Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Tàn Khốc (2)
âm Lôi, quả nhiên là ngươi, thật tuyệt diệu!” Chỉ nghe thấy một giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, một gã thanh niên gầy còm đang phóng đến thật nhanh. Lâm Lôi nhận ra gã thanh niên này chính là người lúc trước cùng đi với mình trên đường vào Ma Thú sơn mạch. Lúc đó ngoài hai người hiện tại ra, còn có ‘Đức Sa Đặc’ - bạn cùng ban trong học viện - và ‘Tạp Ngõa’ - đại hán lỗ mãng - đều đã chết rồi.
Khi ấy phải đối mặt với Phong hệ cung tiễn thủ, trong khi Lâm Lôi còn đang thi triển Địa hệ ma pháp ‘Địa Đột Thương Trận’ thì ngũ cấp chiến sĩ ‘Mã Đặc’ đã nhanh nhẹn nhân cơ hội mà lủi mất, bất quá trong lòng Lâm Lôi không hề quan tâm đến việc chạy trốn trước của hắn, dù sao Mã Đặc với mình cũng không có giao tình gì.
Nói thật ra, trong ba người kia Lâm Lôi cũng chỉ có chút tin tưởng vào bạn đồng môn ‘Đức Sa Đặc’, đại hán lỗ mãng ‘Tạp Ngoã’ cũng tạo được cho hắn chút ấn tượng, duy chỉ có ‘Mã Đặc’ khiến Lâm Lôi trong lòng chỉ cảm thấy bình thường mà thôi.
“Quả nhiên là Mã Đặc, không nghĩ là trải qua một tháng, chúng ta lại có thể gặp mặt nhau tại Ma Thú sơn mạch.” Lâm Lôi vẫn tỏ ra bình tĩnh y như cũ.
Trái lại biểu hiện của Mã Đặc thực sự rất là hưng phấn: “Thật là tốt quá, một tháng qua trong Ma Thú sơn mạch vài phen chỉ sém chút nữa là đã thành điểm tâm cho ma thú, may là mạng còn lớn, ý, là Huyết chiến trư? Lâm Lôi ngươi giết chết được Huyết chiến trư? Quả là lợi hại đó nha.”
Lâm Lôi cười cười.
“Ta đang đói bụng, nghe người ta nói máu của Huyết chiến trư cũng như thịt của nó đều có năng lượng, đồ nhắm chế biến ra cũng có năng lượng, ta vẫn chưa ăn trưa, ngươi không ngại chia cho ta một chút thịt Huyết chiến trư chứ?” Mã Đặc cười bông đùa nói.
Xác của Huyết chiến trư lớn như thế, toàn thân chắc chắn là phải đến vài trăm cân, sợ rằng mười người ăn vẫn còn đủ.
“Đương nhiên là không ngại rồi.” Lâm Lôi rút ra đoản nhận sắc bén chuẩn bị xẻ thịt Huyết chiến trư.
“Lâm Lôi, không cần ngươi phải động tay vào, Huyết chiến trư này là chiến lợi phẩm của ngươi, sao lại để ngươi phải ra tay được, cứ để ta, kỹ thuật xẻ thịt của ta rất là lợi hại đó.” Nói rồi Mã Đặc hướng thẳng đến Huyết chiến trư, đồng thời rút bên hông ra một thanh đoản đao.
Đoản đao trong tay y vung lên, bắt đầu dễ dàng làm thịt Huyết chiến trư. Bất quá Mã Đặc cũng chỉ đem xẻ tách tứ chi, đầu lưỡi, đuôi ra, sau đó đem ra dòng suối nhỏ bên cạnh mà rửa.
“Lão đại, nhìn thủ pháp của hắn so với ngươi hình như còn kém thành thục hơn nhiều” tiểu Ảnh thử Bối Bối nhảy lên vai Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi quay đầu liếc mắt nhìn tiểu Ảnh thử Bối Bối trên vai, trong lòng có chút tự cảm thán, người ngoài kể cả có nhìn thấy tiểu Ảnh thử màu đen này sợ rằng cũng tưởng chỉ là một con hắc sắc tiểu Ảnh thử bình thường, không có chút uy hiếp nào, nhưng thực tế thì…
Lâm Lôi vẫn còn nhớ kỹ, lúc trước khi Bối Bối bạo nộ giết chết tên hắc ảnh sát thủ cùng với cô nàng giả dạng thiện lương kia, cảnh tượng thật là khủng khiếp
“Người không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán, thì ma thú cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán được”, Lâm Lôi trong lòng khẽ than.
Mã Đặc lúc này đã nhanh chóng chuẩn bị nướng thịt, lấy từ trong túi trên người ra một ít muối. “Lâm Lôi, thịt chân giò của Huyết chiến trư có nhiều năng lượng nhất, đầu lưỡi của nó thì lại vừa mềm vừa thơm, trong khi cái đuôi ăn cũng ngon tuyệt hảo.”
Ngoài miệng thì nói, tay Mã Đặc thuần thục cắt đầu lưỡi và đuôi Huyết chiến trư ra làm nhiều mảnh. Nhìn y dùng đá lửa để đốt củi, dù Lâm Lôi có biết Hoả hệ ma pháp song cũng một mực không nhúng tay vào, chỉ nhìn Mã Đặc không ngừng xoay sở nướng thịt.
Qua một lúc lâu sau.
“Không tệ lắm, thưởng thức thôi.” Mã Đặc vô cùng nhiệt tình đưa một chân giò nướng cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi lại trở tay đưa chiếc chân giò nướng đó cho Bối Bối ở bên cạnh, Bối Bối lập tức khoan khoái tiếp nhận, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Cái chân giò này tính ra to gấp ba bốn lần thân hình của Bối Bối, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, toàn bộ cái chân giò nướng đã sạch sẽ không còn gì.
Nhìn cảnh này, Mã Đặc cũng phải há mồm trợn mắt.
“Không hổ là ma thú, chẳng lẽ con tiểu Ảnh thử màu đen nào cũng ăn nhiều như vậy à?” Mã Đặc cảm thán một tiếng, đồng thời cắt một miếng đầu lưỡi đưa cho Lâm Lôi: “Lâm Lôi, thử thưởng thức chút tài nghệ của ta đi nào.”
Lâm Lôi mỉm cười từ chối đáp: “Không cần, ta không có thói quen ăn món đó, ăn chân giò là được rồi.” Đoạn hắn vớ lấy một miếng thịt chân giò rồi từ từ điềm đạm ăn, Mã Đặc ngồi bên cạnh cũng cười nói: “Vậy ta cũng không miễn cưỡng ép ngươi nữa, ngươi không ăn thì ta ăn, ha ha…”
Mã Đặc cũng bắt đầu chầm chậm thưởng thức món lưỡi Huyết chiến trư.
Sau khi Lâm Lôi đã tiễn nguyên cái chân giò của Huyết chiến trư vào bụng thì Mã Đặc ở bên cạnh vẫn chưa ăn một miếng thịt chân giò nào.
“Ngươi ăn xong rồi à? Ha ha, cũng tốt, giờ cũng no rồi, cảng chân Huyết chiến trư còn lại này khi nào đói bụng lại ăn tiếp.” Mã Đặc lôi trong túi ra miếng vải dầu gói chiếc chân giò Huyết chiến trư nướng còn lại rồi bỏ vào trong túi.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn y.
Có vẻ như Mã Đặc muốn cùng mình xuất phát vậy.
“Mã Đặc, ở Ma Thú sơn mạch thí luyện một mình ta là đủ rồi, chúng ta tách ra ở đây thôi.” Lâm Lôi trực tiếp lên tiếng.
Mã Đặc lập tức nhướng mày đáp: “Lâm Lôi, ở trong Ma Thú sơn mạch này nguy hiểm phi thường, chúng ta hai người đi chung thì sẽ an toàn hơn. Nói thật nha, một tháng qua, ta thật sự kinh tâm đảm chiến, thậm chí tối ngủ cũng thấp thỏm không yên.”
“Vậy tuỳ ngươi thôi.”
Lâm Lôi không muốn nói lời thừa thãi, một mình hắn hướng vào trong thâm sơn phóng đi cực nhanh, trên mặt Mã Đặc cũng nở nụ cười rồi lập tức từ phía sau đuổi theo, chỉ có điều khi nhìn thấy túi da đeo sau lưng Lâm Lôi, ánh mắt y cũng xẹt qua một tia quang mang quỷ dị.
“Cái túi này so với cái túi một tháng trước của Lâm Lôi không giống nhau, hơn nữa có vẻ cũng chứa thêm rất nhiều thứ.” Mã Đặc trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt nụ cười lại càng thêm phần thân thiết. Y thực chất không giống Lâm Lôi, trước đây tại Ma Thú sơn mạch cũng đã từng thí luyện rất nhiều lần rồi.
Cước bộ Mã Đặc tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp, miệng hi hi cười nói: “Lâm Lôi, ngươi thật là giỏi a, đi theo ngươi trong lòng ta cũng yên tâm hơn, hai người dù sao so với một người cũng mạnh hơn nhiều, buổi tối thay phiên nhau ngủ, không cần cả đêm đều phải cẩn thận cảnh giới nữa.”
Lâm Lôi vẫn trầm mặc, ánh mắt thi thoảng hướng về bốn phía, cẩn thận chú ý quan sát ma thú trong Ma Thú sơn mạch.
……
Chậm rãi tiến theo hướng bắc trong Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi không dám tiếp tục đi về phía đông nữa, nếu cứ tiếp tục đi về phía đông sẽ rơi vào khu vực nguy hiểm trong Ma Thú sơn mạch. Như khu vực hiện tại Lâm Lôi đang ở, ma thú bình thường cũng đã là loại ngũ cấp, lục cấp ma thú rồi.
Trên dọc đường đi, Mã Đặc cũng bám sát bên cạnh, có vẻ rất là vui sướng.
Hai ngày sau.
Giữa đêm khuya, trời thì tối mịt, Lâm Lôi, Mã Đặc một trước một sau cứ thế mà đi tới.
“Lâm Lôi, ngươi nói chúng ta có nên trở về hay không? Nói thật nha, có lẽ chúng ta ở trong Ma Thú sơn mạch được một thời gian cũng đủ dài rồi.” Trên đường, Mã Đặc quay sang Lâm Lôi khẽ lên tiếng đề nghị.
Lâm Lôi chỉ nhè nhẹ lắc đầu, không nói thành tiếng.
Trong lòng Mã Đặc cũng sinh ra có phần oán hận: “Tên Lâm Lôi này tối nào trong lúc nghỉ ngơi cũng cảnh giác cao độ, đến một chút cơ hội cũng chẳng có.” Vì Mã Đặc khả năng giết Lâm Lôi thấp nhất cũng không nắm chắc, dù sao một người có thể ở trong Ma Thú sơn mạch lâu như vậy cũng đã đủ để chứng tỏ thực lực của mình rồi.
“Ồ.” Lâm Lôi thoáng phát hiện ra điều gì đó, đột ngột quay đầu nhìn hướng về phía bụi tùng gai ở xa xa, trong bụi tùng gai thấy thấp thoáng một bóng đen mơ hồ ở trong đó.
Mã Đặc đi ở bên cạnh, thấy Lâm Lôi quay đầu hướng lưng về phía mình, trong mắt không khỏi lộ vẻ tham lam, cũng xuất hiện thêm cả một tia hưng phấn. Đoản đao trong tay y vô cùng thuần thục, không chút do dự nhằm sau lưng Lâm Lôi cực nhanh đâm tới…
Lâm Lôi đột nhiên xoay người, một tay chụp trúng cổ tay phải đang cầm đoản đao của Mã Đặc, đồng thời lạnh lùng nhìn y, ánh mắt lạnh như băng, giọng lạnh tanh nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi…” Mã Đặc cả kinh, y vốn rất tin tưởng rằng mình từ phía sau công kích tới, thế mà đối phương không hiểu sao lại có thể phát hiện cũng như ngăn cản được.
Mã Đặc tức thì cười đanh ác nhìn Lâm Lôi: “Ta muốn làm gì à? Ngài ma pháp sư thiên tài vĩ đại ơi, ta nói cho ngài biết, ta muốn giết ngài.” Mã Đặc mười phần tin tưởng, hai người trong tình huống cận chiến, làm sao một ngũ cấp chiến sĩ lại không thể giết chết được một ngũ cấp ma pháp sư cơ chứ?
Cánh tay phải của Mã Đặc đột nhiên vận sức, đấu khí bùng lên, một cỗ chấn động liên hoàn khiến tay của Lâm Lôi phải rời ra.
“Đi chết đi!” Mã Đặc dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, đoản đao trong tay nhanh chóng bổ về phía hắn.
''Hống ~~~''
Một đạo thanh âm kinh khủng vang lên. “Cái gì?” Mã Đặc nghe được đạo thanh âm, đáy lòng không khỏi trở nên run sợ, ngay sau đó y thấy một hình thể rất nhỏ màu đen, cái bóng trong nháy mắt xuất hiện ngay trước mắt hắn.
“Đây, đây là cái gì?” đợi đến khi Mã Đặc thấy rõ ràng bóng đen, thì mới nhận ra đó chính là con tiểu Ảnh thử Bối Bối cả ngày vẫn hay vui đùa cùng Lâm Lôi. Miệng tiểu Ảnh thử há ra nhe hàm răng sắc nhọn dày đặc hướng tới bên má của Mã Đặc cắn tới.
“Không…!”
Mã Đặc nhảy lùi về phía sau, đầu cũng quay qua một bên tránh né.
''Phập!''
Tốc độ của tiểu Ảnh thử quá nhanh so với Mã Đặc tưởng tượng, làm sao y có khả năng né tránh được cơ chứ, móng trước của tiểu Ảnh thử đột nhiên vung lên, giống như một ‘Liêm Đao’ sắc bén trực tiếp chém đứt hơn phân nửa cổ của Mã Đặc, máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy ra.
“Ái a…” Tay che lấy yết hầu, đôi mắt Mã Đặc mở trừng trừng như cặp mắt trâu, hoảng sợ nhìn tiểu Ảnh thử một cách khó có thể tin được, lộ rõ vẻ hoảng sợ trong lòng: “Hắc sắc Ảnh thử, làm sao có thể là hắc sắc Ảnh thử được?”
Trong khoảnh khắc tử vong ập tới, trong khi ý thức dần tiêu tán, trong lòng Mã Đặc vẫn không sao giải thích được sự nghi hoặc và hoảng sợ này, vì lần ra tay này, hắn đã phải chuẩn bị rất lâu, nhưng có một điều mà hắn không hề để ý đến, đó chính là con hắc sắc Ảnh thử này.
Hắc sác Ảnh thử là loại Ảnh thử yếu nhất trong tất cả các loại Ảnh thử.
Nhưng trong khoảnh khắc tử vong, Mã Đặc mới biết cái con tiểu Ảnh thử bình thường rất đáng yêu ấy cũng chính là một con quái vật tối kinh khủng.
“Rầm!!!”
Hai tay che yết hầu của Mã Đặc cuối cùng cũng rũ ra, toàn thân vô lực đổ ầm xuống mặt đất, máu tươi nhiễm hồng từ vạt áo lan ra cả mặt đất.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long