With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Niên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Tôi Không Muốn, Cũng Không Ai Có Thể Lấy Của Tôi
ông Bác Hải ra khỏi phòng bệnh, thì gặp cậu bé đã rửa quả táo xong trở lại, cậu hỏi: “Cha, cha phải đi sao?” “Ừ, về nhà một chuyến.” Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của con trai. Cậu bé làm như dự đoán đựơc cái gì đó, ngẩng đầu lên dặn dò anh: “Cha, cha nhớ đã đáp ứng con rồi đấy, bây giờ còn chưa phải lúc.” Đông Bác Hải ngẩn ra, rồi chợt gật đầu, “Yên tâm đi, cha con luôn luôn nói được thì làm được.” Anh cười cười, “Chăm sóc mẹ thật tốt.” “Dạ, tối sẽ về nhà ăn cơm chứ?” “Không, buổi tối cha còn có chuyện.” “Có chuyện gì?” Lời này của cậu bé là tuyệt đối hỏi thay mẹ. “Việc của người lớn.” Đông Bác Hải trả lời rất súc tích, nhưng cũng không có chút kiêng kị nào, ánh mắt của Q Tử ảm đạm, miệng nhỏ vểnh lên cao, khinh bỉ nói: “Cha, cha hoa tâm như vậy, coi chừng mẹ coi thường cha.” Có mẹ rồi, ông ấy còn muốn nghĩ tới những người phụ nữ khác sao, dựa vào gì chứ. Đông Bác Hải đột nhiên nheo mắt lại, nắm bả vai nhỏ của cậu, hơi nghiêng người nhìn cậu, hỏi: “Con trai, mấy năm nay mẹ con đều một mình sao?” “Cha, mấy năm nay cha một mình sao?” Q Tử rất thông minh mà hỏi ngược lại, cậu yêu mẹ nhất, cũng không thể để cho cha chiếm tiện nghi của mẹ, cậu nghĩ nói không, ông ấy cũng sẽ nói không. “Cha......” Sao có thể một mình. “Dạ?” Cậu bé nháy mắt với anh, chờ đợi câu sau. Hắng giọng một cái, anh nói: “Con trai, trước tiên con nói cho cha biết, mấy năm nay, mẹ có giao du với bạn trai không?” Nghiêng đầu, cậu bé suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, “Không có.” Trái tim cuả Đông Bác Hải bay lên bầu trời rồi, cái loại vui vẻ đó khó nói lên lời, sau đó cậu bé lại bổ sung, “Dẫn theo mấy người về nhà.” “Mang về nhà?!” Trái tim kia bay lên bầu trời, bỗng nhiên lại rơi xuống một cái, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng, anh cắn răng, “Vậy bọn họ làm những gì?” Nghĩ đến hình ảnh ** không chịu nổi kia, thì Đông Bác Hải muốn vọt vào bóp chết Vô Song. “Có thể làm gì?” Cậu bé ngu ngốc hỏi. Có thể làm gì? Đông Bác Hải nhíu chặt chân mày, cảm thấy nghèo từ, câu hỏi này rõ ràng là anh đã hỏi lầm người rồi, bây giờ hỏi nửa chữ không rõ ràng để tìm sự khó chịu, quả thực là tự sỉ nhục mình. Buông bả vai nhỏ của con trai ra, anh ngồi dậy, “Có chuyện thì gọi điện thoại cho cha.” Xoay người, bước chân anh nặng nề. Cậu bé cười trộm, rồi thấy bóng lưng cha sắp biến mất, cậu mới hô to lên: “Mẹ mang về nhà đều là bạn học nữ, ha ha ha ha.” Đông Tam Thiếu dừng bước chân lại, nắm chặt quả đấm, Q Tử cho rằng cha muốn quay lại đánh, nên cậu sợ tới mức trốn ngay vào gian phòng, mà anh không quay đầu lại, khóe môi mỏng nâng lên một nụ cừơi không khắc chế được, nhóc con xấu xa, lại lừa gạt anh nữa! ◆◆◆ Đông Bác Hải mới vừa bước chân vào cửa nhà, thì thấy Đông Đông Hải đang cà lơ phất phơ ngậm một điếu thuốc, hai chân thì vắt chéo lên, còn hai cánh tay thì giang ra, ngồi ở trên ghế sa lon, dùng một ánh mắt có chút hả hê nhìn anh, sau khi thấy anh trở về, thì anh ta đem đầu thuốc lá trong miệng dập tắt ở trong gạt tàn thuốc, sau đó khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh xem thường, vẻ mặt nham hiểm, đồ tiện chủng, cũng không nghĩ mình là ai, dám chống đối với anh ta, hôm nay anh ta sẽ khiến cho cha đánh anh vào lãnh cung. Đông Bác Hải cũng lạnh lùng nhìn anh ta một cái, giữa hai đầu lông mày xẹt qua hai chữ: phế vật. “Em ba, rất cảm tạ em đã giúp tôi quản lý sự nghiệp bên Anh quốc, chăm sóc làm cho công ty đựơc phát đạt hưng thịnh, ha ha.” Anh ta đứng dậy đi tới trước mặt Đông Bác Hải, vỗ vỗ bờ vai của anh, tuy nói là cảm kích, nhưng thật ra là đắc ý. Đông Bác Hải không biến sắc nhìn anh ta, gạt tay chim của anh ta ra, vẻ mặt ghét bỏ như sợ bị lây bệnh sida, vỗ nhè nhẹ bả vai, lạnh lùng nói: “Anh hai, tôi có nói sẽ giao công ty bên Anh quốc, qua tay của anh sao?” “Đông Bác Hải, chuyện này không phải do mày làm chủ!” Đông Đông Hải sóng lan mặt đất không sợ hãi, trong lòng cũng đang phát điên, anh ta ghen ghét điên cuồng không muốn thấy Đông Bác Hải kiêu ngạo. Đông Bác Hải cười nhạt, nhẹ nhàng nhíu mày, trong con mắt ác độc chỉ có bá đạo và ngang ngược, “Công ty của tôi, do tôi quyết định, tôi không muốn..... thì cũng không ai có thể lấy được của tôi.” Mấy chữ cuối cùng anh nói rất nhẹ, lại đủ làm lòng người kinh sợ. “Ha ha ha......” Đông Đông Hải ngửa đầu cười như điên, bỗng chốc, nắm lại Tây phục của Đông Bác Hải, kéo anh đến gần mình, hai mắt anh ta hung ác mà nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nghiến lợi, cả khuôn mặt cũng vì tức giận mà nhăn nhó biến dạng, “Đông Bác Hải, con mẹ mày, mày thật sự không biết mình là thứ gì hả, hay là giả vờ không biết, ở trong nhà này mày chỉ là một loài hoang dã, loại cỏ dại như mày thì có tư cách gì mà phách lối?” Đông Bác Hải luôn suy nghĩ, anh chịu đựng nhiều năm như vậy là vì cái gì, từ tám tuổi nhịn cho đến ba mươi tuổi, anh nhận được cái gì? Cái gì cũng không nhận được. Khi còn bé, anh là món đồ chơi của hai anh em Đông Đông Hải. Trưởng thành,thì anh là công cụ kiếm tiền trong tay ông già. Bọn họ chưa từng xem anh như người của nhà họ Đông, từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ là một người ngoài, người ngoài...... Nếu như nói, lúc còn trẻ ngu ngốc, thì anh từng khát vọng đựơc cha thừa nhận, được cưng chìu, cuộc sống lạnh nhạt nhiều năm như vậy, đã làm cho anh hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt. Thế nên anh không muốn nhịn nữa, còn Đông Đông Hải thì sao. Tảng băng chìm xuống, Đông Bác Hải nghiến hàm răng chặt, vung lên quả đấm, rồi một quyền nện lên trên má phải của Đông Đông Hải, một quyền quật ngã anh ta. “A, Nhị Thiếu Gia!” Người hầu nữ ở bên cạnh sợ tới mức thét chói tai. “Con mẹ nó, mày dám đánh tao!” Đông Đông Hải giống như không thể tin nổi mà thét chói tai, ngồi dưới đất rồi liều mạng bụm mặt nhìn anh chằm chằm, phản rồi, phản rồi, thằng nhóc tạp chủng này càng lúc càng điên cuồng rồi, lại dám ra tay với anh ta. Đông Bác Hải lắc lắc đốt ngón tay một lần, khóe môi cong lên cười lạnh, vẻ mặt giễu cợt, đồ vô dụng, mày đáng đánh! “Mẹ kiếp...... Phi.” Anh ta phun một búng máu, rồi lật người bò dậy, đang muốn đi lên đánh nhau sống chết với Đông Bác Hải, lúc này, ông cụ uy nghiêm quát mắng một tiếng, “Bọn mày đang làm gì?” Mặc dù ông cụ không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mới vừa nghe tiếng thét chói tai người hầu nữ, thì đoán ra, khẳng định là hai anh em lại nổi lên tranh chấp rồi. “Cha, cha tới thật đúng lúc, Đông Bác Hải nó đánh con!” Đông Đông Hải làm kẻ ác cáo trạng trước, uất ức bụm mặt mà chạy đến trước mặt Đông lão, muốn ông ấy làm chủ thay mình. Đông lão liếc mắt nhìn vết thương sưng vù trên mặt anh ta, nét mặt già nua trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, chất vấn: “Cậu đánh?” “Là tôi đánh, ai bảo anh hai không quản cái miệng của mình.” Đông Bác Hải thản nhiên nói, khóe miệng vẫn treo nụ cười vui vẻ. “Cha, nó đang ngậm máu phun người.” Đông Đông Hải nói xạo, “Con chỉ nói nó giao chuyện công ty bên Anh quốc, vừa mới nói với nó, thì nó chịu không được nên đánh con.” Ánh mắt của Đông lão tràn đầy hoài nghi, mặc dù ông không thích Đông Bác Hải, nhưng đối với cách làm người của nó cũng coi như có hiểu biết, nó không phải là người không có phong độ như vậy! Thấy rõ ràng là Đông lão không tin, Đông Đông Hải chộp người hầu nữ ở bên cạnh tới, “Cha, không tin thì cha hỏi Thuý Nhi, cô ta có thể làm chứng cho con.”
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Đồng Niên