Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ẽ nào cô cũng muốn add nick WeChat của tôi?”
Khương Nam Hiên vừa nói, Tống Dao sợ tới mức muốn nhảy dựng lên: “Anh… Anh không phải vào trong rồi sao?”
“Quả nhiên cô đi theo tôi.” Khương Nam Hiên nói.
Tống Dao tự biết đã bị lộ, vội khoác tay: “Không, tôi không phải đi theo anh, tôi chỉ… chỉ là… tình cờ đi ngang qua đây…”
“Vậy sao cô biết tôi vừa rồi đi vào nhà vệ sinh nam, chẳng lẽ…” Anh dừng một chút, dưới mắt kính lộ ra hai con ngươi dường như muốn dò xét điều bất thường.
“Không phải như anh nghĩ đâu!” Tống Dao nóng vội nói, “Thật ra tôi có chuyện muốn nói với anh, nhưng… nhưng không tìm được cơ hội.”
“Hử?” Khương Nam Hiên nheo mắt, “Cô muốn nói gì với tôi?”
“Là vầy… Hôm nay… ngày hôm qua, chuyện đó…” Cô ấp a ấp úng, khó mở miệng, “Thật ra là hiểu lầm thôi, tôi và Quý tổng không có gì cả!”
Khương Nam Hiên không nghĩ đến Tống Dao sẽ chủ động tìm anh nói chuyện này, lập tức cao hứng, chớp mắt, vẻ mặt ngờ vực, hỏi: “Thật không?”
“Thật mà, hôm qua tôi để quên quyển nhật ký trong phòng Quý tổng, sau đó Quý tổng đi vào, tôi không muốn ngài ấy xem, ngài lại muốn đoạt lấy để xem, tôi sống chết không cho ngài xem, kế đó thì anh trông thấy, chính là vậy, hoàn toàn không như anh nghĩ đâu!” Tống Dao nói một hơi, muốn líu lưỡi.
“Nhưng Quý tổng không nói với tôi như thế.”
“Hả?” Tống Dao ngây người, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Khương Nam Hiên, Quý Thừa Xuyên nói với anh ta cái gì?
“Hai người thật làm khó tôi, rốt cuộc tôi phải tin ai trong hai người đây?” Khương Nam Hiên ra vẻ khó xử sờ cằm.
“Anh không được nghe Quý tổng nói lung tung, tôi nói thật, Quý tổng nhất định muốn để anh ghen nên mới cố ý nói vậy, anh phải tin tưởng tôi!”
“Cái gì?” Khương Nam Hiên suýt chút nữa sặc, “Ghen? Ăn dấm chua của ai?”
“Đúng thế!” Tống Dao vẻ mặt thành thật suy đoán, “Anh nghĩ mà xem, một năm không về, Quý tổng nhất định vô cùng nhớ anh, nhưng ngài mặt mỏng không muốn nói ra, vì vậy nên cố tình nói dối, muốn anh ghen, mục đích chứng tỏ địa vị quan trọng của ngài trong lòng anh. Đây chính là biểu hiện quan tâm của ngài dành cho anh đấy!”
Khương Nam Hiên đã sớm cười nghiêng ngả trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ ngờ vực: “Cô chắc chắn cậu ấy quan tâm tôi?”
“Tôi chắc chắn, tôi nhất định và tôi khẳng định, Quý tổng ngài rất quan tâm anh, anh ngàn vạn lần không thể vì một sự hiểu lầm này mà chia tay với ngài ấy!” Tống Dao thề thốt.
Cô thư ký này quả thật vô cùng thú vị, Khương Nam Hiên cố nén cười đến mức đau bụng: “Việc này không phải cậu ấy gọi cô đến nói chứ?”
“Không phải, Quý tổng làm sao bảo tôi nói được, chỉ là tôi thấy việc này rất cần thiết phải giải thích cho anh, hai người yêu nhau quan trọng nhất là sự tin tưởng.” Tống Dao cảm thấy cô đã thuyết phục được Khương Nam Hiên rồi, trong lòng không khỏi đắc ý.
“Nhưng mà tôi cùng Thừa Xuyên cũng không có công khai quan hệ, sao cô lại biết…”
“Suỵt!” Tống Dao vội kéo Khương Nam Hiên, tránh qua một góc, “Anh yên tâm, vì bảo vệ anh và Quý tổng, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra mối quan hệ của hai người đâu! Thật ra tôi có tư tưởng khá phóng khoáng đấy, tôi có thể hiểu được hai người có thể ở chung một chỗ là điều không dễ dàng, tôi nhất định sẽ ủng hộ hai người!”
“Cô nói đấy, nhất định phải giúp chúng tôi giữ bí mật.”
“Tôi đi làm việc đây, anh yên tâm.” Tống Dao vỗ ngực cam đoan.
“Tôi yên tâm rồi.” Khương Nam Hiên cười híp mắt nói, bỗng cầm điện thoại lên. “Khó tìm được người nghĩa khí như cô, add nick WeChat tôi đi, về sau tôi và Thừa Xuyên xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tâm sự với cô.”
“Hả?” Tống Dao sững sờ.
“Thế nào, không phải vừa rồi cô còn giải thích hiểu lầm, ủng hộ quan hệ của chúng tôi sao?”
“Ủng hộ, đương nhiên ủng hộ rồi!” Tống Dao lập tức lấy di dộng ra, add nick với Khương Nam Hiên trên WeChat, cuối cùng vẫn không quên nói một câu, “Về sau, nếu anh có xảy ra vấn đề trên phương diện tình cảm, nhớ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh đến cùng!”
“Một lời đã định?” Khương Nam Hiên xòe tay.
“Một lời đã định!” Tống Dao giơ tay ra, đập tay với anh.
Hai người cùng nở nụ cười, hình ảnh này vô tình lọt vào mắt Quý Thừa Xuyên tình cờ đi ngang qua, lập tức ánh mắt tổng giám đốc đại nhân sắc lạnh đến phát run.
Sau khi thuận lợi giải quyết hiểu lầm với Khương Nam Hiên, Tống Dao ăn được ngủ ngon, tâm trạng khoan khoái dễ chịu.
Nhưng, duy trì được tâm trạng vài ngày, cô đã bắt đầu cảm thấy không đúng.
Thật lạ, cô rõ ràng đã giúp Quý tổng và bạn trai giải quyết hiểu lầm, vì cớ gì mấy ngày nay Quý tổng còn không vừa mắt cô? Mấy bữa nay không gọi cô vào phòng làm việc, cafe đều bảo người khác mang lên, hai cái bánh bao bữa sáng cô mang đến, mỗi ngày đều nguội lạnh nằm trong sọt rác, chạm một cái cũng không có.
Thật lãng phí, quá lãng phí!
Trong lòng Tống Dao không ngừng tiếc rẻ, nhưng nhớ đến Quý Thừa Xuyên đã từng nói dù anh không ăn cũng phải đưa, vì vậy đành phải đi tiếp tục công việc đưa bánh bao.
Một tuần trôi qua, tình hình vẫn không có gì chuyển biến, đến ngày thứ bảy, Tống Dao quyết định đánh chết cô cũng không đưa bánh bao cho tổng giám đốc đại nhân.
Trong lòng mặc dù nghĩ thế, nhưng vẫn vô cùng lo sợ, suy đi tính lại, Tống Dao quyết định nhắn tin trên WeChat Khương Nam Hiên, hỏi thăm thực hư một chút.
Dao Phát Tài: Trợ lý Khương, anh có ở đó không? [nghi vấn]
Neil: Tôi đây, sao vậy?
Dao Phát Tài: Tôi có chuyện này muốn hỏi. [chọt chọt ngón tay]
Neil: Nói đi.
Dao Phát Tài: Ngày mai Quý tổng tăng ca sao? [bi thương]
Neil: Cô hỏi làm chi?
Dao Phát Tài: Quý tổng bắt tôi mỗi ngày mang bánh bao, nhưng ngài không ăn, mai là thứ bảy rồi, tôi muốn ngủ nướng! [khóc lớn]
Neil: [đổ mồ hôi] Để tôi hỏi xem.
Dao Phát Tài: Đừng hỏi mà! [hoảng sợ]
Neil: Cô sợ Quý tổng à?
Dao Phát Tài: Áo cơm cha mẹ của tôi! Không thể đắc tội! [hoảng sợ]
Neil: Vậy ngày mai cô tiếp tục đưa đi.
Dao Phát Tài: Tôi muốn ngủ nướng! [khóc lớn]
Neil: [đổ mồ hôi]
Dao Phát Tài: Nếu không… Ngày mai anh giúp tôi đưa hai cái bánh bao cho Quý tổng nhé! [nịnh nọt]
Neil: Tôi cũng muốn ngủ nướng.
Dao Phát Tài: Đừng mà! [khóc lớn]
Neil: Trừ khi có lợi ích.
Dao Phát Tài: Anh muốn gì, cứ nói!
Neil: Đồ trong căn tin khó ăn quá.
Dao Phát Tài:???
Neil: Nhìn đồ ăn hôm đó cô làm, có vẻ không tồi.
Dao Phát Tài: Anh muốn ăn món gì, thứ hai tôi làm cho anh!
Neil: Cơm trứng rán.
Dao Phát Tài: Thành giao! [bắt tay]
Neil: [bắt tay]
Cứ thế, hôm sau khi Quý Thừa Xuyên đến công ty tăng ca, nhìn thấy Khương Nam Hiên mang hai cái bánh bao đặt trên bàn, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh không khách khí chất vấn.
“Tôi đến đưa bánh bao mà, cậu không muốn ăn?” Khương Nam Hiên nhún vai.
“Ai bảo cậu đưa?” Anh lạnh lùng nói.
“Cậu bảo người ta đưa, người ta nhờ tôi đưa giúp giùm.” Khương Nam Hiên ra vẻ dửng dưng.
Quý Thừa Xuyên hừ một tiếng, “Xem ra quan hệ của hai người tốt quá nhỉ.”
“Đúng thế.” Khương Nam Hiên cười rộ lên, “Tôi cảm thấy cô thư ký nhỏ của cậu vô cùng thú vị, hai người chúng tôi rất hợp ý nhau đó.”
Quý Thừa Xuyên nóng giận, làm mặt lạnh không nói chuyện.
“Chi bằng, để cô ấy làm thư ký cho tôi, tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý đặc biệt, dưới trướng không có nổi một cô thư ký.” Khương Nam Hiên đi đến, cười híp mắt đề nghị.
“Tùy cậu!” Những lời này anh nói gần như rít qua kẽ răng, vẻ không vui biểu lộ rõ ràng qua lời nói.
Khương Nam Hiên được một tấc muốn tiến thêm một thước: “Nếu Dao Dao đã làm thư ký của tôi, vậy cô ấy cũng không cần đưa bánh bao cho cậu nữa nhỉ? Thật ra bánh bao rất khó ăn, hồi nãy tôi vừa thử.”
“Khương Nam Hiên!” Quý Thừa Xuyên gần như thét lên, “Cậu nói nhảm đủ chưa? Tôi không ngại cậu ở công ty nói chuyện yêu đương, nhưng xin đừng ảnh hưởng đến công việc.”
“Lời này nên để nói tôi ư?” Khương Nam Hiên thu lại vẻ cười cười.
“Ý cậu là gì?” Quý Thừa Xuyên nhíu mày.
“Ý của tôi là, cậu có ý với Tống Dao.”
“Khương Nam Hiên, cậu nói nhảm gì hả?”
“Rốt cuộc là tôi nói nhảm, hay cậu cố tình che giấu đây?” Anh không sợ Quý Thừa Xuyên chất vấn, tiếp tục tranh luận.
Tình cảnh bỗng trở nên giương cung bạt kiếm… hai người đều không nói thêm, mà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, im lặng giằng co.
Rất lâu sau, Quý Thừa Xuyên rốt cuộc mở miệng, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi tất nhiên có cảm tình với cô ấy, nhưng không đến mức thích, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm