Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79 - End
hap 79: THOÁT NẠN
- Ngừng lại!
Khi lưỡi dao sắp cứa vào da thịt trên gương mặt tôi thì một thanh âm cứng cõi vang lên làm bàn tay cầm con dao bỗng run rẫy không dám nhích thêm một chút nào nữa!
Tôi có nghe lộn không, người đang ở trước mặt tôi không phải là Tiểu Thiên thì còn ai nữa, bỗng nhiên lúc này tôi muốn nhéo vào mặt mình một cái để chắc là mình không mơ nhưng tình huống trước mắt không cho phép tôi là điều đó! Tiểu Thiên trước mặt nhìn tôi với ánh mắt có phần quan tâm, khác xa vẻ lạnh lùng trước đây, không kiềm chế được, không biết từ lúc nào miệng tôi bỗng thốt lên tên cậu ấy:
- Tiểu Thiên!
- Cô im lặng cho tôi! - Ngọc Nhi dường như đã rất tức giận với hành động của tôi! Cô ta nói bằng giọng đe dọa nhưng xem ra đã cố gắng hết sức để chỉ những thanh âm cứng ngắc thoát ra mà thôi chứ không phải là sự sợ hãi xen lẫn!
Ngọc Nhi nhìn Tiểu Thiên bằng ánh mắt lấp lánh, hình như từ trong ánh mắt đó cô ta muốn khóc cho người mình yêu thấy được nỗi đau khổ của mình nhưng chắc chắn là không thành công vì tình hình trước mắt là cô ta đang kề dao lên cô tôi, sao có thể nói là kẻ bị hại được chứ?
- Tại sao cậu lại ở đây?- Ngọc Nhi nói chuyện với Tiểu Thiên hình như có chút ngọt ngào như thể với một người bạn thân lâu ngày gặp lại!
Nhưng Tiểu Thiên dường như không quan tâm đến những chuyện đó, cậu ấy nhìn chăm chú vào tôi và con dao đang kề sát cổ tôi rồi lớn tiếng ra lệnh:
- Cô hãy mau bỏ dao xuống, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau, nếu không thì đừng trách tôi!
Tiểu Thiên nói ra câu cuối cùng có phần hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng nó cũng thốt ra khỏi miệng cậu ấy!
Nhưng Ngọc Nhi đâu dễ gì nghe lệnh, cô ta dường như còn tỏ ra rất ngoan cố, nhìn Tiểu Thiên bằng ánh mắt dần dần thay đổi từ trìu mến từ từ chuyển sang đề phòng. Bàn tay cầm dao của cô ta vẫn không ngừng run lên, hơi thở cũng có lúc nhanh hơn bình thường. Đó là tất cả những gì tôi quan sát được khi ở cạnh cô ta, xem ra cô ta đã bắt đầu sợ hãi sự có mặt của Tiểu Thiên nên chưa có hành động gì là gây bất lợi cho tôi, lúc này tôi mới dần thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa thể nào an tâm được vì mình vẫn còn ở trong sự không chế của cô ta như thể vẫn còn ở trong hang cọp!
Tôi nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt cầu cứu, nhìn thấy mắt đó của tôi Tiểu Thiên xem ra đã bắt đầu sốt ruột và không giữ nỗi bình tĩnh!
- Nếu cô không bỏ dao xuống thì đừng trách tôi
Ngọc Nhi đã bắt đầu sợ hãi đến hoảng loạn, cô ta dùng hết sức bình sinh vào cánh tay còn lại nãy giờ buông thỏng kéo tôi dậy, con dao bất ngờ kề sát lên cổ! Cảm giác mạng sống của mình có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào chỉ cần người đằng sau quơ đại con dao một cái cũng có thể đâm ngay vào cổ mình, tôi thật tình vô cùng sợ hãi!
- Nếu cậu còn bước thêm một bước nữa tôi sẽ giết chết cô ta!
Tiểu Thiên xem chừng càng lúc càng tức giận hơn, nhìn thẳng vào mặt Ngọc Nhi không kiêng nể gì nói thẳng:
- Cô sẽ không làm vậy đâu!
Giọng nói của Ngọc Nhi có đôi chút sợ hãi mỗi lúc mỗi tăng lên:
- Làm sao cậu biết được...cậu đâu có gì để uy hết tôi chứ?
- Vì cô không có cái gan đó!- Tiểu Thiên càng lúc càng tiến lại gần chỗ của Ngọc Nhi hơn, xem ra cậu ấy đang dần lấy được thế chủ động!
Cánh tay cầm dao của Ngọc Nhi bỗng run lên liên hồi:
- Nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ giết cô ta cho cậu xem!- Không biết lấy đâu ra cảm đảm Ngọc Nhi bỗng hét lớn, con dao thả ra ngoài một chút rồi dùng toàn bộ sức lực của mình ra sức dí sát vào cổ tôi!
- ĐỪNG!- Tôi có thể nghe tiếng hét của Tiểu Thiên vang lên! Nhưng có lẽ tôi đã không thể nói gì với cậu ấy được rồi! Nhưng được chết trong lòng người mình yêu thương có lẽ đối với tôi là điều đã thỏa mãn. Mắt tôi không biết tự lúc nào đã nhắm chặt lại, sẵn sàng chờ đợi tử thần đến cướp đi sinh mạng của mình, sau khi tôi chết nhất định Tiểu Thiên sẽ ôm tôi vào lòng và khóc than. Nghĩ đến viễn cảnh đó tôi thật sự đã mãn nguyện!
Keng!
Một tiếng động lạ vang lên, một vật gì đó rơi xuống!
Sao đến bây giờ tôi vẫn chưa chết nhỉ?
Tôi vẫn còn ý thức được sự sống của mình, hơi thở của mình đang rất điều hòa!
Có ai đó đang vùng kéo tôi ra khỏi Ngọc Nhi và cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi bàn tay cô ta!
Tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh và mở mắt ra!
Tôi đang nằm mơ sao? Chẳng phải tôi đang ở trong lòng Tiểu Thiên ư? Hơi ấm từ cậu ấy truyền vào tôi như tiếp cho tôi thêm sức mạnh!
Tôi nhìn về phía ban nãy, Ngọc Nhi vẫn đang đứng như chết chân tại chỗ, phía sau cô ta là một người khác, đó là Vũ Phong! Cậu ấy đã trèo từ cửa sỗ lên ư? Tôi bỗng cảm thấy vui mừng với ý nghĩ đó! Cuối cùng tôi cũng được tự do rồi!
- Xin lỗi đã làm cho cậu sợ!- Tiểu Thiên bỗng ôm tôi vào lòng rồi thì thầm!
Tôi không thể diễn tả được cảm giác hạnh phúc lúc này, nó như thể vừa mới ở dưới địa ngục rồi lại được lên thiên đàn vậy! Có chút không tin nhưng đúng thật đó là sự thật!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Không biết từ lúc nào trong tim em chỉ có một bóng hình
Một bóng hình mãi mãi không cách gì phai nhạt
Cho dù em có cố quên, thì cũng không quên được
Cố gắng chạy trốn thì cái đích cũng chỉ là bóng hình đó
Đó là anh, chỉ có anh mới có thể làm em thay đổi
Chỉ có anh mới làm em cảm thấy yêu cuộc sống này
Chỉ có thể là anh không có gì có thể thay đổi được sự thật này!
(Katysi)
chap cuối: SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG
Ngọc Nhi đứng chết chân tại chỗ nãy giờ không biết đã từ lúc nào lấy lại bình tĩnh, vội vàng chạy ra khỏi cửa, vừa chạy cô ta vừa hét to:
- Không thể như vậy được!
Rồi âm thanh của cô ta nhỏ dần, có lẽ cô ta đã đi thật xa, Tiểu Thiên bên cạnh cũng miễn cưỡng nói:
- Mặc kệ cô ta!
Không biết từ lúc nào thay thế thanh âm của Ngọc Nhi là tiếng bước chân của người khác, tôi nhìn ra cửa và thật sự ngạc nhiên đó chẳng phải là Tuấn, người đã mất tích suốt một năm qua ư?
Tôi nhìn Tuấn với ánh mắt xót xa, đã có lúc tôi cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy bên cạnh mình nhưng có lẽ vì quá nhớ nhung cậu ta mà mơ màng nghĩ đến mà thôi! Bây giờ gặp lại quả thật rất vui mừng nhưng người vẫn còn bị trói chặt!
Tiểu Thiên bây giờ mới nhận ra là mình vẫn còn chưa cỡi trói cho tôi thì vội vã ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng cỡi dây trói trên người xuống!
Tuấn nhìn thấy tôi không bị gì nghiêm trọng nét mặt đang co lại có nhiều phần giãn ra rồi quay ra phía sau khẽ gọi:
- Em mau vào đây đi!
Tôi không ngờ ở đây còn có sự có mặt của người thứ năm, tôi nhìn chắm chú ra cửa, một cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang dần dần tiến về phía tôi, tôi nhìn Tuấn cậu ấy quay sang cô gái bắt đầu giới thiệu:
- Đây là Vũ Nhi, sau khi tôi bị rơi xuống vực cô ấy đã cứu tôi!
Tuấn nhìn Vũ Nhi với ánh mắt triều mếm xem ra đã rất thích cô bé này, tôi nhìn thấy cũng lấy làm mừng cho cậu ấy nhưng sao cậu ấy lại dẫn cô ấy đến đây nhỉ?
Tôi quay sang Tiểu Thiên rồi tới Vũ Phong, hình như cả hai người này cũng đang không hiểu!
Tuấn không đợi tôi nghi vấn lâu cậu ấy nắm tay Vũ Nhi đến trước mặt tôi bỗng cuối xuống, giọng nói trịnh trọng:
- Xin lỗi cậu!
Tôi nhìn hai người, bỗng cảm thấy buồn cười:
- Hai cậu đang muốn giỡn phải không? Chúng ta đã lâu ngày không gặp nhau nhưng tại sao lại phải xin lỗi tôi chứ?
- Tại vì tôi đã không cứu được cậu! Tôi đã bị Ngọc Nhi uy hiếp nếu tôi không bắt cóc cậu cho cô ta cô ta sẽ *** hãi Vũ Nhi! Tôi đã không thể lựa chọn cậu và sự sống chết của Vũ Nhi nên tôi đã làm theo lệnh của Ngọc Nhi mà không để ý đến sự sống chết của cậu! Tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa!- Từng chữ của Tuấn thoát ra như một con dao vô hình bỗng chốc muốn cứa nát thân thể tôi! Thanh âm của cậu ấy vô cùng hối lỗi nhưng tại sao tôi lại thấy đau đến vậy chứ? Tôi lấy cái gì để trách cậu ấy đây? Vì nếu không phải cậu ấy thì chắc chắn Ngọc Nhi sẽ kêu người khác làm chứ không cần phải là cậu ấy!
Tôi nhìn Tuấn, đáy mắt sâu thẵm vẫn còn rất đau khổ nhưng có lẽ cậu ấy không thể nhìn thấy được:
- Cậu không cần phải xin lỗi tôi, chính cậu cũng không thể nào làm chủ được! Được rồi! Hai người hãy đi đi, tôi không giận hai người đâu!- Không biết lấy ở đâu ra can đảm, tôi muốn đuổi hai người này ra khỏi mắt mình, tôi không muốn nhìn thấy họ nữa...
Nhưng một lần nữa, Tuấn lại cuối xuống:
- Xin lỗi cậu!
Rồi cậu ấy quay đầu kéo Vũ Nhi đi thật, họ bước ra khỏi căn phòng như thể Tuấn cũng bước khỏi trái tim của tôi từ đây...
Tôi kiềm không được quay mặt vào người Tiểu Thiên không nức nỡ...
Cứ như vậy chầm chậm, Tiểu Thiên vỗ về tấm lưng từ lúc nào đã ước đầm mồ hôi của tôi...dần dần an ủi...
Ở trong lòng của cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy yên bình, bao sóng gió cũng dần tan đi...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy vui vẻ như vậy, hôm nay Vũ Phong tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả bạn bè đến, đến cuối buổi bỗng cậu ấy tuyên bố:
- Hôm nay tôi xin giới thiệu một người quan trọng nhất với tôi, cũng là quan trọng nhất đối với anh hai của tôi, cô ấy sẽ đứng lên hát cho chúng ta nghe một bài. Người đó là Trần Ngọc Nhiên!
Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên khi nghe thấy tên mình, bàn tay bất giác nắm chặt nhưng vẫn còn run!
Không biết từ lúc nào một bàn tay khác nắm chặt lấy tay tôi, là Tiểu Thiên:
- Tôi sẽ đi với em!
Không biết từ lúc nào bước chân của tôi bỗng trở nên vững vàng hơn bao giờ hết, chúng tôi đi qua biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người cho đến khi tôi cầm lấy cái micro và bắt đầu cất tiếng hát:
Anh bước đến cuộc đời em như thứ anh sáng kì lạ
Thứ ánh sáng này không thể tắt được
Cho dù trái tim em có ngừng đập
Cho dù thế giới này có xoay vầng
Em vẫn sẽ giữ nó cho riêng chúng ta
Hãy để em được bên cạnh anh
Cùng anh bước qua những khó khăn của cuộc đời
Cùng anh đi qua những thử thách chông gai
Để rồi một ngày cùng nhau ngừng lại
Mỉm cười và nhìn lại chặng đường mình đã qua
Nằm chặt tay nhau và hát lên bài ca hạnh phúc...
Tiếng hát trong trẻo vang xa, hai con người đứng dưới ánh đèn bỗng trở nên sáng lấp lánh và đẹp hơn bao giờ hết... Vây lấy họ là hào quang của thiên sứ...
HẾT
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil