Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 310 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Chương 56.2
uổi tối ngày hôm sau Nam An An đúng hẹn đi tìm An Ngưng, lúc trước cô ấy và anh cô ấy cùng nhau mở công ty trò chơi. Có lợi nhuận cô ấy dùng để mua phòng ở trên tầng cao nhất trong trung tâm thành phố, An Ngưng mua phòng đối diện cô, sau này qua lại mở cửa rất phiền phức nên bọn cô trực tiếp thông hai phòng nhỏ với nhau.
An An lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng khách tối thui, chỉ trên cửa sổ sát đất có tia sáng, Nam An An loáng thoáng thấy An Ngưng bị người ta đè lên cửa sổ sát đất…..
Đầu óc cô nóng lên tay liền không chịu sự khống chế.
Chờ nhiệt huyết sôi trào của Nam An An lạnh xuống, cô phát hiện vật bất ly thân con dao nhỏ Thụy Sĩ của mình cắm trên lưng chú nhỏ của chị An Ngưng…. Mà An Ngưng đỡ cánh tay Trình Phi Thần thấp giọng áy náy nói: “Chú nhỏ, chú không sao chứ, An An có bóng ma tâm lý, mà bộ dạng cháu rất giống chị cô ấy, cô ấy không thể nhịn khi có người bắt nạt Nam Vi Vi….”
Nam An An hoảng hốt lo sợ cúi đầu: “Xin lỗi, chú nhỏ, không phải, cháu còn tưởng rằng….”
Trình Phi Thần khoát tay không nói chuyện.
Là đầu sỏ gây nên, Nam An An theo hai người An Ngưng cùng đi tới bệnh viện, lúc Trình Phi Thần băng bó ở bên trong, cô và An Ngưng đứng chờ ngoài hành lang.
Trong quá trình chờ đợi, tay An Ngưng vẫn không quên vỗ vào vai cô: “Không sao đâu, An An, em về nhà ngủ đi.”
Nam An An nhìn máu trên tay mình, mẹ kiếp sao em có thể ngủ được cơ chứ!
An Ngưng thấy máu trên tay cô nhẹ nhàng bổ sung: “Em về tắm rửa rồi hãy ngủ.” Nói xong đi vào nhìn một vòng rồi lại đi ra ngoài.
Nam An An vừa thấy An Ngưng đi ra liền lên tiếng xin lỗi liên tục: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, chú nhỏ của chị có khỏe không?”
An Ngưng cười cười: “Không khỏe lắm, haizzz.”
“Chị cười em thấy sởn tóc gáy….” Nam An An lùi về sau một bước, chạm vào vách tường.
Đôi mắt đào hoa của An Ngưng nheo lại, một tay khoác lên vai cô: “Rõ ràng là chị cười hài lòng thõa mãn, cám ơn em, bảo bối.”
Nam An An: “…..”
“Như thế này thì ngày mai chú ấy không đính hôn được rồi.” An Ngưng chậm rãi nói.
Nam An An: “….. Cũng may trước kia em chưa từng đắc tội với chị. Em còn phải về tắm rửa rồi ngủ. Chị cũng không sợ em đâm chú ấy….”
An Ngưng cong đầu gối chân giẫm lên tường, không chút để ý nói: “Về điểm này thì em rất nhiệt tình….”
“Vậy sao chị không tự mình làm đi?” Nam An An đưa chai nước vừa mua và khăn giấy cho cô ấy.
An Ngưng vặn nắp chai uống một ngụm to, vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi, xong cầm khăn giấy vo thành một cục ném vào trong thùng rác, vừa nói: “Chị không xuống tay được.”
An Ngưng ừng ực uống vài ngụm hết nửa chai nước, mới nói tiếp: “An An, chúng ta không giống nhau. Bị kích động phản ứng cũng không giống nhau, ví dụ em có bóng ma tâm lý, Vi Vi lại có tâm lý mạnh mẽ, mà chị chính là tâm lý vặn vẹo. Chị mới không thèm cho người yêu đi ra ngoài, sau đó bản thân trốn vào góc xó khóc lóc.”
Nam An An ho nhẹ một tiếng: “Chị… Chú nhỏ, xin lỗi.”
Cô chỉ muốn nói với An Ngưng --- Lời chị vừa nói, chú nhỏ đã nghe thấy hết.
…..
Nhờ phúc chị cô, đêm nay Nam An An trôi qua ‘rung động lòng người,’ dù sao cũng đã có thuốc trong tay, vô cùng hi vọng rồi.
Trên đường về nhà Nam An An hát ngâm nga, cô vẫn chưa thi bằng lái, công việc của Khương Minh lại nhàn rỗi, chỉ cần không đi công tác bình thường đều có thể hễ kêu là tới, thường ngày Nam An An cũng được hưởng thụ sự phục vụ của nam thần nhà cô.
Để cho lần đầu tiên của bọn họ có ý nghĩa Nam An An chọn ngày kỷ niệm --- Đêm 30.
Vừa nghỉ đông tối hôm đó Nam An An nằm úp sấp trên giường vừa nói chuyện phiếm với Đường Viên vừa hứa hẹn với Khương Minh đang lau tóc: “Khương Minh, đêm giao thừa năm nay em muốn tặng anh một phần kinh hỉ.”
“Thật sao?” Khương Minh buông khăn trong tay, cầm điện thoại lên.
Bên kia truyền đến giọng nữ mềm yếu: “A lô….”
Khương Minh lễ phép nói xin chào, giọng nữ bên kia có chút hạ xuống, “Tôi tìm Nam An An.”
Khương Minh cầm điện thoại ném qua phía Nam An An, thấy An An nghe máy nói vài câu rồi cúp, thuận miệng hỏi “Ai vậy?”
Nam An An chìa tay: “An Khả.”
Trong đầu Khương Minh nghĩ hồi lâu mới nhớ ra An Khả là ai, nghĩ không có gì quan trọng liền ôm Nam An An đi ngủ.
Đêm giao thừa Nam An An ngóng chờ rốt cuộc cũng tới.
Đêm giao thừa đó tuyết rơi rất nhiều, Nam An An ở nhà Khương Minh làm một bàn đầy đồ ăn, sau chuyện vào được phòng khách, xuống được phòng bếp, cuối cùng cô muốn làm một người vào được phòng ngủ. Nhưng mà có khả năng cô sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên tự hạ dược cho mình.
Nam An An nằm úp sấp trên cửa sổ sát đất chờ Khương Minh về nhà, đêm giao thừa pháo hoa nở rộ trong không trung, thỉnh thoảng còn có tiếng “Bùm bùm,” náo nhiệt và ấm áp.
Nam An An đợi một lúc rồi buồn chán chạy ra ngoài tiểu khu đắp người tuyết, trời rất lạnh cô mang theo đôi bao tay sưởi ấm, còn không quên chơi ném tuyết trên mặt đất.
Chuông điện thoại vang lên, Nam An An theo bản năng lè lưỡi liếm một cái thì nhớ tới lần đầu tiên gặp Khương Minh. Cô đứng trước cửa phòng làm việc của anh, đầu lưỡi xẹt qua mở khóa màn hình, sau đó cứ như vậy nghe điện thoại lúc ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt của Khương Minh.
“A lô, là tôi, An An, năm mới vui vẻ.” Giọng An Khả yếu ớt, bên kia còn kèm theo tiếng gió đêm đông và tiếng pháo nổ.
Nam An An hơi sửng sốt, cũng đáp lại câu “Năm mới vui vẻ.”
An Khả không cúp máy, cúi đầu gọi “An An….”
Nam An An “Ừm” một tiếng tiếp tục đắp người tuyết, “Cô đang ở bên ngoài à, tôi nghe thấy tiếng pháo nổ.”
“Ừh” An Khả nhìn làn khói màu trắng mình phả ra cúi đầu lên tiếng, “Tôi không muốn về nhà. Đây đã không còn là nhà của tôi nữa.”
“Ặc” Nam An An cũng không biết nói gì, từ sau tối hôm đó An Khả thường xuyên điện thoại cho cô, dường như cô ta đã thay đổi, không còn là đại tiểu thư vô ưu vô lo không rành thế sự của nhà họ An nữa. Mà cũng giống như không có gì thay đổi, vẫn muốn thân thiết với cô như trước, giống như khi cô ta còn năm sáu tuổi vậy.
Thái độ của Nam An An với cô ta rất tế nhị, không thân thiết quá mức mà cũng không nói những lời độc ác. Mỗi một lần cô muốn cúp máy thì giọng điệu của An Khả chợt trầm xuống, lúc không vội cô cũng nói mấy câu cho có lệ với An Khả.
“Không sao…” An Khả giải thích nói, “Không phải tôi muốn cô giúp tôi, chỉ là tôi không có ai nói chuyện, tôi muốn nghe giọng cô một chút.”
Lại nữa rồi, Nam An An câu có câu không theo cô ta nói chuyện phiếm, “Cô đang làm gì đó, vậy cô đoán tôi đang làm gì?” Những lời nói cực kỳ nhàm chán này thật làm khó An Khả cũng có thể nói chuyện với cô được.
“Tôi đang nói chuyện điện thoại với cô,” An Khả trả lời rất tự nhiên, “Tôi đoán… Cô đang đắp người tuyết.” An Khả làm như nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói ra câu trả lời, “Cô hẳn là mặc áo khoác màu đỏ, tôi nhớ sang năm mới cô vẫn luôn thích mặc áo khoác màu đỏ. Còn đeo bao tay, chụp hết đầu ngón tay, như vậy mới ấm áp hơn, cô rất sợ lạnh.”
“Ha ha” Nam An An kinh ngạc một lúc, bởi vì An Khả đoán đúng tất cả.
Cô nói chuyện với An Khả không lâu lắm, vì nghe thấy có cuộc gọi tới nên cô vội vàng cúp máy, rồi gọi sang cho Khương Minh, Khương Minh nghe máy rất nhanh, “Xin lỗi, An An, đêm nay anh không về được, bệnh tình ông nội nguy kịch rồi.”
Nam An An sững sốt một chút, “Không sao, em muốn đi qua đó? Các anh đang ở bệnh viện nào?”
“Anh đang ở bệnh viện tổng hợp của thành phố A, nhưng em đừng tới đây, ngày mai anh về đón em.” Khương Minh dặn dò xong rồi cúp máy.
Nam An An có chút mất mát vỗ vỗ người tuyết, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định mình phải đi thành phố A một chuyến, nghe ý của Khương Minh, nhà họ Khương vẫn hi vọng cô qua đó.
Nam An An trở về nhà lấy chiếc khăn quàng cổ dày, lúc ra đến cửa mới phát hiện di động chỉ còn 5% pin, cô nghĩ rồi cầm theo sạc điện thoại khóa cửa đi ra ngoài.
Khu nhà ở này của Khương Minh vốn mọi người đều có xe riêng, lâu ngày bên này taxi dần ít đi, hơn nữa đêm nay là lại đêm giao thừa xe càng không đi vào đây, Nam An An một mạch đi qua bên cổng đại học phía Tây, bên đó vẫn dễ đón xe hơn.
Đáng tiếc cô đợi cả buổi cũng không có chiếc xe trống nào, Nam An An đứng ở cửa đại học phía Tây bị gió thổi đau cả mặt, thở ra khí đều là màu trắng.
Giao thừa cô tất nhiên không có khả năng tìm Cố Ly tới đưa cô đi, chỉ có thể đứng ở đó chờ.
Cô che miệng hà hơi mấy cái mới cảm giác ấm hơn, chợt nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt mình, Giản Diệu lười biếng dựa vào ghế lái ngoắc ngón tay về phía cô: “Chị đi đâu? Em đưa chị đi.”
Nam An An khoát tay: “Không cần, tôi muốn đi thành phố A.”
Giản Diệu trực tiếp mở cửa xe: “Lên đi, nhà của em cũng ở thành phố A, dù sao em đang muốn về cũng tiện đường.” Cậu ta nói xong oán giận nói tiếp: “Chị em năm nay về nhà ăn tết, mẹ em ra lệnh cho em bây giờ phải trở về. Ôi, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước chị em còn nói với em về chị, chị em với chị là người cùng giới, chị biết chị ấy không, chị ấy là Giản Tiệp.”
“Chị em là Giản Mao Mao?” Nam An An hơi ngạc nhiên, nói tiếng “Cảm ơn” rồi lên xe, lúc học ở đại học phía Tây cô và Giản Mao Mao ở cùng một ký túc xá. Sở dĩ gọi cô ấy là Giản Mao Mao vì trước đây khi báo tên, Giản Tiệp lạnh lùng cao quý tới lớp bọn cô đã tự giới thiệu --- Tôi là Giản Tiệp, Tiệp - lông mi - mao. (睫毛 - Tiệp, 毛 Mao.)
Giản Diệu thấy cô bao bọc rất kín mít chỉ chừa lại đôi mắt có vẻ như muốn ấm áp hơn, tùy tiện mở một bài nhạc nhẹ.
Nam An An tháo khăn quàng cổ đang che mặt xuống cuối cùng hít thở mới dễ hơn một chút. Dọc theo đường đi Giản Diệu câu được câu mất trò chuyện với cô về việc học gần đây và chuyện xin xuất ngoại, cũng không quá lúng túng.
Xe lên đường cao tốc nên tốc độ cũng tăng lên, Nam An An hơi mệt chỉ muốn ngủ giữa lúc dựa vào trên ghế nhắm nửa mắt mơ mơ màng màng thì chợt nghe tiếng khóa cửa xe “Lách cách”, cô mở mắt nhìn xung quanh một lát, đường cao tốc luôn như vậy, hai hàng đèn đường giống nhau như đúc kéo thẳng một đường dài ….
“Mệt sao?” Giản Diệu thấy cô dụi mắt mở miệng hỏi, nói xong còn đưa cho cô một cái gối ôm to đùng.
Nam An An ôm gối ôm, cằm gối lên gối ôm mềm mại đặt trên bụng muốn ngủ, dường như trong xe có mùi rượu thoang thoảng, xông vào khiến người ta mắt mở không ra.
Giản Diệu nhìn người bên chỗ ngồi ghế lái phụ, độc ác giẫm lên chân ga, xe lao nhanh chạy băng băng trên đường cao tốc, chạy hòa vào bóng đêm thăm thẳm….
Em Bị Bệnh Phải Trị Em Bị Bệnh Phải Trị - Hàn Mạch Mạch