Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Nhất Dạ
hần còn sót lại của Thánh đảo chấn động kịch liệt, tựa như trong lòng đất có vô số cự thú xông lên, mặt đất nứt ra một đường lớn, vô số nước biển theo đó mà xuyên qua Thánh đảo. Quang Minh Thần điện vốn đã sụp đổ do không được ‘Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang’ bảo vệ, hơn nữa lúc này đây lại còn có rất nhiều vẫn thạch rơi xuống. Những kẻ còn sót lại của Quang Minh giáo đình cực kỳ hoảng sợ nhảy xuống biển để trốn tránh vẫn thạch.
Cấm kỵ ma pháp – Thiên băng địa liệt.
Đứng trên không, Bối Bối ở trên vai, Lâm Lôi tay nắm lấy Địch Lỵ Á nhìn lại Thánh đảo đang sụp đổ. Một lúc sau Thánh đảo hoàn toàn tiêu thất vô tung, chỗ lúc trước vốn là Thánh đảo giờ đây chỉ còn sóng biển cuồn cuộn, một vài thi thể nổi trôi trên mặt nước.
Lâm Lôi lẳng lặng nhìn, Địch Lỵ Á nhu thuận ở bên cũng không lên tiếng hồi lâu.
….
“Đi thôi.” Lâm Lôi thở dài một tiếng nói.
Địch Lỵ Á nắm lấy tay hắn mỉm cười: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về quá khứ.“
“Lão Đại nghĩ về quá khứ có cảm tưởng gì vậy?” Bối Bối ở trên vai cười hỏi.
Lâm Lôi liếc nó: “Có cảm tưởng gì? Được rồi, chúng ta về nhà.”
“Ừm, về nhà.” Địch Lỵ Á, Bối Bối trong lòng cảm thấy có một tia ba động, bọn họ vừa rồi suýt nữa đã không còn mạng vậy mà giờ đây lại có thể an nhiên về nhà, loại kịch liệt biến hóa này làm cho trong lòng tự nhiên có cảm xúc.
Gió biển khôn cùng, bầu trời bao la, ba nguời Lâm Lôi cực nhanh hướng phía đông phi hành.
Nhìn bầu trời phương đông bao la, Lâm Lôi như thấy được kinh nghiệm nửa đời mình từ quá khứ đến bây giờ.
“Phụ thân mẫu thân, Quang Minh giáo đình giờ đã bị phúc diệt.” Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười.
“Phụ thân, người nói với con năm đó bình sinh tâm nguyện của người chính là mang gia tộc truyền thừa chi bảo chiến đao Đồ Lục trở về, hy vọng gia tộc một lần nữa quật khởi.”
“Bây giờ chiến đao Đồ Lục cũng đã trở về, Ba Lỗ Khắc đế quốc cũng đã được lập, Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta giờ đây là đỉnh phong gia tộc.“
“Đức Lâm gia gia, khi còn bé ta vì mục tiêu của phụ thân, mục tiêu của gia tộc. Vốn dưới sự kỳ vọng của gia tộc, ta tự mình cảm thấy rất khó khăn để thực hiện. Bởi vì Đức Lâm gia gia người đã thay đổi ta, tu luyện ma pháp, bình đao điêu khắc… là người trợ giúp, chỉ đạo ta. Từng bước thành công của ta đều là do người trợ giúp.”
“Lúc người chết, ta đã thề phải đem họa căn Quang Minh giáo đình này tiêu trừ, bao nhiêu năm qua ta vẫn không hề quên.”
“Giờ đây đã thành công, Đức Lâm gia gia người có thể cảm nhận được trong lòng ta một sự thanh thản. Bây giờ ta đã có nữ nhân mà ta yêu thương, có Bối Bối cùng ta đồng sanh cộng tử. Đức Lâm gia gia, nếu người còn sống người nhất định sẽ vì ta mà cảm thấy cao hứng, tự hào.”
“Bất luận sau này thế nào, ta vẫn như trước là thiếu niên năm đó… Đức Lâm gia gia, cám ơn người.”
……..
Băng qua mặt biển, nhìn về phương đông. Từ thiếu niên đến hiện tại trong lòng Lâm Lôi vẫn luôn tồn tại một áp lực, mà cho đến tận bây giờ mới cảm thấy thảnh thơi, hắn rốt cuộc đã có thể thảnh thơi, có thể thống khoái.
Hải Đình Tư, Lạc Diệp, Lôi Minh cũng đã chết, ba mươi sáu Thánh vực cũng đã chết, ngay cả Thánh đảo Quang Minh Thần điện cũng đã trở thành tro tàn, biến mất trên mặt biển mênh mang. Thần Thánh đồng minh có vô số nhân viên, nhưng chính là không có Thánh vực cường giả làm căn cơ, Quang Minh giáo đình nhất định không có khả năng hưng khởi.
Long Huyết thành bảo, Quang Minh Thánh đảo đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đám người Lâm Lôi cũng đã trở về, mọi người vô cùng vui vẻ tổ chức hoan khánh yến hội.
Yến hội này ngay cả hoàng đế Ba Lỗ Khắc vương quốc, Ba Lỗ Khắc Tây Ni cũng đến tham gia.
“Ca, ta thật sự lo lắng… may mắn mà huynh trở về, ca, ta kính huynh một chén.” Ốc Đốn lúc này tâm tình rất phức tạp.
“Được, cạn chén.“ Lâm Lôi cười dài nâng chén.
“Ốc Đốn, Đức Tư Lê ..” Lâm Lôi trong lòng cảm khái không thôi. “Ốc Đốn, huynh đệ Ba Khắc bọn họ đánh một trận với Quang Minh giáo đình nhưng mà cuối cùng gặp phải Ba Nhĩ Tắc Trạch, bọn họ chạy trốn song ta không hề trách cứ bọn họ.”
Lâm Lôi giờ phút này rất hiểu tâm tình bọn họ, lúc ấy gặp phải Ba Nhĩ Tắc Trạch, hắn để cho bọn họ chạy trốn, kể cả Ốc Đốn, bọn họ lúc đấy cũng không muốn rời đi nhưng rồi cũng đành cất bước, dựa theo lý trí mà nói, nếu bọn họ không rời đi thì có thể cái chết của Lâm Lôi, Bối bôi, Địch Lỵ Á sẽ không còn giá trị nữa. Nhưng về mặt cảm tình mà nói thì khiến cho bọn họ cảm thấy áy náy.
Trong yến hội này bọn họ cố gắng biểu hiện vui vẻ cười nói với Lâm Lôi khiến Lâm Lôi cảm thấy vui vẻ nhưng hắn tịnh không có tức giận, chỉ là bọn họ cảm thấy tự mình không yên mà thôi.
“Tây Ni, sau khi yến hội kết thúc ngươi đến phòng ta một lát, ta có chuyện muốn nói.”
“Vâng, thưa đại bá.” Tây Ni cung kính đáp.
Tây Ni thoạt nhìn rất nho nhã, khó mà tưởng được Ốc Đốn lại có nhi tử như vậy. Tây Ni năm nay hai mươi bốn tuổi, đảm nhiệm chức vị hoàng đế vô luận về thực lực hay quản lý quốc gia đều khiến Lâm Lôi cảm thấy hài lòng.
Đêm khuya sau yến hội, Long Huyết thành bảo có một thư phòng chuyên dụng của Lâm Lôi, mặc dù ít đến đây nhưng thường xuyên có người quét dọn.
“Đại bá gọi ta rốt cuộc là có chuyện gì đây?” Tây Ni nhìn thư phòng yên lặng có vẻ nghi hoặc.
Thư phòng đèn sáng, trong đêm đen có thể nhận thấy rõ được. Tây Ni hiện tại là hoàng đế Ba Lỗ Khắc, địa vị vô cùng tôn quý, nhưng khi tới Long Huyết thành bảo cũng không dám tùy ý, tại Long Huyết thành bảo có rất nhiều cường giả, lại đều là đế quốc tri trụ.
Đặc biệt là đại bá hắn, Lâm Lôi tại Ba Lỗ Khắc đế quốc giống như Vũ Thần tại Áo Bố Lai Ân, Đại Tế Ti tại Ngọc Lan đế quốc. Một đế quốc có thể không có hoàng đế nhưng không thể không có bọn họ.
“Cộc cộc.” Tây Ni gõ cửa có chút khẩn trương, từ trước đến giờ hắn mới chỉ gặp mặt Lâm Lôi có vài lần, trong lòng Tây Ni với Lâm lôi chỉ có kính sợ với sùng bái.
“Đến đây đi.“ Hít một hơi dài, Tây Ni mở cửa phòng, hắn đã thấy được Lâm Lôi đang ngồi trên bàn đọc sách.
Lâm Lôi cười thân thiết chỉ vào chiếc ghế: “Tây Ni, ngồi đi.”
“Vâng, đại bá.“ Tây Ni đóng cửa lại và ngồi xuống.
Lâm Lôi nhìn hắn không khỏ nở nụ cười: “Nghĩ cũng thật là kỳ quái, phụ thân ngươi từ nhỏ hổ đầu hổ não*, ngươi lại nhu thuận nghe lời, xem ra ngươi rất giống mẫu thân ngươi - Ni Na.” Đối với Tây Ni, Lâm Lôi rất thích.
“Nam hài thường thích giống mẫu thân mà.” Tây Ni cũng cười.
“Cũng đúng, Thái Lặc hổ đầu hổ não, Địch Lỵ Á năm xưa cũng phi thường lợi hại…” Lâm Lôi dừng lại, trực tiếp đi vào câu chuyện: “Tây Ni, ta lần này bảo ngươi tới là có việc muốn nói với ngươi, ngươi phải nghe cho cẩn thận.”
Tây Ni lúc này ngưng thần.
“Vũ Thần Áo Bố Lai Ân, cùng Đại Tế Ti đã nói với ta, bọn họ đề nghị Ba Lỗ Khắc, Áo Bố Lai Ân, Ngọc Lan ba đế quốc liên thủ thống nhất Ngọc Lan đại lục, tam đại đế quốc phân chia thiên hạ.” Lâm lôi tùy ý nói.
Tây Ni cũng yên lặng nghe, làm một hoàng đế, tin tức này khiến hắn cảm thấy rúng động.
“Đại bá, việc phân chia thiên hạ này…” Tây Ni có chút không dám tin tưởng: “Tiêu diệt La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, Cực đông đại thảo nguyên, Hắc Ám đồng minh, Thần Thánh đồng minh… việc này chỉ sợ không mất mười hay một trăm năm làm không có được.”
Lâm Lôi lắc đầu: “Tây Ni, hẳn là ngươi biết, lúc này đây bọn ta đã tiêu diệt Thánh đảo của Quang Minh giáo đình.”
“Vâng!” Tây Ni lập tức mắt sáng ngời: “Đại bá, ý người là…” Hắn trong lòng đã sáng tỏ.
“Không chỉ tổng bộ Quang Minh giáo đình mà tổng bộ Hắc Ám giáo đình chỉ khoảng hai ngày nữa cũng sẽ bị tiêu diệt. Một khi chiến tranh bắt đầu, đối phương không có Thánh vực, bên ta xuất ra Thánh vực.. ngươi nói xem chiến tranh này liệu có hao phí nhiều thời gian không?”
Cổ họng Tây Ni khô lại, lưng toát mồ hôi, lòng cảm thấy rúng động: “Đại bá, bọn họ thật đáng sợ, trực tiếp đi tiêu diệt Thánh vực cường giả, chiến tranh này đối phương không có cơ hội rồi.”
Quang Minh Giáo hoàng đã chết, Thần Thánh đồng minh không có thủ lãnh, một khi gặp phải chiến tranh sợ rằng một số vương quốc của Thần Thánh đồng minh đã trực tiếp đầu hàng.
“Việc này ta cũng chỉ nói với ngươi một tiếng.” Lâm Lôi đối với chiến tranh này không quá để ý, lãnh thổ có rộng bao nhiêu, dân số cai trị bao nhiêu đều là hư ảo, dù sao đối với chính mình tối trọng yếu vẫn là bước trên con đường lĩnh ngộ pháp tắc, nhanh chóng trở thành Thần.
Một khi trở thành Thần, sanh mệnh có sự cải biến, Thần cách của chính mình, Thần chi lĩnh vực của mình, hơn nữa có thể hưởng thụ tín ngưỡng lực, hoàn toàn siêu việt trên thế tục.
“Đại bá, phân chia thiên hạ, việc này phân chia thế nào?” Tây Ni đối với việc này hết sức quan tâm.
“À, thiếu chút nữa quên nói.” Lâm Lôi cười cười: “Là thế này, Thần Thánh đồng minh cùng Bắc vực mười tám công quốc thuộc về Áo Bố Lai Ân đế quốc, Hắc Ám đồng minh thuộc về Ngọc Lan đế quốc, về phần La Áo đế quốc cùng Cực đông đại thảo nguyên thuộc về Ba Lỗ Khắc đế quốc chúng ta.”
Tây Ni sáng ngời đôi mắt, La Áo đế quốc cùng Ba Lỗ Khắc đế quốc lãnh thổ tương soa vô kỷ, trọng yếu là Cực đông đại thảo nguyên. Trên thực tế lãnh thổ Cực đông đại thảo nguyên này vô cùng lớn, gần bằng Áo Bố Lai Ân đế quốc. Chỉ bởi vì là thảo nguyên diện tích rộng lớn, dân cư thưa thớt, chỉ có ba vương quốc nhưng ngàn vạn lần đừng có xem thường ba vương quốc này.
Cực đông đại thảo nguyên ba vương quốc này có thể đối kháng La Áo đế quốc cùng Lai Nhân đế quốc này nhiều năm như vậy có thể thấy được thực lực của họ, dù sao cũng là dân tộc vốn quen sống trên lưng ngựa nên vô cùng dũng mãnh.
“Được rồi, Tây Ni, cũng không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ đi.” Lâm Lôi nói.
“Vâng, đại bá.“ Tây Ni cung kính.
Đợi đến khi Tây Ni rời đi, Lâm Lôi quay lại thư phòng nhìn lên chiếc ghế Tây Ni vừa ngồi, lúc này đây đã có một trung niên nhân mặc áo bào rộng thùng thình tươi cười ngồi, đó là Thần cấp cường giả - Sát nhân chi vương - Hi Tắc.
“Hi Tắc đại nhân, ngày mai các người tới Chúng Thần mộ địa, tại sao lại tới đây gặp ta?” Lâm lôi không khỏi cười dò hỏi.
Nghe Lâm Lôi nói vậy, Hi Tắc ngẩn người ra, bất đắc dĩ nói: ”Đúng vậy, ngày mai tới Chúng Thần mộ địa, thật ra lần này ta không muốn đi, nhưng mấy tên kia bức bách ta cùng đi, thật là..”
“Chúng Thần mộ địa mà còn có bức bách, không phải là tự nguyện sao?” Lâm Lôi nghi hoặc.
“Đừng nói tới chuyện khó chịu đó nữa.” Hi Tắc đi đến trước mặt hắn: ”Lâm Lôi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Chú thích:
*Hổ đầu hổ não: Hùng hùng hổ hổ, nóng tính
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long