạ liếc Trân cười. Trân nheo mắt đẩy xe vào.
Hảo làm bộ hỏi Trân:
- Sao tới trễ thế?
Trân đáp ngay:
- Tại nhỏ Hạ đau bụng.
Hạ điếng người. Biết thế nào Trân cũng tấn công Hảo, đồng thời móc luôn Hạ dính vào, và phịa ra những chuyện trời ơi đất hỡi chơi trác ông Hảo. Hạ lườm Trân, nhưng con nhỏ biết Hạ không làm gì khác hơn được và một cái lườm chả ăn nhằm gì ai. Nó rúc rích cười:
Hảo săn đón:
- Hạ thấy trong người bớt chưa?
Hạ giận Trân không cách nào tả được. Nhưng Hảo hỏi, chả lẽ lại không trả lời. Hạ nhát gừng:
- Cám ơn anh, chả có sao cả.
- Trời nắng chắc hơi mệt. Vào nhà tôi sẽ kêu Thảo làm nước cam tươi cho Hạ uống nhé?
- Cám ơn anh, không sao đâu.
- Hạ tới trễ làm cả bọn lo ghê.
Trân dựng xe, chạy tới nói:
- Bắt đầu chưa anh Hảo?
- Ai mà dám bắt đầu, phải chờ Hạ và Trân tới chứ.
- Ít nhất cũng phải vậy, tụi này không thích rửa chén đâu nhé. Nhưng hỏi kỹ này, chờ Hạ và Trân thật không?
- Thật chứ sao không.
- Nghi ngờ quá.
- Nghi gì?
- Nhỏ này chỉ là một cái cớ.
Hạ đỏ mặt la:
- Giữ mồm giữ miệng mi đấy nhé, về đừng trách. Tụi nó ra kìa.
Ðó là một điều may mắn cho Hạ, chứ không Trân sẽ không lỡ cơ hội để trêu ông Hảo mà Hạ dính luôn vào một cách bất đắc dĩ. Tuy thế, Trân cũng cố nói cho được một câu:
- Hôm nay anh Hảo diện lắm đấy nhé. Ðịnh nhờ giới thiệu nàng nào đây?
Hảo bối rối chưa biết trả lời sao chỉ gỡ bằng một nụ cười, và đưa tay vuốt mái tóc Quái Chiêu bọn kia đã ào ra. Dẫn đầu là Thảo. Con nhỏ cũng diện ghê gớm, nói oang oang:
- Hai bà kẹt xe hay sao mà chậm thế?
- Nhỏ Hạ đau bụng gần chết.
Thảo nhào tới ôm Hạ hỏi?
- Ðã hết chưa tiểu thư?
- Có gì đâu, Trân xạo đấy?
Trân dí dỏm:
- Ối a, em đau bụng lắm, lấy gừng cho mau...
Cả bọn cười. Hảo đỏ mặt ngượng ngùng trước đám con gái vội lẻn vào nhà.
Thảo cầm tay Hạ nói:
- Thôi vào chứ, cả bọn chờ nãy giờ.
- Nhưng chưa cắt bánh là được.
Trân cười. Thư nói:
- Sinh nhật ai mà có bánh, mi ngủ mơ rồi chăng?
- Chứ không có bánh à?
- Có, nhưng không phải là bánh sinh nhật. Hay mi mơ bánh cưới?
Trân đấm cho Thư một cái. Cả bọn kéo hết vào nhà. Ai nấy đã có chỗ ngồi trước, chỉ còn hai chiếc ghế trống chờ đó. Hạ tiến tới định ngồi chiếc ghế gần bên Thư, nhưng Thảo đã nhanh nhẹn kéo Hạ sang chiếc ghế gần ông Hảo. Hạ từ chối:
- Hạ ngồi bên kia với Thư.
Nhưng Trân đã ngồi xuống trước và hỉ hả bảo:
- Thôi, ngoan đi cưng, ngồi đâu cũng rứa.
Thảo nói thêm:
- Thảo cũng ngồi đây, Hạ ngồi đi.
Hạ đành phải ngồi. Hạ không quên liếc Trân một cái thật bén. Trân chỉ cười. Hảo có vẻ sốt ruột:
- Người chờ đợi đã tới. Vậy cô Thảo đứng lên tuyên bố lý do rồi khai mạc đi chớ.
Trân phụ họa ngay:
- Phải rồi, bánh trái để lâu không nên.
Trân là cây cười lộ thiên có khác. Ở đâu có Trân là có tiếng cười. Cả bọn rúc rích cười sau câu nói của Trân. Hạ liếc thấy Phượng ngồi một bên Xuyên, kế đó là Mận. Nhỏ Mã Quế Mận có vẻ lạc lõng trước đám đông. Trong bàn, do sự cố ý của Thảo, một vài ông con trai được xen vào giữa các cô con gái. Xem ông nào cũng trịnh trọng, ra vẻ. Căn phòng rực rỡ với hoa lá và màu áo. Tiếng nhạc trong máy thu băng làm Hạ nhức đầu. Hạ không chịu được thứ nhạc kích động. Hạ nhăn mặt. Nhưng may lúc đó Thảo chạy đi tắt máy và tới tuyên bố lý do buổi họp mặt. Thảo lúng ta lúng túng không câu nào ra câu nào, nhưng cả bọn vỗ tay rào rào. Sau đó, những ngọn đèn trong phòng được tắt hết, để thắp nến. Mười mấy cây nến cắm giữa bàn tỏa ánh sáng lung linh mờ ảo, làm gương mặt người nào cũng nhuộm một màu hồng. Thảo mở nhạc trở lại. Có người yêu cầu để bản Love Story lời Việt. Một lúc tiếng hát Thanh Lan cất lên.
Hảo hỏi nhẹ:
- Hạ thích bản này chứ?
- Không thích lắm.
- Giọng ca Thanh Lan dễ thương nhưng không phải là một giọng ca đích thực.
- Cần gì, có những gịong ca hát tài tử. Chính cái không chuyên môn mới tạo được cảm xúc.
- Hạ có vẻ sành nghe nhạc.
Hạ mỉm cười:
- Hạ rất chủ quan.
- Chủ quan là một điều tốt. Người như thế mới khó chinh phục được.
Anh chành này khéo nịnh lắm đây. Hạ cười thầm. Hảo bỏ thức ăn vào chén cho Hạ, săn đón, chìu chuộng. Hạ ngượng ngùng trước những đôi mắt đang hướng về phía mình. Hạ muốn khóc giữa một vòng vây vô hồn như thế. Hình như trong bàn ăn chỉ có Phượng là hiểu Hạ. Nhưng Phượng đang ngồi kia, im lặng. Hạ bị vây vào đám đông khó từ chối.
- Khui rượu đi chứ, ơ hay.
Thảo nhắc làm mọi người bật cười. Rượu khai vị chưa khui mà thức ăn đã được gắp vào trong chén các cô gái được săn đón. Tiếng nhắc của Thảo làm mấy ông con trai ngượng. Hảo đứng lên bông đùa:
- Xin lỗi, tại cái chai rượu nằm trong lớp đá và nó chưa biết nói chuyện.
Trân cũng trổ tài:
- Tại nó say đấy, anh Hảo ạ.
Câu nói động chạm đến mấy ông con trai nên ông nào cũng giả vờ tảng lờ. Tuy nhiên mấy cô gái được diễm phúc biết rõ, tức thì mấy gương mặt cúi xuống che dấu vẻ ngượng ngùng. Hạ tự nhiên tức bực như bị đưa vào một thế trận khó có thể thoát ra được. Hạ nhớ tới Nguyện. Buổi chiều đầu tiên trong đời Hạ ngồi bên cạnh người con trai trong một quán nước. Hạ bối rối, ngượng ngùng, trong khi Nguyện bình thản đốt thuốc, nhả khói. Sự săn đón của Nguyện khác, gần như là thờ ơ, người ta chỉ có thể bắt gặp Nguyện ở cái nhìn chứ không phải là một cử chỉ vồn vã. Trước Nguyện, Hạ cảm thấy cô đơn, bé nhỏ, và tủi thân, đồng thời cũng cần có sự che chở gần gũi. Trước Hảo, Hạ chả có gì để nói.
Tiếng nút chai bật ra làm Hạ giật mình. Chai rượu được rót đều cho các ly. Hạ nhìn chất rượu trong ly thủy tinh, chiếc ly xinh xắn cũng như màu rượu sóng sánh ngà ngà, gây cho Hạ một cảm giác kỳ thú, ngây ngất. Bữa nay em sẽ uống ngụm rượu đầu tiên trong đời giữa mùa hạ tan tác, giữa những bông phượng tơi bời để nhớ người. Lòng em như tiếng ve kêu, lòng em như lũ chim sẻ xa sân trường, xa những luống hoa mười giờ. Lòng em cũng đang tan tác.
- Mời các bạn nâng ly. Phúc đâu, nháy một phát kỷ niệm chứ, bạn quên bổn phận rồi.
Phúc lật đật đứng lên, mang máy ảnh tới. Máy ảnh chụp đèn, tự động. Phúc đo, ngắm, bảo mọi người đứng yên chỗ, để máy trên chiếc ghế cao rồi chạy về chỗ ngồi. Một khắc im lặng trôi qua, tách một cái, ánh đèn sáng chóa mắt. Hạ cũng uống một ngụm rượu chua chua ngọt ngọt rồi để ly xuống. Một cảm giác lạ lùng chạy dài trong cơ thể. Hạ nhìn về phía Phượng, bắt gặp cái nhìn của Phượng đang hướng về mình. Hai đứa nhìn sững nhau, rồi Phượng quay đi. Hạ từ chối những thức ăn trong chén do Hảo gắp, từ chối mãi đâm kỳ, Hạ miễn cưỡng ăn nhỏ nhẹ, chiếu lệ. Thảo gợi chuyện:
- Thi xong Hạ về Ðà Lạt chứ?
- Chưa biết rõ.
- Tụi này định thi xong lên Ðà Lạt chơi ít tuần. Nếu có Hạ cùng về thì vui biết mấy.
- Chắc là không đi cùng được, nếu có về.
- Sao thế?
Hảo hỏi. Hạ đáp:
- Hạ thích trở lại thành phố cũ một mình.
- Sao gọi là thành phố cũ?
- Vì mình đã bỏ đi, bây giờ trở lại.
Hạ ngước mắt cười, Hảo cũng cười:
- Khi lên đó tìm Hạ được không?
- Ðược chứ, nếu Hạ có về.
- Hạ nhớ ghi địa chỉ nhé.
- Nhà Hạ chả có gì, về đó Hạ lại không thích gặp ai. Tối ngày chắc ở trong phòng.
- Không tiếp người quen sao?
- Không.
Hảo có vẻ không vui. Phúc đề nghị chụp thêm mấy tấm ảnh nữa, Hảo đề nghị chụp riêng cho Hạ một tấm. Hảo cố tình nói cho mọi người biết tình cảm của mình. Ðiều này làm Hạ vừa ngượng vừa bực tức. Hạ từ chối, nhưng không thể từ chối chụp chung với mọi người. Không khí dần dần mất vui, chìm sâu trong ý nghĩ riêng tư. Hạ nhìn qua cửa kiếng, ước mong có một cơn mưa bên ngoài. Bây giờ không còn gì bằng một cơn mưa. Nhưng chiều hôm nay nắng đẹp quá, bầu trời trong lành quá, không một áng mây nào gợn đục để có thể hy vọng một cơn mưa kéo qua trời. Ngoài khu vườn nhỏ nắng trải trên các bông hoa, nhuộm vàng trên các thảm cỏ. Căn phòng gắn máy lạnh rì rì, khó chịu như ngồi lâu trong một rạp ciné đông người.
- Hạ có vẻ gì buồn buồn?
Thảo nói và nhìn sâu vào mắt Hạ. Hảo như chờ đợi một câu trả lời của Hạ để buồn hay vui. Tự nhiên Hạ thấy mình quan trọng, và cũng tự nhiên Hạ thấy mình rơi vào một cõi mơ hồ, một khoảng không trống trải lạ lùng, buồn nản. Hạ muốn làm cho người ta vui vì mình, nhưng Hạ không phải là một người đóng kịch giỏi, Hạ chỉ có thể đóng tròn vai trò của mình, với mình, và cho mỗi một mình mình. Hạ chưa làm vui được lòng mình thì chắc chắn Hạ không có khả năng làm vui lòng người khác.
- Không có gì buồn cả, có lẽ tại trong người hơi mệt.
- Nói cho Thảo biết trong người Hạ bây giờ ra sao, Thảo sẽ lấy thuốc Hạ uống, trong nhà có sẵn một tủ thuốc.
- Không sao.
- Chia với Hạ ly rượu này nhé. Chắc tại Hạ uống nhiều rượu.
Hảo tự tiện sang nửa phần rượu của Hạ về ly mình. Hảo tưởng Hạ uống nhiều rượu chứ thật ra Hạ chỉ uống được có một ngụm nhỏ. Hạ uống cho riêng nỗi lòng mình, uống để thấy đôi mắt Nguyện trong một buổi chiều nào, đôi mắt nồng ấm như que củi trong một ngày đông rét mướt tràn ngập.
- Hạ ăn một chút chứ, ngồi hoài đói à.
Câu nói đùa của Hảo đáng thương như một câu hát trong một bản tuyệt tình ca xưa cũ. Hạ mỉm cười. Trân pha trò:
- Nên nhớ hôm nay mình đi ăn tiệc. Ðến đây để ăn chứ không phải để dòm.
- Hạ tự nhiên bằng phân nửa của Trân thì vui biết bao nhiêu.
Trân đốn Hảo một đòn:
- Tại anh vây lấy người ta, ai mà không sợ. Hạ nó tự nhiên lắm, nhưng phải được tự do cơ.
Mọi người rúc rích cười. Hạ nghe rõ những giọng cười của tụi bạn.
Một năm học đó. Những chỗ ngồi gần gũi đó. Trân, Ðào, Thư, Xuyên, Mận, Ngân, Thục... và Phượng người bạn tưởng đâu chân tình nhất trong đời mình rồi cũng sắp sửa phôi pha.
- Nến cháy nửa cây rồi.
- Thời gian đi mau.
- Thôi chia tay cạn ly vui chúc đi...
- Tắt nến ta thắp đèn, thời gian kéo dài ra nữa lo gì.
- Nhưng phải ngưng trước 4:00 để đi vườn ăn trái cây chứ.
- Thế là có một sự chia tay nữa.
- Bây giờ tắt nhạc, mỗi người hát một bài kỷ niệm. Ðồng ý không?
- Ý kiến hay lắm.
Những tiếng nói tán đồng, những cái đầu gật gật. Thảo nhanh nhẹn đi tắt nhạc. Trân nói:
- Thế thì anh Hảo hát đầu tiên.
- Trời đất.
- Chứ sao, được hát trước hân hạnh lắm rồi, đòi gì nữa. Hảo loay hoay một lúc kêu lên:
- Thịnh ơi, chạy lấy cho ta cây đàn.
- Tao Ðờn mày Ðàn nhé.
Cả bọn phá lên cười. Thịnh mang đàn tới, Hảo ôm đàn gảy tưng tửng ngó khắp một vòng, cười:
- Hát bài gì bây giờ?
- Tủ của anh chứ bài gì nữa.
Hảo ngó nhanh Hạ, rồi nói:
- Thương tình ca nhé.
- Xong rồi. Ngày đó có em đi nhẹ vào đời mang theo một con dao với những vòng dây xích.
Những giọng cười vỡ ra, giữa tiếng hô im lặng, im lặng. Hạ mỉm cười cảm thấy trò chơi thay đổi hẳn không khí sầu héo cũ, cũng vui vui. Phượng vẫn ngồi im đó, lạc lõng, bơ vơ với đôi mắt buồn. Hạ thấy thương Phượng ghê gớm, thương như thương chính mình, thương cho tình bạn hai đứa, thương cho ngày mai xa nhau. Phượng ơi, có hiểu gì không?
- Hát đi chứ, mắc cở sao bạn?
Ðược các bạn thúc giục, cổ võ, Hảo khảy đàn và hát. Không hiểu sao Hạ thấy ngường ngượng, xấu hổ, không phải vì Hảo hát dở, nhưng tiếng hát loãng tan, không làm cho ai chú ý và bài hát trở nên kỳ cục. Hạ cúi mặt, vẽ những vòng tròn bằng ngón tay xung quanh đáy ly tươm nước. Còn nửa phần rượu Hạ chưa uống. Nhưng bữa nay Hạ sẽ uống hết. Uống để chia tay với chính lòng mình, và để tưởng nhớ đôi mắt của người, người xa xăm ạ. Bản nhạc Hảo hát, Hạ đã nghe nhiều lần, trong những đêm rất khuya, một mình, giữa một căn phòng hoàn toàn im lặng. Hạ đã muốn khóc đôi lần. Tình ca là một thế giới khác, bên cạnh đời sống hằn học, dè bĩu, hoang đường, tội lỗi. Hát tình ca là đưa tâm hồn mình lên cao, dàn trải cùng không gian và thời gian. Nghe tình ca làm tâm hồn mình nở những cái hoa hạnh phúc ngậm ngùi. Baì hát Hảo đang hát, là bài hát Hạ ưa thích, yêu qúi, và muốn cất giấu cho riêng mình. Thật sự, có những bài hát không nên hát giữa đám đông, chỉ nên cất giữ, chỉ nên hát cho một mình, và nhiều lắm là hai người.
Tiếng vỗ tay khi Hảo hát dứt khiến Hạ ngước lên, Hảo trao đàn cho
người bạn và nói:
- Tôi xong nhiệm vụ, nhờ bạn chỉ định một người khác.
- Bây giờ tới một cô, nam rồi tới nữ. Có âm có dương mới hợp lẽ trời và thuận lòng người chứ, phải không ạ. Vậy mời cô Hạ.
Hạ giật thót người. Hạ không ngờ người ta lại chỉ mình hát. Nãy giờ Hạ tưởng mình chỉ là người ngồi nghe. Hạ ngượng nghịu nói:
- Hạ không biết hát ạ.
- Từ chối khéo đấy.
- Người đẹp phải hát hay. Sách Tướng Số nói như thế.
Trân cứu nguy cho Hạ:
- Anh Hảo hát xong, người hát tiếp phải là Thảo chứ ạ. Họ hàng rồi mới tới người dưng.
Tiếng cười rúc rích ra vẻ tán đồng. Hạ ngó Trân, mỉm cười. Ít nhất Trân cũng phải biết bênh bạn chứ không nỡ tàn nhẫn bỏ rơi Hạ giữa chốn đông người như thế này. Nụ cười của Hạ như ngầm mang theo hai tiếng cám ơn. Hạ biết họ cố gài cho bằng được Hạ hát sau anh chàng Hảo, nhưng Trân nói có lý. Và Thảo đành phải đứng dậy e lệ hát một bản nhạc ngoại quốc. Hạ không nghe được chi cả, hình như người ta cũng không mong nghe Thảo hát. Hát dứt Thảo được vỗ tay, nhưng Thảo cũng chả chú ý đến. Thảo nói ngay:
- Bây giờ tới phiên Hạ.
Trân phản đối:
- Không, hát xen kẽ cơ. Một Ông con trai, rồi tới một Bà con gái.
Lúc nãy anh Hảo, rồi Thảo, bây giờ phải tới một ông. Vậy tôi đề nghị ông Phó Nháy.
Tiếng cười như vỡ cả căn phòng. Phúc đỏ mặt. Hạ bây giờ mới nghĩ ra người Trân nói, đó là ông chụp hình cho cả bọn lúc nãy.
- Ðúng đấy, hát đi ông Phúc ơi.
- Hát bản gì bây giờ?
- Bản gì cũng được, văn nghệ tạp kỹ mà.
Xuyên hét lên:
- Hát bản chú chệt bán dầu cù là đi.
Bọn con gái cười ầm ĩ. Phúc đỏ mặt, ngượng cứng, đứng như một cây cột. Hảo đứng lên bênh bạn:
- Ấy, các bạn đừng ăn hiếp bạn tôi chứ.
- Không có ăn hiếp à. Ở đây tự do và bình đẳng hoàn toàn.
- Nhưng phe các cô đông.
- Và bạn anh có tính e lệ?
Hảo đành khoát tay:
- Thôi hát đi Phúc, kẻo mang tiếng là e lệ.
- Hát thì hát, sợ gì.
Phúc nói mạnh dạn, nhưng lúc hát lại mất hết tinh thần, tiếng hát lí nhí, lạc giọng. Hạ nhìn thấy Phượng hé môi cười. Nụ cười nãy giờ Hạ mong ở Phượng. Dù sao cũng đừng buồn quá, hãy xem như không có gì giữa chúng ta nữa. Và tại sao chúng ta không mượn thiên hạ để vui vẻ với nhau một lần cuối cùng, một dịp may cuối cùng. Tuy nhiên, khi nhìn lại thấy đôi mắt u buồn của Phượng, Hạ lại muốn khóc.
- Xong rồi. Tới Hạ đi chứ.
Hạ giật mình. Phúc hát dứt từ lúc nào Hạ không hay. Hạ bối rối nhìn Trân. Trân không còn cách nào khác để cứu nguy cho Hạ nữa. Trân gật gật đầu, thế là chết. Hạ kêu thầm trong bụng. Thảo giục:
- Bây giờ thì chắc chắn tới phiên Hạ rồi, hát đi bồ ơi.
- Cô Hạ đứng lên hát đi chứ.
- Cấm mắc cỡ.
Mọi ánh mắt hình như đều đổ dồn về phía Hạ khiến Hạ nổi gai sau gáy. Hạ hát ở nhà thì được, hát cho Ðông nghe thì được, hát một mình thì được, hát cho con mèo nghe thì được. Nhưng hát cho mọi người nghe thì chưa lần nào và chắc không bao giờ. Hạ ngần ngại:
- Xin lỗi, Hạ không hát được.
- Phải hát được.
- Hạ không biết hát.
- Trời đất.
Hảo dỗ dành:
- Hát đi Hạ, một câu, hai câu, biết bao nhiêu hát chừng đó.
Hạ mím môi lắc đầu. Hạ chận ngực mình, thở hắt ra, và can đảm nói:
- Xin lỗi các bạn, tôi không thể hát được trước đám đông vì tôi hay xúc động.
Hạ cười:
- Và tôi nghĩ đó cũng là một bài hát tôi đã hát xong để làm vui lòng các bạn rôì.
Hạ ngồi xuống. Tiếng vỗ tay chợt nổi lên rào rào. Và Hảo là người đầu tiên tán đồng:
- Ðúng, đó là một bài hát hay.
- Hạ khéo lắm.
- Bài hát cho một người nhớ muôn đời.
Hảo hơi chớp mắt. Còn một chút rượu trong ly Hạ uống cạn, những người kế tiếp hát, những câu hát mơ hồ lọt qua tai Hạ, những bóng người mơ hồ trước mắt Hạ. Trong lòng ghế Hạ ngồi im lặng, tay khoanh trước ngực, và hơi rượu bốc nóng da mặt. Hạ biết hai gò má mình đang ửng đỏ. Hạ nhìn sang Phượng. Phượng nhìn lại Hạ. Hai đứa không nói một lời nào. Hạ thoáng một chút ân hận, thoáng một chút ngỡ ngàng. Bây giờ phải nói gì đây với Phượng. Hạ cúi mặt nhìn hai bàn tay mình để ngửa ra mặt bàn, hình như có đôi mắt Nguyện đang xoay quanh, đang cuốn hút. Hạ nghe lòng mình chao đi như một chiếc lá chết rơi một sớm bên hồ.
- Chương trình kế tiếp đi quí vị, chiều rồi.
Tiếng nói cắt đứt những nụ cười. Hảo gật đầu:
- Phải rồi mình tạm ngưng chương trình. Có thể tối về tiếp tục được chăng?
Phía con trai tán đồng:
- Ðược quá chứ sao không?
- Ðược là cái chắc, ngày cuối cùng mà.
Mấy ông con trai ngoài phần rượi khai vị đã uống thêm rượu Tây, uống ngon lành, uống tranh thắng bại. Ông nào mặt cũng đỏ gay. Phía con gái ngần ngại:
- Tối không ai đi được đâu. Làm như ở nhà dễ lắm vậy.
- Tụi này tới xin phép cho.
- Dám không?
- Dám.
- Sợ các bạn chỉ dám tới trước cửa rồi chào thua.
Ðào cười:
- Nhà tôi có nuôi một con chó.
Trân cười dòn dã hơn:
- Nhà tôi có ông anh đệ tứ đẳng huyền đai.
Tuy nhiên, buổi tiệc cũng chấm dứt. Tạm chấm dứt theo lời Hảo nói.
Hạ nhìn ra ngoài, nắng hãy còn, mặc dù buổi chiều đã xuống. Một chút nắng gay gắt len trên ngọn cây xa, Hạ thấy những cành lá xanh và một chùm hoa đỏ ối. Mùa hạ rồi đó sao, bãi trường rồi đó sao. Mọi người rời bàn ra cả ngoài sân rộng. Chương trình thứ nhì là đi thăm vườn trái cây ở Lái Thiêu. Hạ nói với Trân:
- Chiều rồi, sợ về không kịp.
- Mới có 4:00, Búng gần xịt. Vừa đi vừa về, kể cả thời gian ngao du không đầy ba tiếng. Mình trở về nhà vừa vặn bảy giờ.
Hạ rụt cổ:
- Tới 7:00 lận sao?
- Một ngày cuối cùng mà. Phải vui chơi rồi ngày mai Cấm Cung.
Hạ gật đầu. Hơi rượu vẫn làm cho Hạ choáng váng. Hạ thích thú với ý nghĩ mình đang say. Hạ không biết khi người ta say sẽ như thế nào. Hạ cười, có phải mi đang say không Hạ? Hạ lâng lâng vịn vào vai Trân. Bóng Hạ đổ đầy một khoảng với những cành lá lao chao. Có một vài đứa bỏ về. Còn lại bao nhiêu chia ra từng cặp để chở. Tiếng máy xe rú, tiếng gọi, tiếng cười đùa. Hạ vẫn đứng với Trân ngó lơ ngơ và cười một mình. Thảo tới nói:
- Hạ đi với Thảo nhé?
- Không, Hạ đi với Trân.
Vừa lúc Thư chạy tới kéo vai Hạ nói:
- Mi không đi với ai hết, mi phải đi với Người Yêu của mi. Nó nhờ ta nói thế.
Hạ nhìn về phía Phượng. Bắt gặp Phượng đang nhìn mình. Hạ bước chậm tới, Phượng đạp máy nổ sẵn, im lặng. Hạ rưng rưng muốn khóc. Thư đi phía sau, và nhiều tiếng chân đi phía sau nữa. Cuối cùng Hạ tới bên Phượng.
- Hạ không đi với ai cả, Hạ đi với Phượng.
Và Phượng cười. Hạ xúc động quay đi, và leo lên ngồi cho Phượng chở.
Thư cười dòn:
- Ta vẫn giữ ngôi vị của một nhà ngoại giao. Ta chưa bị cách chức.
Trân kéo tay Thư:
- Mi đi với ta, Hạ nó trở về mái nhà xưa, nó bỏ ta rồi.
Phượng cho xe ra cổng. Hạ nhìn lên thấy nắng vàng cả một bầu trời.
Anh Nguyện ạ, anh Bói Muỗng đúng đấy. Bây giờ Hạ và Phượng hết giận nhau như lời tiên tri của Thần Muỗng. Hay là của anh?
Mùa Áo Vàng Mùa Áo Vàng - Từ Kế Tường Mùa Áo Vàng