In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Con Sông Ngọc Lan
on sông lớn nhất cả Ngọc Lan đại luc, không nghi ngờ gì chính là sông Ngọc Lan, con sông này chảy qua Liễu Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc, La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc. Các nhánh của nó, trong bốn đại đế quốc nơi nào cũng có.
Có thể nói, con sông Ngọc Lan đã nuôi dưỡng phân nửa người dân ở Ngọc Lan đại lục.
“Con sông rộng quá” 。Lâm Lôi ngồi trên mui một chiếc lâu thuyền, nhìn nước sông chung quanh cuồn cuộn chảy, trong lòng rất rung động.
Chiếc lâu thuyền này, là do Lâm Lôi thuê.
Tốn một vạn kim tệ, có thể đi tới cửa sông gần nhất của Xích Ni thành, cửa sông đó cách Xích Ni thành chưa tới một trăm dặm đường.
Theo lời của Lâm Lôi, nếu đi bằng đường bộ, sợ rằng còn phải trải qua không biết bao lần bị ám sát nữa, không bằng thuê một chiếc lâu thuyền, trực chỉ phía nam sông Ngọc Lan thẳng tiến.
Chiếc lâu thuyền này do Lâm Lôi thuê, hắn không cho rằng lâu thuyền hắn thuê tại Hắc Thạch thành này nằm trong ảnh hưởng của Uy Đức phu nhân.
“Lôi đại ca” Chiêm Ni từ trong thuyền đi ra.
Con sông này gió rất to, gió thổi bay quần áo và tóc của Chiêm Ni, Chiêm Ni mỉm cười nhìn Lâm Lôi, đi tới và ngồi xuống bong tàu bên cạnh Lâm Lôi, :”Lôi đại ca, lúc đó ta có nói với chàng thù lao là một vạn kim tệ” Chiêm Ni có chút bối rối nói.
Đối với Chiêm Ni, Cơ Ân mà nói, một vạn kim tệ thật sự là một khoản tiền quá lớn.
Ai có thể nghĩ rằng, Lâm Lôi lại có thể thật sự bỏ tiền ra thuê chiếc lâu thuyền này, giá thuê chiếc đại lâu thuyền này rất đắt, thật là xa hoa. Từ Hắc Thạch thành tới Xích Ni thành cách một quãng đường xa như vậy, phải mất một vạn kim tệ, đó là chủ thuyền thấy Hắc Báo bên cạnh Lâm Lôi, biết Lâm Lôi là một cường giả, nên mới giảm giá thuê thành một vạn
Một vạn kim tệ đối với Lâm Lôi mà nói, thì chỉ như bỏ ra một kim tệ mà thôi.
Lâm Lôi bỏ ra một vạn kim tệ, thật sự làm cho Chiêm Ni bối rối, Tỷ đệ nàng muốn trả tiền, nhưng lại không có.
“Chiêm Ni, nàng không cảm thấy, phong cảnh nơi đây rất đẹp sao?” Lâm Lôi đứng dậy, đi tới mũi tàu. Xung quanh mạn tàu đều có xích sắt.
Lâm Lôi tay nắm xích sắt, mắt nhìn bốn hướng xung quanh.
Nước sông Ngọc Lan cuồn cuộn chảy, kéo dài hàng vạn dặm, chỗ rộng thì hàng dặm, chỗ hẹp thì vài trăm thước, nó là CON SÔNG MẸ của Ngọc Lan đại lục, đã nuôi dưỡng bao nhiêu thế hệ con người, lịch sử của Ngọc Lan đại lục cũng đã có mười ngàn năm rồi a.
“Con sông Ngọc Lan này, ít nhất cũng đã tồn tại mười ngàn năm rồi.
Nhìn con sông cuồn cuộn chảy, Lâm Lôi không khỏi liên tưởng tới tình cảnh của mười ngàn năm trước, “Quốc gia và con người trong một trường đoạn mười ngàn năm, đã trải qua bao thế sự xoay vần, xuất hiện và biến mất. Cừu hận của một người so với sự hưng vong của một quốc gia thật sự là nhỏ bé.
Đối diện với nước sông cuồn cuộn chảy, trong lòng Lâm Lôi phát sinh cảm xúc đặc biệt.
“Ngọc Lan đại lục ngày hôm nay sáu thế lực khổng lồ, đó là bốn đại đế quốc, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình” Lâm Lôi trong lòng bình tĩnh suy xét.
Từ khi còn nhỏ, mục tiêu của Lâm Lôi là thực hiện nguyện vọng của cha mình, đó chính là việc tu luyện đạt đến đỉnh phong.
Sau khi Cha mất, cả linh hồn và con người Lâm Lôi đều chìm vào trong vực sâu tăm tối, con đường báo thù, là con đường của giết chóc, trên con đường này, Lâm Lôi cũng đã mất đi Đức Lâm gia gia của hắn.
Ba năm khổ luyện ở ma thú sơn mạch, tự nhiên tâm linh được tẩy rửa, làm cho tâm linh của Lâm Lôi lặng như nước, hoàn toàn biến đổi.
“Tu luyện đạt tới đỉnh phong, mới có thể thực hiện mục tiêu, Quang Minh giáo đình thế lực đỉnh phong, khi đối mặt với vương giả ma thú sơn mạch “ Đế Lâm” không phải là lựa chọn giải pháp lui bước sao?”
Lâm Lôi trong lòng mười phần tự tin.
“Một ngày nào đó, Ta nhất định sẽ đạt tới đỉnh phong” Nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, Lâm Lôi cảm thấy hùng tâm vạn trượng.
Chưởng đà chiếc lâu thuyền to lớn này điều khiển lâu thuyền thật là quá dễ, mặc dù nước sông Ngọc Lan chảy xiết, nhưng so với biển thì còn an toàn hơn nhiều, hắn thậm chí còn nói chuyện phiếm với thủy thủ.
“Hà, nhìn thấy Hắc Báo chưa? Thuyền trưởng đắc ý nói. “Nó chính là ma thú, bọn ngươi xem, con của ta không bao lâu nữa cũng sẽ biết thu phục ma thú à.”
“Thuyền trưởng, nhưng loại ma thú như Hắc Báo kia, con của ngài có thể thu phục thật sao?” Thủy thủ xung quanh cười ồ cả lên. Địa vị của thuyền trưởng và thủy thủ, căn bản không khác nhau là bao, đều là những nam nhân sống trên sông nước.
Thuyền trưởng thở dài nói :” Ma thú cao cấp, Ta thật sự bội phục vị cường giả đó. Còn nhớ năm ngoái không, khi ta đi đế đô, nhìn thấy Vũ Thần Môn nhận ký danh đệ tử, các ngươi không biết đâu, thật là nhiều cường giả ở đó. Cưỡi cự hình ma thú, hoặc cưỡi ma thú phi hành, cả đoàn cường giả đó tranh giành nhau một vị trí gia nhập Vũ Thần Môn, các cao thủ đó di động quá nhanh, làm ta chỉ thấy tàn ảnh mà thôi.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi trên mui thuyền, mặc cho gió quất, hắc ngọc trọng kiếm để trên hai đầu gối, Lâm Lôi nhắm mắt lẳng lặng cảm nhận sự mênh mông của Ngọc Lan hà.
“Thế, là Thế của Trời, là Thế của Đất, là Thế của vô tận sông và biển.” Linh hồn Lâm Lôi hoàn toàn dung nhập trong gió, thậm chí còn cảm ứng được lòng con sông Ngọc Lan rộng lớn, cảm ứng được khoảng đất vô tận chung quanh sông Ngọc Lan.
Tự nhiên cũng có thể cảm ứng được hà lưu đang chảy xiết.
Chiếc lâu thuyền này xuôi giòng nước chảy, trong thủy trình đã từng dừng lại, cho mọi người xuống ăn uống...V...V. Chỉ có mỗi Lâm Lôi vẫn ngồi trên mui thuyền, một bữa cũng chưa dùng qua.
Sáu ngày trôi qua nhanh chóng.
“Tỷ tỷ, Lôi Ca hắn không ăn không uống gì, không sao chứ?” Cơ Ân chỉ Lâm Lôi lúc đó đang ngồi khoanh chân trên mui thuyền, lo lắng hỏi Chiên Ni.
Chiêm Ni trong lòng cũng có chút lo lắng, bất đắc dĩ nói với Cơ Ân “ Tỷ cũng không biết, chỉ là Bối Bối không cho chúng ta lại gần”.
“Yên tâm đi.” Thuyền trưởng vừa cuời vừa tiến tới nói, “Các cường giả đỉnh cấp không như người thường đâu, trước mắt họ, núi cao, thác sâu vạn trượng cũng không ngăn được họ”
“Trâm vạn đại quân, cũng đừng mơ tưởng ngăn được bọn họ, ở đẳng cấp bọn họ, không ăn không uống trong vài tháng là chuyện bình thường.” Thuyền trưởng nói dứt, trong mắt có một tia hâm mộ.
Chiêm Ni cùng Cơ Ân nghe thuyền trưởng nói như vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Chẳng lẽ như vậy sao?”
Đột nhiên một tràng tiếng lẩm nhẩm vang lên, Chiêm Ni, Cơ Ân cùng vị thuyền trưởng đều quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy bọn họ liền giật mình.
Chỉ thấy Lâm Lôi nắm Hắc Ngọc Trọng Kiếm nhảy xuống dòng sông đang chảy xiết.
“Lôi đại ca” Chiêm Ni kinh hô.
Bọn họ ba người lập tức chạy về hướng mui thuyền, khi bọn họ tới nơi Lâm Lôi nhảy xuống, bọn họ thật sự khiếp sợ khi chứng kiến cảnh Lâm Lôi cầm Hắc Ngọc Trọng Kiếm đứng trên mặt nước, tuyệt nhiên không chìm xuống chút nào.
Cảnh này thật sự làm bọn họ kinh ngạc đếm mức trợn mắt há mồm.
Lăng không phi hành, phải đạt tới trình độ thánh vực mới có thể làm được.
“Địa, hỏa, thủy, phong” Lâm Lôi thấp giọng lẩm nhẩm, đồng thời Hắc Ngọc Trọng Kiếm trong tay đột nhiên đâm thẳng lên không trung, làm không trung phảng phất như bị đâm thành một lỗ to, phát ra một âm thanh lảnh lót đáng sợ.
Đồng thời nước chung quanh Lâm Lôi cũng bị ép phun lên bên trên.
“Ha Ha” Lâm Lôi cười to hai tiếng.
Sau đó chỉ thấy thân ảnh của Lâm Lôi lướt trên mặt sông, mà nước sông cũng không ngừng bị cuốn theo thân ảnh của Lâm Lôi và Hắc Ngọc Trọng Kiếm, không ngừng thét gào.
Chu vi chung quanh Lâm Lôi một trăm thước, thủy vực dường như phát cuồng.
Khi thì nước sông bắn lên trời cao mấy chục thước, khi thì bắn ra bốn phương tám hướng, khi thì chảy xung quanh Lâm Lôi.
“Bong” Chỉ nghe thấy một tiếng kếu thanh thúy khi Hắc Ngọc Trọng Kiếm nhập vỏ.
Hắc Ngọc Trọng Kiếm nhập vỏ, thủy vực đang điên cuồng gào thét, trong nháy mắt, đã trở lại vẻ hiền hòa như xưa. Chỉ có chút xao động, Lâm Lôi cước đạp sóng nước, gót chân cũng không chìm xuống nửa phân.
Lúc này, Lâm Lôi căn bản không dùng tới phong hệ ma pháp để triệt tiêu sức nặng của Hắc Ngọc Trọng Kiếm, mà là dựa vào lĩnh ngộ và vận dụng về “Thế”.
“Thế” này là thế của Thiên và Địa, cũng là “Thế” của thủy, hỏa và phong.
Lâm Lôi tươi cười, điểm chân một cái đã dễ dàng lên được mui lâu thuyền.
Đối với sự lĩnh ngộ về “Thế” Lâm Lôi từ trước vẫn là lĩnh ngộ từ phong và địa. Tuy nhiên, sau sáu ngày tĩnh tu khiến cho Lâm Lôi lĩnh ngộ được sự ba động của nước, Lâm Lôi nhớ lại việc tu luyện hỏa hệ ma pháp.
Hậu trọng, phiêu dật, linh hoạt, kích tình.
Bốn loại nguyên tố cùng dung hợp. Nhất kiếm xuất, liền có thể làm cho thiên địa động. Đây mới chân chính là “Thế”. Trong quá khứ sự lĩnh ngộ của Lâm Lôi về “Thế” chỉ là nhập môn mà thôi.
“Lôi đại ca, Ca vừa rồi, vừa rồi..” Cơ Ân có chút kích động, không biết nói gì cả.
Còn Chiêm Ni thì nhìn Lâm Lôi một cách sùng bái.
Lâm Lôi vừa rồi hiển lộ thực lực làm cho bọn họ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, ngay cả thuyền trưởng đã đi nhiều biết lắm cũng chưa thấy qua cảnh nào như vậy.
“Đó chỉ là luyện tập” Lâm Lôi bình tĩnh vừa cười vừa nói.
Mặc dù trong quyển sách truyền lại của gia tộc có nói, đệ tam cảnh giới “Thế” là cảnh giới cao nhất của việc tu luyện vũ khí, nhưng Lâm Lôi lại có cảm giác, “Thế”. Chưa phải là cảnh giới cuối cùng.
Còn có cảnh giới cao hơn nữa.
Sau khi đạt tới tầng “Thế” này, điều đặc biệt chính là linh hồn bản thân kết hợp với tự nhiên, luôn có loại cảm giác....còn có cảnh giới cao hơn. Lâm Lôi có cảm giác mơ hồ như vậy, nhưng chưa thể lĩnh ngộ được.
“Đấu khí, chỉ là điều căn bản, còn phát huy được lực công kích nhiều hay ít, thì phụ thuộc vào cảnh giới” giờ phút này Lâm Lôi đã lĩnh ngộ được.
Ví dụ như có lực trăm vạn cân, khi công kích, nếu không biết cách, thì chỉ phát huy được một thành mà thôi.
Trải qua khổ tu, có thể phát huy ba thành.
Cao thủ, có thể phát huy bảy thành.
Điều mà Lâm Lôi muốn là phát huy được mười thành, nếu mượn được “Thế” của Thiên Địa, lực công kích phát huy so với bản thân còn mạnh hơn nhiều.
“Chiêm Ni, Cơ Ân, khoảng cách tới bến còn bao xa? Lâm Lôi hỏi.
“Phải mất một ngày nữa” Thuyền trưởng đứng cách đó không xa trả lời.
Lâm Lôi gật đầu, trực tiếp dặn dò :”Thế này đi, chúng ta không cần tiếp cận bờ gần nhất với Xích Ni thành, lên tại chỗ nào cũng được”.
“Vâng, thưa đại nhân” Thuyền trưởng mặc dù không biết rõ nguyên do, vẫn mau mắn đáp ứng.
Lâm Lôi đi đường thủy, điều này khiến cho nhân mã của Uy Đức phu nhân có chút rối loạn, gã tóc đỏ “Khoa Đức” cuối cùng cũng điều tra ra là bọn Lâm Lôi đã cưỡi thuyền xuôi dòng rồi.
Vị Hoắc Dược Sư đó cũng lợi hại, biết rằng không thể vượt qua nước sông chảy xiết rộng hàng trăm thước để lên thyền. Có lên được thuyền thì cũng sẽ khiến đối phương nghi ngờ Hoắc Dược Sư mất.
Vì thế cho nên, bọn họ chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ tại cửa sông mà thôi.
Nhưng....
Dựa theo dự tính, chiếc lâu thuyền này đúng ra phải tới bờ sông rồi chứ.。
“Tại sao lại thế, đúng ra phải tới đây từ hôm qua rồi chứ?” Hoắc Dược Sư đang rình tại một tiểu trấn cạnh bờ sông.
“Hoắc Nhĩ Mặc đại sư, xin hãy đợi thêm lát nữa” Thuộc hạ của Uy Đức phu nhân lo lắng nói.
Đột nhiên cửa lớn bị mở mạnh, một thuộc hạ của Uy Đức phu nhân chạy vào, nói dồn :” Hoắc Nhĩ Mặc đại sư, đám người đó không dừng lại bến này, mà dừng ở bến trên, bọn họ đã tới rất gần Hồng Sa tiểu trấn, dự tính tối nay họ sẽ tới được Xích Nhĩ thành.
“Tối nay sẽ tới” Hoắc Nhĩ Mặc Dược Sư ngẩn người.
“Nhanh, chúng ta ngay lập tức xuất phát” Hoắc Nhĩ Mặc Dược Sư lập tức hạ lệnh, đám người đi theo vội vàng chạy về hướng Xích Nhĩ thành.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long