Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
gày hôm sau, Quý Thừa Xuyên luôn cần mẫn đến nhà Tống Dao không thấy xuất hiện, cũng không gọi điện thoại đến, không nhắn tin, cứ như vậy biến mất cả ngày.
Cho đến lúc này, Tống Dao mới phát hiện mình lệ thuộc Quý Thừa Xuyên đến nhường nào, từ sáng đến tối, cô ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu nghĩ, trong tim nhớ, tất cả đều là bóng dáng của anh. Những ngày bọn họ ở cùng nhau từng li từng tí, giống như thước phim phát lại nhiều lần trong đầu cô, không xua đi được.
Mấy lần cô móc điện thoại di dộng ra, muốn gửi một tin nhắn cho Quý Thừa Xuyên, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, chỉnh sửa lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không dám gửi đi, ngắm nhìn ảnh đại diện trên WeChat của Quý Thừa Xuyên mà rầu rĩ không thôi.
Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì thế? Vì sao cả ngày không có một tin tức? Phải chăng vì những lời nói tối qua đã làm cho anh giận? Chẳng lẽ cuối cùng anh đã nhận ra bọn họ không hợp nhau? Có phải ngày hôm qua là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt?...
Vô số vấn đề quanh quẩn trong đầu óc Tống Dao, làm cho cô càng nghĩ càng hoảng, rốt cuộc cô quyết định bất chấp bất cứ giá nào, mặt dày mày dạn gửi một tin nhắn đến Quý Thừa Xuyên: “Đang bận sao?”
Sau khi đè xuống phím gửi đi, Tống Dao đã hối hận.
Lỡ như anh còn tức giận thì phải làm sao? Lỡ như anh trông thấy không nhắn lại thì phải làm sao đây? Lỡ như anh cảm thấy mình phiền phức thì biết làm sao giờ?
Cô vừa nghĩ, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, lo lắng chờ anh hồi âm.
Một phút, hai phút, năm phút, mười phút, ba mươi phút, một giờ… Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối phương không có một chút động tĩnh, ngay lúc Tống Dao gần như muốn bỏ cuộc, tin nhắn hồi âm cuối cùng đã đến.
Quý Thừa Xuyên: Ừm.
Một chữ, so với không trả lời còn tổn thương người khác hơn, Tống Dao yếu ớt dù đã cẩn trọng lúc đó vẫn không chịu đựng được. Cái gì mà “ừm” hay không “ừm” hả, anh gõ nhiều thêm mấy chữ sẽ chết sao? Chí ít cũng phải nói rõ đang bận cái gì chứ, bằng không gửi một biểu tượng biểu lộ cảm xúc cũng được, tại sao lại nhắn chỉ có một chữ, làm sao có thể tiếp tục trò chuyện đây?
Ngắm nhìn chữ “ừm” kia, Tống Dao càng xem càng buồn phiền, dứt khoát tắt di dộng, ném sang bên cạnh, nằm xuống lăn ra ngủ.
Giờ phút này, bên kia địa cầu, ở Mỹ, bang Lowa, trong bệnh viện nào đó.
“Sorry! The subscriber you dialed is power off...” Trong điện thoại di dộng truyền ra âm thanh như thế, Quý Thừa Xuyên vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng, anh trông có vẻ hơi mệt nhíu nhíu cặp lông mày.
“Thiếu gia, ông chủ đã tỉnh, mời anh vào.” Một ông già tóc bạc phơ từ trong phòng bệnh đi tới, dùng tay làm động tác mời Quý Thừa Xuyên.
“Được, cảm ơn.” Vừa nói xong, anh nhìn điện thoại lần cuối, đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, là bố của anh, Quý Lai An chủ tịch tập đoàn Thừa Thiên đang chờ anh.
Ngay hôm qua, Quý Thừa Xuyên rời khỏi nhà trọ của Tống Dao không bao lâu sau, liền nhận được điện thoại từ bên Mỹ, người bố luôn luôn ẩn cư không giao du bên ngoài bỗng bị suy tim, ngất xỉu trong biệt thự cá nhân ở bang Lowa, trên đường đưa đi viện cấp cứu.
Vì là con trưởng trong gia đình, trước tiên anh liền chạy đến sân bay, trải qua mười mấy tiếng bay đường dài, rốt cuộc cũng chạy đến bệnh viện nơi mà Quý Lai An đang cấp cứu.
Lúc này, cấp cứu đã xong, giải phẫu rất thành công, tính mạng của bệnh nhân được cứu trở về, chỉ cần hết thuốc tê sẽ tỉnh. Nhưng cùng lúc đó, bác sĩ trưởng khoa cũng thành thật xin lỗi nói cho Quý Thừa Xuyên biết, bố anh bị ung thư tuyến tuỵ bỗng có chuyển biến xấu, tất cả các cơ quan trong cơ thể đều bị suy kiệt trong phạm vi lớn, cho dù bây giờ có thể miễn cưỡng duy trì tính mạng, nhiều nhất cũng không thể vượt qua nửa năm, bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Những lời nói này làm cho Quý Thừa Xuyên rơi vào trầm tư.
Năm nay Quý Lai An vừa qua tuổi 60, bên dưới có hai người con trai, Quý Thừa Xuyên là do ông và vợ cả sinh, anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông. Vài năm sau, ông lừa vợ ở bên ngoài, cùng một nữ minh tinh sinh đứa con trai thứ hai là Quý Thiên Dương. Vợ cả sau khi biết được cực kỳ chán nản, mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống mà qua đời.
Đối với cái chết của người vợ, ông cảm thấy áy náy. Mặc dù sau đó, Quý Lai An luôn ở bên nữ minh tinh, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng cho bà ta một danh phận, đối với người con trai cũng không hẳn là gần gũi.
Cho dù là vậy, Quý Thừa Xuyên vẫn cực kỳ căm ghét việc làm của bố như cũ, quan hệ bố con vẫn cực kỳ xa cách cho đến nay. Mà đứa con trai khác là Quý Thiên Dương càng khỏi phải nói, tính cách phản nghịch, suốt ngày không thấy mặt, không nghe theo sự sắp xếp của bố, quan hệ giữa bố con và anh em đều hết sức lạnh nhạt.
Vì vậy, lúc bác sĩ trưởng khoa nói cho Quý Thừa Xuyên biết bố anh không còn quá nửa năm, anh cũng không có quá nhiều nỗi bi thương. Làm một người con, sau khi biết được bệnh tình của người bố, anh không ngủ không nghỉ ở bên kia địa cầu chạy đến đây, đã tròn bổn phận, về sau có thế nào, anh cũng không cưỡng cầu.
Lúc Quý Thừa Xuyên đi vào phòng bệnh vẻ mặt rất bình tĩnh, Quý Lai An nằm trên giường đã sớm đoán được, ông vô lực giật giật cánh tay, ý bảo Quý Thừa Xuyên lại đây.
“Đỡ hơn chút nào không?” Quý Thừa Xuyên đi đến trước giường bệnh liền hỏi han, nhìn như có vẻ quan tâm bệnh tình của ông, thật ra dù bố anh có luôn miệng gọi anh cũng không tình nguyện lên tiếng.
Quý Lai An gật đầu nhẹ: “Đỡ một chút, anh ngồi đi, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Tôi sống không còn bao lâu.” Ông mở miệng, âm thanh yếu ớt, lại hoàn toàn không giống như đang kể lại chuyện mình không còn sống bao lâu, trái lại ông rất bình tĩnh nói, “Tôi đã gọi người liên lạc với luật sư, sau ba ngày, cổ phần trên tay tôi sẽ chuyển đến cho anh.”
“Đã biết, trong nước gần đây hơi bận rộn, tôi sẽ nhờ luật sư làm chuyện này.”
“Bận đến mức ngay cả ba ngày, cũng không thể trích ra được sao?” Giọng điệu Quý Lai An lộ vẻ thất vọng, ba ngày là ông cố tình sắp xếp, chẳng qua mục đích cũng chỉ hy vọng đứa con có thể ở bên cạnh ông thêm vài ngày.
“Rất khó.” Quý Thừa Xuyên trả lời rất giản lược, chủ ý trong lòng Quý Lai An anh rất hiểu, nhưng anh không tính làm theo mong muốn của ông.
“Nếu như tôi cầu anh ở đây với tôi vài ngày thì sao?” Phấn đấu cả cuộc đời, người đàn ông chưa bao giờ hạ thấp mình trước mặt bất cứ người nào, trước khi chết lại phải dở xuống vẻ kiêu ngạo trước mặt đứa con của mình, trong lòng đau xót biết dường nào.
Quý Thừa Xuyên cũng không trả lời thẳng vào vấn đề của bố, anh đứng thẳng dậy, nói: “Nếu ông đã không sao, tôi trở về đây.” Dứt lời, liền quay người bước đi.
“Vì sao?” Quý Lai An thở dài thườn thượt ở phía sau anh, “Anh hận tôi đến thế ư, tôi rất nhanh thành một người chết, không thể…”
“Không thể!” Quý Thừa Xuyên quay người, tiếp lời ông, giờ khắc này, trong ánh mắt anh chỉ còn vẻ lạnh lùng làm cho người khác run rẩy, “Tựa như năm đó mẹ tôi cầu ông ở lại mà ông lại cố tình rời đi, đây là điều mà ông đã dạy tôi.”
“Chuyện năm đó, tôi luôn luôn hối hận…”
“Hối hận thì sao, cũng không thể đánh đổi được tính mạng của mẹ tôi.”
“Anh nói không sai, đối với mẹ của anh, tôi chỉ có thể một mạng đổi một mạng.”
“Một mạng đổi một mạng?” Quý Thừa Xuyên cười lạnh, “Hai mươi năm trước nếu ông nói những lời này còn có chút tác dụng, bây giờ ông nói cho người khác nghe đi!” Anh nói xong, quay người lần nữa.
“Đứng lại, tôi sắp chết rồi, dù là giả vờ anh cũng không thể cho tôi hai ngày sao?”
Quý Thừa Xuyên dừng bước, đưa lưng về phía ông: “Không thể.” Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Sau lưng truyền đến tiếng thở dài nặng nề của Quý Lai An: “Cho dù đời này anh không chịu tha thứ cho tôi, tôi cũng sẽ giao công ty lại cho anh, đây là điều duy nhất tôi có thể bù đắp ẹ con hai người, đây là báo ứng của tôi… Báo ứng…”
“Thiếu gia, ông chủ…” Ông già tóc bạc phơ đi tới.
“Chú Trương, không cần khuyên tôi.” Quý Thừa Xuyên không có ý định cho ông cơ hội nói tiếp.
Chú Trương biết điều chuyển chủ đề: “Thiếu gia, ngài ở trong nước sống có tốt không?”
“So với ở đây tốt hơn.” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư.
“Vậy sao, xem ra cậu không hề giống lúc rời đi rồi.” Chú Trương cười khổ.
“Người đàn bà kia đâu?” Quý Thừa Xuyên đột nhiên hỏi.
“Ngài nói nhị phu nhân đó sao? Phu nhân luôn ở nhà thờ cầu nguyện cho ông chủ.”
“Thiên Dương đâu?”
“Nhị thiếu gia đã nhiều tháng không về nhà, luôn ở nhà của bạn bè, ông chủ gặp chuyện không may cũng chưa hề xuất hiện.” Chú Trương thành thật đáp.
“Trông chừng bọn họ, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng, thiếu gia.” Chú Trương gật đầu, “Ngài muốn đi sao?”
“Thu xếp, giúp tôi đặt chuyến bay gần nhất.” Anh nói xong, không tự chủ nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, dưới đáy mắt hiện lên vẻ bức thiết.
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm