A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5200 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
háng mười một: Những chuyện linh tinh ngoài chuyên môn không thể không kể lại
Hiệu trưởng trường là một người thích họp. Tôi có cảm giác như vậy. Một tháng qua, trường tôi họp 6 lần chính thức, nghĩa là họp dài, họp có bài bản, đúng thể lệ. Ngoài 6 lần chính thức đó còn thêm khoảng 4,5 lần phụ trội nữa. Giống như khi tôi đi dạy, tôi mới hiểu ngoài tiền lương chính thức, giáo viên chúng tôi còn có tiền phụ trội, dư giờ. Tôi tẩn mẩn lật lại sổ họp hành của mình. Rồi bối rối nhìn vô đó.
Ngày 31 tháng 8 năm 2004: Họp hội đồng, thông báo giáo viên xuống các lớp để phân công và hướng dẫn lao động.
Ngày 1 tháng 9: Họp hội đồng, phân công tạm thời để sinh hoạt nội quy.
Ngày 3 tháng 9: Phân công tạm thời sinh hoạt nội quy và thu tiền ghế ngồi của học sinh khối 10.
Ngày 5 tháng 9 sau giờ khai giảng: Họp phân công dạy tạm thời trong khi chờ thời khoá biểu chính thức.
Ngày 1 tháng 11: Họp phân công chuẩn bị làm giám thị thi học sinh giỏi.
Ngày 2 tháng 11: họp….
Mấy cuộc họp kia chỉ ghi ngày tháng, không có nội dung gì thêm. Chẳng lẽ, hiệu trưởng bị bệnh nghiện họp. Không triệu tập họp chắc ổng sống không nổi. Mà kể cũng lạ, người ta đi họp thì có phong bì, bao thư tiền bạc này nọ, ổng kêu giáo viên vô họp có đồng nào mà sao kêu hoài? Giờ ra chơi nào cũng bắc loa ơi ới: “Một, hai, tôi nhắc các thầy cô về văn phòng họp”. Nghe mãi cũng ghiền. Bữa nào không bị kêu lên văn phòng họp tự nhiên thấy buồn. Đang nghĩ ngợi lung tung về chuyện họp trong giờ làm bài kiểm tra của học sinh, tôi chợt thấy mắc cười, muốn viết một cái tiểu phẩm châm biếm nào đó. À, được rồi, cái tựa là Một căn bệnh kỳ lạ, ký bút danh gì bây giờ? Có rồi, Bành Thị Sợ Họp. Nghe cũng ép phê quá chứ. Tôi viết những dòng đầu tiên mà bật cười, học sinh đang chăm chú làm bài, không đứa nào ngẩng đầu lên, nếu có, chắc tụi nó tưởng tôi bị mad hay gì đó. Vừa đặt cái chấm cuối cùng để hoàn tất bài viết, tôi nghe tiếng chuông hết giờ reo vang. Ngay sau đó là: “Alô, tôi nhắc các thầy cô lên văn phòng họp đột xuất.” Những cuộc họp với mật độ ngày càng dày đặc khiến mọi người mệt mỏi. Nhưng chẳng ai lên tiếng làm gì. Học sinh nói với nhau rằng một ngày chúng đi học mà không nghe hiệu trưởng mời các thầy cô lên họp thì lấy làm lạ lùng lắm. Nghe thì thấy mắc cười nhưng nghĩ kỹ thấy mình hèn. Cơn cớ gì mình không dám lên tiếng chứ. Lại nghĩ thầm trong bụng, có lẽ hiệu trưởng bị mắc một cái bệnh mà người ta gọi là hội chứng cần nhắc cho người khác nhớ mình là ai. Có lẽ, ổng sợ nếu không mời giáo viên đi họp thì người ta sẽ nhanh chóng quên ổng là hiệu trưởng. Thôi, cứ tự bằng lòng với việc chẩn bệnh ổng như vậy. Để vui vẻ mà lên văn phòng họp. Vừa ló mặt vô phòng, bác Ba đã đưa một bao thư để tên văn phòng tỉnh đoàn và tiêu đề thư mời họp tổng kết. Vừa ngồi xuống ghế, lại nhận tiếp một công văn của sở giáo dục mời dự hội nghị tổng kết công tác tuyên truyền phòng chống ma tuý xâm nhập trường học. Hiệu trưởng đưa công văn kèm theo câu lệnh:
- Cô ngồi họp ở đây xong thì tranh thủ chạy qua thị đoàn họp khẩn rồi chiều qua sở họp, rồi ngày mai đi họp bên tỉnh đoàn.
Tôi choáng váng mặt mày hết biết gì. Suýt nữa thì té xỉu y chang nhân vật mà tôi vừa viết trong tiểu phẩm châm biếm. Có lẽ, tôi nên tự gọi mình là Bành Thị Sợ Nhưng Vẫn Phải Đi Họp Triền Miên. Cái tên này dài quá nhưng không sao, có lần, tôi đọc truyện, thấy một nhân vật tên là Công Tằng Tôn Nữ Thị Lấp Lánh Ánh Sương Mai. Cái biệt danh tự đặt của tôi vẫn còn ngắn một chữ so với tên của nhân vật kia. Vậy là được.
Chân ngắn chân dài bước lên cái gác lửng, tôi thở hào hển hỏi anh Hùng - bí thư thị đoàn:
- Trời, có việc gì mà anh kêu khẩn cấp vậy, em chạy mệt muốn chết.
- Sao tới giờ em mới qua? Xong rồi!
Tôi trố mắt nhìn anh Hùng:
- Trời, anh giỡn hả? Sếp nói em họp bên trường xong mới qua mà. Anh Hùng nhìn tôi cười:
- Thôi, được rồi, cô nương, tiền nhà tình thương của trường em đâu? Cứ tưởng chuyện gì, chứ chuyện đó hả, xong liền mà. Tôi rút bóp lấy tiền, ký tên đóng tiền xong đâu đó, tôi ngẩng mặt hỏi:
- Vậy còn chuyện gì khẩn cấp nữa hông anh?
- Hết rồi!
Không thể tưởng tượng nổi. Tức muốn ói máu, chuyện có vậy mà giật ngược một hai gọi họp khẩn. Tôi lầm bầm trong miệng suýt nữa bật ra thành tiếng chửi thề. Hồi sinh viên mà khoa triệu tập kiểu này thế nào sinh viên cũng chửi. Hoá ra, làm sinh viên còn sướng hơn làm giáo viên. Mà nghĩ cũng lạ, mình thành hèn hạ lúc nào không hay. Chắc ở trường nhịn riết thành quen, nên không thấy cần thiết để phản ứng nữa. Và bước xuống gác lửng, tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, chiều nay, còn một cuộc họp nữa.
Bài Học Đầu Tiên Bài Học Đầu Tiên - Trần Thị Hông Hạnh