Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 371 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ũ thích gọi tôi là Mèo Con. Còn tôi thì chẳng thích thế chút nào. Mẹ sinh ra tôi để làm cảm anh chứ không phải mèo chuột chi hết, đã bao lần tôi nói với Vũ như thế mà không có kết quả, đầu hắn còn trơn hơn cả đầu vịt nữa.
Nhà Vũ không gần nhà tôi lắm nhưng vì bọn tôi quen nhau từ nhỏ nên hắn rất chăm chỉ rủ tôi đi học. Có lẽ cả hai năm lớp mười và lớp mười một, số buổi tôi không đi học với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hồi đầu năm lớp mười, tụi bạn còn xì xào nhưng rồi chúng nó cũng quen đi, với lại tụi tôi chơi “vô tư” mà.
Ðến năm lớp mười hai. Ngọc Thảo xuất hiện ở lớp tôi. Ngày đầu tiên vào lớp, nom Thảo xinh xắn như một con thỏ ngọc. Thảo cất tiếng chào cả lớp, giọng của nó dễ thương lạ kỳ. Thảo mang một chiếc ruy-băng màu tím Huế trên đầu, chiếc răng khểnh làm gương mặt của nó tươi rói, cảm tưởng như lúc nào nó cũng có thể cười được. Tụi con trai trong lớp xì xào, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Thảo nhưng nó vẫn điềm nhiên như không hề biết đến điều đó, tự tin đi giữa hai dãy bàn. Vũ khẽ huých tai tôi: “Dễ thương Mèo Con nhỉ?” Tôi gật đầu: “Si rồi hả?” Vũ cười: “Sức mấy mà si, Mèo Con...” Hắn bỏ lững câu nói, thờ ơ ngó lên bảng. Tôi nhìn Vũ lạ lẫm: “Mèo Con thì sao?” Vũ không trả lời tôi, chỉ lặng lẽ thở dài. Tôi đưa mắt tìm Thảo, nó dừng lại ở bàn tôi, khẽ khàng: “Mình ngồi được chứ?” Tôi gật đầu. Vũ lịch sự đứng dậy: “Bạn vào đi”. Thảo cười cảm ơn rồi ngồi xuống. “Hai bạn tên gì?”. “Mình là Vũ, đây là Cẩm Anh. Còn bạn?”. “Mình tên Thảo”. Tôi liếc khẽ cuốn vở của nó “Trần Ngọc Thảo”, nét chữ của nó mềm và đẹp. Chẳng hiểu sao tôi lại thở dài.
Khúc Mưa Khúc Mưa - Sưu Tầm