Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: – Ai Là Đệ Nhất? (thượng)
ậu sơn Ân Tư Đặc Học viện, một mảng yên tĩnh.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi cạch khe suối nhỏ, nghe tiếng nước chảy róc rách, tự nhiên tiến vào trạng thái Minh tưởng, chung quanh Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố có thể thấy được rõ ràng, phàm là ở chung quanh Lâm Lôi trong phạm vi hơn mười thước hết thảy trước đó đều chưa từng thấy rõ ràng đến như vậy.
Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố qua tứ chi và thân thể tiến vào trong cơ thể, trong cơ thể thì cơ bắp, gân cốt thậm chí cả các cơ quan nội tạng đều chậm rãi hấp thu Địa hệ nguyên tố cùng Phong hệ nguyên tố rất dễ chịu. Tố chất thân thể tốc độ hết sức thong thả kiên định không ngừng tăng lên.
Còn có đại lượng Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố trải qua tinh chế luyện hóa sau cùng tụ tập tại tâm ngực trong 'Trung Đan Điền'.
"Ồ ồ~~~" tiếng khe nước chảy cuồn cuộn không ngừng.
Tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' bên cạnh thoải mái cắn xé con gà, tạo nên một bức tranh thanh bình hoàn hảo, thật đúng là cảnh vật như tranh vẽ.
Bất quá tại nơi này thời điểm này thì yên tĩnh, nhưng bên trong Ân Tư Đặc Học viện rất là huyên náo. Cả Học viện mấy ngàn đệ tử, còn có một số lượng lớn ma pháp sư phụ, thậm chí còn rất nhiều đại nhân vật ngoại giới đều tiến vào Ân Tư Đặc Học viện tiến hành xem cuộc chiến.
Niên cấp tái (Thi đấu võ đài theo cấp).
Đệ tử Ân Tư Đặc Học viện, đều là con cưng của trời!
Mỗi trận thi đấu võ đài đều là vô cùng đặc sắc, trận đấu nhất cấp đó là hỏa cầu, thiểm điện, phong nhận ngươi đánh ta phản. Mà trận đấu của tam cấp và tứ cấp, còn đặc sắc hơn, các loại phụ trợ ma pháp, ma pháp công kích phạm vi rộng, như Toái liệt chi thạch, từ hàng chục đến hàng trăm tảng đá lớn từ trên đầu nện xuống, thiểm điện phóng xuống không ngừng.
Về phần trận đấu ngũ cấp lục cấp, càng kinh người hơn nữa.
Các loại ma pháp đẹp mắt được tụ tập, gây nên những tiếng nổ lớn ầm ầm kinh khủng liên tiếp không ngừng. Đám đệ tử phía dưới vây xem tiếng hoan hô thán phục bao trùm cả bầu không khí quanh đỉnh ngọn núi. Cả đại bộ phận học viện đều tề tựu tại đây.
……
Võ đài thi đấu theo cấp giằng co trong khoảng thời gian một tháng, thời gian một tháng này cũng là một tháng cả Ân Tư Đặc Học viện náo nhiệt nhất, điên cuồng nhất, trong cuộc sống tại đây thì đây là một đoạn náo nhiệt, Lâm Lôi chỉ là ngẫu hứng xem qua một chút các trận đấu ngũ cấp, lục cấp, còn lại tuyệt đại bộ phận thời gian đều một mình lẳng lặng tu luyện.
"Cái kiểu thi đấu này cũng còn có yêu cầu: không được cố ý đẩy người khác vào chỗ chết. Loại thi đấu này đúng là bó chân trói tay thi đấu, thế mà còn gọi là thi đấu được sao?"
Dưới ảnh hưởng dần dần của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi đối với loại thi đấu mang tính khoe khoang này rất là khinh thường.
"Lâm Lôi, ngươi bây giờ nhiệm vụ chính là tu luyện cho tốt tích lũy thực lực, về phần kinh nghiệm chiến đấu, chờ ngươi đạt tới thời điểm ngũ cấp ma pháp sư, sẽ tiến nhập vùng giáp ranh Ma Thú sơn mạch tiến hành chính thức sanh tử thí luyện để tiếp tục tích lũy a." Đức Lâm Kha Ốc Đặc khuyên bảo Lâm Lôi như thế.
Hoa Đức Lập tửu điếm, nội vụ Ân Tư Đặc Học viện cũng tiêu phí xây bên trong viện một cái tửu điếm hào hoa xa xỉ, hôm nay Da Lỗ mời khách, 1987 túc xá tứ huynh đệ tụ lại đây liên hoan trong Hoa Đức Lập tửu điếm.
Lầu một Hoa Đức Lập tửu điếm.
Sàn tửu điếm sáng bóng như gương, một loạt nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp cung kính đứng ở đó, chờ được phân phó.
Hoa Đức Lập tửu điếm ở giữa có không ít đệ tử nam nữ mặc đồng phục học viên, có thể đến chỗ này tiêu phí phần lớn là thực lực kinh tế tương đối cao, tùy tiện một bàn thức ăn như thế đều phải hơn mười kim tệ. Nếu để Lâm Lôi chi trả có lẽ là không nổi.
Ngũ cấp thi đấu vừa mới chấm dứt, trong tửu điếm phần lớn đệ tử nói chuyện nhiều về ngũ cấp thi đấu. Ở chỗ này phần lớn là thanh niên, nhưng trong đó có một bàn là bốn đứa nhỏ.
"Nghĩ đến cấp thi đấu lần này quả là đen đủi, thiếu chút nữa a, thiếu chút nữa là ta có thể tiến vào bán kết thi đấu rồi. Nói không chừng ta có thể đạt được danh hiệu của một trong ba người đứng đầu." Lôi Nặc rất là bất mãn nói, trong bốn huynh đệ Lôi Nặc là nhỏ nhất, đồng thời Lôi Nặc cũng kiêu ngạo nhất, là một người rất tự tin.
Da Lỗ cười nói: "Quả là rất đáng tiếc, không nghĩ tới cuối cùng bị cái tên Lan Đức kia đạt vị trí đầu tiên."
Kiều Trì cười cười không có nhiều lời.
Kiều Trì là một người tốt bụng, chẳng đắc tội với ai bao giờ.
"Lan Đức? Đúng rồi, ta nghe các ngươi nói qua, có phải là trong nhóm tân đệ tử chúng ta có một kẻ lực tương tác nguyên tố, tinh thần lực đều siêu đẳng đúng không?" Lâm Lôi thật ra đã nhớ kỹ tên 'Lan Đức' này.
Kiều Trì cười gật đầu nói: "Đúng, chính là hắn, thiên phú vốn cực cao, không có qua tu luyện, trời sinh Tinh thần lực đã đạt tới yêu cầu của nhị cấp ma pháp sư, một năm này chỉ là tích lũy đầy đủ Ma pháp lực mà thôi. Với thực lực nhị cấp ma pháp sư, đạt được vị trí đầu tiên của nhất cấp võ đài cũng không khó."
"Cái gì mà thiên phú cơ chứ? Luận về thiên phú, hắn đã so được với đệ nhất thiên tài của Học viện chúng ta 'Địch Khắc Tây' chưa?" Da Lỗ bĩu bĩu môi, "Ta đặc biệt xem thường cái tên Lan Đức đó, không thèm tranh đoạt vị trí đầu tiên của nhất cấp võ đài, Lâm Lôi, ngươi là không thấy được a, sau khi hắn đạt được vị trí đệ nhất dáng vẻ rất là đắc ý. Thật không biết, nếu hắn đoạt được vị trí đệ nhất của võ đài ngũ cấp hoặc lục cấp, thì thành ra cái dạng gì?"
Ma pháp sư càng lên cao càng khó có thể tu luyện.
Cho nên cả Ân Tư Đặc Học viện mấy ngàn đệ tử, phần lớn là cấp cao niên, càng là cấp cao niên thì võ đài thi đấu cạnh tranh càng thêm kịch liệt.
Lôi Nặc cũng gật đầu nói: "Ta nhìn hắn cũng rất ngứa mắt, nhân vật đệ nhất thiên tài Học viện chúng ta, tam cấp 'Địch Khắc Tây', người ta đạt được vị trí đệ nhất của tam cấp võ đài thi đấu, ai mới đáng được xem là phong độ? Hai người chênh lệch quá lớn. Hơn nữa đệ nhất của nhất cấp, chắc chắn cũng không phải là Lan Đức."
"Đúng, lão Tam ngươi là không có tham gia, nếu ngươi tham gia, hừ hừ." Da Lỗ hừ hừ nói.
Một đám thiếu niên cũng học cách xưng hô, Da Lỗ, Kiều Trì, Lâm Lôi, Lôi Nặc bốn người theo thứ tự sắp xếp, ba người vào thời điểm thân mật cũng gọi nhau 'Lão Nhị' 'Lão Tam'.
"Này, mấy người các ngươi vừa nói cái gì đấy?"
Bọn bốn người Lâm Lôi, Da Lỗ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn gã thiếu niên đồng dạng từ thang lầu hai Hoa Đức Lập tửu điếm chầm chậm bước xuống, cầm đầu chính là thiếu niên tóc vàng ánh mắt băng lãnh nhìn bốn người Lâm Lôi.
Da Lỗ đĩnh đạc nói to: "Ôi, nguyên lai là Lan Đức ngươi à, chúng ta đang nói cái gì, ngươi không có nghe được sao?"
Lâm Lôi trong lòng bất đắc dĩ cười.
Da Lỗ này trời không sợ đất không sợ, nhưng lại đặc biệt coi trọng thể diện.
"Hừ, đừng tưởng rằng ta không nghe thấy." Lan Đức lạnh lùng nói.
Bên cạnh Lan Đức thiếu niên có mái tóc nâu cũng giễu cợt cười một tiếng, ngữ khí ngạo mạn: "Lan Đức, không nên cùng so đo với bốn phế vật này, cùng bọn chúng so đo thật không đáng. Lôi Nặc, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẻ thua trên võ đài thi đấu vẫn còn chưa phục sao?"
Lôi Nặc nhìn chằm chằm thiếu niên tóc nâu, khóe miệng nhếch lên ra vẻ khinh thường: "Thế ngươi là cái thứ gì thế, chẳng qua là may mắn thắng ta mới chỉ có một lần? Đắc ý cái gì?"
Thiếu niên tóc nâu sắc mặt không khỏi lạnh lẽo.
Kiều Trì lúc này cười nói: "Lan Đức, được rồi, chúng ta tùy ý bình phẩm về các ngươi là chúng ta không đúng, sự việc này xem như kết thúc tại đây đi ha."
"Kiều Trì, ngươi câm miệng, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện." Lan Đức ánh mắt nhìn chằm chằm Da Lỗ, "Da Lỗ, lần trước tại quán rượu Hương Du Thụ, ta nhìn bộ dạng hung hăng của ngươi rất khó chịu, lần này ngươi cũng hung hăng với ta, có bản lãnh lên võ đài thi đấu cùng ta so tài, tại sao không có can đảm so tài với ta."
Lan Đức nói xong càng đắc ý nở nụ cười vài tiếng.
Da Lỗ không khỏi có chút tức giận, nhưng hắn thực lực đích xác không bằng người.
Liền tức khắc những người khác trong cả tửu điếm đều chú ý nhìn hai nhóm này, không ít Ân Tư Đặc đệ tử ngũ cấp đều đứng lên, rất hứng thú nhìn hai nhóm này. Cả hai nhóm này trái phải rất hiển nhiên đều chỉ khoảng mười tuổi, hai bên chỉ là những đứa nhỏ mà thôi.
"Tên kim phát tiểu tử ta biết hắn, gọi là Lan Đức, là đệ nhất của nhất cấp võ đài, thàng tựu sau này cũng sẽ không thấp."
"Tên tiểu tử tóc nâu bên cạnh hắn, hình như gọi là Thụy Sâm, là đệ tam của nhất cấp võ đài, ta cũng biết a. Lan Đức bọn người này thực lực chiếm ưu thế hơn hẳn, xem ra sự tình này thú vị đây."
Nhóm người ngũ cấp, lục cấp ma pháp sư này cùng nhau đàm tiếu cười, đều chú ý cả hai nhóm.
Lan Đức được người khác chú ý, đặc biệt nghe thấy người ta nói hắn là đệ nhất của võ đài nhất cấp, trên mặt không khỏi tăng thêm một tia kiêu hãnh, đồng thời nhìn về phía Lâm Lôi bốn người ánh mắt càng thêm khinh thường.
"Ô." Lan Đức hướng trên bàn của bốn huynh đệ Lâm Lôi nhìn lướt qua, "Nước hoa quả? Các ngươi mà cũng uống nước hoa quả? Chao ôi, Da Lỗ, ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi, bốn huynh đệ túc xá chúng ta đều uống 'Khải Nhĩ Phật'. Các ngươi lại đi uống nước hoa quả."
Lâm Lôi nhìn bộ dạng này của Lan Đức không chịu được, mày không khỏi nhíu lại.
"Lan Đức, bốn huynh đệ chúng ta tại đây ăn cơm, các ngươi cút đi xa chúng ta một chút." Lâm Lôi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn bốn người này.
Nếu là thời điểm chính mình đang tu luyện, bên cạnh nếu có dã thú quấy rầy, đã sớm trực tiếp giết chết rồi.
"Ôi, hóa ra còn một tên nữa." Lan Đức con mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Lâm Lôi, "Túc xá Da Lỗ còn có một người như ngươi sao, tới bây giờ ta cũng không có biết a?"
Lâm Lôi trong mắt lạnh lẽo.
Cả người giống như giảo thỏ cực nhanh lao ra, Lan Đức con mắt không khỏi trợn to: "Ngươi -" Lan Đức còn không có kịp phản ứng lại, Lâm Lôi tựu một tay bắt được cổ của Lan Đức, dùng lực của một cánh tay đã đem cả người Lan Đức nâng lên cao.
"Ách, a, a ……" Giờ phút này yết hầu Lan Đức căn bản phát không nổi một cái thanh âm, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Lâm Lôi lạnh lùng hai mắt nhìn chằm chằm Lan Đức, trong lòng Lan Đức hoảng sợ, chỉ cảm thấy chính mình thời khắc này có thể bị giết chết.
Mà lúc này Lâm Lôi cảm thấy trong cơ thể mình Long huyết chiến sĩ huyết mạch thiêu đốt, cái loại thị huyết cảm giác này lại bốc lên. Lâm Lôi không khỏi nhướng mày, trong lòng khuyên bảo chính mình: "Đây là Ân Tư Đặc Học viện, không thể vô duyên vô cớ giết người."
Ba đệ tử bên cạnh Lan Đức lúc này cũng bị dọa đến ngây người.
"Cút ra ngoài."
Lâm Lôi vung tay lên, cả người Lan Đức giống như một cái bao cát bị ném đập xuống mặt đất bên cạnh.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long