I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
rong tình cảnh thường gặp, đến thăm người bệnh nên nói gì đây?
Anh có khỏe không? Đã đỡ hơn chưa? Chúc anh sớm ngày bình phục! Ngàn vạn lần đừng bỏ việc điều trị! Không thể ngừng việc uống thuốc đấy!
Chỉ có Khương Nam Hiên, sáng sớm chạy đến thăm bạn tốt bị thương, câu đầu tiên nói ra là: “Chúc mừng hai vị, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!”
Đối mặt với sự “chúc phúc” của anh, Quý Thừa Xuyên không phản ứng chút nào, Tống Dao suýt chút nữa ôm đầu chui xuống dưới giường, đáy lòng trải dài trên thảo nguyên rộng lớn, ngàn vạn con ngựa bắt đầu chạy như điên.
Ai đến nói cho cô biết vì sao Khương Nam Hiên lại xuất hiện ở nơi này? Đây quả thực so với gặp ma giữa ban ngày còn đáng sợ hơn! Cô chỉ là hơi làm càn một chút, lại bị “bắt gian tại giường”, lúc này dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
“Khương… trợ lý Khương, anh đừng hiểu lầm… Chúng tôi… Chúng tôi chỉ là…”
“Chỉ là ngủ trên cùng một giường thôi, tôi hiểu mà.” Khương Nam Hiên tiếp lời nói đứt đoạn của cô.
“Không phải vậy!” Tống Dao thật sự gấp đến phát khóc, “Chúng tôi chưa làm gì cả, xin anh đừng hiểu lầm!”
“Không phải giải thích với tôi, tôi hiểu rồi.” Anh cải trang thành bộ dạng đã hiểu ý, gật đầu về phía Tống Dao.
Anh biết gì chứ! Tống Dao nhỏ lệ vừa chạy: “Các anh nói chuyện nhé, tôi đi WC!” Nói xong, vắt chân chạy như điên, trốn vào WC.
Trong chớp mắt khi đóng cửa lại, chân Tống Dao mềm nhũn, cả người ngồi phịch trên ván cửa, hai tay đặt trên ván cửa, trong lòng hối hận không kịp.
Sớm biết sẽ xảy ra tình huống đó, đêm qua nên đánh cho Quý Thừa Xuyên hôn mê cho rồi, cũng không thể ngủ cùng giường với anh! Bây giờ thì hay rồi, Khương Nam Hiên nhìn thấy hết rồi, anh ta nhất định cho rằng cô rất đói khát, đang ở trên giường bệnh của bệnh viện…
Cứu mạng!
Trong WC, Tống Dao đang phát điên. Trong phòng bệnh, Khương Nam Hiên và Quý Thừa Xuyên nhìn nhau một lúc, sau đó Quý Thừa Xuyên mặt mày khó chịu mở miệng.
“Cậu tới đây làm gì?”
“Tới xem cậu đã chết chưa, cậu yên tâm, tôi không có năng lực đoán trước tương lai, không phải cố ý đến bắt gian đâu.” Anh vừa nghe nói Quý Thừa Xuyên gặp chuyện không may là lập tức chạy đến đây, may mắn bắt gặp một màn vừa rồi, không khỏi hứng thú dào dạt.
“Không chết được, cậu có thể đi.” Khó khăn lắm mới khiến cho Tống Dao ngoan ngoãn nghe lời, Quý Thừa Xuyên sẽ không bỏ qua cơ hội hai người ở bên nhau, liền hạ lệnh tiễn khách.
“Tuy tôi rất muốn lập tức ra ngoài gột rửa đôi mắt, nhưng với tư cách là trợ lý đặc biệt của cậu, tôi phải làm tròn bổn phận, cho dù điều đó là ép buộc chính mình.” Khương Nam Hiên nói xong, lấy điện thoại di động ra bấm vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Quý Thừa Xuyên.
Quý Thừa Xuyên, người thừa kế của tập đoàn Thừa Thiên vào đêm khuya phải nhập viện cứu chữa, nghi là bị trả thù, sống chết không rõ.
Một dòng chữ to sáng chói ở trên trang nhất của Đại Chủy Bạo Báo được mệnh danh là tờ báo buôn dưa lê số một, lượt kích vào đã vượt qua mười vạn, vô số bình luận.
Bạn “Một Hơi Phóng Lên Thiên Đài Không Đau Thắt Lưng” bình luận: “Soạt, hôm qua ông đây vừa mua cổ phiếu, tính kiếm lãi để mua đôi tất, không ngờ ngay cả quần lót cũng phải cởi ra đền!
Bạn “Mỗi Ngày Tám Mốt Quẻ” bình luận: Là trả thù đó à? Liệu có phải là do đối thủ cạnh tranh ra tay chăng?
Bạn “Lấy Tiền Nện Vào Mặt Ta Đừng Khách Khí” bình luận: Chết chưa? Tài sản lớn như vậy làm sao đây, chi bằng tiếp tế cho tôi một chút thôi, tôi không ngại đâu!
Bạn “Muốn Gả Sếp Lớn” bình luận: Mấy người thôi bỏ đá xuống giếng đi, chồng tôi không sao hết, cho dù anh ấy bị trọng thương, mặc cho anh ấy bị thiến, tôi vẫn không bao giờ rời bỏ anh ấy.
Đối mặt với đủ kiểu bình luận, Quý Thừa Xuyên không nói một lời, trả lại di động cho Khương Nam Hiên.
“Nhiều người quan tâm cậu đã chết chưa lắm, cậu không định phát biểu cảm nghĩ một chút sao?” Nhìn dáng vẻ của Khương Nam Hiên có chút hả hê.
“Dưới lầu có bao nhiêu phóng viên?” Quý Thừa Xuyên không thèm để ý đến anh, trực tiếp hỏi.
“Người có thể đến, không thể đến, tất cả đều đã đến.”
“Liên hệ với phía bệnh viện để trống tầng lầu này, gọi điện thoại cho Tề Trang, bảo anh ta phái người tới canh gác, bất luận là ai cũng không được bước lên đây nửa bước. Còn nữa, đổi hết tất cả bác sĩ đang chữa cho tôi, tìm chuyên gia ở nước ngoài đến.”
“Anh làm vậy là giấu đầu hở đuôi, không sợ không thu được kết quả à?” Anh biết rõ Quý Thừa Xuyên định tương kế tựu kế, thả đạn khói, nhưng vẫn không nhịn trêu chọc.
“E rằng không thu được.” Quý Thừa Xuyên cười lạnh, mấy lão hồ ly trong công ty, đây là thời cơ để cho bọn họ lộ cái đuôi.
Hai ngày nay, Tống Dao cảm thấy rất kỳ lạ, tuy phòng bệnh VIP của bệnh viện này rất đắt đỏ, không phải người bình thường có thể ở, nhưng suốt một lầu ngoài Quý Thừa Xuyên, một bệnh nhân khác cũng không có, sao mà kỳ lạ thế?
Càng kỳ lạ hơn là, trong lầu bỗng xuất hiện rất nhiều người mặc quần áo đen, đeo kính mát, dáng người đàn ông nào cũng cao lớn lực lưỡng, suốt ngày chiếm lấy từng điểm ra vào, không cho ai đi lên, cũng không cho ai xuống dưới, thế trận kia như diễn phim The Matrix vậy.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Dao có thể kết luận, chuyện này nhất định có liên quan mật thiết với Quý Thừa Xuyên.
Cô không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng thế này có khác gì bị giam trong tù? Trên người Quý Thừa Xuyên bị thương không muốn người khác quấy rầy cô có thể hiểu, nhưng cô là một người khỏe mạnh, tay chân nguyên vẹn, dựa vào đâu bắt cô ăn uống sinh hoạt toàn bộ đều diễn ra trong tầng lầu này? Cô không phục!
“Quý Thừa Xuyên, em hỏi anh…” Tống Dao hùng hổ đi vào phòng bệnh, vừa định khởi binh vấn tội, đột ngột bị cắt ngang.
“Em về rồi à, giúp anh thay quần áo.” Quý Thừa Xuyên chỉ vào một bộ quần áo bệnh nhân mới toang ở đầu giường, như lẽ hiển nhiên mà sai bảo.
Tống Dao đỏ mặt, còn nhớ mà hỏi: “Anh bị thương, việc thay quần áo này, em cảm thấy vẫn nên kiếm một người chuyên môn đến giúp việc này, anh chờ chút, em đi gọi người.” Dứt lời, không chờ Quý Thừa Xuyên mở miệng, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Rời khỏi phòng bệnh trong chớp mắt, Tống Dao không kiềm được mà khen mình nhanh trí, tổng giám đốc muốn mượn cớ bị thương mà thuận tiện ăn đậu hũ của cô sao, đừng hòng nhé!
Đáng tiếc vừa mới đắc chí không bao lâu, gương mặt cô liền sụp đổ, trên tầng lầu trống trải thế này, ngay cả y tá cũng không có. May thay, bây giờ là ban ngày, nếu đổi là buổi tối, chẳng khác nào có ma quỷ lộng hành.
Vậy phải làm sao đây? Vừa nghĩ đến vẻ mặt được như ý của tổng giám đốc đại nhân, trong lòng cô rất khó chịu, quyết tâm xuống lầu tìm người, nào ngờ vừa đến cửa thang máy, đã bị hai người ra dáng bảo vệ đến cản lại.
“Tôi muốn xuống lầu, anh làm gì thế?” Tống Dao nổi giận.
“Thực xin lỗi, không có sự cho phép của Quý tổng, bất luận là ai cũng không thể rời khỏi tầng lầu này.”
“Đây là bệnh viện, không phải nhà tù, các anh không biết quyền lợi cơ bản của một con người sao? Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải xuống dưới!” Cô nói xong, muốn xông vào.
Một người con gái yếu đuối như ta không phải đối thủ của hai người đàn ông to lớn, đối phương chỉ cần đứng vững trước cửa thang máy, tựa như hai đồi núi cao sừng sững, vốn không cho cô cơ hội xuống lầu.
Sau khi giằng co trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là Tống Dao bỏ cuộc, mặt đen thui trở về phòng bệnh.
“Quý Thừa Xuyên!”
“Thế nào, một mình em về phải không?” Tổng giám đốc đại nhân quả nhiên lộ vẻ mặt đắc ý.
Đến lúc này, Tống Dao càng khó chịu hơn, hỏi thẳng: “Em hỏi anh, tay chân em đầy đủ, vì sao không cho em xuống lầu?”
“Trên người anh bị thương, vì sao không giúp anh thay quần áo?” Quý Thừa Xuyên hỏi ngược lại.
Không thể bị anh dắt mũi được, Tống Dao cắn răng nói: “Em hỏi trước, anh trước lời em trước đã.”
“Hình như là anh bảo em giúp thay quần áo trước mà nhỉ?”
“…” Tuy không cam lòng, nhưng đối mặt với tổng giám đốc đại nhân không cùng một đẳng cấp với mình, Tống Dao cũng chỉ có thể nhận thua, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra bốn chữ, “Xem như anh lợi hại!”
Đang nói chuyện, Quý Thừa Xuyên đã giang rộng hai tay, sẵn sàng chờ cô hầu hạ thay quần áo.
Dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng cũng lo lắng đến vết thương trên người Quý Thừa Xuyên, động tác của Tống Dao rất cẩn thận, dè dặt cởi từng cái cúc áo, trút bỏ từng món đồ, rất sợ đụng phải miệng vết thương của anh.
Từng cúc áo được cởi ra, lồng ngực rắn chắc của Quý Thừa Xuyên từng chút phơi bày trước mắt Tống Dao, tuy không phải là lần đầu tiên Tống Dao “chiêm ngưỡng sắc đẹp”, nhưng cô vẫn không thể ngăn nổi trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Để xoa dịu bầu không khí ngột ngạt này, cô cố ý mở miệng nói: “Bây giờ anh nói đi, những người bên ngoài đó là thế nào?”
“Bảo vệ của công ty.”
Trong lòng của Tống Dao cảm thấy hơi bất an, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Có người muốn làm anh bị thương hả?”
Quý Thừa Xuyên lắc đầu: “Không, chúng ta rất an toàn.”
“Vậy tại sao lại gọi bọn họ đến đây?” Tống Dao khó hiểu, “Đêm khuya hôm trước chúng ta đến, trên lầu này còn có thể nhìn thấy không ít người, nhưng bắt đầu từ hôm qua cũng không thấy người nào cả, bệnh nhân không thấy, y tá cũng hiếm, bác sĩ đổi thành người nước ngoài, còn nhiều bảo vệ như vậy, em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng quả thực có người nào đó muốn hại anh, anh đừng gạt em nữa, em sẽ không sợ đến mức chạy trốn đâu.”
Nghe được câu nói sau cùng của cô, Quý Thừa Xuyên liền ngẩn người, đôi khi biểu hiện thành thật của cô gái này thật sự làm cho anh líu lưỡi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Ánh mắt Quý Thừa Xuyên trở nên dịu dàng, không tự chủ duỗi cánh tay quấn đầy băng gạc, sờ lên đầu Tống Dao: “Đừng đoán mò, anh làm như vậy chỉ là muốn để cho những ký giả bên ngoài thấy rằng anh bị thương rất nặng.”
“Bên ngoài có phóng viên sao?” Tống Dao kinh ngạc.
Quý Thừa Xuyên gật đầu: “Bên ngoài đồn đãi anh bị người ta trả thù, bản thân bị trọng thương, những ký giả kia đến để tìm hiểu tin tức.”
“Rõ ràng anh đâu có bị thương nghiêm trọng như vậy.” Tống Dao cực kỳ buồn bực, tuy Quý Thừa Xuyên bị thương, nhưng không phải bị người ta trả thù đâu, tình hình cũng không đến mức rất nghiêm trọng, vì sao bên ngoài lại có tin đồn đó? Vì sao anh không thanh minh, trái lại còn muốn thêm mắm thêm muối thế này?
Nhìn thấy Tống Dao còn nghi hoặc, Quý Thừa Xuyên cũng không vội vàng giải thích, mà hỏi: “Em có biết câu thành ngữ dụ rắn ra khỏi hang không?”
Tống Dao gật đầu: “Anh muốn dụ rắn ra khỏi hang à?”
“Tập đoàn Thừa Thiên là một tay bố anh gầy dựng nên, những năm nay thân thể ông không tốt nên định cư lâu dài ở nước ngoài, bây giờ việc ở tập đoạn về cơ bản đều do anh quản lý…”
Quý Thừa Xuyên bắt đầu kể tiếp, tuy nhiên anh nói rất gọn ghẽ, không mô tả quá nhiều, nhưng Tống Dao hình như đã có điều suy tư.
Hóa ra Quý Thừa Xuyên tiếp quản công ty từ tay Quý Lai An không phải thuận buồm xuôi gió, ngay từ đầu trong hội đồng quản trị đã có không ít người kín đáo phê bình chức tổng giám đốc điều hành công ty mà anh đang đảm nhiệm, cho rằng anh còn trẻ, thiếu kinh nghiệm quản lý công ty, Quý Lai An dùng người thiếu tầm nhìn, hại công ty.
Chỉ là khi đó Quý Lai An còn chưa ra nước ngoài định cư, thân thể khỏe mạnh, cầm quyền, rất nhiều người tuy trong lòng không phục, nhưng trên mặt không dám biểu hiện, giả vờ ủng hộ Quý Thừa Xuyên, bằng mặt không bằng lòng.
Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên cũng dùng thực sự chứng minh, mình có tư cách kế thừa sản nghiệp của bố, chỉnh đốn việc kinh doanh của tập đoàn, dần dần làm ột bộ phận vốn phản đối anh mà tâm phục khẩu phục.
Nhưng cũng không phải là toàn bộ, căn cứ vào khả năng quan sát của Quý Thừa Xuyên, trong nội bộ tập đoàn vẫn còn tồn tại mấy gã đổng sự ngoan cố không chịu thay đổi, bọn họ phần lớn đã từng là thuộc hạ cũ của Quý Lai An, trong tập đoàn cũng có thủ hạ và thế lực không nhỏ ủng hộ họ, cậy già lên mặt, thường xuyên cố tình đối nghịch với Quý Thừa Xuyên, thậm chí còn lén lút đứng ra làm trung gian kiếm thêm lợi nhuận mà bỏ vào túi riêng, tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty.
Tháng ba năm ngoái, Quý Lai An được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư ác tính tuyến tuỵ, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, tin tức này truyền ra, mấy gã đổng sự bắt đầu rục rịch, không chỉ cấu kết với ban gám đốc bên trên đề xuất dự án phát triển mới, còn âm thầm gầy dựng thế lực của mình, hòng bòn rút tài chính của công ty, lập một công ty khác.
Những điều này trong lòng Quý Thừa Xuyên đều hiểu, tiếc là nguyên đám lão già đó làm việc cẩn thận, nếu xuất hiện sơ suất cực nhỏ, lại kéo bè kết phái, một khi gió thổi cỏ lay, sẽ mật báo, bao che lẫn nhau.
Trong một năm qua, Quý Thừa Xuyên giả vờ như không biết chuyện gì, thậm chí còn điều Khương Nam Hiên ở bên cạnh mình ra nước ngoài trên danh nghĩa là học tập, âm thầm phái người giám sát nhất cử nhất động của những người đó, chờ bọn họ buông lỏng cảnh giác lộ ra sơ hở. Nhưng tiếc rằng, cho dù nắm giữ một chứng cớ nho nhỏ, vẫn không cách nào rung chuyển cả một gốc cây lớn.
Anh muốn nhổ tận gốc, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Nhưng mà, cơ hội rốt cuộc đã đến.
Vài ngày trước, bệnh tình của Quý Lai An đột ngột chuyển biến xấu, tim ngừng đập một lần, tin tức truyền ra bên ngoài không lâu. Rồi hôm nay, Quý Thừa Xuyên vừa bị nghi ngờ là bị người khác trả thù, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Hai chuyện lớn đồng thời xảy ra, nó đủ cho bất kỳ một người nào luôn có ý đồ xấu với tập đoàn một thời cơ tốt, để cho bọn họ nhanh chóng thực hiện mưu đồ của mình, lộ ra cái đuôi hồ ly.
Theo cách khác mà Quý Thừa Xuyên đã nói, là dụ rắn ra khỏi hang.
Tuy Tống Dao không biết rõ việc kẻ lừa người gạt trên thương trường, nhưng nghe Quý Thừa Xuyên nói xong những lời này, cô vẫn không khỏi lấy làm kinh hãi thay anh.
Trước đây, cô cảm giác, nhận thấy anh rất máu lạnh, ngang ngược, người đàn ông không biết đạo lý, thích làm theo ý mình. Cô cho rằng đó là thói quen của kẻ có tiền. Lại không biết sau lưng ánh hào quang bao bọc anh chính là bốn bề hiểm nguy, lúc nào cũng phải cẩn thận.
Cùng lúc đó, rốt cuộc cô cũng biết mấy ngày hôm trước vì sao Quý Thừa Xuyên lại mất tích, không phải chê cô phiền phức mà là đi Mỹ thăm viếng bệnh tình nguy kịch của bố anh. Nhớ tới việc anh vừa rời khỏi liền suy nghĩ lung tung, trong lòng Tống Dao không khỏi dâng trào cảm giác ray rứt.
“Bố anh có khỏe không?”
“Không tốt lắm.”
“Vậy anh…”
“Quan hệ của anh và bố trước giờ không tốt, đối với ông, anh không quan tâm.”
Quý Thừa Xuyên nói thẳng làm cho Tống Dao líu lưỡi một hồi, cô đọc được trong ánh mắt anh bỗng xuất hiện một tia lạnh lùng, trong đó còn chứa đựng câu chuyện mà cô không biết, chỉ là anh không muốn nói, cô sẽ không hỏi.
Chủ đề bỗng gián đoạn, Tống Dao dứt khoát không nói thêm gì nữa, chuyên tâm thay quần áo bệnh nhân cho Quý Thừa Xuyên, đối với quá trình trưởng thành của người đàn ông trước mắt, có quá nhiều điều cô chưa bao giờ chạm trán, cũng rất khó để hiểu.
Trước đây, gặp tình huống này, e rằng cô đã sớm thấy khó mà lui, không biết tại sao, bây giờ, cô chợt có sự xúc động muốn tìm hiểu rõ về anh.
Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu đó sao?
Đột nhiên, ngón tay cài cúc áo của Tống Dao hơi run rẩy, rõ ràng là động tác cực kỳ nhỏ, nhưng Quý Thừa Xuyên lại nhận ra. Khoảng cách giữa bọn họ trong lúc này đang rất gần, anh có thể dễ dàng trông thấy mỗi một động tác của Tống Dao, từng chút thu hết vào mắt.
Nói thật, Quý Thừa Xuyên rất ghét phải nói ý nghĩ của mình cho người khác biết, nhưng hôm nay anh nói nhiều điều cho Tống Dao nghe, anh lại không chút phản cảm nào. Thậm chí, vừa nãy khi nhắc tới Quý Lai An, trong lòng anh còn mong chờ Tống Dao tiếp tục hỏi.
Nhưng anh vẫn không có can đảm bắt Tống Dao nghe về đoạn hồi ức tối tăm của anh, đơn giản là vì quá khứ là những thứ xấu xa, độc ác, mà cô gái trước mắt anh tốt đẹp như thế, anh không hy vọng truyền sự đau khổ cho cô, anh chỉ muốn…
Anh ngừng hết mọi suy nghĩ, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Chỉ cần yêu, là đủ rồi.
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm