We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
hap 47: HAI NGƯỜI MỘT PHÒNG
- Sao vậy?- Tiểu Thiên lo lắng nhìn nó
-Tôi...tôi đau lưng quá!
- Lên đây
Nói rồi Tiểu Thiên ngồi xuống đưa lưng cõng nó. Nó thực sự không muốn để Tiểu Thiên cõng nhưng nếu cứ thế này thì cô bé không thể đi tiếp nữa. Vậy là nó đành để Tiểu Thiên cõng, lưng cậu ấy vẫn còn băng bó rất nhiều, Nó có thể thấy những miếng băng đang cộm lên sau lớp áo đen mỏng manh này. Nó tựa đầu vào lưng Tiểu Thiên trong vô thức, chắc lúc nãy cậu ấy cũng cõng nó đi như thế này suốt mấy tiếng không biết cậu ấy có mệt lắm không?
- Cậu cõng nỗi không hay để tôi đi bộ cho?- Nó lo lắng hỏi
- Tôi nói cậu ngồi yên không thôi té như lúc nãy bây giờ- Tiểu Thiên bắt đầu bực bội-Dù sao cũng sắp tới khách sạn rồi
Nó chỉ còn biết tiếp tục tựa vào lưng Tiểu Thiên, cơn đau làm nó hoa mắt và thiếp đi lúc nào không hay...
....
Đến khi Tiểu Thiên lay nó dậy cô bé mới bừng tỉnh và biết mình đang ở trong khách sạn
- Cậu ngủ ngon quá ha?
- Mấy giờ rồi?-Nhiên nói trong mệt mỏi
Tiểu Thiên chỉ tay lên cái đồng hồ treo tường trong căn phòng, nó ngước nhìn lên và tá hỏa. Bây giờ đã gần 11 giờ đêm
- Gần 11 giờ rồi sao? Sao cậu không thức tôi dậy
- Tại cậu đâu kêu tôi phải thức cậu dậy
- Cậu...- Nó bắt đầu tức giận với cái kiểu nói chuyện của bắt bẽ Tiểu Thiên
- Cái lưng cậu sao rồi? Có cần đi bác sĩ không?- Tiểu Thiên lo lắng nhìn lưng nó hỏi
- Nó còn đau lắm nhưng chắc bóp thuốc là hết
Tiểu Thiên mở ngăn kéo tủ đưa cho nó miếng salonbas và chai thuốc bóp
- Cậu tự làm đi, nhanh lên rồi ăn tối
- Nhưng làm sao tôi dán được?-Nó đưa miếng salonbas lên rên rẩm
- Hay cậu muốn tôi dán dùm?
- Không...không-Nó lắc đầu quầy quậy
- Vậy tự nghĩ cách đi- Tiểu Thiên lạnh lùng bước ra khỏi cửa
Vậy là nó đành bóp thuốc và dấu nhẹm miếng Salonpas và bước ra khỏi phòng
Tiểu Thiên đang đứng ngoài cửa đợi nó chứ không đi đâu cả, thấy nó bước ra Tiểu Thiên liền hỏi:
- Xong chưa?
- Rồi, nhưng mà chắc không xuống ăn đâu
- Sao vậy?
- Tôi cảm thấy mình không đi nổi, cậu đi xuống ăn một mình đi tôi vô ngủ đây
Nhưng Tiểu Thiên đâu để nó đi dễ dàng như vậy, cậu ấy nắm lấy tay Nhiên kéo lại nói
- Vậy vô phòng ăn đi
Nói rồi Tiểu Thiên chạy đi đâu đó khoảng mười phút rồi quay lại đẩy theo một cái giá đựng thức ăn và đẩy vô phòng
- Nếu cậu không chịu ăn thì tôi sẽ bắt cậu ăn
Nói rồi Tiểu Thiên đẩy cái giá thức ăn tới giường và nó đành ngồi dậy ăn tối. Không biết tại sao lúc nãy Nhiên không thấy đói nhưng bây giờ thấy đồ ăn trước mặt cái bao tử nó lại kêu lên. Tiểu Thiên thì ăn như mèo, chỉ mới nuốt tí xíu cậu ấy đã buông đũa xuống và bỏ đi đâu đó. Lát sau, cậu ấy quay lại nhưng không đi một mình sau lưng Tiểu Thiên là cô phục vụ đang mang đồ tới. Cô ấy còn rất trẻ chắc hơn nó một tuổi là cùng nhìn rất già đời.
- Bạn gái cậu tĩnh rồi à?
Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái lạ như hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi nhưng chợt cậu ấy quay đi lạnh lùng nói:
- Cô để đồ lên giường rồi ra ngoài đi
- Được thôi- Cô gái nói giọng bỡn cợt
Nhưng cô ta chưa vội làm theo lời Tiểu Thiên mà cúi xuống xát mặt nó và nói như thể không muốn Tiểu Thiên nghe thấy:
- Bạn trai cậu đẹp trai quá, cậu đúng là có phúc!- Cô ta tấm tắt khen, nhưng sau đó cô ta lại nói giọng nhỏ hơn:
- Nhưng cậu coi chừng, cái phúc này sẽ không được lâu đâu
Nói xong, cô ta ngồi dậy mỉm cười với Tiểu Thiên, dĩ nhiên Tiểu Thiên còn không nhìn cô ta lấy một cái
- Cậu nhìn gì? Cô ta nói gì với cậu?
- Không có gì- Nó không muốn thêm phiền phức-Nhưng sao cậu không về phòng cậu đi
Tiểu Thiên trợn mắt nhìn nó:
- Cậu hay quá, nếu muốn ngủ riêng thì bỏ tiền ra thuê phòng đi
- Không ngờ con nhà giàu mà “chùm sò” vậy- Nó bức rức nhìn Tiểu Thiên
- Tôi không chùm sò, thực ra khách sạn chỉ còn 1 phòng vip tôi không muốn cậu nằm phòng thường mà tôi càng không muốn ngủ phòng thường nên đành hi sinh ngủ chung phòng với cậu
- Vậy mà cậu nói hy sinh sao?
- Ừ- Tiểu Thiên trợn mắt nhìn làm Nhiên im bặt rồi cậu ấy mở tủ lấy thêm cái chăn và nằm xuống đất
- Cậu có ngủ đất được không đó?
- Nếu không ngủ được cũng phải cố ngủ, cậu bị đau lưng sao ngủ được
- Hay cậu lên giường nằm đi, tôi xuống đất nằm cho- Nó cảm thấy có lỗi khi nằm trên giường một mình!
- Tôi bảo cậu nằm trên giường- Tiểu Thiên tức giận ta lên
- Nhưng tôi...
Có lẽ sự tức giận đã vượt quá giới hạn, vậy là Tiểu Thiên đánh giải quyết bằng hành động:
- Thôi được rồi
Nói xong Tiểu Thiên nhảy lên giường nằm cạnh nó, dù chỉ trông vài giây, cảm giác này cũng khiến nó ngộp thở
- Cậu muốn như vậy chứ gì? Ngủ được chưa?
- Cậu... tôi...- Nó ấp úng không thể nói được gì nữa
- Khỏi ấp a ấp úng đi bây giờ cậu ngủ cho tôi
Nó im bặt và cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng mãi không thoát cái ý nghĩ Tiểu Thiên đang nằm cạnh mình làm tim cô bé đập liên hồi nhưng vì quá mệt nó cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng không lâu sau đó nó giật mình tĩnh dậy, có lẽ vì lạnh, nó cố tìm cái mềm nhưng nhắm mắt có vẻ không tìm được chẳng phải Tiểu Thiên lúc nãy nằm kế nó sao? Cậu ta đi đâu rồi? Vậy là nó mở mắt ra nhìn xung quanh tất cả chỉ là cửa phòng đóng kính cùng với bốn bức tường và không thấy Tiều Thiên đâu nữa...
(Hết chap 47)
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nếu việc bước tiếp cùng em khiến anh thấy mệt mỏi
Thì hãy quay lại và xem như chưa từng bắt đầu
Không biết anh có thể làm được hay không?
Nhưng đối với em điều đó là không thể?
(Katysi)
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil