Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hap 29: CƠN SỐT BẤT NGỜ
Một bàn tay xuất hiện… bàn tay ngày càng tiến lại gần nó…và khi bàn tay đó xuất hiện chỉ còn cách nó chừng một mét, nó đã nhận ra con người đó…không ai khác chính là Nu…Nu đã cao hơn nó rất nhiều…Nhưng tại sao gương mặt cậu ấy không hề thay đổi. Nó cố gắng nhìn kĩ hơn nhưng càng cố nhìn, gương mặt đó đang mờ nhạt dần…đến lúc nó không còn nhận ra gương mặt Nu nữa…thì cũng là lúc cả người cậu ấy biến mất!!??...
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Cảm giác bây giờ của nó chỉ là nóng toàn thân, sức nóng đó làm nó không muốn mở mắt ra mặt dù cảm nhận được có một ai đó đang lay người nó, nhưng tất cả chỉ là bất lực vì chính nó còn bất lực với bản thân mình không thể nào mở mắt nỗi!
Dĩ nhiên, người đang lay nó không ai khác chính là Tiểu Thiên.
- Cậu có chịu dậy không hả? Cậu đè tui muốn ná thở rồi nè
Quả thật lúc này nó đang nằm ngủ say sưa trên người Tiểu Thiên đã vậy còn ôm chặt hắn như sợ nếu buông ra thì hắn sẽ đi mất. Tiểu Thiên đành dùng tay đẩy nó sang một bên nhưng nó vẫn không tỉnh và hắn phát hiện ra nó đang ra mồ hôi rất nhiều, hắn vội sờ nhẹ lên trán nó…rồi vội rụt tay lại vì…trán của nó lúc này đang nóng hổi
- Chết rồi con nhỏ này bị sốt rồi. Giờ làm sao đây?
Tiểu Thiên lúc này đang ở trần với những lớp băng quấn khắp người. Nhưng cũng cố gắng đứng dậy đi kiếm thuốc cho nó, cũng may trong nhà hắn có rất nhiều thuốc do hắn sống một mình nên đã mua sẵn để có thể tự chăm sóc ình. Nó bị sốt rất cao, với một người bình thường sốt 40 độ đã là quá rồi. Nó lại sốt tới 40 độ rưỡi, Tiểu Thiên cầm cái nhiệt kế lắc đầu.
- Hôm nay cậu phải nghỉ học một bữa thôi sốt tới cỡ này cơ mà!
Tiểu Thiên lấy thuốc cho nó uống rồi dùng khăn ướt lau trán cho nó! Nếu mọi người trong lớp mà biết chuyện này chắc không biết có bao nhiều người sỉu vì shock! Còn nó, bây giờ đang sốt nên không hay biết gì! Mà có biết thì nó sẽ nghĩ chuyện này là đương nhiên vì hắn đã chịu ơn nó thì phải làm cái gì trả ơn chứ! Mà nghĩ lại thì: Ai bảo ác quỷ không thể thành thiên thần chỉ cần có tình thương thì không gì không thể cả.
Nó mơ màng mở mắt ra, gương mặt ngây thơ của nó lúc này khiến ai có thể hiểu được là nó chưa biết chuyện gì đang sảy ra với mình, chỉ thấy đầu nhức như búa bổ. Còn cái khăn trắng ướt không biết từ khi nào đã có sẵn trên đầu nó! Nó nhìn xung quanh vẫn chưa hiểu gì? Mà chỗ này đâu phải nhà nó chứ! Ánh mắt nó xoay quanh nhưng bức tường rồi ngừng lại chỗ Tiểu Thiên. Nó và hắn cứ nhìn nhau và nó nhớ ra, nó nhớ ra tất cả những chuyện hôm qua, cả chuyện nó quyết định ở lại nhà tên này đề chăm sóc cho hắn, nhưng nó không làm sao nhớ nỗi như thế nào mà bây giờ nó đang nằm trên giường hắn còn hắn thì đang ngồi nhìn chằm chằm nó như sinh vật lạ mới xuất hiện!
- Cậu tỉnh rồi à
Hắn mở miệng hỏi, nó thực sự bất ngờ khi tên này có thể chủ động hỏi như vậy!
- Ừ, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi
Nó đang định hỏi tại sao nó lại nằm trên này thì không hiểu sao không dám hỏi nữa vì dù sao đây cũng là giường hắn, không lẽ tự nhiên hỏi tại sao tôi lại nằm trên giường cậu? Thì quả là vô duyên không chỗ nói!
Nhưng tên Tiểu Thiên hình như không biết hai từ này, hắn nói không suy nghĩ, mà chắc hắn có nghĩ mà nó không biết đó thôi!
- Tôi đã bế cậu lên đó đó
Nó tròn mắt trước câu trả lời của hắn và nó đưa ra giả thuyết ngay lập tức đây là một lời nói dối cực kì trắng trợn!
- Cậu nói dốim, làm sao cậu có thể…
- Tôi chỉ là không muốn cậu chết ở nhà mình thôi
Hắn vội cướp lời một cách đầy khiếm nhã!
- Không muốn tôi chết trong nhà thì đưa tôi ra ngoài đường cũng được mà!- Mặc dù có chút biết ơn tên đã giúp đỡ mình nhưng nó vẫn không thể chịu được cái điệu khinh người của hắn!
- Tùy cậu thôi, cậu về được rồi đó- Chất giọng lạnh lùng của tên này vẫn không thay đổi và hắn còn đáng ghét hơn khi mở miệng đuổi nó về!
- Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đi đây- Đang mệt mỏi nên nó không muốn cãi lộn với tên này nữa, dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho nó. Mặc dù chỉ với cái lý do vô cùng đang ghét là không muốn nó chết ở nhà hắn mà thôi! Nó đứng dậy với một cơ thể mệt mỏi hơn bao giờ hết! Đầu óc nó bây giờ chỉ có hai từ có thể diễn tả được chính là “quay cuồng”! Vừa mới đứng dậy khỏi giường và thử bước đi một bước thôi nó đã có cảm giác mình đã đi hết hàng chục cây số. Nó không còn đủ tĩnh táo để giữ thăng bằng cho cái cơ thể giống như là mất hết sự sống! Vậy là cứ như thế nó từ từ…từ từ ngã xuống như người lính chiến đấu ngoài sa trường ngã xuống vì ăn phải một phát đạn của địch. Chỉ khác một điều là không có tên địch nào bắn nó mà nó tự bắn vào bản thân mình! Nó tự bị bệnh để rồi tự ngã xuống! Trong tích tắc nó tưởng toàn bộ cơ thể mình ngã xuống sàn…thì…
(Hết chap 29)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Đầu óc quay cuồng trong nỗi đau quá khứ…
Em vẫn cố gắng bước đi dù không có sức lực…
Nhưng em biết em vẫn còn một chút sức lực tinh thần…
Và em sẽ dành tất cả chúng để quên anh…
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Dạo này Katysi bận học nên không có thời gian post và sáng tác truyện thường xuyên như trước nữa! Thật lòng xin lỗi các bạn! Để tạ lỗi Katysi xin gửi tặng các bạn câu truyện ngắn đầu tiên của mình: “Điều bất ngờ mang tên hạnh phúc”! Các bạn đọc xong rồi cho ý kiến nhaz!
Truyện ngắn:
ĐIỀU BẤT NGỜ MANG TÊN HẠNH PHÚC
Gửi tặng tình yêu tương lai của em
Hạnh phúc mong manh như một giấc mơ…
Nên con người thường níu giữ nó…
Nếu hạnh phúc của em…là anh
Em cũng có quyền tìm kiếm nó chứ?
Em cũng có quyền giữ lấy nó chứ?
Nếu câu trả lời là “không” thì đó không phải là hạnh phúc...
(Katysi)
Nó mở mắt trong hương vị dịu ngọt của ly cà phê sữa cạnh giường. Mỗi ngày trước khi đi làm mẹ đều làm cho nó một ly và mẹ thường nói rằng làm vậy để nó có chút ngọt ngào trước khi bước vào ngày mới! Nếu là ngày thường chắc nó sẽ uống cạn ly, nhưng hôm nay, một chút nó cũng không muốn uống! Làm sao có thể thưởng thức vị ngọt ngào trong tâm trạng không có chút bình thường nào! Nó đang lâm vào tình trạng tệ hại nhất mà chỉ có hai từ “muốn chết” mới có thể diễn tả được! Vì sao ư? Câu trả lời đơn giản: “Vì nó vừa bị thất tình”!!??
Vừa mới tĩnh dậy, ý nghĩ vể hai từ “thất tình” như cơn mưa rào đổ ập xuống đầu nó! Ngày hôm qua cũng vậy, trời cũng mưa, nhưng cơn mưa đó không giống cơn mưa trong tưởng tượng của nó, cơn mưa đó là có thật, sự việc đó là có thật, và chuyện người bạn trai của nó nói lời chia tay với nó cũng là có thật! Một sự thật đau lòng mà khi nhớ lại trái tim nó vẫn muốn vỡ thành ngàn mảnh!
Những cơn mưa rào đổ ập đến như sóng gió của cuộc đời, nhưng sóng gió lần này quá lớn, lớn đến nỗi khiến một cái cây dù những tưởng là vững chắc như nó phải té ngã! Chỉ cách đây chưa đầy hai mươi bốn tiếng, Thiên vẫn con cầm dù che mưa cho nó, cậu ấy vẫn còn muốn bảo vệ nó, hai đưa cứ đứng như thế, trú mưa trong một căn nhà của một người lạ nào đó! Nó đang vui trong niềm hạnh phúc là Thiên đang bảo vệ nó, nhưng hạnh phúc không kéo dài được lâu thì niềm đau bỗng từ đâu kéo tới, Thiên mở miệng nói, giọng cậu ấy vần trầm tĩnh nhưng chắc chắn và đanh thép:
- Hảo nè!Chúng ta chia tay đi!- Mái tóc vàng của cậu ấy khẽ đung đưa trước gió, đem những ngọt ngào bay đi mất, để rồi mang đến niềm đau!
Nó không còn tin vào lời nói của người bạn trai chỉ đứng cách nó chưa đầy nữa mét nhưng tại sao lại xa nó đến hàng vạn cây số!
Nó đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Thiên với hi vọng từ nãy tới giờ chỉ là lời nói đùa của cậu ấy mà thôi! Nhưng đáp lại nó là tiếng thở dài và một câu nói:
- Tớ nói thiệt đấy! Chúng ta chia tay đi
Nước mắt bắt đầu chảy, những nỗi đau không biết từ đau xuyên qua lòng ngực, chảy đều khắp máu thịt rồi như những mũi dao đâm xuyên vào tim. Nó đau đớn đến nỗi muốn rào thét cho cả thế giới này biết nó đang bị thất tình, nó đang bị người bạn trai mà nó luôn tin tưởng là sẽ không bao giờ rời xa nó! Nhưng kết quả là sao? Kết quả là cậu ấy vẫn muốn rời xa nó!
- Tại sao vậy?- Dù đang đau nhói trước sự phản bội bất ngờ, nó vẫn muốn tìm kiếm một lý do nghe sao cho hợp lý, nghe sao cho trái tim nó không còn bị xé ra nữa!
Nhưng thà không biết còn hơn, đến lúc biết rồi, nỗi đau trong trái tim nó càng lớn hơn!
- Tại vì…tớ xin lỗi cậu…thực sự từ trước tới giờ tớ chưa hề có cảm giác với cậu, có lẽ cậu không tin, nhưng tớ thực sự đã tìm thấy cảm giác tình yêu đó ở một cô gái khác, một người thực sự làm trái tim tớ đập loạn nhịp- Nhưng câu nói càng lúc càng khủng khiếp, có phải đây là giấc mơ độc ác mà thượng đế đã vô tình đem đến cho nó không? Nếu đó là thật, xin hãy làm ơn cho nó thoát khỏi cái giấc mơ kinh khủng này!
Nhưng sự thật thì chẳng có giấc mơ nào xày ra cả, chỉ có lời nói vô tình của Thiên vẫn đang chạy đều đều trong tâm trí càng lúc càng hoảng loạn, trong trái tìm càng lúc càng bị tổn thương của nó!
- Tớ ra những điều này thì đau lòng quá phải không? Tớ chỉ có thể nói một lời chính là xin lỗi cậu, tớ sai rồi, tớ không nên đùa giỡn với tình yêu trong sáng của cậu…nếu cậu muốn tớ bù đắp, tớ sẽ làm nhưng nếu cậu cần tình yêu thì xin lỗi, tớ không thể!
Mọi thứ đến quá bất ngờ, đầu óc nó trỗng rỗng, điều nó có thể làm bây giờ là từ chối, từ chối lời đề nghị của Thiên…và…để cậu ấy đi! Nó nói trong tức tưởi, không muốn thành lời
- Không…cần đầu! Cậu…đi đi
Nó quay lưng qua một bên để không phải nhìn thấy một điều đau lòng cuối cùng là Thiên bỏ đi trước mặt nó. Nhưng chỉ hai giây sau, nó đã suy nghĩ lại, nó muốn nhìn lại lần cuối cùng gương mặt của Thiên, gương mặt mà nó nghĩ sẽ được nhìn thấy mỗi ngày thì bây giờ cho dù có nhìn thấy cũng chỉ là người lạ. Nó quay mặt lại nhìn theo bước chân của cậu ấy dần dần khuất sau làn mưa, mái tóc vàng khẽ đung đưa một cách vô tình trước giớ, trước tình yêu sâu đậm của nó!
Cậu ấy đã đi mất, để lại sự hụt hẫng vô tình cho nó, không còn ý nghĩ muốn sống nữa, tất cả mọi thứ xung quanh đều tăm tối như bầu trời lúc về đêm vậy, nhưng bầu trời về đêm bây giờ sẽ không bao giờ sáng nữa!
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó nhìn ngắm mọi thứ xung quanh nhà và bắt gặp trong một khoảng khắc nào đó, con gấu bông Thiên tặng hiện ra trước mặt nó, Nó nhìn con gấu bông với cảm giác tiếc nuồi khôn cùng rồi cũng quyết định cho đi, vì con gấu còn mới nên nó sẽ tặng lại ột tiệm bán thú nhồi bông nào đó! Vậy là nó quyết định ôm con gấu bông rời xa căn nhà của mình vì nếu giữ lại gấu bông chỉ đem thêm niềm đau cho nó, nhắc nhở nó về sự hiện diện của Thiên mà thôi!
Bước chậm rãi đến cữa hàng gấu bông mà nó nghĩ là gần nhà mình nhất, nó bước lên từng bậc thang vào cửa hàng. Bỗng nó có cảm giác cái gì đó đẩy đằng sau lưng nó, đưa người nó về phía trước, con gấu bông từ trong tay rơi ra ngoài! Nếu tâm trạng bình thường gặp phải chuyện này thì không nói, nhưng với tâm trạng đang rơi xuống vực thẩm lúc này, chuyện con gấu bông bị rớt là một cú shock mạnh đối với nó. Nó nhìn con gấu bông đang nằm lăn quay dưới đất, ngay cả phút cuối cùng trước khi rời xa gấu bông, thượng đế vẫn không để nó ôm con gấu bông thêm một chút, nhận hơi ấm từ Thiên thêm một chút! Nước mắt nó bắt đầu rơi, nó cúi xuống nhìn con gấu bông, vẫn chưa có ý định lụm lên nhưng bỗng như có phép màu, con gấu bông từ từ bay khỏi mặt đất, nó ngước nhìn theo con gấu bông, ngơ ngẫn trước những điều vừa thấy có lẽ nó đang mơ chăng? Nhưng tình hình cho thấy thì nó không mơ mà chỉ đang tưởng tượng mà thôi, đúng là con gấu bông có bay lên nhưng không phải do bất kì phép màu nào cả, mà là do đằng sau nó có một người lạ đang nhấc bỗng nó lên, người lạ nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi cậu
Gương mặt người đối diện thanh tú với vành trán rộng, cái mũi cao vút, một nét vẽ độc đáo của thượn đế đôi môi là một đường cong hoàn hảo, mái tóc vàng óng ả được búi gọn đằng sau, cũng không dài lắm nhưng đủ để búi lên. Mái tóc của người lạ làm nó liên tưởng đến Thiên, tóc cậu ấy cũng từng làm vậy nhưng sau này không biết nghĩ làm sao cậu ấy cắt tóc ngắn hơn đề không thể búi nó lên được nữa.
Cậu con trai lạ mặt vẫn chăm chú nhìn nó, rồi cậu làm một hành động lạ, cậu ấy lau nước mắt cho nó. Có hiếm người làm việc này không nhỉ? Nó mơ màng vẫn nhìn đôi mắt nâu ấm áp đó, bàn tay đó khẽ lướt qua từng góc đau đớn trong tâm hồn nó, như kéo nó vực dậy khỏi hố sâu.
- Tôi xin lỗi, tôi không cầm lòng được khi thấy con gái khóc, cậu đừng khóc nữa nhé!
Cậu ta bất ngờ đưa tay khỏi gương mặt nó và đứng dậy đưa tay ra kéo nó lên, một tay còn lại của cậu tay ôm con gấu bông
Nó khẽ gật đầu trước lời đề nghị mặt dù không biết mình có thực hiện được không nhưng không hiểu sao lúc này nó không còn muốn khóc nữa!
Nó đưa bàn tay về phía bàn tay xa lạ nhưng đầy đủ ấm áp dành cho nó. Một điều gì đó vừa bắt đầu…nó chưa hiểu điều đó là gì nhưng nó tin chắc, một ngày không xa, nó sẽ hiểu ra. Điều mà nó cần làm bây giờ là tin tưởng, tin tưởng vào những điều kì diệu của sự sống sẽ có một ngày nào đó sẽ xuất hiện. Đôi khi, sau khi trải qua một ngày đen tối, ngày hôm sau chưa chắc sẽ đen tối như vậy, hãy vững tin ngày hôm sau sẽ là nắng vàng thì mọi điều đen tối sẽ tan biến. Cũng như lúc này, hạnh phúc đang đến rất gần với nó, nó dường như đã chạm được vào khi nó và người lạ mặt vừa quen biết đang đi về hướng ngược lại so với ý định ban đầu của nó và dĩ nhiên, con gấu bông vẫn còn nằm trên tay nó như một điều gì đó vẫn tồn tại mãi mãi…
Tìm kiếm tình yêu từ trong niềm đau quá khứ…
Đề quá khứ trở thành kí ức không thể nào quên…
0oHếto0
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil