TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ọi việc trên đời được Trần Ngộ Bạch vạch ra thế này – điều anh cần, điều anh không cần.Vế đầu anh sẽ tranh đoạt, vế sau, anh hủy diệt.
Trần Ngộ Bạch nhận định: Phụ nữ là đối thủ khó nắm bắt nhất trên đời.
An Tiểu Ly từ nhà quay về, đối với việc bỏ đi không lời từ biệt, bỏ đói anh hai ngày, cô chẳng màng giải thích, mà ngược lại còn lạnh nhạt hơn, mở miệng là khách sáo gọi anh “tổng giám đốc”, khiến anh tức đến độ chỉ trong một ngày đã mắng cả hai trưởng phòng trong công ty khiến họ phải bỏ đi.
Không khí nặng nề trong phòng tổng giám đốc bao trùm toàn công ty, chỉ mỗi An Tiểu Ly vẫn bình thản như không, thiếu ai đó thì trái đất không quay nữa à? Thèm vào!
“Xin lỗi, tôi mượn máy tính nhận email, điện thoại tôi hết pin rồi”. Vương Chí – nhà thiết kế trẻ tuổi phòng công trình, tướng mạo cũng dễ nhìn – nhìn An Tiểu Ly đang ngồi khoanh tay trong ghế, cười quyến rũ.
An Tiểu Ly nhìn anh ta thuần thục mở trang web, mười ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím, vô cùng gợi cảm – cô rất thích những người đàn ông có ngón tay thon dài đẹp đẽ như vậy.
“Ủa, anh cũng học đại học J à?”, cô cố gắng hạ giọng để nghe có vẻ dịu dàng hơn.
Hộp mail mà Vương Chí mở là hộp nội bộ của khoa máy tính đại học J, vốn dĩ là mấy sư huynh khoa máy tính viết ra để tiện “giao lưu sinh hoạt” với nhau, nhưng do dung lượng quá lớn, tin gửi đi nhanh vô cùng nên dần dà, những sinh viên khác trong khoa cũng yêu cầu khoa cho họ mỗi người một tài khoản, gần như trở thành hộp thư riêng trong đại học J.
Lúc Vương Chí cười tỏ ra rất dịu dàng, đôi mắt sáng rỡ không bị mắt kính che khuất, trông rất dễ chịu, “Thực ra code mở rộng hộp thư này có một phần là tôi viết. Tôi học lớp 031 mở rộng và phát triển của khoa máy tính”.
An Tiểu Ly vốn đứng sau lưng anh ta thò đầu ra nhìn, cười như hoa hướng dương nở rộ, đưa cho anh ta một ly nước, híp mắt: “Sư huynh, em là lớp 062, tên là An Tiểu Ly”.
Một nhân viên gục đầu ủ rũ vừa hay lúc đó bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trong lúc cửa mở ra đóng lại, ánh mắt sắc như dao của ai đó chiếu thẳng vào đôi nam nữ đang nhìn nhau cười ngoài kia.
Tiếp đó, đồng chí Vương Chí viết chương trình máy tính mới nhất đã bị tổng giám đốc Trần bắt bẻ cả một buổi chiều.
Thật kỳ quặc, Vương Chí thầm nghĩ, có phải mình anh viết chương trình đâu, có đáng bị mỉa mai châm biếm đến mức thiếu điều ném anh đi hay không.
Còn một tiếng nữa là tan sở, Trần Ngộ Bạch bỗng bước ra, áo sơ mi đen mở hai nút, vòm ngực chắc khỏe thoáng ẩn thoáng hiện, tay áo xắn đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay màu nâu khỏe mạnh, dựa nghiêng người vào cánh cửa, tùy tiện tạo dáng lạnh lùng làm mê đắm biết bao thiếu nữ, “Tối nay không cần đến chỗ tôi”.
An Tiểu Ly thấy tim thắt lại, sau đó là phẫn nộ và kỳ thị: Sao lại nói thế cơ chứ! Trong sách thế này có gì đâu, mà bị anh nói như thể mờ ám lắm ấy!
“Cái này cho cô”, anh quay về văn phòng lấy một cái hộp to màu hồng, “Tối mặc cái này, đi tiệc với tôi”.
Giọng anh vẫn lạnh băng, nhưng thấy cô cúi thấp đầu, tay anh bất giác vươn ra, vén mớ tóc lòa xòa của cô ra sau tai.
“Tôi còn phải phê chuẩn một số văn kiện, cô đi làm tóc và trang điểm trước, xong thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón”. Anh nói xong đợi một lúc, thấy cô vẫn ngồi bất động thì khẽ thở dài, “Là việc công, tính tiền làm thêm, gấp đôi”.
An Tiểu Ly lúc này mới có chút tinh thần, ngẩng lên hậm hực nhìn anh, rồi cầm hộp và túi ngẩng cao đẩu ưỡn thẳng ngực đi ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch tức muốn chết trước thái độ lạnh nhạt đó, nghiến răng kèn kẹt sau lưng cô.
Lúc Tần Tang nhận được điện thoại của An Tiểu Ly thì đang làm tóc trong salon, Tiểu Ly nghĩ dù sao cũng có thể nhận lại tiền từ công ty nên gọi xe đến tìm bạn.
“Không đi”, Tần Tang lật tạp chí, từ chối thẳng thừng, phiền nhất là kiểu party như vậy, ăn mặc hệt cây thông Noel rồi đi khắp nơi cười giả tạo, nhà họ Tần thỉnh thoảng cũng tổ chức tiệc, cô đều cố gắng trốn tránh, một buổi tối yên lành không làm gì lại đi chịu tội thế này.
An Tiểu Ly lườm một cái bên một góc mà chắc chắn bạn mình không nhìn thấy, đúng lúc đó người cắt tóc cô chọn đang rảnh rỗi, bước đến ân cần hỏi cô muốn tạo kiểu gì.
“Phải đắt nhất ấy”, An Tiểu Ly ném tạp chí đi, ngồi thẳng dậy, nhìn chàng trai Hàn quốc xinh đẹp sau lưng qua gương, đùa với vẻ nghiêm túc: “Cậu có ý gì không? Chị đây thoải mái cho cậu kiếm tiền, thuốc làm tóc đắt nhất, kiểu uốn xoăn mới nhất thì uốn luôn, dù sao bọn chị không cần đẹp nhất, mà cần đắt nhất!”.
Cậu cắt tóc đẹp trai tóc dài cười đẹp đến nỗi cành hoa cũng run rẩy, xoa vai An Tiểu Ly khen chị thật đáng yêu. An Tiểu Ly đắc ý, vênh cằm lên đùa lại. Tần Tang cuối cùng không chịu nổi, quay sang trừng mắt một cái, ra hiệu với cậu bé kia, “Chải thẳng tóc cho cô ta, nhuộm màu rượu vang”. Tóc An Tiểu Ly hơi cứng mà còn hơi xoăn, khiến gương mặt trái táo của cô thêm đáng yêu, nhưng khi mặc lễ phục thì không hợp lắm.
Cậu bé đẹp trai cười, đi chuẩn bị thuốc và máy duỗi tóc, An Tiểu Ly quay sang tiếp tục thuyết phục Tần Tang: “Tang Tang, cậu nhất định phải đi. Tớ muốn làm cho cậu ngạc nhiên!”.
Tần Tang “ồ” một tiếng, lúc cô cười, hàm răng trắng nhỏ sáng lấp lánh, “Cậu lại gây họa chứ gì?”.
Thường thì khi An Tiểu Ly kiên trì như thế thì một là đã tiêu hết tiền phải ăn ké cơm của cô, hay là gây họa và muốn cô giúp đỡ.
An Tiểu Ly nhíu mày, “Tần Tiểu Tang! Cậu đừng được nước mà… dù sao cậu phải đi! Quần áo tớ lo cho cậu xong rồi! Bắt buộc đi!”. Tinh thần cô hừng hực, nói to khiến những người khách khác đều quay lại nhìn, Tần Tang vội xua tay, “Được rồi được rồi, chẳng qua là tụ họp thôi mà! Đi thì đi, kích động cái gì!”.
Tiểu Ly ngồi xuống, miệng vẫn lầm bần gì đó không rõ.
Tần Tang bất lực tiếp tục xem tạp chí, đúng là kiếp trước mắc nợ cô nàng, từ nhỏ tới lớn không biết đã giúp thu dọn bao nhiêu bãi chiến trường rồi, bây giờ thì hay rồi, ngay cả sếp cô nàng phải đưa bạn gái đi ăn tiệc mà cô cũng phải đi theo trợ giúp, kiểu gì thế này!!!
Ra khỏi salon còn hơn một tiếng nữa mới tới bảy giờ, nhà Tần Tang gần đó, hai người về lại đó để thay đồ, trang điểm.
Lễ phục của Trần Ngộ Bạch đã đưa cho Tần Tang, còn An Tiểu Ly không có những kiểu quần áo lộng lẫy như vậy nên lục tìm trong tủ đồ của Tần Tang.
Bên Tần Tang vừa mở hộp ra đã thấy kỳ lạ, làm gì có thư ký nào đi cùng dự tiệc lại mặc lễ phục do KK thiết kế? Một bộ lễ phục mà lương hai năm của cô cũng chưa mua được.
“Đẹp không?”, Tần Tang mặc xong lễ phục xoay một vòng trước gương, quả nhiên, ánh mắt An Tiểu Ly vẫn buồn bực.
Tần Tang nheo mắt, im lặng. Cô tìm ra mấy bộ lễ phục hôm qua nhà họ Tần mới đưa đến, chọn ra một bộ màu trắng, trên váy là những đám hoa cúc rất đẹp, thích hợp với khí chất trong sáng của An Tiểu Ly, “Bộ này, mặc vào!”.
An Tiểu Ly từ nhỏ đến lớn luôn để tóc ngắn, học đại học mới quyết tâm lâu lắm mới để tóc dài qua vai, sau khi duỗi thẳng, phần tóc xoăn được kéo ra, cũng có vẻ “tóc dài bay bay”. Đầm sát nách màu trắng chít eo, gấu váy xòe ra như một cây dù, dài đến đầu gối, tinh nghịch mà không kém phần nhã nhặn. Cô soi mình trong gương, cực kỳ hài lòng.
Xe Trần Ngộ Bạch lúc đến dưới lầu thì hai người đã trang điểm xong. Tần Tang cố ý xuống trước, quả nhiên Trần Ngộ Bạch đang dựa vào xe đợi thì khi trông thấy cô mặc bộ lễ phục đi xuống, nét lạnh lùng trong ánh mắt chợt thoáng qua.
An Tiểu Ly kéo tay bạn, lạnh nhạt chào Trần Ngộ Bạch, ba người im lặng trên xe. Lúc này đường hơi tắc, xe Trần Ngộ Bạch lại như ở chốn không người, gặp ba lần đèn đều là đèn xanh, trên đường đi phóng hết tốc lực, An Tiểu Ly sợ sệt bám hai tay vào tay nắm của ghế phụ, hoảng tới mức mặt trắng bệch.
Tần Tang bình thản ngồi ghế sau, ngắm cảnh ngoài cửa, thình thoảng liếc nhìn Trần Ngộ Bạch đang làm mặt lạnh qua gương chiếu hậu, hàng lông mày anh nhíu chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn An Tiểu Ly một cái lại sáng thêm một chút, đường nét gương mặt rõ ràng và hài hòa, đôi môi mỏng mím chặt. Tuy rằng người đàn ông này có hơi biến thái, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng: trai đẹp lạnh lùng đó mà!!!
Chiếc xe thắng lại vững vàng trước tòa nhà “Phi”, kéo một vết dài mấy tấc. Chiếc xe dừng lại, An Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm, “Anh vội đi đầu thai hả!”, ai đó đang định thần lại bị nỗi sợ hãi cuối cùng làm cho vũ trụ bùng nổ.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô, môi mím lại, muốn nói gì đó mà không nói. Tần Tang ngồi ghế sau nhìn đôi oan gia đang trừng mắt với nhau, mỉm cười cởi dây an toàn – kịch hay xem đủ rồi, cô đã có thể thoát thân thành công.
An Tiểu Ly đương nhiên không chịu thả người, Tần Tang bị đeo bám đến phát phiền, buồn bực nhìn Trần Ngộ Bạch sắc mặt càng lúc càng tái xanh, Trần Ngộ Bạch thấy ánh mắt của cô thì hàng lông mày càng nhíu chặt, đưa tay ra, kéo cô nàng đang ra sức đeo bám kia vào trong lòng rồi đi vào trong.
An Tiểu Ly bị Trần Ngộ Bạch đưa thẳng lên tầng ba mươi ba, bước vào “Phi” mà cô đã mong đợi từ lâu khiến cô quên mất lúc nãy còn bực tức. Quả nhiên là nơi cao cấp, ánh đèn rực rỡ, lộng lẫy đẹp đẽ như trong tiên cảnh…
“Hi, anh Ba, Tiểu Ly”, Tần Tống nghênh ngang tiến lại từ đầu kia hành lang, mặc áo sơ mi mỏng màu gạo, quần đen, thêm nụ cười gian là “thương hiệu” của anh ta, Tiểu Ly bỗng thấy chao đảo: đã nói mà, đàn ông hai chân vẫn không dễ tìm tí nào, nhìn kìa, trước mặt đây chẳng phải là cực phẩm hay sao!
Trần Ngộ Bạch nói vài câu với Tần Tống, rồi ba người cùng vào trong. Bước vào trong, Tiểu Ly sáng mắt lên.
Trong sảnh có một cô gái mặc một bộ lễ phục rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại tỏ ra bực bội, toàn thân cô toát ra một sự cao ngạo mê hoặc.
“Tìm thấy chưa?”, ngữ điệu nghi vấn, nhưng giọng điệu nóng nảy.
Trong sảnh bị ngăn cách ra một khoảng lớn, vài người khác bị ngăn lại vào không được mà ra cũng không xong, có mười mấy nhân viên mặc đồng phục đang quỳ trên tấm thảm lông cừu trắng như tuyết tìm kiếm gì đó, nghe cô ta nói thì sắc mặt căng thẳng, quỳ xuống thấp hơn nữa.
©STENT: www.luv-ebook
An Tiểu Ly nhìn Trần Ngộ Bạch vui vẻ trên tai họa của người khác, chẳng phải anh là một trong những cổ đông của “Phi” hay sao, lần này chắc phiền phức rồi?
Ai ngờ Núi Băng vạn năm lại nhướng mày, khoanh tay xem kịch.
Lúc này cửa thang máy mở ra, một đám đàn ông mặc âu phục bước ra, An Tiểu Ly chỉ biết người đi đầu tiên, vì mỗi năm anh ta lại xuất hiện trên lịch của công ty.
“Sao rồi?”, Boss siêu cấp xuất hiện, quả nhiên cao lớn đẹp trai, lạnh lùng vô tình. Tiểu Ly thầm toát mồ hôi cho người đẹp kia, nghe nói Boss này tính tình dữ tợn, bạo lực máu lạnh, lần này chắc máu chảy khắp chốn rồi.
“Mất hoa tai rồi”, cô gái không buồn ngước lên, hét lên với Đại Boss, giọng bực tức.
Quả nhiên Đại Boss cau mày, bước đến cô gái đó… đưa tay ra… Tiểu Ly đang định hét lên rồi nhắm mắt lại, thì Đại Boss đã ôm lấy cô ta, nói với giọng dịu dàng khiến người ta chỉ muốn ngủ thiếp đi: “Cuống làm gì, xem mặt em nhăn như bánh bao kìa”.
Tiểu Ly trợn to mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị đó, Trần Ngộ Bạch và Tần Tống lại quay mặt đi, tỏ ra quen với cảnh đó.
“Lật hết thảm lên, cắt thành từng miếng nhỏ mà tìm”, Lương Phi Phàm bình tĩnh nói, lập tức có thuộc hạ đến cuốn thảm lên.
Tiểu Ly thấy mắt giật giật, thảm đẹp như vậy mà mang đi thì tiếc quá, cắt thành từng miếng từng miếng thì…
Cô gái kia hừ giọng, “Đã nói anh phí phạm quá, ở cửa mà cũng trải thảm! Đổi thành đá mài thì hay hơn không”.
Đại Boss lại… cười. Tiểu Ly ôm tim gục xuống, nghe Đại Boss nói bằng giọng dịu dàng, “Được, em thích màu gì?”.
“Màu đỏ”.
Đại sảnh lộng lẫy như thế mà phối với đá mài màu đỏ… Tiểu Ly cảm khái, lạc điệu ơi là lạc điệu.
“Hôm nay không kinh doanh, đổi hết thảm tầng này, thay bằng đá mài màu đỏ”.
“Cool thật!”, Tiểu Ly khẽ kêu lên, chấn động tới mức suýt thì vỗ tay. Trần Ngộ Bạch thấy hai mắt cô phát ra hoa đào thì cười lạnh, sờ mái tóc mới làm hồi chiều của cô, khẽ nói vào tai cô, “Còn cool hơn nữa đấy, nếu cô ta nói với cô câu ‘Mái tóc cô này đẹp thật’, anh tôi có thể sẽ rứt từng sợi tóc của cô xuống làm tóc giả cho cô ta đội chơi”.
Tiểu Ly trợn mắt, lập cập lùi lại ba bước, không suy nghĩ gì nấp sau lưng Trần Ngộ Bạch, ôm lấy mái tóc dài, không dám nói gì.
Tiếp đó cả buổi tối, An Tiểu Ly đều dè dặt trốn cô gái trẻ tên “Cố Yên” kia. Cô đã quan sát kỹ rồi, mái tóc Cố Yên tuy dài nhưng không đẹp bằng cô, có lẽ thật sự là có tiền đề và khả năng sẽ rứt tóc cô xuống làm tóc giả cũng nên.
Buổi party “công việc” mà Trần Ngộ Bạch nói, có chút kỳ quặc. Không có những tổng giám đốc của các công ty khác, chỉ có Đại Boss Lương Phi Phàm trong truyền thuyết.
Đại Boss cả buổi tối đều dỗ dành Cố Yên đang xị mặt vì bị rơi mất hoa tai, Trần Ngộ Bạch đang chơi snooker với một thiếu niên xinh đẹp cao gầy, có ngoại hình còn trung tính hơn cậu bé cắt tóc buổi chiều, phó tổng Dung không biết xếp hàng thứ mấy đang choàng ôm một nữ ngôi sao đang “hot”, cùng uống rượu. Tần Tống nhỏ nhất lại cầm micro, say túy lúy gào thét.
“Anh giúp tôi xin chữ ký Echo được không?”, An Tiểu Ly trù trù cả buổi tối, kéo vạt áo ‘cầm thú’, cầu xin tội nghiệp, cô nghĩ trong mấy Đại Boss thì Tần Tống có vẻ thân thiện hòa nhã nhất.
Tần Tống huýt sáo một tiếng, còn vỗ vỗ tay An Tiểu Ly, “Tự đi đi! Tôi mà đi thì anh Ba lại tưởng tôi lợi dụng thời cơ”.
“Tôi chỉ muốn tiếp cận ngôi sao thôi mà! Anh giúp tôi với… Tang Tang cũng rất thích cô ấy!”, Tiểu Ly nhanh nhẹn tìm ra điểm yếu của anh ta, ‘cầm thú’ nhướng mày, quả nhiên hí hửng ngoáy mông bỏ đi.
Echo thấy cậu Sáu Tần đích thân đến xin chữ ký thì cười không khép miệng được, nũng nịu hỏi ký ở đâu?
Dung Nham kề sát gương mặt xinh đẹp tựa cánh hoa đào của cô ta, tà ác thổi hơi bên tai cô nàng, “Ký lên áo lót của em cho cậu ta…”, Echo cười đến hoa cũng phải run rẩy, đấm Dung Nham, nũng nịu nói “Ghét quá”.
Tần Tống nổi da gà toàn thân, xách hai quyển sổ ký tên đến, nhét vào tay Tiểu Ly. An Tiểu Ly hứng chí, mắt lóe ngôi sao.
“Kiểu gì thế không biết…” Tần Tống bất mãn nhét micro vào tay cô, “Nào, hát chung với thiếu gia!”.
An Tiểu Ly tâm trạng vui vẻ, cười híp mắt đứng trước máy hát với Tần Tống, hai người xưa nay luôn bị kỳ thị bởi cá tính khác thường nay hợp tác với nhau, chọn một loạt những bài hát cực High, sóng vai nhau nhảy điệu thỏ.
“Á!”, Kỷ Nam ở gần đó kêu lên thảm thiết, ôm lấy tay nhảy chồm chồm lên. Trần Ngộ Bạch không biết đã nhìn đi đâu mà cắm thẳng cây đũa tre xuống bàn tay phải đang vịn vào bàn của cô.
Dung Nham quay sang, đặt tạm ly rượu lên bàn, đẩy Echo đang ngồi dán sát vào người anh, vội vội vàng vàng bước đến, cầm cổ tay đã đỏ lên của Kỷ Nam, hàng lông mày nhăn lại.
“Không sao đâu”, Kỷ Nam thấy sắc mặt anh Hai càng lúc càng nặng nề thì nhịn đau, cười “he he” mấy tiếng, “Tí thôi, không sao không sao, anh Ba, chúng ta tiếp tục chơi đi!”.
Trần Ngộ Bạch không đáp, anh ta lạnh lùng nhìn hai người đang bá vai bá cổ chơi đùa đằng kia, căn bản không nghe Kỷ Nam nói gì.
Kỷ Nam và Dung Nham nhìn theo hướng mắt anh, lập tức hiểu ra. Đã nói mà, Trần Ngộ Bạch hiếm khi dắt bạn gái đến tham gia bữa tiệc các anh em, nhất định là đã nhắm chuẩn rồi. Nhưng cậu Sáu đang ăn gan hùm hay sao?
An Tiểu Ly rống lên: “Nhiệt tình mùa hạ đánh động cơn lười nhác mùa xuân, ánh mặt trời chiếu sáng gia đình hạnh phúc…”, Tần Tống lại say sưa phụ họa “ye ye…” mấy tiếng.
“Mỗi một bài tình ca đều khơi dậy hồi ức, nhớ lại năm ấy em đã quen biết anh thế nào…”
“But here know”, Tần Tống dùng giọng nam hát câu này, rồi tiếp tục the thé, “Nỗi buồn mùa đông kết thúc sự cô đơn mùa thu, gió mơn man thổi nỗi nhớ cay đắng đến…”
An Tiểu Ly cũng đổi sang giọng nam giống Tần Tống, “I miss you ye…”
Hai người cứ anh hát tôi xướng, bài tình ca ngọt ngào trở nên diệu kỳ sinh động, ngay cả Cố Yên hờn dỗi cả buổi tối cũng hứng chí ngắm họ biểu diễn.
“Nghe anh nói này, tay nắm tay, cùng anh đi nhé, sống một cuộc sống ổn định, hôm qua đã không kịp, ngày mai sẽ tiếc nuối, hôm nay em lấy anh nhé…”
Hai người đang mải mê ca hát đứng quay lưng lại với mọi người, những vẻ mặt kỳ quặc khác nhau của mọi người trong phòng họ đều không nhìn thấy.
Cố Yên cười, đôi mắt cong cong, Lương Phi Phàm đứng cạnh cũng nhìn họ, xưa nay anh chỉ cần cô vui là được. Dung Nham và Kỷ Nam vừa nhìn biểu diễn vừa liếc trộm vẻ nặng nề ức chế phủ lên từng tầng từng lớp trên gương mặt ai đó, tưởng tượng ra kết cuộc bi thảm của cậu Sáu.
Còn lại ai đó đang ức chế trong lòng, nắm tay siết chặt, rồi từ từ thả lỏng. Cuối cùng, đưa ngón tay trỏ đẹp đẽ thon dài ra, tao nhã đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc lạnh sau cặp kính thoáng qua, khiến Kỷ Nam đứng cạnh lạnh người lùi lại ba bước.
©STENT: www.luv-ebook
Cuối cùng, quản lý bộ phẩn ẩm thực bước vào, cắt ngang màn biểu diễn ca hát kỳ cục trước bữa ăn.
Những món ăn ngon lành đẹp mắt lần lượt mang vào, bàn ăn dài trong chốc lát đã đầy ắp, Tần Tống và Tiểu Ly lúc nãy đã mài mòn sức lực bây giờ la hét hoan hô, buông micro xuống, chuyển sang biểu diễn tiết mục nhảy.
“Ngon không?”, Tiểu Ly cắn một miếng thịt không biết là thịt gì, nghe có người hỏi thì gật gù, “Ngon!”.
Là Cố Yên, đang hào hứng nhìn cô, “Tôi là Cố Yên, cô tên gì?”.
“Tôi là An Tiểu Ly”, cô cười híp mắt đưa tay ra, với qua bên kia bàn bắt tay Cố Yên. An Tiểu Ly từ nhỏ đã thân tiện dễ gần, huống hồ hiện giờ đối tượng là cục cưng của Đại Boss.
“Cô là bạn gái của Tần Tống à?”, Cố Yên cầm đĩa lên bắt đầu tìm thức ăn, vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Ly.
“Không phải!”, An Tiểu Ly còn chưa há miệng ra thì một giọng nam lạnh lùng đã trả lời thay cô.
Là Trần Ngộ Bạch.
“Sắp phải rồi!”, Tiểu Ly tức tối hất tóc, tự ình là phóng khoáng kiêu ngạo mà trả miếng lại.
Cố Yên nhìn sắc mặt Trần Ngộ Bạch dần dần từ xanh chuyển thành đen mà sung sướng vô cùng, cô quay lại, ngoắc tay với Tần Tống đang ngồi ở sofa trò chuyện với Kỷ Nam, “Tần Tống, đến đây! Bạn gái cậu tìm cậu!”.
Tần Tống ngồi xa nên không nghe rõ, thấy Cố Yên gọi thì ngoáy mông bước tới. Họa sắp tới nơi mà anh ta vẫn không biết sống chết thế nào, tiện tay vỗ vai An Tiểu Ly, “Lát nữa hát tiếp nhé!”.
An Tiểu Ly ngẩng lên cười ngọt ngào, “Tôi ăn no rồi, bây giờ đi thôi!”.
Cố Yên sướng tê người vì sắc mặt Trần Ngộ Bạch bây giờ chỉ có thể hình dung bằng từ “thê thảm tuyệt đẹp”.
Tần Tống không phải kẻ ngốc, thoáng chốc đã biết bị An Tiểu Ly lợi dụng, vội vàng rút lui, “Gì ấy nhỉ… anh Tư gọi em?”, anh ta gọi vu vơ về phía Kỷ Nam một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy – mẹ ơi, vẻ mặt này của anh Ba khiến anh ta nhìn mà run lẩy bẩy.
Trời hại kẻ họ Tần, Kỷ Nam lại cười hí hí bước đến, “Gì đấy? Tôi có gọi cậu đâu, sao vậy?”.
Tần Tống sắc mặt xám xịt, nước mắt đầm đìa.
Trần Ngộ Bạch nhìn chăm chú An Tiểu Ly, trong ánh mắt thú vị của Kỷ Nam và Cố Yên, anh đưa tay cầm một ly rượu lên, lặng lẽ bỏ đi.
Không biết vì sao, tim An Tiểu Ly trong tích tắc anh quay lưng đi, bỗng co thắt lại, giống như… giống như lúc nhỏ làm vỡ con thiên nga nhỏ bẳng pha lê, cảm giác bất lực khi trái tim tan vỡ trong phút chốc.
Tần Tống bám chặt cạnh bàn, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận gian tình với An Tiểu Ly, Tiểu Ly sống chết thế nào cũng không kéo anh ta ra được, đành trơ trẽn lấy Tần Tang ra để uy hiếp anh ta thêm lần nữa, Tần Tống vừa chùi nước mắt nước mũi vừa đi theo cô, ánh mắt lạnh băng của anh Ba dù khuất sau lưng vẫn rõ ràng vô cùng, anh ta cầm mi à khổ sở nghĩ ngợi, cuối cùng chọn một loạt các bài hát thiếu nhi, ừ, chỉ có những bài này mới không có yêu đương gì, như vậy anh Ba lát nữa giết anh thì dao sẽ chém nhanh hơn – nếu đã sắp chết thì bớt bị hành hạ chút nào hay chút đó.
Buổi tối tan tiệc, Cố Yên cứ níu kéo Tiểu Ly, cười sung sướng, Lương Phi Phàm thấy suốt buổi tối cô đều vui vẻ thì dặn Trần Ngộ Bạch sau này nhớ đưa cô bạn gái nhỏ theo thường xuyên hơn.
Trần Ngộ Bạch nhếch mép, lạnh nhạt nhận lời, sau đó chuyển mũi dùi: “Lần trước bảo em đi khảo sát kế hoạch mở rộng phía hải ngoại, hai hôm trước em vừa làm xong, khả năng làm được không cao lắm, khoảng 55%. Nhưng em cho rằng Lương Thị mấy năm nay cố thủ quá lâu rồi, đã đến lúc duỗi chân duỗi tay hơn. Hướng kiếm lời phần mở rộng này khá ổn, chẳng qua là đem danh tiếng ra ngoài, điều này rất có lợi với việc thu mua gần đây của Lương Thị, huống hồ em đã tính toán thử, lợi tức mà kế hoạch này mang lại cho thị trường cổ phiếu có thể bằng tổng giá trị khai thác cả năm nay.”
Lương Phi Phàm nghe kỹ rồi suy nghĩ, sau đó gật gù, “Tốt, vậy thì giao cho em phụ trách toàn bộ”.
“Ừm…” Trần Ngộ Bạch mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính lấp lánh, “Nhưng, trạm đầu là các tiểu vương quốc À Rập, em và bên đó không thân lắm, e rằng phải cho em thêm chút thời gian”.
Lương Phi Phàm ngẩng lên nhìn anh, Trần Ngộ Bạch nhìn thẳng không tránh né, Lương Phi Phàm khẽ cười, “Em ngồi đây phụ trách chỉ huy là được, chuyện chạy việc cứ để người khác làm”.
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, cười thản nhiên. Sau lưng họ, người nào đó có mối quan hệ giao hảo khá tốt với hoàng tử nước Ả Rập, lúc này vẫn chưa biết ác mộng đó, đang ngân nga điệu nhạc bước tới, thấy Trần Ngộ Bạch thì cười nịnh nọt, “Anh Ba… hà hà”.
Trần Ngộ Bạch vỗ vai anh ta, thái độ hiền hòa thân thiện đó khiến Tần Tống suýt thì rơi nước mắt, “Anh Ba biết rồi, ngoan lắm!”, nhéo má anh ta, Trần Ngộ Bạch nhướn môi cười, đoạn tiến về phía “vấn đề chờ được giải quyết” tiếp theo.
Ăn tối được nửa chừng thì Kỷ Nam gọi điện cho Lý Vi Nhiên, rõ lúc nãy trên đường đi còn bảo sẽ tới ngay, giờ đâu rồi?
“Điện thoại anh kìa”, Tần Tang nhắc người đàn ông ngồi đối diện im lặng cả buổi tối.
Lý Vi Nhiên đang trầm tư bỗng choàng tỉnh, nhìn tên người gọi tới, rồi tắt, ngẩng lên cười với Tần Tang, giải thích: “Là Kỷ Nam”.
Tần Tang uống một ngụm nước chanh, cười lơ đãng.
Gần “Phi” vốn rất ít taxi, cô vừa đi vài bước đã thấy một chiếc xe ngừng lại cạnh mình, gương mặt tươi cười của Lý Vi Nhiên hiện ra, “Tang Tang, trùng hợp quá”.
Biết là rất có khả năng gặp anh ở “Phi” nên cô bỏ cả việc ăn tối gần đó, ai ngờ vẫn là quá trùng hợp.
Thực ra có phải là có định mệnh thật không? Nếu không thì sao trong bao nhiêu người như vậy, chỉ khi gặp anh, cô mới bỏ tất cả để rút lui?
“Ở R vui không?”, anh vừa gỡ bỏ xương món cá vược hấp, gắp vào đĩa trước mặt cô, thực ra sở thích của Tần Tang rất dễ nhận ra, cho dù là món cá vược hấp hay là Lý Vi Nhiên anh đây.
“Cũng tạm”, cô uống một hớp nước, đáp lại gọn lỏn. Món cá vược hấp không có xương thực sự rất hoàn hảo, nhưng cô ăn được hai miếng rồi không đụng đũa nữa.
Lúc nhỏ Tần Tang đã biết, sở thích là kiểu, nếu bạn không có điều kiện thì vẫn không nên để ý đến thì hơn.
Ăn xong bữa tối thì đã chín giờ hơn, Lý Vi Nhiên lái xe đưa cô về. Đến dưới tòa nhà, cô cởi dây an toàn định bước xuống thì anh bỗng mở miệng: “Tần Tang, lý do mà anh cần đâu?”.
Tần Tang cũng đã chuẩn bị, ngẩng lên cười, nói: “Có lẽ tôi thật sự có chút tình cảm với anh. Nhưng qua sự suy xét kỹ lưỡng, thì anh không hợp với tôi. Nên để tránh cho đôi bên bị tổn thương, thôi thì đừng tiến thêm bước nữa là hay hơn cả. Thế gian này nam si tình nữ oán tình quá nhiều, chúng ta sao không thể tránh nó đi. Làm bạn được không?”.
“Em thật sự rất hà khắc”, anh cau mày, ngón tay thon dài nắm chặt vô-lăng, “Ngay cả thi đầu vào cũng miễn luôn”.
“Hà hà, anh vẫn có những trường tốt khác để thi mà. Tạm biệt. Lái xe cẩn thận”. Cô xuống xe, vẫy tay với anh qua cửa kính hạ thấp.
“Biết rồi”, Lý Vi Nhiên vẫn tỏ ra bực bội, chiếc xe vừa lướt đi thì đèn báo thắng xe lại sáng, anh thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Anh sẽ báo cáo với Cục trưởng giáo dục là em tước đoạt cơ hội học tập của anh!”.
Chiếc xe ra khỏi cổng lớn rồi rẽ mất hút, Tần Tang vẫn đứng ngẩn ngơ, trong mắt đầy ắp nụ cười.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook
Giác quan thứ sáu chuẩn nhất của người phụ nữ mách bảo An Tiểu Ly rằng, cô đã gây họa lớn rồi.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch cả buổi tối cứ như đèn hiệu giao thông, không ngừng chuyển biến, sắc mặt lần lượt là xanh, tái xanh, chuyển đen, đen, rất đen.
Cô vốn ngỡ dưới đen là mực, nhưng rõ ràng giác quan thứ sáu và IQ có dính líu với nhau, Trần Ngộ Bạch sau khi ra khỏi “Phi” thì lại chuyển sang tươi tỉnh.
Nhưng, nụ cười dịu dàng nơi khóe môi anh, sao lại khiến An Tiểu Ly càng nhìn càng hoảng loạn?
Thấy anh lại đẩy gọng kính, An Tiểu Ly vô thức muốn nhảy khỏi xe, nuốt nước bọt, cô lắp bắp nói, “Tôi…”
“Muộn quá rồi, ký túc xá chắc đóng cửa rồi?”, anh lại dịu dàng hỏi, “Hay là về chỗ tôi tốt hơn?”.
Trường của An Tiểu Ly cách công ty một đoạn đường, mỗi tối ăn tối ở chỗ Trần Ngộ Bạch xong, anh vào thư phòng giải quyết công việc, cô dọn dẹp rồi tự chơi một mình, đến khi anh bận bịu xong mới ra đưa cô về. Dạo trước có lần anh vô ý mang về một đĩa DVD dùng thử của công ty, cô mở ra xem say sưa, quên mất đã qua giờ giới nghiêm của ký túc xá nên ở lại luôn phòng khách nhà anh.
Từ đó, những đĩa DVD phim truyền hình dài lê thê trong nhà Trần Ngộ Bạch tự dưng mỗi lúc một nhiều thêm, An Tiểu Ly xưa nay vốn là người không có khái niệm về thời gian, thế là dần dần quen thuộc với phòng khách nhà anh.
“Tôi… đến chỗ Tang Tang”.
“Ồ? Giờ mà cô còn mặt mũi nào gặp cô ấy?”, Trần Ngộ Bạch quay sang nhìn cô, sắc mặt dịu dàng.
Sắc mặt An Tiểu Ly lập tức thay đổi, “Tai sao tôi không có mặt mũi nào gặp cô ấy? Tôi… tôi đã… Tại sao tôi không còn mặt mũi nào chứ!”.
“Đã cái gì? Đã gói lại tặng cho tôi rồi, phải không?”, giọng Trần Ngộ Bạch thật sự là thấm đẫm gió xuân, mưa thuận gió hòa.
An Tiểu Ly hừ một tiếng. Biết là được, cô cũng không định truy cứu. Dù sao những kẻ mượn cớ tiếp cận cô để theo đuổi Tần Tang quá nhiều, thêm Trần Ngộ Bạch anh cũng không nhiều hơn, mà thiếu anh thì cũng… không thiếu!
Cô cũng khá là nghĩa khí rồi, vốn dĩ lâu nay cứ băn khoăn, ngỡ rằng đã câu được rùa vàng, ai ngờ… Hôm đó ở R nhìn thấy anh và Tang Tang ngồi trước cửa hàng, ngón tay thon dài của anh dịu dàng mở chai nước đưa cho Tang Tang đang cúi đầu e thẹn, hai người chạm chai nước vào nhau rất lãng mạn, nhìn nhau cười. Trai đẹp gái xinh nổi bật như trong quảng cáo. Mắt An Tiểu Ly trong tích tắc hoe đỏ, cầm tiền lẻ mà liêu xiêu thất thần về nhà, đến nhà lại bị cô Trần đang đợi xì dầu để nấu ăn mắng ột trận thất điên bát đảo.
Buổi tối húp món canh vốn là món cá kho ban đầu, miệng đắng nghét, cô Trần vẫn nhiếc móc cô là đứa “vô tâm vô tính”. Thôi được thôi được, Tang Tang xinh đẹp Tang Tang thông minh Tang Tang giỏi giang Tang Tang là tiên nữ, các người thích cô ấy hết đi!
Sáng hôm sau cô vác túi xách nhỏ, thê thảm một mình ngồi xe buýt quay về trong tiếng cằn nhằn của cha mẹ.
Không phải không giận dữ, nhưng về sau bình tĩnh lại, những điểm tốt của Tang Tang cứ xuất hiện từng chút một, An Tiểu Ly có hồ đồ trong những việc khác đi chăng nữa, thì tình bạn hơn mười năm và người đàn ông không đáng tin cậy kia ai nặng ai nhẹ, cô vẫn phân biết rạch ròi. Nên cho dù trong lòng có tâm trạng khác lạ, cô vẫn nhất quyết giúp cặp uyên ương đẹp đôi kia. Theo cô, người hay suy nghĩ như Tang Tang thì phải người có khí chất “Núi Băng” như sếp cô mới kiềm chế được. Người thích tự làm khổ bản thân chơi với một người thích làm khổ mình, tốt biết mấy!
“Thật đáng tiếc, không tác hợp thành”, Trần Ngộ Bạch nửa cười nửa không, “Cô lúc nào cũng thế, cho là IQ của người khác chỉ hơn cô bốn, năm chục điểm. Không đúng, An Tiểu Ly, cô làm gì có IQ”.
“Anh thông minh! Anh IQ cao! Mà không phải mượn tôi để tiếp cận Tang Tang hả! Đắc ý cái gì!”. An Tiểu Ly gần mực thì đen, miệng lưỡi sắc sảo đối đáp lại, nụ cười của Trần Ngộ Bạch chưa thay đổi nhưng bóng đen trong mắt lại càng tối hơn.
“IQ tôi không cao thì liên quan gì tới anh! Ai cần anh quan tâm…”
“Á…”
Một tiếng hét biến thành câm lặng.
Mặt bị một tay anh ấn chặt vào lưng ghế, miệng bị bịt kín, mùi bạc hà thanh mát của anh xộc đến, đầu lưỡi kiên quyết và linh hoạt liếm lên hàm răng cô cắn chặt, ngón tay xiết mạnh cằm cô, cô bất giác “ứ” lên một tiếng, hàm răng bị cắn chặt đến đau nhức vô thức há ra, anh lập tức kéo lưỡi cô ra ngoài mút chặt, An Tiểu Ly thấy gốc lưỡi đau đến muốn khóc, hai tay đấm lên lưng anh túi bụi.
Anh lúc nào cũng mặc âu phục, không nhận ra cơ thể lại cơ bắp đến vậy, đấm lên thấy rất cứng, Tiểu Ly đánh đến nỗi tay đau nhức mà anh vẫn như không cảm thấy gì, nhắm mắt ngậm lưỡi cô mà mút mê mẩn.
Cảnh sát khu vực trên đường đi tuần thấy chiếc siêu xe này bỗng nhiên dừng lại, thấy người đàn ông trong xe hơn nửa người chồm qua ghế phụ, đè một cô gái xuống hôn mãnh liệt thì lập tức gõ mạnh vào cửa xe.
Bất lực là anh ta gõ thế nào thì người đó vẫn không có phản ứng, anh ta liền vòng qua bên cửa sổ ghế phụ, gõ vào cửa bên đó.
Lúc này tay trái Trần Ngộ Bạch vừa luồn vào từ cổ áo An Tiểu Ly, cô vẫn đang mê đắm trong nụ hôn ngang ngược của anh mà chưa nhận ra, nghe tiếng gõ cửa lập tức tỉnh lại, chụp lấy tay trái của Trần Ngộ Bạch, cắn một cái.
Trần Ngộ Bạch tiếc nuối buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, hơi rướn người lên, tức tối nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chụp lấy điện thoại của mình, rồi cứ thế đè lên người cô mà bấm nút, mở cửa sổ, đưa di động cho cái anh cảnh sát đang bắt đầu ‘lên lớp dạy dỗ’: “Đi ra xa mà nghe”.
Anh nói xong quay cửa sổ lên, giọng nói lạnh lùng khiến anh chàng cảnh sát lắm chuyện kia phải lùi ra thật.
Trần Ngộ Bạch ngồi dậy kéo lại áo cho An Tiểu Ly, ngón tay cuối cùng vẫn lưu luyến ve vuốt xương quai xanh của cô.
An Tiểu Ly thấy ớn lạnh, ôm lấy gương mặt đang nóng bừng của mình, trong đầu dính đặc như keo, anh…
“Anh cho em hai sự lựa chọn: A, tiếp tục việc bị cắt ngang lúc nãy ở đây”, anh dừng lại, nhìn cô có vẻ ý tứ sâu xa, không biết đã tháo kính ra lúc nào, trong đôi mắt tinh nhanh đang lấp lánh ánh sáng xanh lè lộ liễu, An Tiểu Ly nhanh chóng quyết định tự bảo vệ lấy thân, “em chọn B”.
Trần Ngộ Bạch cười rất dịu dàng, vỗ vỗ đầu cô vẻ rất trong sáng, “Ngoan lắm”.
An Tiểu Ly bỗng cảm thấy lạnh hơn lúc nãy nữa.
Bên kia anh chàng cảnh sát đã nghe xong điện thoại, kính cẩn dân điện thoại lên, “Trần tiên sinh! Cục trưởng chúc anh… buổi tối vui vẻ…”
Trần Ngộ Bạch dửng dưng nhận lại điện thoại, quay cửa kính lên, đạp chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên.
B, không phải là sự lựa chọn tốt.
An Tiểu Ly đẩy người đàn ông nằm đè lên người, không ngừng chống cự yếu ớt, đại não thiếu khí, mơ mơ màng màng thấy hối hận vô cùng.
Trần Ngộ Bạch rõ ràng là cực kỳ hưng phấn suốt đoạn đường về nhà, kéo tay cô đi nhanh lên lầu. Tiểu Ly theo sau anh vào phòng, tay vừa đóng cửa, anh đã đè lên như một ngọn núi, những nụ hôn dày đặc phủ xuống tối tăm đất trời. Anh đẩy cô ra sau, cửa đóng sầm lại, cô bị đè vào cửa không nhúc nhích nổi.
Lựa chọn B, rõ ràng không phải phong cách cao quý lạnh lùng xưa nay của Trần Ngộ Bạch, người đàn ông đang túm lấy áo cô lột xuống đây đúng là thuộc phái cầm thú.
Lột?
“Đừng động đậy!”, Trần Ngộ Bạch bất mãn gầm lên với người phụ nữ lại cắn anh một cái, “Tự em chọn B. B chính là về nhà làm tiếp. Còn động đậy hả! Động đậy nữa hả!”. Anh ôm lấy cô gái không chịu phối hợp kia, hai tay kéo mạnh sau lưng cô, kéo đứt hai quai váy của cô, cả đêm nhìn bộ ngực cô gò ép lại, cười quyết rũ với thằng Sáu, anh đã tính toán trước là sẽ xé rách bộ lễ phục hở hang kia thành trăm ngàn mảnh rồi.
An Tiểu Ly hét, hai tay vòng ôm trước ngực, giữ chặt chiếc váy sắp tuột xuống, cô thuận thế quỳ xuống đất, ôm lấy vai, trong một tư thế che chắn tiêu chuẩn, ngước lên nhìn ai đó đang trong ngọn lửa dục vọng.
Lồng ngực Trần Ngộ Bạch phập phồng dữ dội, nếu có gì đó càng kích thích anh hơn là An Tiểu Ly trần trụi hoàn toàn, thì đó chính là một An Tiểu Ly nửa kín nửa hở đáng thương thế này đây. Anh cười càng lúc càng dịu dàng, nhưng bàn tay lại ra sức mạnh hơn, kéo cô đứng phắt dậy làm cô loạng choạng, rồi anh bế bổng cô lên.
Cửa phòng ngủ bị một cú đá mạnh làm bật tung, giường đã ở ngay trước mắt.
Trong tích tắc An Tiểu Ly bị ném lên giường đã làm một đề trắc nghiệm – TO BE, OR NOT TO BE. Trên thực tế thì thượng đế rất công bằng, đập bể bạn một cánh cửa kính thì chắc chắn sẽ bù đắp cho bạn một ngọn đèn vỡ. An Tiểu Ly cô chưa hồ đồ tới mức này.
“Trần Ngộ Bạch! Anh nhìn cho rõ! Tôi không phải Tần Tang!”, trong tiếng xé rách vải chói tai, cô há to miệng hét lên.
Người đàn ông cưỡi trên người cô dừng ngay lại. Tiểu Ly lại bắt đầu thấy bi ai một cách vớ vẩn, quả nhiên.
“An Tiểu Ly, em, không, muốn, sống, nữa, phải, không!”, Trần Ngộ Bạch co tay thành nắm đấm đặt lên hai bên đầu cô trên gối, khớp ngón tay trắng bệch, sắc mặt gian xảo, nghiến răng nhả ra từng chữ.
“Em còn có thể ngốc hơn được không!”
“Người mà Trần Ngộ Bạch này thích, có cần tiếp cận người ngốc nghếch như em để theo đuổi hay không!”.
“Đương nhiên em không phải Tần Tang! Em mà thông minh bẳng nửa cô ấy thì tôi đã tạ trời tạ đất, tạ ơn thần thánh rồi!”.
“Em đúng là…”
Chát!
Trần Ngộ Bạch sững sờ. Đó là lần đầu anh bị người khác tát tai.
“Khỉ gió! Anh là đồ đầu heo ăn tạp! Tôi ngốc hay không thì tự tôi biết! Ai cần người qua đường chẳng thân chẳng thù như anh quát tôi! Anh chả thèm đánh rắm lấy một cái mà vừa bóc lột vừa chà đạp tôi, có anh mới không muốn sống nữa ấy! Nếu không phải vì nể anh là chủ nợ của tôi thì tôi đã báo cảnh sát anh cưỡng hiếp tôi rồi! Bây giờ mẹ kiếp, anh cút đi ngay cho tôi!”, An Tiểu Ly ra sức đạp người đàn ông đang bàng hoàng xuống giường, còn cô lõa lồ thân thể chui vào trong chăn, quấn lại kín mít, chỉ thò mỗi đầu ra, lén lút nhìn Trần Ngộ Bạch đang ngồi ngẩn ra dưới đất.
Hồi lâu sau Trần Ngộ Bạch leo lên giường.
Anh vừa động đậy là cô lập tức chui kỹ vào trong chăn. Trần Ngộ Bạch lặng lẽ nằm đó, bên cạnh An Tiểu Ly như một cục bông.
Trên giường bừa bãi quần áo bị xé rách, drap giướng nhăn nhúm bị kéo dồn sang một phía, cô gái trong chăn hơi thở dồn dập, người đàn ông quần áo khá chỉnh tề nằm cạnh đưa ánh mắt xa với nhìn lên trần nhà.
Những việc trên thế giới này được Trần Ngộ Bạch phân chia – 1, là những thứ anh cần; 2, là những thứ anh không cần. Vế đầu anh tranh đoạt, vế sau anh hủy diệt.
Anh vốn nghĩ rằng An Tiểu Ly thuộc vế đầu, lúc giận dữ lại thấy hình như cô ở vế sau. Nhưng giờ đây, anh bất an nhận ra, hình như cô không thuộc thế giới của anh.
“Tôi không thích Tần Tang”.
“Hôm đó tôi đến R, là để bắt em về nấu cơm, không có em, tôi rất đói”.
Có lẽ vì gian phòng quá lớn, nên An Tiểu Ly cứ thấy vọng vang mãi không ngớt.
— Tôi không thích Tần Tang.
— Tôi đến A để bắt em về.
— Không có em, tôi rất đói.
Thì ra là thế.
Ha ha, đó là lần đầu, An Tiểu Ly thích bốn chữ “thì ra là thế”.
“… Anh đi đâu?”, cô cảm nhận bên cạnh trống vắng, vội chui ra cuống cuồng gọi Trần Ngộ Bạch đang bỏ ra ngoài,
“Đi đến nơi người qua đường phải đi”, anh lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua nơi “xuân quang” dưới xương quai xanh lộ ra ngoài chăn, trắng mịn thoắt ẩn thoắt hiện, trên làn da trắng như tuyết đó là đấu hôn đỏ hồng anh để lại, Trần Ngộ Bạch thiếu tự nhiên quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa bỏ đi.
Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau - Sói Xám Mọc Cánh