Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Khế Iêm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 771 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Rừng Sâu
hàng nhăn mặt nhìn bầu trời một mùa thu mênh mông. Một nhánh cây uốn cong, trơ trụi, lơ thơ vài chiếc lá khô rời cành mãi không rơi. Trời không nắng, không mây, chỉ toàn một màu trắng mờ.
Chàng phác tay vẽ một cánh chim bay rồi thở dài, quay lại. Nàng ngồi thu mình trên chiếc ghế dựa, mắt đen trong, cầm một bông hoa mới nở.
Và chiều đang vơi dần.
Chàng nghe ngóng, chậm chạp tới bên nàng, vuốt nhẹ mái tóc chảy xuôi trên đôi má phớt màu hoa đào. Bóng tối đọng trên những hang hóc của núi đồi, đậm nhạt trên những dải rừng xanh đen. Ngày chập choạng vỡ tan ra trên những bãi bến mơ màng, những dòng sông, dòng sông, những biển khơi, biển khơi.
Nàng nói khẽ:
“Đã bắt đầu chưa? Cái câu chuyện rừng sâu!”
“Những nhân vật không hóa trang, không quần áo?”
“Phải trần truồng”.
“Giống như...”.
“Như khi ta vẫn thường khỏa thân trong đêm tối”.
“Hừ!”
Mây dồn lại thành mảng màu hơi xám. Mùi nước loãng của sương bay, những cánh đồng xa vời dợn sóng đang chập lại thành những đốm di động, nhỏ nhoi trên bãi cát vàng nhạt, rộng lớn hình vòng cung. Biển nhấp nhô, xẫm lại. Cảnh vật chập chờn khi mờ, khi rõ. Đám người trẻ trung, nhởn nhơ, không một mảnh vải che thân, hòa nhập với thiên nhiên mung lung. Người thiếu nữ ngồi trên phiến đá, tóc xỏa tung, hai tay chống ngả ra phía sau, để lộ bộ ngực no tròn, trắng phau, như một bức tượng sống in trên nền của màu trời. Không gian êm như một dòng suối rót. Và đôi chân khua mơn man, động gió, làm rung rinh cả một buổi chiều mộng.
Chàng khom người làm thành những đường nét gẫy nét của hình thể dần dần biến dạng bởi một thứ ánh sáng không thực.
Rừng chuyển thành biển xanh và biển xanh như là bãi dâu.
Nàng cười nói:
“Nắng không phải là nắng thật”.
“Ngày và đêm chẳng thể nào phân biệt được”.
“Em tới đây lúc mặt trời mới mọc”.
“Khi trời sập tối, anh vẫn còn loanh quanh ở dưới phố”.
“Mặt trời mọc và mặt trời lặn. Thôi, ta bắt đầu chứ. Nhân vật là những ai nhỉ? Anh thay cái phông của mùa đông đi”.
Nắng nhẹ, tan mất trong màu sáng mỏng. Khoảng đất xạm đen, phẳng lì trải ra vô tận, tiếp giáp với một giải xanh mù mù, làm như những mảng mây xám là mặt đất uốn cong lên. chàng khoác tay nàng, cùng với những cặp tình nhân, trẩy thành một dòng người phía sau, không có dấu vết nào của nhà cửa, làng mạc, thành phố, chỉ còn rải rác theo dấu những bước chân, những miếng vải đủ màu bỏ rơi lấm tấm, làm thành con đường dài ngoằn ngoèo, lấp loáng những điểm sáng. Chàng nghiêng đầu nói chuyền lại:
“Chúng ta không cần cả những vệt nắng”.
Những người đi sau lần lượt lập lại: ”... Những vệt nắng”. Và khi những âm thanh cuối cùng tản mạn trong thinh không, thì người thiếu nữ cũng muốn tung mình thành một cánh chim non. Chàng là một người khổng lồ của đất nước chan hòa nhạc hoa và muông thú.
Đoàn người bước chậm lại, từ từ xoay mình về bên phải, làm thành một đường gãy góc. Chàng thanh niên ở gần cuối, chụm tay vào miệng huýt thành chuỗi thanh âm lảnh lót, xoáy trong thinh không mù mịt. Một áng mây nặng nề rơi xuống, tan nhanh. Đoàn người khựng lại bất ngờ, quay mình về phía sau. Trong ánh mắt ngây dại thoáng thấy có bão tố và cuồng phong, có chiến trường lẫn cái êm ả của chuông thu không. Chàng thanh niên ngỡ ngàng, tưởng mới lộ ra từ một hầm tối, sa tới một miền trời đầy hoa. Mặt đất đột nhiên dợn lên thành sóng. Gió dạt bay những mái tóc, những vạt áo, lan man trên má, trên môi, trên da thịt. Ở rất xa, thấp thoáng có một vệt loang hắt lên ánh bạc. Đoàn người không còn cảm xúc, đổi sắc, nương theo những chuyển động tưởng là đều đặn nhưng thật ra bất động. Mây thay đổi in những dạng đồi chập chùng, những dã thú, những hình tượng bất thường. Ánh sáng ở đúng lúc giao hòa giữa ngày và đêm, khoảng khắc của một tic tắc được kéo dài ra đến vô tận. Không khí êm đềm, hơi mơ hồ... Đoàn người lặng thinh, quay về hướng cũ, những động tác chậm rãi và cùng lúc.
“Ồ, một hồ nước”.
“Có mây phủ”.
“Không, rong xanh đấy”.
“Rong xanh đâu”.
Đoàn người đứng mãi theo bờ nước, ngóng mung về phía con đường vòng mờ sáng. Mặt nước phẳng, im vắng. chàng nói:
“Chúng ta đã lạc tới một nơi không có ở trần gian”.
Câu nói lần lượt được lập lại:
”... Không có ở trần gian”.
Những âm thanh chìm nổi, cùng lúc mặt hồ nhăn lại bởi một cơn gió nhẹ thổi là đà trên sóng nước. Đoàn người men tới một bờ cát xoải, nước ánh lên đều đều từng nhịp một. Con đường dẫn tới, lấm tấm những đốm nhỏ, ở mút mắt, không thấy được đầu mối. Chàng đưa tay vẽ một cánh chim, một cánh chim, rồi lại một cánh chim bay về phía chân trời. Nàng khỏa một chân trên mặt nước làm thành những quầng sóng lan dần trên một góc hồ rộng.
“Nước mát quá”.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau.
“Ta tắm chứ”.
Họ đi tới mấy bước, ngần ngại một chút rồi lần tay cởi áo để rơi dưới chân. Cho đến khi những mảnh vải cuối cùng được gỡ ra thì những đường cong của vú, ngực bụng là những nét chạm khắc mông lung và kỳ diệu. Gió xôn xao trên những mái tóc, những bờ vai, tới những gót chân, làm rung động một khoảng trời, mây, nước. chàng ngó phớt qua những thân thể phơi trần, trắng ngát những mộng như đang muốn mê hoặc đến cả vô cùng.
“Ta tắm đi”.
Quần áo đủ màu được ném vãi thành những đống nhỏ. Mỗi chàng trai nắm tay một cô gái, quay một vũ điệu nhẹ và ngắn, đi dần xuống bờ nước. Nước ấm mát từ từ ngập đến cổ chân, tới mông, tới bụng, rồi bất chợt tất cả vươn mình ào xuống, đẩy nước thành dợn, đuổi bắt dồn dập về phía trước. Những tiếng vỗ đập ầm ĩ, tung những bọt nước trắng xóa như chỉ là những âm thanh nhỏ nhoi chìm mất trong cái bao la, vắng lặng không cùng.
Mỗi chàng trai xoải tay bơi, dìu một cô gái nằm gối đầu trên sóng bỏ dần ra xa bờ. Nước tha hồ đùa bỡn trên những khuôn mặt, những gò ngực căng tròn, những làn da trắng mướt, nhấp nhô theo những nhịp chân co duỗi nhẹ và đều. Mỗi người như muốn đem hết cả sinh lực cho tan vào khoảng không mênh mông. Đến lúc bờ cát chỉ còn là một nét đậm nhạt, và những mớ quần áo chỉ là những vết xám mờ, thì đoàn người mới cảm thấy hết cái bé bỏng giữa cảnh mây nước.
Đoàn người hoàn toàn khỏa thân, đi cách nhau, kéo dài ngoằn ngoèo như một dòng sữa trắng chảy lan từ từ trên nền da xạm nâu. Hồ nước nhỏ dần chỉ còn thấy loáng thoáng một mảng màu trắng mờ, không phân biệt được là mây hay nước. Đoàn người men theo những gò đất, những khe suối làm thành con đường nhỏ quanh co, khúc khuỷu, những chuyển động đôi khi bị che khuất nhưng đều đặn. Mặt đất nghiêng dốc bất thường dẫn tới khu rừng hoang xanh đen. Đoàn người thản nhiên nhập vào cái bình lặng của cảnh vật. Chàng nói lớn:
“Bây giờ đã là hoàng hôn”.
“Không, hừng đông đấy”.
“Cô không thấy rừng cây?”
“Rừng cây ư”.
Tiếng nói cất lên, dội lai không ngớt, ngưng mãi trong không trung. Đoàn người bị giao động trong giây lát, rồi mỗi chàng trai làm một động tác ngắn và chậm, ôm lấy một cô gái, những thân thể sát nhau, chỉ phân biệt được bởi hai màu da hơi khác. Trong mỗi ánh mắt mở ra lờ mờ những đời sống không rõ rệt, thoảng qua và mất hút. Mặt đất muốn bay lên giữa cảnh hoang dã. Gió bỗng thốc tới, rì rào cùng lúc những tiếng gầm gừ, lóc chóc ở xa vọng lại bắt đầu cho một nhịp điệu vô tận của rừng xanh.
Đoàn người bước tới con đường mòn nhỏ gập ghềnh đầy gai góc và lùm bụi chằng chịt. Nắng vàng dịu bắt đầu tấp xuống như mưa bụi. Bầu trời bất ngờ co rúm, hoen ố và nhàu nát. Rừng xẫm màu biến dạng thành một khối đá dựng đứng. Khung cảnh lệch lạc, không gian rút lại chỉ là một mặt phẳng được căng ra bởi những tảng màu mờ nhạt. Trong cái cõi mịt mùng đó, đoàn người dần dần biến mất, không để lại một dấu tích, kể cả những chuyển động.
Lời Của Quá Khứ Lời Của Quá Khứ - Khế Iêm