When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
gày hôm sau.
“Cái gì? Quý Thiên Dương là em trai của anh?” Đối mặt với Quý Thừa Xuyên đang bình tĩnh nói ra sự thật này, Tống Dao lại cực kỳ kinh hoảng.
“Hai người quen nhau à?” Quý Thừa Xuyên cũng giật mình, tối hôm qua khi anh nhìn thấy một màn kia cũng đã linh cảm được điều gì đó, người kiêu ngạo như Quý Thiên Dương tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiếp xúc thân mật với người khác phái.
“Cũng xem như quen biết.” Tống Dao gật đầu, đối với lời thăm hỏi của Quý Thừa Xuyên, bất giác hơi chột dạ, “Cậu ấy là bạn học cấp 3 của em.”
“Mối tình đầu?” Tổng giám đốc đại nhân luôn luôn hỏi thẳng đuột.
Tống Dao cảm thấy trái tim mình sắp nảy ra ngoài theo câu nói của anh, cô vội vàng xua tay: “Anh đoán mò gì vậy, giữa bọn em không hề có mối quan hệ đó!”
Không phải mối tình đầu sao? Người nào đó trầm tư một lát, tiếp tục đoán: “Thầm mến?”
Thầm mến em gái nhà anh ấy, tổng giám đốc đại nhân, anh lại suy nghĩ quá xa rồi, đây là tình tiết khi thẩm vấn phạm nhân đó ư? Tống Dao nước mắt lưng tròng: “Em nói thật, anh đừng đoán mò, cậu ta suốt ngày chỉ biết bắt nạt em, làm sao em thầm mến cậu ta được?”
Quý Thừa Xuyên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không vui: “Vậy là tên tiểu tử kia thích em?”
Tống Dao: “…”
“Xem ra anh đoán đúng rồi.” Quý Thừa Xuyên lẩm bẩm.
“Đúng cái đầu anh ấy! Cái tên Quý Thiên Dương đó… làm sao có thể… yêu… yêu thích em… không thể nào…” Rõ ràng đang biện bạch cho bản thân, nhưng Tống Dao càng nói lại càng cảm thấy chột dạ.
Thấy cô chột dạ như vậy, Quý Thừa Xuyên liền hiểu rõ, khinh thường hừ một tiếng.
Anh không quan tâm trên đời này phải chăng có chuyện trùng hợp như vậy, dù sao đó cũng là người con gái anh thích, đối phương có là em trai của anh cũng không thể được!
Sau khi Quý Thừa Xuyên đi ra khỏi phòng, tâm trạng Tống Dao sa sút hẳn, cô không hề nghĩ đến chỉ qua mấy câu ngắn gọn mà Quý Thừa Xuyên đã đoán được quan hệ giữa cô với Quý Thiên Dương, trước khi đi còn ném lại vẻ mặt “đừng hòng giấu giếm anh”, thật sự làm cho người khác bực mình.
Tuy mọi chuyện đã là quá khứ, dù đó là tình cảm đơn phương của Quý Thiên Dương, nhưng chẳng hiểu vì sao khi bị tổng giám đốc đại nhân phát hiện, cô lại có cảm giác như mình bị bắt gian tại giường vậy?
Chẳng lẽ đây là tình tiết sắp sửa bị “xơi tái” trong truyền thuyết đó ư? Ôi chao!
Tống Dao vừa cúi đầu thở dài một tiếng, ngẩng đầu liền bắt gặp bóng dáng Quý Thiên Dương từ trong phòng bước ra ngoài, hai người dừng lại đứng đối diện song song với nhau.
Tối qua vội vàng nên cô không chú ý lắm, hôm nay giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng Tống Dao cũng trông thấy rõ ràng bộ dáng của bạn học ngày xưa.
Dù rằng gương mặt của anh so với năm ấy không khác lắm, hơn nữa còn chín chắn hơn, nhưng những mặt khác anh đã thay đổi hoàn toàn.
Chiếc áo sơ mi trắng khoác trên người năm ấy hôm nay là biến thành bộ trang phục lố lăng, vẻ điển trai, gọn gàng bị bao bọc bởi những thứ đồ trang sức cường điệu, đầu tóc lượm thượm không biết đã bao lâu không cắt, bừa bộn bù xù trên đầu.
Đương nhiên điểm thu hút mắt nhất vẫn là hình xăm trên người anh, từ hình xăm đầu lâu trên cánh tay mà ngày hôm qua Tống Dao thấy, bây giờ cô còn trông thấy bên ngực trái Quý Thiên Dương có một đóa hoa tường vi màu đỏ thắm, xung quanh là dây leo rậm rạp, lan rộng đến bên gáy.
Nếu không phải anh thốt lên một câu “Dao ngốc”, đánh chết Tống Dao cũng không tin vào mắt mình cái tên tiểu tử nặng mùi trước mắt có quan hệ với Quý Thiên Dương, kẻ lạnh lùng cao ngạo được nữ sinh toàn trường cấp 3 mê mệt đến chết đi sống lại.
Thời gian như con dao giết lợn, rốt cuộc thịt trên người cậu làm bằng gì? Thế giới thật quá điên đảo rồi!
Trong lòng Tống Dao vẫn còn ngổn ngang trăm mối, Quý Thiên Dương đã mở miệng, phụng phịu thốt ra ba chữ: “Đồ Dao ngốc.”
Vẻ mặt Tống Dao tối sầm: “Cậu đã đến ngần tuổi này mà vẫn gọi biệt danh người khác, không thấy ấu trĩ quá à?”
“Biệt danh?” Quý Thiên Dương cười nhạt, đi vài bước đến trước mặt Tống Dao, “Sự thật là cô rất ngốc, đồ Dao ngốc.”
Mẹ nó! Mặc dù tính tình của Tống Dao khá tốt, nhưng lần này cũng không tránh khỏi bị Quý Thiên Dương trêu chọc mà phát hỏa, chợt nhớ lại chuyện tối qua, càng phẫn nộ hơn, bèn mắng: “Nói tôi ngốc, cậu mới ngốc đó? Đêm khuya về nhà sao cậu không bật đèn? Còn không buồn liếc mắt xem trên giường có người ngủ hay không nữa?”
“Cô về phòng mình, có liếc mắt xem trên giường có người nằm ngủ hay không ư?” Anh hỏi vặn lại.
Quý Thiên Dương nói dứt câu, Tống Dao liền bối rối, Quý Thiên Dương nói không sai, căn phòng kia của anh, anh vào phòng ngủ là chuyện kinh thiên địa nghĩa, người không nên xuất hiện ngược lại là cô mới đúng.
Chuyện này phải trách Quý Thừa Xuyên, không cần phải sắp xếp căn phòng cho cô làm gì, hại cô đêm hôm khuya khoắc không hiểu gì cả đụng phải một người đàn ông khỏa thân đang định nằm trên giường, càng nghĩ càng phiền não!
Bên này Tống Dao đang buồn bực không thôi, bên kia nhị thiếu gia chiếm được lợi ích mà còn khoe mẽ, anh nói: “Thấy cô ngu ngốc như vậy, tôi cũng không ngại để cô ngủ trên giường của tôi đâu.”
“Cậu là đại nhân có tấm lòng khoan dung, quả thực tôi nên cảm tạ!” Tống Dao nói xong, quyết định không thèm để ý đến anh nữa, quay mặt lại, chuẩn bị rời đi.
Mới đi một bước, tay đã bị giữ lại.
“Cậu làm gì thế?” Tống Dao bực dọc hỏi.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Ánh mắt của Quý Thiên Dương hiện lên vẻ lạnh lùng, mơ hồ lóe lên hận ý.
Tống Dao cho rằng anh định hỏi mối quan hệ giữa cô và Quý Thừa Xuyên, lập tức nói: “Tôi sẽ không trả lời.”
Nào ngờ Quý Thiên Dương trực tiếp hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi em, vì sao không hồi âm thư của tôi?”
Hồi âm? Thoáng kinh ngạc trong chốc lát, Tống Dao nhớ lại chút chuyện cũ.
Quay ngược thời gian về rất lâu rất lâu trước đó, vào mùa hè năm ấy.
Năm ấy, Tống Dao 18 tuổi, sau khi hoàn thành kỳ thi cuối cùng thì chính thức kết thúc cuộc đời học sinh cấp 3, cô lê bước chân nặng nề từ trường thi về nhà, trong lòng chán chường.
Nào ngờ trong lúc đó, Quý Thiên Dương bỗng xuất hiện, bước ra chặn đường cô.
“Tôi phải đi.” Dưới ánh chiều tà, chàng thiếu niên vẫn luôn giữ vẻ cao ngạo không hiểu sao có chút buồn rầu.
“Đi? Đi đâu?” Tống Dao ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.
“Xuất ngoại, chuyến bay đêm nay.”
“Ừm.” Bây giờ, cô không muốn quan tâm đến chuyện người này có ra nước ngoài hay không, cô chỉ bận tâm đến thành tích của mình có tiến độ, đậu được trường ưu tú nào hay không.
“Này!” Đối mặt với sự lạnh nhạt của Tống Dao, Quý Thiên Dương hình như rất tức giận, “Dao ngốc, tôi nói phải đi đó, cô không có gì muốn nói à?”
Nói gì nhỉ? Tống Dao mờ mịt: “Cái đó… Chúc mừng cậu.”
“Đồ Dao ngốc!” Quý Thiên Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tống Dao cũng tức giận theo: “Cậu đừng suốt ngày gọi tôi là đồ Dao ngốc này đồ Dao ngốc nọ, tôi ngốc thật, tôi không có thành tích tốt, tôi biết cả, không cần cậu cứ nhắc mãi!”
Quý Thiên Dương ngẩn ngơ, lúc lấy lại tinh thần thì Tống Dao đã nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Anh mau chóng đuổi theo: “Này, đồ ngốc… Tống Dao, tôi không phải đến đây để cãi với cô, tôi phải đi thật đấy, tôi tới đây là để tạm biệt.”
“Tạm biệt! Đi mạnh khỏe! Không tiễn!” Tống Dao cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
“Thật ra tôi có thể không đi.” Anh bước theo sát cô.
“Tùy cậu, không liên quan đến tôi.”
“Tống Dao!” Anh rốt cuộc không kiềm được bắt lấy cánh tay cô, dở xuống lòng tự tôn mà anh vẫn giữ gìn trong ba năm nay, cắn răng nói, “Tôi thích em!”
“Hả?” Tống Dao dừng bước, gương mặt cáu kỉnh bị nỗi khiếp sợ thay thế.
Ánh tà dương đã ngã về tay, nhuộm đỏ cả chân trời, rọi lên gương mặt của chàng thiếu niên, đỏ rực: “Thật ra… Tôi thích em lâu rồi…” Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, bối rối không biết phải làm sao.
“Cậu? Thích tôi? Rất lâu rồi?” Tống Dao lặp lại những chữ trong lời nói của anh lại một lần, có vẻ như chưa hiểu rõ tâm ý của anh.
“Ừm.” Quý Thiên Dương thấp giọng đáp, từ trong túi lấy ra một mảnh giấy, dúi vào trong tay Tống Dao, “Trên đó có số điện thoại, hòm thư, địa chỉ của tôi, khi tôi đi rồi sau này em có thể liên lạc với tôi bằng bất cứ cách nào.”
Tống Dao cúi đầu nhìn tờ giấy có hình trái tim màu hồng nhạt, sau đó ngẩn ngơ.
“Tôi đi đây, đừng quên liên lạc với tôi.” Sau khi nhấn mạnh những lời này một lần nữa, Quý Thiên Dương cúi đầu xuống, chạy chầm chậm trên đường đón lấy ánh tà dương mà rời khỏi.
Cậu? Thích? Tôi?
Sau khi Quý Thiên Dương rời đi, trong đầu cô đều chứa đầy những lời nói ban nãy của anh, lơ đãng trên đường về nhà, không yên lòng.
Về đến nhà, cô cúi đầu xem xét, hai tay trống rỗng, tờ giấy tràn đầy chân tình của chàng thiếu niên đã sớm không thấy bóng dáng.
“Vì sao không hồi âm thư của tôi?” Quý Thiên Dương tiếp tục truy hỏi, kéo Tống Dao đang hồi tưởng về quá khứ quay trở về hiện thực.
Nhớ lại tình hình lúc đó, Tống Dao liền cảm thấy ray rứt, nhỏ giọng giải thích: “Tờ giấy cậu đưa cho tôi, lúc ấy không cẩn thận làm mất rồi.”
“Tôi viết thư cho em, vì sao em không hồi âm?” Quý Thiên Dương càng tức giận hơn, lúc trước là do mẹ anh sắp xếp cho anh xuất ngoại, chờ đợi ở Mỹ ba tháng cũng không thấy Tống Dao liên lạc với anh, nên gấp đến độ dở bỏ hết mọi phòng tuyến viết thư cho Tống Dao, ngóng trông mòn mỏi thư hồi âm của Tống Dao, nhưng kết quả vẫn là bặt vô âm tính.
Nhìn dáng vẻ muốn giết người của Quý Thiên Dương, Tống Dao vẫn cảm thấy nên nuốt vào câu nói “tem quốc tế rất đắt đỏ” vào bụng, yếu ớt trả lời: “Cậu có viết thư cho tôi à? Sao tôi không nhận được?”
“Không thể nào, tôi viết ba bức thư, lẽ nào em không nhận được bức nào?”
Vừa nghe anh nói, hình như có vài bức thật, Tống Dao chột dạ đổ đồ mồ hôi hột: “Tôi học bài ở bên ngoài, có lẽ là bức thư được kẹp trong các tờ báo, cha mẹ tôi không để ý chăng?”
“Đồ Dao ngốc!” Nghe câu trả lời như thế, hiển nhiên Quý Thiên Dương sẽ có ý nghĩ muốn bóp chết cô gái ngu ngốc này, nhưng mà phát giác Quý Thừa Xuyên sắp đi đến, liền buông tay Tống Dao ra, thu lại vẻ mặt tức giận, lạnh lùng quay người rời khỏi.
“Hai người nói gì vậy?” Quý Thừa Xuyên đi đến trước mặt Tống Dao đang tỏ ra lúng túng, hỏi thẳng.
“Không, không có gì.” Tống Dao khẽ kêu.
“Có chuyện gì mà anh không thể nghe sao?” Nhớ lại bộ dạng nắm tay Tống Dao của Quý Thiên Dương, đồng tử đen sẫm của anh không tự chủ thắt chặt.
“Anh đừng hỏi nữa được không?” Tống Dao ngẩng đầu, trong lòng hơi khó chịu, bắt đầu từ tối qua, cô bị hai anh em nhà này thi nhau tra hỏi, người này nối tiếp người kia, chừng nào mới kết thúc này hả?
Quý Thừa Xuyên khẽ giật mình, trên mặt nhanh chóng bao phủ một lớp sương mù, lẽ nào anh đã đoán sai, không phải Quý Thiên Dương chỉ đơn giản là đơn phương thầm mến Tống Dao thôi sao?
“Tối qua em ngủ không ngon giấc, bây giờ rất mệt, có chuyện gì hôm khác nói sau.” Tống Dao không muốn tiếp tục dây dưa, vừa dứt lời, liền quay người về phòng.
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm