Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Niên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 178: Cuộc Sống Tựa Như Phim Truyền Hình Cẩu Huyết
hết tiệt!” Đông Bác Hải khẽ nguyền rủa một tiếng. “Thế nào rồi?” Vô Song run rẩy mà nhìn anh, nghe giọng điệu này của anh cũng biết lại có chuyện không tốt xảy ra rồi. “Ngồi vững nhé.” ”Anh lại muốn...... Ngao, đau quá!” Xe đột nhiên quẹo thật nhanh, đụng gãy rào chắn ngăn ra hai bên, tốc độ va chạm quá nặng, nên Vô Song khó lòng phòng bị, đầu lại bị thương nặng, choáng nha, nếu tiếp tục va đập như vậy nữa, cho dù là cô còn mạng sống sót cũng sẽ bị đụng thành kẻ ngu. Bùm! Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng có vẻ bị bóp nghẹt, anh thản nhiên liếc mắt một cái, rồi nhếch môi cười lạnh, đồ ngu ngốc, mấy chữ lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy. Phía trước đang thi công, yêu cầu xe đi vòng! “Sắp tới chưa?” Cô thật sự không được rồi, trong dạ dày đang đảo lộn muốn phun. “Sắp rồi.” Anh ngắm nhìn cô, trong nháy mắt ở phía đối diện là một chiếc xe buýt đang lái tới, nên đột nhiên anh quẹo cua thật nhanh, Vô Song lại run rẩy một lần nữa đung đưa sang trái phải, đầu liên tiếp bị va đập, và cả ngừơi cô đều đau đớn, “Anh còn lắc tới lắc lui như vậy nữa, em tình nguyện chết cho xong!” Chết cũng là xong hết mọi chuyện, không đến mức đau đớn đến khó chịu như vậy. “Không được nói lung tung.” Không biết vì sao, khi nghe cô nói chữ ‘ chết ’, thì trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cơn lạnh lẽo, đặc biệt lo âu, bộ ngực giống như là có một đống cây bông vải chận lại, đè nén rất khó chịu. Vô Song chau mày, nếu như bị đụng thành kẻ ngu, thì cô tình nguyện chết! “Nắm chặt đệm dựa, anh lại phải quẹo cua rồi.” “Ừ.” Cô rất miễn cưỡng mà hơi ngồi dậy, ôm thật chặt đệm dựa của tay lái phụ, đem đầu dính vào phía trên, cầu nguyện, đừng đụng đầu của cô nữa, thật sự muốn ngất rồi! Bùm! Rào chắn lại một lần nữa bị chặn ngang cắt đứt, xe thể thao chồng chất vết trầy lái vào đường chạy ở giữa, chiếc xe sau lưng vẫn theo sát không tha. “Hô ~” Vô Song thở phào nhẹ nhõm, cám ơn trời đất, lần này cô rất bình an. “Đông phu nhân.” Đông Bác Hải lại muốn trêu đùa cô một chút, lúc này tiếng súng lại mãnh liệt hơn. “Nằm xuống!” Anh vội vàng chuyển lời nói và hô, sau đó nâng tốc độ xe tới mức cao nhất, hai mắt nhìn chằm chằm ở phía trước, cũng đang tính toán lộ trình trong khi lái xe. Rất nhanh, xe đã tới đoạn đừơng XX mà anh đã hẹn với An Sâm, ‘ rầm ’ một tiếng, xe thể thao tựa như mũi tên bay tới phía trước, Vô Song chỉ cảm thấy gió mạnh từ phía sau thổi tới, thổi đến mức cả người cô đều lạnh, từ bên trong tới bên ngoài, ngón tay nắm chặt đệm dựa đã trắng bệch, không có chút huyết sắc nào! Đoạn đường phía trước rất rộng rãi, có năm sáu chiếc xe hơi màu đen dừng dàn hàng, ở giữa có để một lối đi, Đông Bác Hải lái ô-tô đi qua từ đừơng giữa được mở ra, ngay sau đó —— Phanh – phanh – phanh! Tiếng súng mãnh liệt hướng về chiếc xe phía sau tấn công một trận, lượng xe phía sau bị buộc dừng lại và xe tới cũng không kịp tránh ra, ngược lại thành một đoàn bị tê dại, tự mình đụng vào nhau. “Xích ——” Đông Bác Hải đạp thắng gấp, vừa ổn định xe thì phản ứng đầu tiên của anh chính là quay đầu lại xem Vô Song, chỉ thấy vẻ mặt cô trắng bệnh như sợi mì luộc giống như là gặp quỷ vậy, tóc rối giống như Mai Siêu Phong, anh thật không có lương tâm mà nở nụ cười. “Em còn sống sao?” Xem thường cười nhạo của anh, Vô Song uể oải mà hỏi. “Đông phu nhân, em thật dũng cảm, phần thưởng cho em là một cái hôn.” Anh nghiêng người, ở trên mặt cô rơi xuống một cái hôn phần thưởng, anh không phải là quá lời, anh thật sự cảm thấy Đông phu nhân dũng cảm, nếu đổi lại là cô gái khác cùng với anh điên cuồng chạy trối chết, đoán chừng đã sớm bị sợ tới mức hồn bay phách tán, hôn mê rồi! Vô Song đối với khen ngợi của anh ném một cái xem thường, hi sinh quên mình để đổi lấy ca ngợi, cô mới không lạ gì! “Xuống xe thôi.” Anh cởi dây an toàn ra, đang chuẩn bị đẩy cửa xe ra bước xuống xe, nhưng lại thấy Vô Song không động đậy, nên anh nhíu mày, “Xuống xe.” “Em ~” Cô ấp úng nhìn anh, biểu lộ 囧. “Em làm sao vậy?” Đông Bác Hải khẩn trương hỏi, sau đó lập tức đứng nửa người dậy kiểm tra phía sau của cô, không có trúng đạn, hẳn là không có sao. “Em ~” Đôi má lúm đồng tiền vốn là trắng bệch như tờ giấy, thì lập tức lại hơi ửng hồng có chút lúng túng, cô cúi đầu liếc nhìn chân của mình, “Chân đã tê rần rồi.” “Đau không?” Cô cho rằng anh sẽ cười nhạo cô, nhưng anh không có mà là rất quan tâm lo lắng cho cô. “Có chút.” Hẳn là chuột rút. “Em chờ anh một chút.” Anh đẩy cửa xe ra bước xuống xe, lại mở cửa xe rồi bế cô lên. “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?” “Hỏi một chút, bọn họ chính là thuộc hạ của ai.” “Bọn họ sẽ nói sao?” “Sẽ.” “Sao anh khẳng định đựơc? Em cảm thấy là không chắc chắn, trên TV diễn bình thường đàn em cũng sẽ không bán đại ca!” “Đông phu nhân, TV cùng với thực tế có một đoạn chênh lệch rất lớn!” “Vậy sao?” Sao cô không phát hiện nhỉ, theo cô cuộc sống và phim truyền hình đều cẩu huyết giống nhau. “Tổng giám đốc, Vô Song tiểu thư.” An Sâm thấy bọn họ đi tới, cung kính mà kêu một tiếng. “Tổng giám đốc, bắt được một người sống.” Lúc này, hai tên thuộc hạ đè ép một gã đàn ông đi tới, tóc người đàn ông kia bù xù cáu bẩn gương mặt trầy xước, nơi bả vai bị trúng một phát đạn, máu đang không ngừng chảy ra ngoài. Nhìn máu đỏ thẫm kia đang nhiễm đỏ áo sơ mi trắng bên trong của hắn, tay của Vô Song không khỏi ôm cổ của Đông Bác Hải chặt một chút, trong dạ dày lại lăn lộn một lần nữa muốn trào tới cổ họng, cô ấn chặt ngực dời tầm mắt đi, cô dám khẳng định tối nay nhất định là mình không chợp mắt được! “Ai phái các người tới?” Trên mặt tuấn tú bình tĩnh nhiễm chút giận dữ, và lạnh lùng nói. Gã đàn ông cắn chặt răng, không nói một lời. “Mày không cần nói tao cũng có thể đoán được.” Anh nâng khóe môi lên, con ngươi lạnh lùng sâu không thấy đáy, giống như anh đã thật sự đoán được, khôn ngoan làm người ta tóc gáy dựng lên. Gã đàn ông đột nhiên trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm vào anh, thân hình cao lớn run lên một chút, chiến thuật tâm lý hiển nhiên là gã không biết! “Nếu như mày không chịu nói, vậy để mày sống sót cũng sẽ là nuôi hổ gây hoạ, người tới ——” “Bác Hải.” Vô Song nắm chặt cổ áo của anh, và từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, kinh hãi mà nhìn anh. “Anh không giết hắn, hắn sẽ giết anh.” Anh cúi đầu giải thích. “Thả hắn đi, giết người là phạm pháp!” “Anh đây là bị vây tự vệ, không tính là giết người.” Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất sẽ phạm người, đây là tôn chỉ từ trước tới nay của Đông Bác Hải. “Thật ra thì hắn cũng rất đáng thương.” Nhìn gã đàn ông vẻ mặt sợ hãi vết thương chồng chất, nên cô không đành lòng. Cô đồng tình với gã, gã cũng chỉ là lấy tiền của người ta, mạng không phải của mình. “Đông phu nhân, tốt bụng của em dùng ở trên chiến trường, là sẽ hại em.” Anh nhíu mày, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. “Bác Hải, anh hãy nghe em một lần đi!” Cô không thuận theo mà nắm cổ áo của anh làm nũng. Đông Bác Hải chỉ cảm thấy nhức đầu, nếu anh không nghe cô, khẳng định cô lại chiến tranh lạnh với anh, tình cảm thật vất vả mới hoà thuận, anh không muốn gây ra chuyện không vui nữa. “Được, nghe Đông phu nhân, thả hắn!” Anh cừơi nhẹ nhàng, mang theo cưng chiều vô tận. “Cám ơn anh, Bác Hải!” Quá mức cảm động và cảm kích, nên cô chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú của anh một cái. Gã đàn ông nhận được giải thoát, nhìn bọn họ một cái thật sâu, sau đó gã xoay người rồi đột nhiên rút súng lục ra quay đầu lại —— Bùm! Một tiếng súng vang lên.
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Đồng Niên