Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Châu
Số chương: 73
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1114 / 10
Cập nhật: 2020-08-11 19:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
hờ rốt cuộc bỏ rơi được xe phía sau thì đã là hơn mười phút sau, Tưởng Tốn lại tiếp tục xông ngang mấy phút, chắc chắn phía sau không có xe đuổi theo nữa, cô mới dừng chiếc xe bán tải, cởi dây an toàn, lập tức lục tìm đồ trong xe.
Nơi này không biết là chỗ nào, xung quanh là núi rừng, không thấy bất kì ánh đèn nào, trong đêm đông ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy, đèn xe chiếu sáng một cách lẻ loi, trông vắng vẻ lại hiu quạnh.
Hạ Xuyên cố sức hít thở một hồi, hỏi: “Tìm gì thế?”
Tưởng Tốn nói: “Xem thử có điện thoại di động không.”
“Có sao?” Vương Tiêu kích động, “Em cũng tìm thử.”
Lục khắp chiếc xe bán tải, căn bản không có điện thoại di động, trong ngăn kéo chỉ có vài đồng tiền xu và mấy tờ tiền giấy mệnh giá nhỏ, còn có thuốc lá và bật lửa, mấy cái đĩa, phía sau xe bán tải còn tìm được một con dao phay, trừ cái đó ra thì không có gì cả. Tưởng Tốn bóp vỏ xe, dùng sức quá mạnh, cánh tay run lên. Vương Tiêu trong xe la: “Chị Tưởng, tìm được đồ chưa?”
Tưởng Tốn hít sâu mấy cái, hồi phục cảm xúc một chút, quay lại trong xe lần nữa, nói với Hạ Xuyên: “Không tìm được gì cả, làm sao đây?”
Hạ Xuyên nhìn cô một hồi, mới nói: “Em không có kế hoạch nào?”
Tưởng Tốn lắc đầu.
Trước đó bị cưỡng ép dẫn tới đây, cô tuy sợ hãi nhưng cũng không rối tung lên, mặc áo choàng tắm bị uy hiếp, cô cũng sẽ bình tĩnh tự cứu mình, bây giờ là lần đầu tiên cô luống cuống. Hạ Xuyên không nói gì, hồi lâu mới nói: “Tiếp tục lái về phía trước, dù thế nào thì cũng có thể tìm được đường thôi.”
Tưởng Tốn gật đầu, khởi động xe lần nữa, tìm được hướng, lái thẳng về phía đông, bởi vì Hà Xương ở phía đông. Lái một hồi, Tưởng Tốn hỏi: “Có cần buộc cánh tay anh không?”
Giọng Hạ Xuyên hơi khẽ: “Buộc ư?”
“Cầm máu không phải đều phải buộc nút sao?”
Hạ Xuyên cười: “Học theo phim truyền hình à?”
“…Ừm.”
Hạ Xuyên không có tinh thần nói chuyện, Tưởng Tốn nói: “Anh đừng ngủ, nói chuyện phiếm với tôi đi.”
“Sao?”
“Nói chuyện với tôi một lúc, đừng để tôi ngủ gật.”
Hạ Xuyên nuốt cổ họng một cái, nhắm mắt thở một hơi, mới nói: “Đừng xem phim truyền hình vớ vẩn…” Anh mở ngăn kéo, lấy thuốc lá trong đó ra, rút một điếu, đặt dưới mũi ngửi, nhưng không châm.
Tưởng Tốn hỏi: “Sao không hút?”
“Cai thuốc…” Hạ Xuyên nói, “Nhịn trước.”
Hạ Xuyên ngậm thuốc, nếm mùi vị của đầu thuốc cũng hay. Anh nhìn Tưởng Tốn, thấy vẻ mặt cô trầm tĩnh, nhưng tay cầm tay lái lại căng cứng, trên đầu ngón tay có máu rỉ ra. Sáng hôm nay cô mới thoa thuốc, vết thương trên móng tay căn bản là chưa khép miệng. Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, lên tinh thần hỏi người phía sau: “Sao cô bị bắt tới đây?”
Vương Tiêu ngẩn người, nước mắt trên mặt đã kết mảng, bím tóc rối tung, trán có khối máu sưng rõ ràng. Cô ấy hoàn hồn, trả lời một cách chán ngắt: “Em ngủ trong phòng của A Sùng, không ngờ có người xông vào. A Sùng đi vắng, anh ấy không mang điện thoại di động theo, bọn chúng không tìm được anh ấy nên đánh ngất em, chờ đến khi em tỉnh lại thì đã ở chỗ đó rồi.”
Ngay cả bác sĩ Trương cũng không gọi, gọi thẳng A Sùng, Hạ Xuyên lại hỏi: “Gặp Từ Kính Tùng rồi?”
“Gặp rồi…” Vương Tiêu lại muốn khóc, nhịn xuống nói, “Suýt nữa thì anh ta… Anh ta nói làm xong chuyện chính sẽ tới tìm em tính sổ, anh ta vậy mà còn tìm người tới Giang Tô tìm em. May mà anh chị chạy tới, nếu không thì em đã… em đã…”
Hạ Xuyên ngắt lời cô ấy: “A Sùng gọi cô tới ư?”
Vương Tiêu lắc đầu: “Em muốn gặp anh ấy nên tự chạy tới… Hôm nay là anh ấy cố tình trốn ra ngoài, nếu không thì bọn chúng cũng sẽ không bắt em…”
Hiểu rõ rồi, Hạ Xuyên cũng lười hỏi tiếp. Anh dựa vào ghế nghỉ ngơi, máu trên mu bàn tay thoạt nhìn đã khô lại, không biết bao nhiêu là máu của anh, bao nhiêu là máu của Từ Kính Tùng, trong xe không có khăn giấy, anh cũng không có cách nào lau đi một chút.
Người bên cạnh mở miệng: “Là bị trúng đạn sao?”
Hạ Xuyên thoáng khựng lại: “Chắc vậy.”
“Có thể tự móc ra không?”
Hạ Xuyên nói: “Không biết… Em biết ư?”
“Không biết.”
Không ai biết cả, người phía sau cũng không phải là A Sùng, chỉ biết khóc sướt mướt, càng không cần trông chờ. Tưởng Tốn cắn răng, tiếp tục lái về phía trước, kim đồng hồ càng ngày càng gần E, chờ đến khi còn thiếu một chút, Tưởng Tốn đột nhiên tăng mã lực.
Hạ Xuyên ngồi thẳng hơn một chút, nhìn về phía ngôi làng nhỏ có ánh đèn ở xa xa.
***
Mặt trời chưa mọc, sắc trời dần sáng, bầu trời màu xanh xám đi ra từng chút một.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh tháp canh. Tám, chín tên côn đồ ôm đầu ngồi xổm dưới đất, bên cạnh còn có ba chiếc xe của bọn chúng, một trong số đó là chiếc xe việt dã của nhóm Hạ Xuyên. Bên ngoài căn nhà đất có hai vỏ đạn, trong nhà có dấu vết đánh nhau rõ ràng, bàn ghế đều bị đẩy ngã, bụi tường cũng rơi đầy dưới đất.
Cảnh sát cầm hai cái điện thoại di động, nói: “Đây là hai cái điện thoại của bạn anh, tịch thu từ trên người bọn chúng. Còn khoảng mười tên đang lẩn trốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức truy bắt.”
A Sùng cầm hai cái áo khoác, một chiếc áo phao lông màu xanh sapphire, một chiếc áo màu hồng. Anh ta siết chặt, hồi lâu mới nói: “Tìm bạn tôi nữa thử xem, họ nhất định không sao, nhất định ở đâu đó gần đây thôi!”
Cảnh sát vỗ vỗ vai anh ta: “Yên tâm, chúng tôi đã điều động nhân viên rồi.”
***
Tảng sáng ngôi làng thức sớm, đã có dân làng lục tục ra ngoài làm việc. Tưởng Tốn tìm người hỏi bệnh viện gần đó, dân làng chỉ một gia đình, là thầy lang xem bệnh cho người trong làng.
Tưởng Tốn quay lại xe, nói: “Bệnh viện gần nhất ở trong trấn, lái xe phải mất hai tiếng.”
Hạ Xuyên hỏi: “Không mượn điện thoại ư?”
“Người đó không có điện thoại, lát nữa hỏi bác sĩ thử xem.”
Tưởng Tốn đi theo hướng dân làng chỉ, rất nhanh đã nhìn thấy một ngôi nhà có sân, trên bức tường ngoài sân còn treo một tấm bảng quét sơn đỏ viết “Bệnh viện”.
Tưởng Tốn gọi: “Bác sĩ Lý có ở đây không ạ?”
Bên trong lập tức có động tĩnh, giọng một người già nói: “Ai đó?”
“Có người bị thương, làm phiền ông khám giúp!”
“Tới đây tới đây!”
Mấy người chờ bên ngoài, rất nhanh, một ông cụ hơn sáu mươi tuổi ra mở cửa, đảo mắt, thấy tay Hạ Xuyên đầy máu, “ôi chao” một tiếng: “Mau vào đi, mau vào đi!”
Bác sĩ Lý dẫn họ vào, thuần thục cắt tay áo Hạ Xuyên.
Áo len dính vào da, không thể cởi được, cắt không đều sẽ đau. Tay áo cắt ra, bác sĩ Lý kiểm tra vết thương một chút, quan sát đối phương: “Vết thương này sao mà có thế?”
Tưởng Tốn nói: “Dọc đường gặp phải côn đồ. Chỗ ông có điện thoại không? Chúng tôi muốn báo cảnh sát.”
Bác sĩ Lý nghe bọn họ muốn báo cảnh sát nên yên tâm, thấy Tưởng Tốn gọi 110, vừa chuẩn bị dụng cụ, vừa nói với Hạ Xuyên: “Anh mất máu hơi nhiều, tôi giúp anh móc đạn ra trước, anh phải mau chóng tới bệnh viện đấy. Bệnh viện hơi xa.”
Hạ Xuyên hỏi: “Trong làng có xe ra ngoài không?”
Bác sĩ Lý nói: “Trong làng không có xe, ngồi xe phải đi hơn hai tiếng, mỗi ngày có hai chuyến xe đi vào trấn. Không phải xe các anh đậu bên ngoài sao?”
Tưởng Tốn cúp điện thoại, nói: “Xe hết xăng rồi.”
Bác sĩ Lý nói: “Ái chà, vậy phiền phức rồi, chỉ có thể chờ cảnh sát tới thôi.”
Bác sĩ Lý bắt đầu móc đạn cho Hạ Xuyên. Điều kiện thô sơ, giảm đau không có hiệu quả, Hạ Xuyên kiên cường cắn răng, trời lạnh ngắt đổ mồ hôi đầy đầu. Vương Tiêu căn bản không dám nhìn, đã sớm trốn sang một bên. Tưởng Tốn luôn nhìn chằm chằm bác sĩ Lý móc cái lỗ đầm đìa máu đó, chờ móc càng ngày càng sâu, khi máu thịt be bét thành một mảng, cô nghiêng đầu một cái.
Hạ Xuyên cuối cùng khẽ rên một tiếng.
Bác sĩ Lý lấy đạn thành công, khử trùng băng vết thương cho anh, khen anh: “Chàng trai, chịu đựng giỏi đấy, trông như thường xuyên thấy máu vậy, sao không sợ chút nào thế? Ồ ——” Ông ấy nhìn vết sẹo trên đỉnh đầu Hạ Xuyên, “Còn thực sự thường xuyên thấy máu nhỉ.”
Hạ Xuyên cười: “Máu không thường thấy, nhưng có chạy qua nhà xác mấy lần.”
Tưởng Tốn quay đầu nhìn về phía Hạ Xuyên.
Bác sĩ Lý nói: “Kể chuyện ma à, nhà xác ư?”
Hạ Xuyên cười không nói.
Bác sĩ Lý tìm tấm chăn cho anh, rồi đi xử lý vết thương cho Vương Tiêu. Trán Vương Tiêu bị đánh chảy máu, nhưng cũng chịu đựng được, lúc bôi thuốc thì kêu hai tiếng, cô ấy vừa mừng vừa sợ cả ngày, sau khi bôi thuốc xong thì không chịu nổi, trực tiếp ngất xỉu. Bác sĩ Lý điềm tĩnh gọi Tưởng Tốn khiêng cô ấy lên giường, lại kêu một tiếng: “Bà nó ơi, dậy làm bữa sáng đi. Làm nhiều một chút, có bệnh nhân!” La xong rồi hỏi, “Mấy cô cậu chưa ăn gì phải không? Trong nhà không có gì ngon tiếp đãi, tùy tiện ăn chút gì đó nhé. Tôi đi ra sân sắc thêm ít thuốc, cô chăm sóc cho bệnh nhân, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Tưởng Tốn nói cảm ơn, dời ghế sang ngồi bên cạnh Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên gọi bác sĩ Lý lại: “Xem tay cô ấy thử.”
“Tay thế nào cơ?” Bác sĩ Lý dừng chân.
Tưởng Tốn thả lỏng nắm tay nắm lại: “Không sao cả.”
Hạ Xuyên nhìn cô: “Mở ra.”
“Không cần khám đâu.”
Hạ Xuyên ra hiệu với bác sĩ Lý một cái: “Làm phiền ông khám thử một chút.”
Bác sĩ Lý chờ Tưởng Tốn cho ông ấy xem tay, Tưởng Tốn hết cách, đành phải mở tay ra. Móng tay gãy lìa, rướm máu, vết thương không bình thường, mức độ kinh ngạc của bác sĩ Lý còn hơn nhìn thấy vết thương đạn bắn của Hạ Xuyên. Ông ấy nhìn Tưởng Tốn liên tục mấy lần, mới vội vội vàng vàng xử lý vết thương giúp cô.
Xử lý xong, dặn đi dặn lại không thể bị thương nữa, ông ấy mới vội vàng ra ngoài sắc thuốc cho Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên nằm trên “Giường phẫu thuật”, giường làm bằng trúc, phía dưới lót một tấm chăn bông. Trong phòng không có lò sưởi, anh để trần một cánh tay, vết thương đã băng lại, nhưng vết máu vẫn chưa rửa sạch, còn có thể thấy vết máu từ cánh tay thẳng đến bàn tay.
Tưởng Tốn dịch chăn cho anh, giọng Hạ Xuyên khô khàn: “Em đi nghỉ đi, không cần chăm sóc tôi.”
“Tôi không mệt.” Tưởng Tốn nói, “Ở đây đều là người Hán nhỉ.”
“Ừm, giọng vẫn không giống lắm.”
Tưởng Tốn gật đầu.
Hạ Xuyên hỏi: “Tay có đau không?”
“Đau, anh thì sao?”
Hạ Xuyên cười, nói: “Cũng tạm.”
Tưởng Tốn nói: “Giả vờ.”
Hạ Xuyên nói: “Thực sự không đau lắm.”
Tưởng Tốn nói: “Nếu súng bắn vỡ đầu anh thì không đau nữa.”
“Không đâu, tôi tính cả rồi.”
Tưởng Tốn cười khẩy: “Cái này cũng có thể tính à?”
“Bọn chúng không dám bắn.”
“Đúng vậy, bọn chúng không dám bắn.” Tưởng Tốn nói, “Nếu tôi không chạy ra, một mình anh cũng có thể trốn.”
Hạ Xuyên thoáng khựng lại: “Tôi biết em có bản lĩnh.”
“Bản lĩnh gì?”
“Bản lĩnh trốn ra ngoài.”
“Không có bản lĩnh.” Tưởng Tốn nhớ lại trước đó, nói, “Nếu anh đi thêm mấy bước về chỗ đậu xe, thì tôi không có cách nào lên xe, tôi không có bản lĩnh.”
“Đi mấy bước gì?”
Tưởng Tốn nói: “Anh bắt giữ Từ Kính Tùng đi về phía chiếc xe, tôi không dám ra, sợ thu hút sự chú ý của bọn chúng, bị bọn chúng bắt lại.”
“Tôi biết em ra rồi.”
“Hửm?”
Hạ Xuyên nói: “Tôi biết em sẽ ra.” Cho nên anh dừng bước, rồi đâm dao vào cổ Từ Kính Tùng một chút.
Tưởng Tốn hỏi: “Làm sao anh biết?”
Hạ Xuyên nói: “Đoán.”
Tưởng Tốn câm nín, một lát sau lại hỏi: “Dao ở đâu anh có?”
Hạ Xuyên nói: “Buổi sáng lấy ở nhà trọ kia.”
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Lúc ra ngoài là anh tìm lễ tân đi lấy dao?”
“Ừm. Còn mượn ít thứ.”
Tưởng Tốn không hỏi anh mượn gì, cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: “Nếu tôi mặc kệ anh, lái xe đi thật thì sao?”
“Không sao.”
Tưởng Tốn không nói nữa, sờ móng tay, không biết đang nghĩ gì. Hạ Xuyên hỏi: “Có lạnh không?”
“Có một chút.”
“Lên giường đi.”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Tôi đi ra ngoài một chút trước.”
Cô đứng dậy chạy ra ngoài, Hạ Xuyên không kịp gọi cô.
Bác sĩ Lý sắc thuốc trong sân, thấy một cơn gió thổi qua, lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tưởng Tốn không đáp. Cô xông vào trong xe, khom lưng lục tìm trên ghế lái, tìm hết dưới đất tìm trên ghế, không tìm được, cô lại chạy sang ghế phụ, vẫn không có. Cô lại chui vào ghế sau, sàn ghế sau toàn là mấy vỏ trái cây rác rưới, vẫn không có.
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút, lại chạy tới con đường lúc đến, tìm một vòng chỗ hỏi thăm dân làng lúc nãy, không tìm được gì cả.
Tưởng Tốn ngây ngẩn một hồi, đi vòng trở lại, trong lòng hụt hẫng từng hồi không sao giải thích được, quay lại cửa nhà bác sĩ Lý, cô nhìn chiếc xe bán tải, vào tìm lần nữa.
Tìm mãi hai mươi phút, rốt cuộc cô nhìn thấy một món đồ sáng lấp lánh trong một góc không bắt mắt gần phanh tay, cô lập tức nhặt lên.
Tưởng Tốn quay trở vào nhà. Thuốc vẫn chưa sắc xong, nhưng mùi đã bay vào, trong nhà bếp bên ngoài còn có một bà cụ đã có tuổi la: “Ông nó ơi, tôi hấp sáu cái bánh bao có đủ không?”
“Đủ rồi đủ rồi!”
Tưởng Tốn ngồi lên ghế. Hạ Xuyên luôn thức, đã dựa tường ngồi dậy. Anh không nói câu nào, cúi đầu nhìn tay Tưởng Tốn, sau đó xoa đầu cô.
Máu bị anh bôi lên trên đầu cô đã khô, dính vào tóc, lộn xộn, bẩn thỉu. Tưởng Tốn sờ lại anh một cái, tóc anh vẫn nhọn, hai ngày nay không dài.
Chiếc nhẫn bạc mất mà lại tìm được, giống như chùm sáng, lấp lánh trong lòng bàn tay cô.
Con Đường Vấy Máu Con Đường Vấy Máu - Kim Bính Con Đường Vấy Máu