Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3282 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3/3
hánh Mỹ nghỉ học hai hôm, sau hôm kiểm tra bài Anh Văn, nhỏ bị cây hai to tướng giống con ngỗng trời. Cả mấy ngày giận Quỳnh rồi ốm nghỉ học. Quỳnh nghe năm tiết học dài như đường rầy xe lửa Bắc Nam. Ra trước sân, Quỳnh ngồi lên băng đá kê dưới cây hoàng điệp nhớ Khánh Mỹ. Hai đứa luôn chơi chung, học chung, có khi còn mặc áo quần chung. Hai đứa năm nào cũng ngồi chung bàn. Khánh Mỹ còn bắt Quỳnh để tóc dài như mình trong khi Quỳnh chỉ thích tóc ngắn, chiều ý Khánh Mỹ, Quỳnh cũng để tóc dài. Tụi bạn trong lớp chể giễu hai đứa:
- Hai đứa mày đồng tính luyến ái hử?
Khánh Mỹ sừng sộ:
- Ðồng tính hay đồng tiền gì cũng được, kệ tui. Cho tụi mày lời ong tiếng ve luôn.
Ba năm làm bạn với nhau biết bao nhiêu là kỷ niệm, thế mà nay vì bài thơ tình viết bằng mực tím hai đứa giận nhau. Buồn ơi là buồn.
- Quỳnh.
Quỳnh chạy xe vào mà đầu óc ngơ ngẩn, Thái kè sát vào xe Quỳnh. Chợt... Quỳnh vừa lóe lên ý nghĩ, cô quay sang Thái:
- Chiều nay anh Thái có rảnh không?
Thái mừng rỡ:
- Có, chi vậy Quỳnh?
- Ði chơi với Quỳnh nghe.
Thái mừng đến chớp mắt lia lịa:
- Gặp nhau ở đâu Quỳnh?
- Bốn giờ gặp nhau tại quán cà phê Dạ Khúc.
- Ðược, anh đợi Quỳnh.
Buổi chiều khi Quỳnh đến, Thành Thái đã có mặt, vẻ xúc động:
- Quỳnh.
Quỳnh kéo ghế ngồi xuống:
- Quỳnh muốn anh cùng đi thăm một người bạn.
- Quỳnh nói thăm ai?
- Khánh Mỹ.
Thái ngần ngại:
- Quỳnh.
- Anh không muốn đi?
- Ừ. Nhưng sao lại phải đến nhà Khánh Mỹ?
- Khánh Mỹ ốm.
Thái miễn cưỡng:
- Thì đi. Uống nước đã.
Hàng me xanh hai bên đường đến nhà Khánh Mỹ rợp bóng mát, con đường đẹp như bài thơ tình. Mọi khi đến nhà Khánh Mỹ, Quỳnh cũng từng đi về không iết bao nhiêu lần trong ba năm, nhưng chiều này chạy xe song song với Thành Thái, gió vờn bay tóc Quỳnh, từng vòng bánh xe quay nhè nhẹ dưới chân lại khiến trái tim nhỏ bé của Quỳnh rộn rã niềm vui như con chim nhỏ bao lâu bị giam hãm trong lồng son nay được tung cánh bay ngoài khoảng trời xanh bao la.
Ðã đến nhà Khánh Mỹ, Quỳnh tự nhiên xô cửa vào. Hai người cùng đẩy xe vào sân. Nhà Khánh Mỹ rất nên thơ, phía trước là giàn hoa lý màu đỏ, đỏ một khoảng sân, mùi hương thơm ngát.
- Anh Thái ngồi chơi nghe.
Khánh Mỹ thảng thốt khi thấy Quỳnh cùng với Thái, mặt cô khẽ nhăn lại. Một chút quặn đau tràn lên.
- Khánh Mỹ bệnh sao vậy?
Khánh Mỹ nhếch mép cười, nụ cười gượng gạo:
- Cảm thôi.
- Anh Thái nghe Mỹ bệnh rất muốn đi thăm, hối Quỳnh đi hồi sáng mà... mắc học. Anh Thái còn nói sẽ tặng cho Mỹ bài thơ gì đó hay lắm.
Quỳnh đá nhẹ vào chân Thái, Thái lúng túng:
- Bài thơ hôm nọ...
- Anh Thái nói là không tặng cho ai, thấy hay nên chép ra tặng chung cho hai đứa mình.
Mắt Khánh Mỹ mở to ra, những buồn chán đau khổ vụt như tiêu tan. Cô trở nên vui vẻ:
- Mình ra ngoài chơi đi, đi anh Thái, đi Quỳnh.
Không ngờ ba người vừa ra tới trước, trước sân nhà, Thế Nhân cũng rụt rè bước vào. Khánh Mỹ chọc ngay:
- Không ngờ Thế tử cũng đi thăm Khánh Mỹ, không sợ... Mai sang sao anh Nhân?
Thế Nhân ngượng ngập, ánh mắt anh chàng vừa tươi vừa nhen lên chút đau khổ. Thúy Quỳnh với Khánh Mỹ huyên thuyên, còn hai chàng thì câm như hến. Lúc chia tay, vừa qua khỏi ngã ba nhà Khánh Mỹ, Thái kéo Quỳnh theo mình:
- Nhân về sau nha.
Thế Nhân đạp xe lựng khựng buồn hiu. Thật ra anh chàng đến nhà Quỳnh, Vành Khuyên bẻm mép cho hay đi qua nhà Khánh Mỹ anh chàng hộc tốc đạp xe đi, hóa ra... để chứng kiến điều đau lòng.
Quỳnh đạp xe đi hớn hở:
- Vui ghê, Khánh Mỹ hết giận Quỳnh.
Thái sầm mặt:
- Riêng anh không thấy vui gì hết.
- Anh Thái không thích Khánh Mỹ?
- Không, Khánh Mỹ kiểu cách... nói chung không là người bạn anh thấy có tình cảm.
Không hiểu sao Quỳnh thấy vui thêm. Bóng tối phủ quanh hai người, gió thổi mạnh. Thái ân cần:
- Mình đi ăn cái gì nghe Quỳnh?
- Anh Thái muốn ăn gì?
- Ăn bánh cuốn đi.
- Cũng được.
Hai người ghé hàng bánh cuốn, Thái gọi hai dĩa, săn sóc cho Quỳnh từng tí một.
- Ớt nhiều coi chừng cay đó Quỳnh.
Quỳnh bẽn lẽn nhìn ra ngoài trời chuyển mưa, gió thổi mạnh mang theo hơi nước, Thái vội ngồi át lại phía cửa lo lắng:
- Quỳnh, có nghe lạnh lắm không?
Quỳnh bối rối lãng ra:
- Không... mưa mát lắm. Hồi còn nhỏ, Quỳnh rất thích chạy xe đạp trong mưa hay là chạy lăng quăng trong mưa...
- Không ngờ, Quỳnh cũng lãng mạn dữ ha.
Quỳnh làm vẻ thản nhiên:
- Cũng sắp đến mùa mưa, sắp đến mùa hoa phượng nở, nhanh ghê.
Thái nhìn sững Quỳnh. Quỳnh vờ cúi xuống ly nước như không biết. Mưa đổ xuống giăng giăng, màn mưa trắng xóa như những sợi tơ trên khung dệt, dệt thành cái áo choàng khổng lồ phủ kín đường phố.
o O o
Tiếng kẻng tan học vang lên trong lồng ngực, những cánh chim câu trắng và chim cánh cụt. Cổng trường mở rộng cho đàn chim cánh cụt bay túa ra phân về các ngã đường khắp thành phố ban trưa làm nghẽn giao thông, làm các chú công an thổi tu huýt muốn trẹo quay hàm.
Thế Nhân còn đang loay hoay với chiếc xe đạp cà tàng tuột dây sên hoài, bỗng:
- Thế tử, thế tử đợi tí nghe.
Thanh Mai từ bên kia đường mắt ngó qua ngó lại như chong chóng, nhìn chừng xe cộ rồi băng nhanh qua đường:
- Xe Nhân bị hư à?
- Ừ, đang bực mình muốn chết đây nè.
Gởi xe đi. Mai chở Nhân về.
- Mai chở Nhân?
Thanh Mai ngồi trên yên xe, tay chống nạnh, chân trước chân sau như đứng tấn:
- Không được sao? Nhân chê chiếc DD đỏ của Mai không... bằng xe đạp của Thúy Quỳnh?
Thế Nhân sầm mặt đứng lên phủi tay:
- Khi không... so sánh kỳ cục. Vả lại ai lại con trai ngồi cho Mai chở, bọn Tứ hỷ với bọn Trương Phi... làm thịt phân hai phơi khô luôn.
- Xì, bà chằn ông chằn nào dám đụng vào Nhân nói cho Thanh Mai biết, Mai xé xác ra ăn luôn cả da lẫn xương.
Thế Nhân le lưỡi:
- Con gái gì dữ phát sợ.
- Ừ, Thanh Mai bảo vệ Nhân mà. Nè, gởi xe đi trưa nắng không bể đầu sao hả?
Thế Nhân do dự một chút rồi đẩy xe vào tiệm sửa xe gởi xong theo Thanh Mai. Trên đường về, thật là khó xử. Thế Nhân ngồi ra xa Thanh Mai đầu cúi gầm, mắt lấm lét nhìn quanh, tay giơ cao cái cặp che đầu, mong sao đừng có ma nào ở lớp 12A2 xuất hiện. Nhất là bọn Tứ hỷ. Thế Nhân lầm bầm khấn vái. Lạy trời cho đừng chạm mặt nếu không ngày mai chắc chắn Nhân sẽ bị mềm người và cái lỗ tai... thúi luôn. Những bài tụng kinh ngàn năm, triệu năm sẽ bị lặp lại, hàng tỉ năm cũng chưa tan.
Ðến nhà rồi. A, Thế Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống xe. Thế Nhân toan phóng giò đào tẩu, Thanh Mai gọi giật ngược:
- Nhân, có miệng không hả, không biết mời người ta vào nhà uống ly nước hả?
Nhân khựng lại như dòng từ trường bị cắt:
- Xin lỗi nghe, mời Mai vào nhà.
Thanh Mai vênh mặt lên đẩy xe vào tận nhà Thế Nhân, hớn hở theo Nhân vào nhà.
- Ba má Nhân chắc chưa về?
- Ừ, ba tôi về trễ nhưng má tôi chắc là sắp về.
- Vậy là Nhân thường ở nhà một mình?
- Ừ.
- Không sợ ma à?
- Sợ gì chứ?
- Sợ ma.
Thế Nhân phì cười:
- Nếu có ma thì cũng là ma nhà, có gì đáng sợ đâu?
- Nói nghe thấy ghê.
- To con như Mai cũng sợ ma?
Thanh Mai nhìn lại mình một chút, tự ái của cô đầy mình:
- Bộ người ta to con lắm sao?
Thế Nhân trêu:
- Ðâu có, chỉ hơn nặng hơn bao gạo một tạ có mấy ký thôi.
Thanh Mai sa sầm mặt:
- Nè, người ta ăn kiêng nhiều lắm rồi nghe.
- Ăn kiêng?
- Ừ, một ngày Mai chỉ uống sữa, ăn cháo loãng, ăn trái cây, không dám uống nhiều nè, không dám ăn thịt cá, ăn ngũ cốc hay mỡ, kiêng hết... tại vì Nhân đó, người ta muốn bằng Nhân.
Thế Nhân giật mình lãng ra:
- Uống nước đi Mai.
Thanh Mai bưng ly nước đá lên uống một hơi. Thế Nhân vờ tròn mắt kêu:
- Mai mới nói không uống nước nhiều, vậy mà chỉ mới làm một hớp đã tới... đáy ly rồi.
Thanh Mai cười chống chế:
- Người ta đang khát chứ bộ.
Thế Nhân lại chọc:
- Mai nói không dám ăn thịt cá vậy mà giờ ra chơi nào cũng rủ Thế Nhân đi ăn trứng vịt lộn.
Thanh Mai cười ngỏn nghẻn:
- Mẹ Mai nói rằng Mai rất yếu nên cần phải ăn trứng vịt lộn tẩm bổ.
- Hi hi... thiệt vậy sao?
Thanh Mai nổi sùng:
- Nè, bộ hết chuyện rồi hay sao Nhân móc họng người ta hoài vây?
- Ðâu có, đùa cho vui thôi mà, giận hả?
- Ai thèm giận. Nè... cho Mai xem bàn học của Nhân đi.
- Xem thì xem.
Thế Nhân đưa Mai đi xem góc học tập của mình.
- Có thích không? Căn phòng này là thế giới riêng của Nhân đó.
Thanh Mai ngồi xuống ghế, sờ tay lên những quyển sách, không có tí bụi nào cả, cả cái cửa sổ che rèm xanh nhìn ra khu vườn nhỏ trồng mấy gốc lựu nở hoa đỏ chói cũng sạch, lấy ngay một cuốn có bìa đỏ cứng nổi bật, trong hàng sách, giở ra xem, cô thấy Nhân bối rối chỉ muốn giật lại.
- Thế Nhân có quyển này nữa à? Thơ tình học trò...
Chợt một tấm ảnh rơi ra, rớt ngay xuống thềm nhà, Thế Nhân giật mình khom người định nhặt lấy giấu đi, Thanh Mai nhanh hơn nhặt lên trước.
- Hình của Thúy Quỳnh.
Lật ra trang sau chẳng có hàng chữ nào hết, Thanh Mai lật lại ngắm nghía một cách ác cảm:
- Cái áo đầm Quỳnh mặc rất đẹp, nhưng Quỳnh mặc lại... thiệt là phí, xấu như ma.
Thế Nhân giật phăng tấm ảnh giấu vào túi áo:
- Người ta mặc đẹp như vậy, Mai còn chê.
- Ừ, Mai thích chê thì sao, mắc mớ gì làm dữ vậy hả?
- Khi không... nổi nóng kỳ cục.
- Hai người... hai người thân nhau lắm hả?
- Thân thì sao, không thân thì sao?
Thanh Mai tái xanh cả mặt, mắt cô trợn tròn, hai má phùng ra như rắn hổ mang, cô chộp tấm ảnh từ túi Thế Nhân:
- Nhân thân với Quỳnh thì... thì Mai nghỉ chơi với Nhân luôn.
Thanh Mai bỏ chạy ra ngoài, Thế Nhân hốt hoảng đuổi theo:
- Ê, ê, trả tấm ảnh cho người ta chứ.
- Không trả.
Thanh Mai giơ cao tấm ảnh của Thúy Quỳnh xé tan nát, cô toan tung lên không, không hiểu sao nắm chặt tay lại, vội vàng chạy ra cổng, mở máy xe phóng đi. Thế Nhân càng quýnh lên:
- Thanh Mai, trả đây.
- Xé rồi, Nhân đòi lại làm chi? Quý lắm hả?
- Vậy chứ Mai đã xé còn giữ chi vậy?
- Có chuyện.
- Chuyện gì chứ? Nè, không đùa, trả lại đây.
- Không trả, dám đánh Mai hôn?
Thế Nhân gãi đầu bức tóc:
- Ai dám đánh Mai? Người xưa nói ai đi đánh mỹ nhân cho dù bằng một cành hoa.
- Thôi đi, hổng dám đâu, Nhân nói mỹ nhân đây là nói Thanh Mai phải không, Nhân để danh từ tuyệt vời đó cho Thúy Quỳnh đi, Thanh Mai không dám nhận đâu.
- Thanh Mai, Nhân năn nỉ hết lời, Thanh Mai còn muốn gì nữa?
- Muốn sáng mai công bố cho Tứ hỷ với nhóm Trương Phi biết.
Thế Nhân kinh hồn bạt vía:
- Trời đất, đừng Mai ơi.
- Bây giờ mười hai rưỡi, Mai đang đói bụng dữ lắm rồi, Mai về đây. Nhất định bữa nay, Mai phải ăn cho thật no, thịt cũng được, cá cũng được, hột vịt cũng ăn luôn. Nói tóm lại ngày mai trên... tình trường, Mai là người thắng cuộc.
- Trời.
Thế Nhân ngã ngồi trên băng đá đã gãy mất một chân trong lúc Thanh Mai hầm hầm phóng xe đi ào ào, suýt tông luôn cả vào mẹ của Thế Nhân. Cô ráng cười gượng một cái:
- Thưa bác.
Rồi phóng xe đi như giông bão. Thế Nhân như người ngồi trên lửa, không dám chạy theo nữa. Nhân đấm vào đầu mình. Ngu ơi là ngu, ai biểu quá giang xe người ta, đã vậy cho người ta chở, đưa người ta về nhà cho người ta vào phòng học. Thế Nhân u sầu chống tay dưới cằm. Cơm không muốn ăn, và học cũng không nổi luôn.
o O o
Lớp 12A2 nhốn nháo hẳn lên vì tin lớp trưởng Thế tử cáo ốm nằm nhà. Ðến giờ giải lao, Thanh Mai mang tấm ảnh Thúy Quỳnh bị xé làm tư ném lên bàn trước mặt Thúy Quỳnh gầm gừ:
- Ðồ không biết mắc cỡ. Bộ chụp hình đẹp lắm sao tặng cho người ta báo hại người ta xé tan tành cái mặt.
Thúy Quỳnh không hiểu gì hết, ngơ ngác nhìn những tấm ảnh bị xé vụn:
- Sao lại là ảnh của Quỳnh?
Khánh Mỹ nhặt lên:
- Ảnh Quỳnh đây mà, tấm ảnh ai cũng khen Quỳnh chụp đẹp giống như công chúa Bạch Tuyết.
Thanh Mai nghiến răng trèo trẹo:
- Bạch Tuyết, Bạch Tuyết gì chứ, ngày nào cũng thấy nhau còn bày đặt tặng hình, xấu hổ quá trời.
Khánh Mỹ đứng lên, trở nên dũng cảm và cũng đanh đá lại, chỉ tay vào mặt Thanh Mai:
- Nè, nói tới nói lui người ta tặng ảnh nhau mắc mớ gì tới mi chứ?
- Ơ, sao lại không. Tớ là bạn của Thế Nhân, tớ không thích Thế Nhân giữ ảnh của Thúy Quỳnh, tớ xé đó.
- Thế tử?
Thúy Quỳnh và Khánh Mỹ tròn mắt nhìn nhau cùng kêu lên:
- Thì ra hắn.
Thanh Mai không hiểu chuyện gì sa sầm mặt hỏi ngược lại:
- Bộ không đúng sao?
- Tất nhiên là không đúng, Thúy Quỳnh đâu có bao giờ tặng ảnh cho Thế tử, Thúy Quỳnh đâu có ý định làm hoàng hậu đâu mà tặng hình.
- Vậy sao tấm hình này ở trong tay Thế Nhân?
Khánh Mỹ chanh chua:
- Rõ ràng quá mà, mi động não chút đi Thanh Mai, thông minh cái đi, mi nhớ hôm đó Thúy Quỳnh đi chơi với anh Trân chụp ảnh mang vào cho cả lớp xem không, đến khi gom lại, mất một tấm.
Thanh Mai ấp úng:
- Nghĩa là...
- Thế tử là thủ phạm chôm chĩa hình của người ta đó, hiểu chưa đồ ngốc?
Khánh Mỹ vừa nói hết câu, Thanh Mai xoay lưng bỏ đi, dáng vẻ ỉu xìu như cái bánh bao thiu. Cũng may bọn Tứ hỷ không có mặt tại lớp, chỉ có bọn Quốc An Trương Phi nghe ồn ào vểnh tai lên nghe ngóng, chúng đã biết tỏng tong rồi, nhưng người ta là con trai với nhau cho dù Thế tử không nói ra cho ai biết, cả bọn đều cho Thanh Mai đúng là con... nữ tặc không biết mắc cỡ chút nào hết, và vô tình làm nổ tung trái mìn mà Thế tử ôm ấp bấy lâu nay... cô bé ghen.
Ra về Khánh Mỹ nghịch ngợm:
- Thúy Quỳnh nè, mi thử sờ vào cái mông của mi xem.
Quỳnh ngơ ngác lầm tưởng bọn Quốc An chơi ác dán giấy lên áo dài của mình nên vội vàng sờ tay ra sau lưng vuốt từ trên xuống dưới. Khánh Mỹ cười ngặc ngoẻo:
- Mi mọc đuôi rồi đó, biết chưa?
- Xí, đồ quỷ.
Chạy xe ngang với Quỳnh, Khánh Mỹ nháy mắt:
- Nè, đi thăm bệnh Thế tử đi, Thế tử bị bệnh nặng lắm đó.
- Thế tử mắc bệnh gì chứ?
Khánh Mỹ áp xe đạp vào xe Quỳnh cười cười:
- Bệnh tương tư đó.
Khánh Mỹ cười hì hì ngâm:
- Nắng mưa là chuyện của trời, tương tư là chuyện của Nhân yêu Quỳnh.
Thúy Quỳnh đỏ mặt:
- Nói bậy, chạy xe lo chạy cho đàng hoàng...
Bỗng Quỳnh hét lên, một chiếc xe tải xuất hiện to như con ma mút xẻ rừng băng băng chạy tới trước đầu xe hai người. Chẳng biết tài xế bị quáng gà hay bị ma men nữa mà chiếc xe ẹo qua ẹo lại như vũ nữ Ấn Ðộ làm cho cả hai sợ đứng tim, tạt đại vô lề té đùng đống trên đường, chiếc áo dài trắng lấm lem, tay và đầu gối trầy hết trơn.
o O o
Cuối năm, hoa phượng bắt đầu trở đỏ trên cành. Mọi chuyện nghịch ngợm thầm kín, chuyện chanh chua, chuyện tình mơ mộng gác bỏ hết treo lên xà bếp. Nhóm Tứ hỷ tự nhiên ngiêm chỉnh lại. Quốc An Trương Phi muốn nóng cũng không có cơ hội vì các bếp lò trong lớp đều tắt hết lửa. Khánh Mỹ đồng ý ngoéo tay với Thúy Quỳnh không đi chơi với Thành Thái.
Hoa phượng nở từng chùm và trải đỏ sân trường. Thỉnh thoảng về chiều trời lại đổ cơn mưa rơi rơi, làm cho nhóm Thúy Quỳnh, Thế Nhân đi ôn bài về phải co đầu rút cổ chạy vội vào mái hiên của các dãy phố để tránh mưa.
Rồi tuần lễ thi cũng đến, môn thi đầu tiên là môn toán, Thúy Quỳnh được Thành Thái kèm học hết mười ngày, Quỳnh giấu biệt Khánh Mỹ điều này. Vần Q và vần M ngồi cách nhau khá xa cho nên Khánh Mỹ cứ ngồi cắn bút trong lúc Quỳnh viết ro ro.
Kẻng đánh tan giờ thi, Quỳnh chạy vội tìm Khánh Mỹ ngay:
- Làm bài được không Mỹ?
- Hì hì, khỏi lo.
Quỳnh mừng rỡ:
- Sao, làm được hết, hay dữ vậy?
Khánh Mỹ phùng má chu môi:
- Ta có bảo ta làm bài được hết đâu?
- Ủa, chứ bộ...
Khánh Mỹ cố tình kéo dài thời gian:
- Có quới nhân giúp đỡ.
- Ai vậy?
- Thế tử.
- Thế Nhân?
- Chứ sao, vì chữ cái tên của ta với hắn M, N gần nhau mà hì hì...
- Thì ra là vậy, nhưng bồ đừng chủ quan nghe, còn môn Anh văn cũng hóc búa lắm đó.
- Không sao, tớ sẽ nhờ quới nhân ban phước lành yểm trợ.
- Kỳ ghê, chẳng lẽ nhờ người ta hoài?
- Í ẹ, người ta, làm gì có người ta nào, lớp trưởng của mình đó, xa lạ lắm sao?
- Nhưng mà... cũng kỳ kỳ.
Thúy Quỳnh nhăn mặt trong lúc Khánh Mỹ tỉnh queo:
- Nè, Quỳnh biết vì sao lớp trưởng ga lăng với ta không?
- Không.
- Vì ta đã hứa với hắn.
- Hứa chuyện gì?
- Xin lỗi bồ giùm hắn.
- Xin lỗi chuyện gì mới được?
- Chuyện tấm ảnh bữa trước đó.
Quỳnh gật gù:
- Thì ra vậy, nhà người bảo với Thế Nhân ta quên rồi.
- Ý, đâu có được.
- Sao vậy?
- Ngu sao, nói như vậy Thế tử sẽ trở mặt không chìa bài làm sao ta chép thì có nước... về chầu Diêm Vương luôn.
- Trời đất.
Thúy Quỳnh chỉ còn nước đưa hai tay và đưa hai chân chào thua con bạn thân của mình. Không ngờ con nhỏ đổi thay tính tình như gió thổi chiều trên sa mạc cát. Hồi đầu năm còn lí nhí không dám nhìn mặt ai, nghe bạn bè trêu một câu đã giãy nẩy lên như đỉa phải vôi, vậy mà đến cuối năm lại xảo quyệt gian manh hơn cả... hồ ly tinh.
Xong tuần lễ thi ai cũng thở phào nhẹ nhõm như trút đi gánh nặng ngàn cân, đứa nào đứa nấy đều ốm o vì thức đêm học bài thi nay thoải mái tẩm bổ. Còn đứa nào ranh ma lại có thời gian tiếp tục tục trò ranh ma quỷ quái của mình. Ðứa nào thích làm thi sĩ mơ theo trăng và vẩn vơ theo mây thì tha hồ, thời tiết này đủ thích hợp làm thi sĩ.
Phước Hoàng lập ra quyển lưu bút dày cộm, trang đầu tiên nắn nót chép lại vần thơ của Nguyễn Bạch Dương:
Thơ chưa đủ sức gọi hè
Ðể em ve ốm nằm nghe mưa chiều
Cỏ vàng giấc gió hiu hiu
Giật mình hoa đỏ rụng nhiều sáng nay
Ngập ngừng áo trắng... ô hay
Bài thơ lưu bút trao tay ngập ngừng.
Phước Hoàng trao cho lớp trưởng Thế Nhân trước tiên. Thế Nhân không chịu cứ đùn cho người khác viết trước. Nhân gợi ý cho Phước Hoàng đưa cho Thúy Quỳnh khai bút, Quỳnh cũng không chịu, cứ nhất định Thế tử là con trời phải làm gương thiên hạ.
- Thôi mà, ai viết cũng được, làm ơn đi, xô đẩy qua lại một hồi quyển vở của tớ nhanh chóng biến trở lại thành... xía mía.
Phước Hoàng nhăn mặt như khỉ ăn ớt khiến cả lớp cười rộ lên. Thế Nhân bao giờ cũng là kẻ đi đầu về lòng nhân ái. Nhanh chóng xiêu lòng trước vẻ mặt tội nghiệp của Phước Hoàng, Nhân cầm lấy quyển vở cười tủm tỉm:
- Ðược rồi, tớ sẽ khai bút đầu tiên. Bảo đảm với các cậu, tớ viết xong các cậu xem qua sẽ bốc nhãn luôn.
- Trời trời, xem tới rớt con mắt ra luôn hả? Hay dữ dội vậy sao?
Nguyệt mập nhăn nhó:
- Bí mật hãy đợi đấy.
Thế Nhân nheo mắt cười cất quyển lưu bút của Phước Hoàng vào cặp. Khi đến lượt Thúy Quỳnh nhận lưu bút thì quyển vở đã đầy ắp rồi. Không ngờ mọi người mới đầu khiêm tốn nay giành giật nhau viết trắng trợn. Bởi đây là năm học cuối cùng của họ, rồi chia tay mỗi người một nẻo đường đời.
Thúy Quỳnh lật ra ngay trang viết của Thế Nhân. Anh chàng viết chữ thật lã lướt. Viết cho mùa hoa phượng, thơ của Ðào Phong Lan. Thế Nhân khai bút bài viết bằng vần thơ:
Em đi rồi chùm phượng cuối mùa thi
Ðỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng.
Nhấm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường
Trước mắt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi
Chỗ em ngồi còn kia
Vệt nắng dài in hằn trên ghế
Em đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết.
Thế Nhân viết những hàng lưu bút cho Phước Hoàng mà Thúy Quỳnh tưởng Thế Nhân viết một bạn gái thân thiết nào đó, cô bạn đã gieo vào lòng Thế Nhân những tình cảm chỉ có thể nhận thấy mà không nói thành lời. Ðọc xong, Thúy Quỳnh ngơ ngẩn. Cô bạn nào của Thế Nhân lại ôm ấp trong mình mối tình si không thể nói ra vậy nhỉ?
Mặc kệ hắn đi, càng nghĩ càng mệt óc, Quỳnh lật sang trang khác xem bài viết của Xuân Ảnh, Thúy Quỳnh ôm bụng cười, vua tếu Xuân Ảnh than thở:
Nghỉ hè rồi đó, tớ phải ở nhà chăn dê thay cho thằng em út của tớ, không còn dịp để tớ chà đồ nhôm... ý quên chôm đồ nhà vào lớp chia cho cậu nhai nhóp nhép trong giờ học... Tớ đang muốn khóc hu hu vì từ nay sau khi rời trường tớ không còn tâm sự với cậu, tâm sự não nề dấu sâu trong lòng tớ.
Xuân Ảnh không viết nữa, tắt ngang luôn ở lời văn dang dở, như một tâm sự không thể tỏ bày cùng ai. Quỳnh thở khì, đến phiên mình viết gì đây? Quỳnh vắt óc bóp trán, cắn bút hoài nát cả đầu viết vẫn chưa nghĩ ra được câu nào. Còn đang khó xử thì Vành Khuyên thò đầu vào cười khúc khíc:
- Hi hi... chị Quỳnh, có anh Trân đến tìm.
Quỳnh buông viết cáu kỉnh:
- Ðến thì đã sao, nói chuyện với ba mẹ, với... mi là được, mắc mớ gì đến ta.
- Nè, anh Trân mang quà nhiều lắm đó, chị Quỳnh.
Quỳnh hờ hững:
- Quà gì vậy?
- Không nói, ra mà xem.
Quỳnh ném cây viết chạy ra ngoài. Cô khựng lại vì chạm ngay Trân, anh chàng mặc quần jean xanh áo thun đen có hình con ó khó coi làm sao, nước da không trắng lắm, lại ăn mặc... xi ba chao. Thấy Quỳnh nhìn mình, Trân cười:
- Em làm gì vậy?
Quỳnh lạnh nhạt:
- Xem sách.
- Thi xong rồi phải không?
- Rồi.
- Quỳnh học bao nhiêu đó cũng đủ rồi, con gái học nhiều quá không nên.
- Thời đại này anh lại bảo con gái học nhiều quá không nên, xưa quá rồi.
Trân phì cười:
- Không xưa đâu, con gái học nhiều rồi cũng lấy chồng sinh con.
Quỳnh bực bội:
- Ai nói anh, Quỳnh nhất định học xong đại học.
- Chưa chắc à cô bé, cô sẽ không học được nữa đâu.
- Tại sao?
Trân còn đang cười cười, nụ cười Quỳnh ghét ơi là ghét. Vành Khuyên bê nguyên thùng đồ Trân mang đến, cô hí hửng:
- Chị Quỳnh, nhiều quà lắm nè, nè nghen, vải nè, kẹo nè, nước hoa nè.
Trân chen vào:
- Kẹo là của Vành Khuyên, nước hoa với vải của Quỳnh.
Vành Khuyên giãy nẩy:
- Chị Quỳnh nhiều quá vậy, anh Trân ăn hiếp em.
- Anh sẽ cho em chú robô điện tử, còn vải là của Quỳnh, Quỳnh sắp về nhà anh...
- Anh nói gì vậy anh Trân?
- Vì ba của Quỳnh bằng lòng cho anh cưới Quỳnh.
- Hả, anh Trân nói cái gì?
- Anh nói, ba với má em đã bằng lòng cho anh cưới em. Hai ông là ba em với ba anh, từng vào sinh ra tử, là chiến hữu với nhau trong những ngày chiến tranh, nay hòa bình, chúng ta đã lớn, hai ông bạn già muốn thắt chặt tình thân bằng cách làm sui gia với nhau, có gì lạ lùng đâu, làm gì em kêu lên như cháy nhà vậy?
Thúy Quỳnh lúng túng:
- Anh không hay thời đại bây giờ chuyện cuộc đời mình để cho người lớn quyết định là không đúng hay sao? Hơn nữa, em chỉ xem anh như là anh trai của em.
Trân mỉm cười:
- Tình yêu có thể đến sau hôn nhân mà em.
- Nhưng em...
Trân cau mày:
- Có phải em đã có người yêu rồi phải không?
- Không có.
- Vậy thì được rồi, anh cũng chưa từng yêu ai, em chưa có người yêu, chúng ta là vợ chồng với nhau đúng quá rồi.
- Không, em còn muốn học nữa.
- Học làm gì, nhà anh trồng cả trăm mẫu mía, rồi cao su, nội máy cày đi cày mướn, em ăn không hết, học cho nhiều cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Anh thấy rồi, học bốn năm đại học, ra trường làm bác sĩ, kỹ sư, kiếm tiền một tháng chỉ bằng anh kiếm một ngày.
Thúy Quỳnh thất vọng nhìn Trân, hai tư tưởng của cô với anh khác nhau, làm sao có thể sống chung với anh chứ? Khi anh nắm tay cô, Thúy Quỳnh không hề thấy xúc động, cái cảm giác dửng dưng và hoàn toàn xa lạ. Lùi lại, Thúy Quỳnh chạy nhanh vào nhà. Không, nhất định Quỳnh không để ba má đặt để mình, ba má chỉ có thể làm cố vấn thôi.
- Quỳnh.
Trân thảng thốt gọi với theo, bóng dáng nhỏ nhắn của Quỳnh biến mất sau cánh cửa.
Bài Thơ Mực Tím Bài Thơ Mực Tím - Thảo Nhi