A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121
rong cơn gió ấm áp, không khí tràn ngập mùi hương của hoa Bỉ Ngạn, hương thơm thoang thoảng ngây ngất…
Tâm tình hôm nay của cô đặc biệt tốt, vừa nãy quỷ sai đứng gác có nói với cô, gần đây không có nghe thấy tiếng kêu phát bệnh của Hoa Hồn, chuyện này đối với cô mà nói là một tin tức tốt vô cùng, cô cáo từ quỷ sai tiến vào, nhưng đi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng sáo, nhẹ nhàng mềm mại rất hay, cô gia tăng bước chân, bởi vì cô biết tiếng sao này nhất định là của Hoa Hồn.
Quả nhiên, đợi khi cô ra khỏi rừng trúc, đập vào mắt cô chính là Hoa Hồn một thân bạch y đang ngồi trên cây, một chân lơ lửng trên không, một chân để trên nhánh cây, y đang quay lưng về phía cô thổi lên tiếng sáo du dương xa xăm.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười, Hoa Hồn như vậy rất đẹp, đẹp giống như một thiên sứ.
Tiếng sáo của Hoa Hồng bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì y cảm nhận được có người đến, giây kế tiếp, y từ trên cây nhảy xuống, như thiên sứ đáp xuống trước mặt cô.
“Hoa Hồn” Cô gọi một cách ngọt ngào.
“Đến rồi.” Y khe khẽ nói.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, Hoa Hồn nắm lấy tay cô đi đến ván gỗ bên ngoài căn nhà rồi dừng lại, Tô Tiểu Thiến cười ha ha ngồi lên ván gỗ, nhìn dòng suối nhỏ trước mặt.
Nơi đây thật đẹp, rừng trúc xanh rì vây tròn xung quanh, bên trong đều là hoa Mạn Châu Sa (= tên gọi khác của hoa Bỉ Ngạn), một màu đỏ rực, hoa Bỉ Ngạn như vậy còn đẹp gấp ngàn lần so với ở sông Vong Xuyên, bên ngoài căn nhà có một cây cao to chót vót, nhánh cây to lớn mà rắn chắt, mà dòng suối nhỏ phía xa kia càng làm người ta phải kinh ngạc, nó không rộng lớn, nhưng nước lại vô cùng trong sạch, đứng trên bờ có thể nhìn rõ được khuôn mặt của bạn.
Tô Tiểu Thiến nghĩ, chỉ có mỹ cảnh thế này, yên tĩnh thế này mới có thể sinh ra được một Hoa Hồn như thiên sứ!
“Hoa Hồn, hôm nay anh có đỡ hơn chút nào không? Còn có chỗ nào không khoẻ không?” Cô nhớ ra vội hỏi.
“Từ lần trước khi nàng cứu ta xong, ta đã không còn phát bệnh nữa rồi.” Hoa Hồn khẽ mỉm cười.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, ha ha.” Tô Tiểu Thiến nói một cách chân thành.
Hoa Hồn không nói gì chỉ mỉm cười.
Lúc này, Tô Tiểu Thiến đột nhiên nhớ đến mình có mua lắc tay bình an, cô vội giơ tay từ trên cánh tay gỡ sợi dây đỏ đeo lên tay Hoa Hồn.
“Đây là?” Hoa Hồn nhìn sợ dây đỏ trên tay không hiểu.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười ngờ nhệch, “Đây là lắc bình an tôi mua đó, anh nhìn xem, tôi cũng có một cái, tôi hy vọng nó có thể bảo hộ anh bình an.”
Nhìn thấy nụ cười đơn thuần như vậy của cô, lòng của Hoa Hồn đau đớn vạn phần.
“Hoa Hồn anh làm sao vậy?” Nhìn ra sự sầu muộn của y, cô không nén được hỏi.
Hoa Hồn thở dài một tiếng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Tiểu Thiến, nàng đối xử với ta tốt như vậy, có phải chỉ vì ta có tướng mạo giống với người nam tử tên là Vũ phải không?”
“…?”
“Ta thật sự rất ngưỡng mộ người nam tử tên Vũ kia, rốt cuộc thì y đã làm gì mà để lại dấu ấn sâu như vậy trong lòng nàng, mà khiến cho nàng đối với một kẻ bệnh tật như ta không nỡ xa rời, bằng lòng cắn nát ngón tay để cứu ta…” Tim Hoa Hồn lại đau nhói lên, rốt cuộc thì y chỉ là kẻ thế thân thôi sao?
Tô Tiểu Thiến bị y hỏi như thế, cô cũng không biết nên nói gì nữa, thật sự như vậy sao? Cô chỉ đem Hoa Hồn coi như là thế thân của Vũ sao? Nhưng mà, nhưng mà y vốn dĩ không phải là Hoa Hồn, cô có thể cảm nhận rõ ràng y chính là Vũ, đương nhiên, cô không thể nói như vậy được, cô sợ mình nói ra như vậy, Hoa Hồn sẽ càng thêm đau lòng!
“Nàng thích người nam tử tên là Vũ kia sao?” Hoa Hồn đột nhiên hỏi.
Thích? Cô có từng thích không? Cô không biết, chỉ biết cái chết của Vũ khiến cô vô cùng vô cùng đau lòng.
“Cô và y rời xa nhau sao?”
“Ừm, chúng tôi rời xa nhau, anh ấy vì muốn thành toàn cho tôi, cho nên rời khỏi tôi…” Cô không ngờ nguyện vọng của mình sẽ hại chết y, chuyện này là chuyện cô hối hận nhất trong cuộc đời.
Tim Hoa Hồn bỗng co rút mãnh liệt.
“Hoa Hồn anh làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến cảm nhận được sự khác thường của Hoa Hồn vội vàng hỏi thăm.
“Không… không sao hết…” Kỳ quái, tại sao tim của y, y lại không khống chế được? Tại sao nghĩ đến Vũ y lại đau đớn đến vậy?
“Hoa Hồn… Hoa Hồn anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt y càng lúc càng không tốt, cô rất lo lắng.
Hít thở sâu một hồi, sắc mặt y mới trở lại bình thường, “Xin lỗi đã để nàng lo lắng. Ta không sao.”
“Tôi đi mời Minh Huyền trưởng lão để ông xem cho anh được không?”
“Không cần, ta thật sự không sao, nàng ngồi cùng ta một lát đi.”
Tô Tiểu Thiến nghe thấy vậy gật đầu, ngồi cùng y ngắm hoa.
********************* đường phân cách linh dị *********************
“Cầm Nhi nàng thế nào rồi?” Lê Ngạo nghe được tin Cầm phi không khoẻ nên đến thăm nàng ta.
Cầm phi nằm trên giường sắc mặt không được tốt, “Vương… hu hu, thiếp đã lâu rồi không nhìn thấy người… có phải người đã không còn muốn thiếp nữa?” Lệ tuôn rơi theo giọng nói của nàng ta.
Lê Ngạo ngồi trên mép giường nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta đang khóc lóc, “Bổn vương gần đây tương đối bận, ái phi đừng nghĩ lung tung, chờ ta xử lý xong công việc, ta nhất đinh sẽ ở bên cạnh nàng.” Trong câu nói này rốt cuộc có bao nhiêu phần thật trong đó, ngay cả bản thân y cũng không rõ.
Y không biết tại sao đầu óc của y đều là cái đồ ngu ngốc kia, nếu không phải do cô nghỉ phép, e là y cũng không muốn đến chỗ này!
“Vương… thiếp… thiếp thật sự rất nhớ người, người có việc gì bận rộn, thiếp có thể giúp người không?”
“Cầm Nhi dưỡng thân thể cho tốt chính là đã giúp Bổn vương rồi, nàng cũng biết là thân thể của nàng vẫn không được tốt, không dễ gì phục hồi khoẻ mạnh, nàng đừng để mắc bệnh lại, như vầy đi, ngày mai ta kêu Ma Tôn đến xem cho nàng.”
Cầm phi rơi lệ nói: “Cầm Nhi chỉ cần nhìn thấy người, liền khoẻ lại liền.” Gần đây nàng ta vẫn đang điều tra xem Minh Vương đang bận rộn cái gì, nhưng trừ công việc ra cũng chưa từng đến chỗ vị thị phụng nào, lẽ nào thật sự là bận quốc sự? Nhưng mà, nhưng mà dựa vào trưc giác của nữ nhân thì không thể nào đơn giản như vậy được, nhưng vấn đề ở đâu? Nàng ta rốt cuộc cũng không điều tra ra được.
“Bổn vương đêm nay lưu lại chỗ nàng, đừng khóc nhè nữa” Y nhéo mũi nàng ta nói.
Cầm phi nghe vậy nín khóc mỉm cười, “Vương…”
Đêm đến
“Vương… người sao vậy… sao không chạm vào Cầm Nhi…” Cầm phi xấu hổ nói.
“Thân thể Cầm phi không tốt, Bổn vương ôm nàng được rồi.” Y vỗ lưng nàng ta nói, y không phải không chạm, mà là vốn dĩ không muốn muốn chạm, nàng ta có tâm tư gì, y làm sao lại không biết? Chỉ là y đã không còn có cảm giác kích tình như ban đầu, bây giờ y một chút cảm giác đối với nàng ta cũng không có.
Đêm nay, y mất ngủ!
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh