Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ôi đứng lên, ngón chân khẽ di di trên nền đá hoa miệng lí nhí “Thưa thầy”. Thầy chậm rãi đưa ngón tay đẩy gọng kính lên, giọng mệt mỏi. “Thôi em về đi, tuần sau thi trả”. Tôi bước ra khỏi lớp, trôi tuột đi trong cơn mộng du, Hằng nắm chặt lấy bờ vai tôi “Có biết mùi thi lại thì mới là sinh viên chứ!”. “Thế à?”. Giọng Hằng thoảng qua “Mày ngồi đây nhé. Tao phải vào thi rồi”.
Hai bàn tay bối rối xoắn chặt vào với nhau, tôi ngỡ ngàng “Mình mà lại thi trượt ư? Thôi hết rồi nhé lòng kiêu hãnh. Thông minh ư? Sinh viên xuất sắc ư? Ðáng đời chưa nào?...”. Khi đã quá mệt mỏi sau một hồi tự dằn vặt, tôi đưa mắt nhình quanh theo một thói quen cố hữu. Nam đứng cách tôi một khoảng sân nhỏ. Hắn đang điều thuyết về vấn đề gì đó có vẻ hào hứng lắm. Ðám con gái vây quanh thỉnh thoảng lại cười ré lên. Tôi cảm thấy thất vọng kinh khủng, đau đớn kinh khủng. Lặng lẽ vò nát chiếc khăn mùi xoa trong tay, tôi mím môi thật chặt.
- Thú vị quá nhỉ? Minh khoanh tay đứng nhìn tôi chăm chú.
Ðúng ra ra tôi phải vênh mặt lên, cười thật to và nói một câu thật chanh chua để trả đủa nhưng tôi lại rũ người ngồi xuống như một quả bóng xì hơi và... òa khóc. Minh lúng túng. Có lẽ nó không lường trước được tình huống này lại xảy ra.
- Việc quái gì phải khóc!
- Mặc kệ tôi! – Tôi vùng vằng.
Minh ngồi xuống rồi lại khổ sở đứng lên. Tôi ngạc nhiên ghê gớm. Tại sao mình có thể khóc dễ dàng như vậy? Chắc là tại Minh. Nếu không có nó chắc gì tôi đã khóc. Cũng như con gái sẽ chẳng bao giờ làm dáng nếu không có ai nhìn.
Tôi thận trọng làm ra vẻ vô tình ngước mắt qua khoảng sân. Nam không có ở đấy. Tôi chùng xuống: “Hắn có biết tôi thi trượt không? Hắn có biết tôi đã khóc?” Chậm rãi đưa chiếc mùi xoa lên lau mắt tôi lẩm bẩm “Ðúng là vớ vẩn”, rồi lại ngớ ngẩn tự hỏi “Không biết mình còn là một chút gì đấy trong Nam?”
Một Thời Để Nhớ Một Thời Để Nhớ - Sưu Tầm