A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
hap 59: SỰ XUẤT HIỆN CỦA THIÊN BẢO??
Chưa bao giờ, nó thấy mình mất đi một thứ lớn lao đến như vậy, nó cảm thấy hối hận thật sự, nó đã kể tất cả cho Tiểu Thiên và nó có thể cảm nhận sự đau khổ trong gương mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng đó, nhưng Tiểu Thiên chỉ mỉm cười:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ đi theo cậu để đưa Thiên Bảo của cậu về!
Nó lắc đầu, nước mắt vẫn đang tuôn trào:
- Cậu có thể không đi được mà, tôi sẽ không ép cậu đâu
Nó mong Tiểu Thiên không đồng ý biết nhường nào nhưng cậu ấy thật sự đã đồng ý, đồng ý theo mong muốn của nó! Nhưng thực sự thì nó đâu muốn như vậy, nó chỉ là bị ép mà thôi!
Tiểu Thiên nắm tay nó:
- Khi vòng quay này kết thúc, cậu hãy đưa tôi tới chỗ Ngọc Nhi đi
Nó nhìn Tiểu Thiên, gương mặt của cậu ấy thật đau khổ, gương mặt đó nói cho nó biết cậu ấy cần nó biết chừng nào, nhưng vì nó, cậu ấy phải ra đi! Và rồi nó làm một chuyện mà nó nghĩ mình có thể làm duy nhất lúc này đó là quỳ xuống. Vòng đu quay đang chậm lại và sắp ngừng, nó biết rất nhiều người đang nhìn nó nhưng nó không quan tâm, nó ngước lên nhìn Tiểu Thiên với đôi mắt ngấn lệ:
- Xin lỗi cậu! Cậu đừng như vậy được không? Cậu hãy trừng phạt tôi đi nếu đó là điều cậu muốn lúc này!
Tiểu Thiên chẳng nói gì cả chỉ đỡ nó lên và đặt một nụ hôn vào môi nó, nụ hôn làm nó muốn tan ra, tan vào cậu ấy, để không phải đối diện với những chuyện như thế này! Và rồi Tiểu Thiên cũng buông nó ra, đó là lúc vòng quay ngừng lại...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó và Tiểu Thiên đang ở chỗ hẹn với Ngọc Nhi, một nơi hẻo lánh và nói đúng hơn là ở sau một khu rừng và chỉ cần nhìn xuống chân, có thể thấy những vách đá hiểm trở. Nó cảm thấy như thể mình đang tham gia vào một bộ phim hành động và những kẻ thù đang ẩn nấp đâu đó xung quanh, chỉ cần có mệnh lệnh chúng sẻ xông ra và xô nó xuống vực thẳm ngay lập tức!
- Cô tới đứng giờ đó!- Giọng của Ngọc Nhi vang lên và được núi đá vọng lại như thể từ nơi nào đó xa lắm, những cơn gió khẽ lướt qua mặt nó như một người bạn cố vỗ về an ủi một người vừa phạm sai lầm và đang cảm thấy vô cùng hối hận!
Nó chỉ hỏi một câu duy nhất mà nó nghĩ là Ngọc Nhi biết:
- Thiên Bảo đâu?
Ngọc Nhi cười khẽ như biết chắc nó sẽ hỏi câu này và cô ta chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu:
- Cậu ta đang ở một nơi an toàn, cô không cần phải lo. Chỉ cần cậu, Tiểu Thiên, cậu hãy ngoan ngoãn trở về với tôi thì tôi sẽ không đụng đến một sợi tóc của Thiên Bảo đâu!
Tiểu Thiên nãy giờ vẫn chưa nói gì, vẫn đứng yên quan sát. Bây giờ nghe đến tên mình cậu ấy cười giọng khinh bỉ:
- Tôi không ngờ cô lại lợi dụng Nhiên, để khiến tôi đầu hàng ư?
Ngọc Nhi nói giọng tự đắc:
- Không nhờ cô ta thì tôi biết nhờ ai đây? Tôi biết cậu đến đây thì cậu đã đồng ý rồi phải không?
Tiểu Thiên lắc đầu:
- Cô quá khinh thường tôi rồi đấy, cô tưởng tôi sẽ đầu hàng dễ như vậy sao? Bộ cô không sợ nếu có đi với cô thì tôi vẫn sẽ trốn ra bất cứ khi nào tôi muốn ư?
Ngọc Nhi lắc đầu như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào của Tiểu Thiên, cô ta nói giọng điềm tĩnh:
- Cậu sẽ không làm như vậy đâu,cậu không sợ Nhiên của cậu sẽ gặp nguy hiểm ư?
- Các người sẽ làm gì được cô ấy chứ? Các người cũng đừng quên cô ấy có võ đấy!
Ngọc Nhi đã bắt đầu tức giận có vẻ như cô ta muốn chuyện này diễn ra nhanh và tốt nhất là ngay bây giờ vì cô ta đã quá thiếu kiên nhẫn rồi!
- Tôi không quên đâu cám ơn cậu đã nhắc còn bây giờ cậu đi theo tôi được rồi đó
Rồi cô ta nhìn sang nó:
- Năm phút nữa tôi sẽ nhắn tin vào máy cô và cho cô biết Thiên Bảo đang ở đâu!
Tiểu Thiên nhìn nó, có chút gì đó lưu luyến, nó cũng suýt bật khóc thêm lần nữa nhưng khi nhìn cái nhìn kiên định của Tiểu Thiên, nó tự nhủ sẽ không khóc, vì có khóc cũng chẳng làm được gì, chỉ làm nó thêm đau mà thôi!
Tiểu Thiên quay lưng đi theo Ngọc Nhi, không biết đây là lần thứ mấy nó đã phải nhìn thấy cậu ấy quay lưng đi như thế này? Nhưng bây giờ có lẽ là lần cuối cùng...
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
- Nhiên ơi! Cứu mình với! Buông tôi ra!- Giọng nói của Thiên Bảo vang lên làm phá tan mọi nỗi đau trong lòng nó lúc này và nó quay lại đằng sau nơi vừa phát ra giọng nói của cậu ấy. Đúng là Thiên Bảo, cậu ấy đang bị ba người đàn ông lôi đi! Nó quay lưng nhìn về phía Tiểu Thiên, cậu ấy cũng đang nhìn nó, hơi ngạc nhiên rồi hai đứa khẽ gật đầu như đã hiểu ý đối phương. Nó chạy lên chỗ Thiên Bảo và hạ ngay người hai đàn ông đang kéo cậu ấy đi. Người có lại nhìn nó với vẻ hơi nhát rừng, nữa muốn đánh, nữa không! Ngọc Nhi hơi sững ra khi chứng kiến mọi chuyện rồi cô ta reo lên:
- Tụi bây ra hết đi!
Ngọc Nhi vừa dứt lời, hơn năm mươi tên đàn em to cao lực lưỡng của cô ta không biết ở đâu bắt đầu xuất hiện.
Tên đàn em đang đứng đối diện nó như được tiếp thêm sức mạnh chuẩn bị ra đòn chưa kịp thì bị ngay cú đá của nó làm cho bất tĩnh!
Tiểu Thiên lúc này đang đứng bên cạnh nó vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhìn Thiên Bảo, nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vào Tiểu Thiên lúc này có vẻ như cậu ấy biết: Thiên Bảo thật sự là ai????
(Hết chap 59)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nếu với mình anh là một dấu chấm hỏi....
Thì với em anh là một câu hỏi...
Câu hỏi có thể đánh gục em bất cứ lúc nào!
Nhưng em sẽ không hỏi anh "vì sao"?
Mà em sẽ hỏi "bằng cách nào"?
(Katysi)
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil