The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
hap 70: CHẾT RỒI!
Nu vẫn lặng lẽ đứng nhìn tôi, không một lời nào thốt ra ngoài gương mặt lạnh lùng vô cảm! Khiến tôi tự hỏi liệu cậu ấy có thấy tôi không? Hay gương mặt tôi đã hoàn toàn khác so với một năm về trước nên cậu ấy không thể nào nhận ra tôi được?
Nhưng đó chỉ là những giả thiết tôi đặt ra để an ủi mình mà tôi chứ tôi tin Nu không nghĩ vậy! Tôi nhìn cậu ấy, hai hàng nước mắt lành lạnh lăn dài trên má, cuối cùng không kiềm được nữa tôi buộc miệng nói:
- Cậu không nhận ra tôi là ai ư?
Tôi nói với giọng đau khổ nhưng hình như đối với Nu không khác gì một cậu nói dành cho người khác chứ không phải cậu ấy vì thậm chí cậu ấy không thèm trả lời câu hỏi đó mà thay vào đó là một câu nói khác:
- Hoàng Anh Tuấn một năm trước đã chết rồi!
Rồi cậu ấy bước thật nhanh ra khỏi cữa như muốn trốn chạy một cái gì đó...
Cánh cửa đóng sập trước mắt tôi như tia sáng vừa lóe lên chợt vụt tắt mang lại cho con người ta cảm giác hụt hẫng và sợ hãi...
Làm sao có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này đây? Tôi vừa vui vì nhận ra Nu vẫn còn sống nhưng trong sự vui mừng đó không biết chứa bao nhiêu sự đau khổ khi nhận ra hình như trong cậu ấy đã không còn có tôi nữa, thậm chí là tình bạn cũng không hề tồn tại mà thay vào đó là một mối hận vô hình nào đó khiến mọi thứ giữa chúng tôi bị nó làm cho tan vỡ. Một rào cản vô hình nào đó có lẽ đã xuất hiện
Tôi thậm chí còn không biết cái nguyên nhân này ra sao nữa chỉ thấy cái thực trạng đau lòng trước mắt khiến bản thân không còn thở nỗi nữa! Mà tôi còn cơ hội để thấy không nhỉ? Tôi đang bị giam cầm mà không biết lý do tại sao? Tôi gặp lại người xưa nhưng không có cơ hội ôm cậu ấy thậm chí là hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra suốt một năm không gặp mặt...
Thứ mà tôi nhìn thấy là cái lạnh lùng của cậu, không khác gì Tiểu Thiên cách đây một năm nhưng sao nó lại đem đến cho người ta cảm giác khó chịu đến như vậy? Tôi đã làm gì sai chăng? Đúng cái sai duy nhất của tôi là để cho Nu buông tay khỏi mình! Một sai lầm khiến cậu ấy biến mất suốt một năm trời và bây giờ trở lại cũng là lúc tôi phải trả giá cho sai lầm của mình...
Tôi tiếp tục ứa nước mắt khi nghĩ đến cái viễn cảnh ban nãy...
Tôi phải làm sao đây? Sao sự trả giá lại đến ngay lúc này, ngay lúc tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả... Tôi hướng đôi mắt nhìn vào khoảng không gian vô định trước mặt, căn phòng, mọi thứ trở nên hư ảo hơn bao giờ hết... Có thể tâm trí tôi đã rối loạn đến mức không còn xác định được gì không còn có thể nghe được tiếng bước chân vội vã của ai đó... và cả tiếng nói chuyện nữa...
Mọi thứ trở nên mơ hồ như thể tôi đang trải qua một giấc mơ...một giấc mơ có thật...
Ai đó đã nhất bỗng tôi lên, dây trói xiết chặt tay tôi dần buông thỏng ra...
Lúc này tôi cảm thấy hơi ấm từ người đó đang truyền qua tôi, tôi muốn khóc thật to trong lòng cậu ấy để quên đi giấc mơ kinh khủng này...
Và tôi cũng muốn tìm lại người đó nữa...
Nhưng cơ thể không cho phép tôi làm tất cả những việc đó mà bắt tôi phải nhắm mắt lại để cảm nhận những âm thanh sự việc diễn ra bên cạnh mình mà không làm được gì khác, thậm chí không nói được lời nào cả...
Chỉ có một bàn tay ấm áp nhè nhẹ đặt lên trán tôi, một lát sau người đó khẽ cất tiếng nói lạnh băng của mình:
- Cô ta sốt rồi.
Cho dù đang mơ màng nhưng tôi vẫn cho thể nghe thấy giọng nói quen thuộc đó...
Là Tuấn sao? Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Một giọng nói nhỏ nhỏ của một cô gái vang lên hình như tôi đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải nhưng không thể nào đoán ra được!
- Vậy cậu chăm sóc cho cô ta đi, đừng để cô ta chết dễ dàng như vậy!
Tôi không nghe thấy câu trả lời của Tuấn chỉ thấy cơ thể mình được đặt nhẹ nhàng xuống một cái gì mềm mềm...
Tôi muốn mở mắt ra để chắc chắn đó là Nu nhưng ngay cả đôi mắt của chống lại tôi, nó nặng trịch đến nỗi tôi cảm giác như có một tảng đá đang đé nặng nơi mi mắt mình và cho dù tôi có cố gắng cũng không thể nhấc nó lên nỗi...
Một lát sau, không biết đã bao lâu trôi qua, Tuấn bỗng nói:
- Cô ta ở đây đến khi nào?
Tôi cũng không ngờ cô gái lạ ban nãy vẫn còn ở trong phòng, lúc này cô ta bỗng nói giọng rất cay độc nhưng muốn hành hạ tôi bằng từng câu chữ:
- Tới khi nào có người tới đây đưa nó đi!
- Nhưng người đó làm sao biết được mà đến đây- Giọng của Nu vang lên đều đều như thể đang nói đến một việc không liên quan đến mình.
- Việc này thì phải nhờ cậu rồi!
Rất lâu sau đó, tôi mới nghe được tiếng trả lời của Nu, có thể nảy giờ cậu ấy đang do dự chăng?
- Được, cô đưa địa chỉ đi!
(Hết chap 70)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nếu sự lạnh lùng của anh là kết cục của em
Nếu trong trái tim băng giá của anh không còn em
Xin hãy để em ra đi một cách bình yên...
Để những nỗi đau không tên thôi dày xé...
Để trái tim thôi còn thổn thức vì ai đó....
Để em có thể một mình sống tiếp cuộc đời không có anh!
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil