I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
hap 51: THUA CUỘC
Con hẻm đang dần hiện ra trước mắt, chiếc xe ngừng lại trong một khoảng khắc, nó không muốn bước xuống xe. Nhưng rồi nó đã bước, nó không hối hận... Chẳng có sự chia tay nào sảy ra ở đây cả vì khi nó vừa quay lại, chiếc xe chỉ còn một làn khói mù mịt. Có lẽ vì rất vội nên Tiểu Thiên đã không kịp chào nó?
Cảm giác thoải mái bắt đầu lan tỏa vì dù sao nó cũng đã về nhà. Cho dù biết sẽ đối diện với sự phẫn nộ của Thiên Bảo nhưng ở nhà mình vẫn là số một. Nhiên chạy ùa đẩy cánh cửa không khóa vào nhà, mọi thứ trong nhà vẫn vậy, i hệt lúc nó rời đi, mới một ngày không có mặt mà nó cứ ngỡ như một năm, nó cất tiếng gọi khẽ:
- Tớ về rồi
Nó có thể nghe bước chân của Thiên Bảo chậm rãi nhưng đâu đó lại mang sự vội vã, vừa gặp nó Thiên Bảo đã đặt ngay câu hỏi:
- Sao giờ này cậu mới về? Tối qua cậu lại đi đâu
- Hì hì hôm qua mình đi biển với một người bạn- Nó cười trừ
Thiên Bảo nhìn nó như muốn tìm kiếm một sự dối trá nào đó đang tồn tại ở đây:
- Bạn nào mà khiến cậu phải bỏ nhà đi chơi qua đêm như vậy?
- Thì mình quên, mà vết thương của cậu sao rồi?- Nó đánh trống lãng, Thiên Bảo đã nhận ra điều đó nhưng câu vẫn chấp nhận sự lãng tránh của nó, trả lời lại một cách lạnh nhạt:
- Nó đỡ rồi
Nhiên chạy vào bếp rửa mặt, mở tủ lạnh ra lấy chai nước thì thật bất ngờ khi trong tủ toàn đồ ăn tươi rói. Nhiên quay sang hỏi Thiên Bảo:
- Hôm qua mình không về cậu lấy tiền đâu đi chợ vậy?
- Thật ra…Thiên Bảo đút tay vào túi lấy ra một cái bóp:
- Cái bóp này có trong túi quần của mình, chắc từ hôm tai nạn tới giờ
- Trong bóp có gì?
- Chằng có gì ngoài tiền
- Cậu ình mượn cái bóp được không?
Thiên Bảo đưa bóp cho Nhiên, Nhiên lại một lần nữa tròn xoe mắt nhìn
- Trong bóp toàn là tiền đô không, chắc cậu là con tỉ phú rồi
- Mình cũng nghĩ vậy
- Cậu cứ ở đây nha! Vậy là tụi mình không lo đó nữa rồi
- Ừ, vậy hôm nay mình khao cậu ra ngoài ăn nha, giờ mình cảm thấy đói lắm!- Thiên Bảo vui vẻ nói
- Ừ mình cũng đói quá hà!- Nó xoa xoa cái bụng, bây giờ nó đã nhớ tới từ sáng tới giờ mình vẫn chưa có gì trong đó!
Vậy là nó nhanh nhảu vô trong thay đồ và ra ngoài cùng Thiên Bảo.
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó dắt xe đạp ra vui vẻ hỏi vì cô bé chắc câu trả lời sẻ có lợi ình:
- Cậu chở hay mình chở?
Thiên Bảo nhìn cái xe đạp lắc đầu:
- Mình nghĩ là từ nhỏ đến giờ mình chưa bao giờ đi nó
Nó tròn xoe mắt trước câu trả lời của Thiên Bảo, sao cậu ta có thể nói vậy chứ?
Nó nhìn vào mắt Thiên Bảo tìm kiếm một sự đùa giỡn ở đâu đó nhưng rồi nó thất vọng vì hình như cậu ta đang nói thật:
- Cậu giỡn hả? Lớn tồng ngồng vậy rồi mà khôn biết chạy xe đạp?- Nó nhìn Thiên Bảo như một sinh vật ngoài hành tinh mới rơi xuống.
Thiên Bảo lắc đầu cười làm nó càng bực bội:
- Mình không tin đâu, cho dù mất trí nhớ thì không lẽ chuyện đạp xe đạp cũng không biết, cậu thử đạp ình coi đi
Thiên Bảo đành lên xe đạp thử nhưng cái xe làm cậu xuýt ngã vì không thể giữ thăng bằng, nếu không nhờ cái chân dài thì có lẽ Thiên Bảo đã té từ lâu rồi. Thiên Bảo quay mặt nhìn nó cười trừ. Nó lúc này đã suy nghĩ theo hướng khác vì “tình trạng” không biết đạp xe của Thiên Bảo:
- Theo mình thì đúng là từ nhỏ tới lớn cậu chưa bao giờ đạp xe thiệt! Mà chắc là tại nhà cậu giàu quá nên chuyện có biết đạp xe đạp hay không cũng không hề gì nhưng ở đây mà không biết đạp xe thì chỉ có nước đi bộ là cái chắc!
Rồi nó đưa ra quyết định:
- Đi ăn đi đã rồi chiều nay mình sẽ tập cho cậu chạy xe
Thiên Bảo vui vẻ dắt xe lại và Nhiên chỉ còn nước là chở cậu ấy. Nhưng Thiên Bảo không biết ăn gì mà nặng quá làm nó đạp vã mồ hôi còn những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa nữa chứ! KHIẾP!! Đến nước này nó không còn bình tĩnh đạp nỗi nữa la tên:
- Thiên Bảo, cậu nặng quá hà!
- Vậy giờ sao?- Thiên Bảo lo lắng hỏi.
- Đạp đôi đi- Nó phán ngang không thèm để ý đến gương mặt ngây ngô lúc này của Thiên Bảo:
- Nhưng mình không biết đạp
- Thì đưa chân ra đặt lên cái bàn đạp rồi đạp theo vòng tròn thôi
- Ừ để mình thử, cậu xích chân qua đi
Rồi nó xích chân qua cho Thiên Bảo đạp, đúng là cậu ấy khỏe thiệt dù đang bị thương nhưng vẫn đạp ào ào nhưng vì vậy mà nó việc bắt kịp nhịp đạp của cậu ấy làm nó càng mệt hơn nữa. Thế là nó lại đưa ra sáng kiến khác:
- Thiên Bảo này?
- Hả?- Thiên Bảo đang say sưa đạp giật mình trả lời!
- Cậu có mệt không?- Lời nói bắt đầu nhỏ nhẹ dần
- Không
- Nhưng mình mệt
- Vậy tụi mình xuống đi bộ đi
Nó lắc đầu:
- Mình không còn sức đi bộ đâu mà cũng sắp tới chợ rồi hay mình để chân lên thành xe cho cậu đạp một mình ha?
- Sao mình đạp được
- Mình vẫn giữ tay lái mà, cậu cứ tiếp tục đạp thôi
- Ừ, cậu hứa đừng buông tay lái ra đó nha?
- Trời mình đâu có điên, buông ra là té chết đó
Vậy là Thiên Bảo đạp một mình và cậu ấy đạp được còn đạp rất nhanh nữa chứ! Nó tự hỏi không biết lúc nãy cậu ấy có đạp chậm lại để chờ nó không nhỉ? Nếu vậy thì cũng không ăn thua và Nhiên khẳng định một điều: Con gái đúng là yếu hơn con trai rất nhiều mặc dù trong người Nhiên còn có võ ấy chứ!
::::::::::::::::::::::::::::::
Cuối cùng cũng tới chợ, nhưng mới đạp tới đầu chợ, nó đã kêu Thiên Bảo xuống đi bộ vì sợ vào chợ nó không giữ nổi thăng bằng rồi hai đứa té xuống giữa đường là đi tong! Nó chọn một cái quán ăn nhỏ trong chợ, ai nấy đều nhìn tụi nó như thể người ngoài hành tinh mới rơi xuống trái đất! Nhưng nó biết chẳng phải vì nó đâu mà vì con người đang đi cạnh nó quá đỗi đẹp nên nó cũng bị ảnh hưởng nhưng xem ra Thiên Bảo vẫn bình tĩnh trước những thái độ dòm ngó soi mói đó!
- Cậu có thấy mấy người kia nhìn tụi mình không?- Nó hỏi Thiên Bảo như thể cậu ta chẳng thấy gì vì chẳng một chút khó chịu nào biểu lộ trên gương mặt xinh đẹp!
Thiên Bảo lắc đầu tự nhiên:
- Thấy, họ nhìn thì kệ họ, mình cứ ăn đi
Rồi Thiên Bảo quay vô trong gọi lớn, mọi nhấc cữ nhấc động của cậu ta đều được mọi người quan sát đến từng chi tiết:
- Bác ơi cho hai tô bún
- Có liền- Bà chủ quán đang mơ màng chợ nghe tiếng Thiên Bảo gọi mình thì giật mình nói vọng ra thật lớn như thể nơi này quá ồn nhưng thực ra từ nãy tới giờ mọi người đều im lặng quan sát Thiên Bảo đâu còn tâm trí để nói gì nữa!
Thiên Bảo vẫn tự nhiên như thể chẳng có gì xảy ra, vui vẻ hỏi nó:
- Ăn xong cậu có định đi đâu không?
- Cậu tính rủ mình đi đâu nữa hả?- Nó tò mò, thật ra nó cũng muốn đi đâu đó thư giãn cho khoay khõa vì dạo này dường như đã có quá nhiều chuyện sảy ra đến nỗi khi nhìn lại nó không thể nào phân biệt đâu là thật đâu là ảo nữa!
- Thì cậu có bận gì không?- Thiên Bảo hỏi để chắc chắn một lần nữa
- Hôm nay thì không- Nó lắc đầu
- Vậy chúng ta đi chơi đi-Thiên Bảo nháy mắt!
- Sao lại đi chơi- Nó hỏi vậy cho có lệ chứ thật ra nó muốn trả lời "Ừ" cơ!
- Thì ở trong nhà lâu quá nên mình thấy chán
- Ừ, vậy cậu muốn đi đâu- Như nắm được tỏng nó nói như thể bất cần!
- Đi công viên chơi đi, rồi cậu chỉ ình chạy xe đạp lun
- Cậu thích thì mình đi, dù sao cũng là cậu trả tiền mà
- Ừ- Nó trả lời nhạt nhưng trong lòng rất vui!
Đúng lúc này, bà chủ quán đưa hai tô bún lên chắc phải cẩn thận lắm mới không làm đổ chúng vì ánh mắt bà lúc này chỉ có Thiên Bảo mà thôi! Sau khi đặt hai tô bún xuống bàn, bà quay sang hỏi nó nhưng vừa nhìn một chút đã quay sang Thiên Bảo ngay lập tức!
- Bạn Quá bất ngờ trước câu hỏi, nó ấp úng
trai cháu hả?
- Dạ...
- Cháu là bạn trai của cậu ấy- Thiên Bảo bổng chen ngang
- Ừ, Trông hai cháu rất hợp đấy!-Rồi bà nhìn qua nó lúc này đang tròn mắt nhìn Thiên Bảo nháy mắt với mình!
- Cháu có phúc lắm đó nha. Thôi bác không làm phiền hai đứa nữa, ăn ngon miệng nha!- Bà nói nhưng trong giọng có chút gì đó tiết rẻ!
Bà chủ quán bỏ đi cũng là lúc nó xử tội Thiên Bảo:
- Sao cậu lại nói vậy?
- Mình chỉ nói giỡn thôi hà, cậu không thích hả?- Thiên Bảo mỉm cười hỏi không nhìn nó.
- Mình...- Tự nhiên nó thấy đỏ mặt- Không phải, chỉ là chúng ta chưa có gì thì cậu đừng nói vậy
Thiên Bảo cười trừ rồi cuối xuống ăn, nó cũng không biết nói gì nữa cũng cuối xuống ăn phần của mình
Vậy là bữa ăn của nó và Thiên Bảo tưởng chừng im lặng trong tiếng ồn chợ búa nhưng Thiên Bảo lại ngước lên nói:
- Ăn thi không?
- Ăn thi gì?- Nhiên ngước lên nhìn, nó vẫn chưa hiểu ý của Thiên Bảo
- Thì thi coi ai ăn nhanh hơn- Thiên Bảo mỉm cười, nụ cười của thiên thần của cậu ta cứ như muốn điểu khiển người khác! Cũng may nó đã lấy lại bình tĩnh, bằng một sự tự nhiên nhất, nó hỏi:
- Ăn thì ăn nhưng nếu mình thắng thì sao?
- Thì mình sẽ làm cho cậu một chuyện, cậu thích mình làm chuyện gì cũng được, nhưng nếu cậu thua thì cậu cũng phải làm ình một chuyện đó nha!- Thiên Bảo mỉm cười thuyết phục đối thủ và đúng là nó bị thuyết phục thật, một phần vì nụ cười đó!
- Nghe có vẻ hấp dẫn đó nhưng cậu thua là cái chắc rồi mình khuyên cậu không nên đấu- Nó cười đắc thắng!
- Nhưng mình lại muốn đấu. Mình đếm tới ba hai đưa bắt đầu ăn nha- Thiên Bảo cũng không vừa gương mặt tự kiêu đó càng làm cho ý chí chiến đấu của nó sôi sục:
- Chấp luôn, cậu đếm đi
-1…2…3
Số ba vừa vang lên cả hai đối thủ vừa cắm cúi ăn. Nó ăn liên tục, hình như chỉ nhai một tí thôi rồi nuốt. Vừa ăn vừa nhìn cái tô của Thiên Bảo hình như nó đã ăn được nhiều hơn cậu ấy rồi. Thế là như nắm chắc phần thắng trong tay, Nó cắm cúi ăn “khí thế”, sắp hết rồi chỉ còn một chút thôi…
- Xong rồi, mình đã thắng
Nó khựng lại sau vài giây để chắc chắn lỗ tai mình không nghe nhầm, rồi nó ngước lên nhìn. Quá bất ngờ, như không tin vào mắt mình nữa cái tô của Thiên Bảo cách đây mấy phút còn đầy ngay bây giờ đã cạn sạch không còn một miếng nước y như có phép màu nào đó đã sảy ra nhưng chẳng có bùa phép gì cả và nó đành phải chấp nhận: sự thua cuộc!
(Hết chap 51)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Em chấp nhận mình đã thua cuộc...
Chấp nhận anh là người chiến thắng...
Anh có lẽ sẽ thắng ở mọi thứ?
Nhưng em biết có một thứ anh vẫn chưa thắng được...
Đó là trái tim em!??
(Katysi)
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil