Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
ô Tiểu Thiến thấy Minh Diệm đi ra, hai tay vội đặt lên vai nó đẩy nó lên phía trước, “Tổng giám đốc đây là con trai tôi” Tô Tiểu Thiến giới thiệu.
Trong khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như dừng lại…
Lê Ngạo bất giác cau mày, con mắt nửa khép nửa mở, đánh giá trên dưới trong sự hồ nghi, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý, anh linh? Anh linh này là ai? Sao bộ dáng lại giống y đúc y lúc nhỏ?
“Cha già?” Minh Diệm hưng phấn bổ nhào vào lòng y vui mừng reo hò.
Lê Ngạo vội đẩy cái tên nhóc này ra khỏi lòng, cha già? Nó là đang gọi ai vậy?
“Cha già, con là con trai người đó, người không nhớ con sao? Là người cứu con, người thật sự một chút ký ức cũng không nhớ được sao?” Minh Diệm kích động lớn tiếng, đây không phải là lần đầu thấy cha của nó, có điều mỗi lần đều len lén mới có thể nhìn thấy, lần này có thể quang minh chính đại nhìn, tâm tình của nó không biết phải diễn tả làm sao.
“Bổn vương khi nào có con trai?” Lê Ngạo chau mày.
“Đó là…”
“Minh Diệm đủ rồi, con nói nhiều quá đó, con nhận ai không nhận lại đi nhận anh ta hả?” Tô Tiểu Thiến không vui cằn nhằn, cô cũng không thích nó gọi cô mẹ già, gọi y cha già, giống như bọn cô có mối quan hệ bất chính vậy.
“Nhưng mà…”
“Tiểu quỷ chớ gọi loạn, Bổn vương mà ngươi cũng dám trèo cao sao?” Y thấy cô chán ghét, y còn chán ghét hơn.
Minh Diệm có trăm cái miệng cũng không tài nào giải thích được, lúc này nó lại nhớ đến lời của Ma Tôn thúc thúc, ký ức của hai người họ đều đã bị phong bế, cho dù con có nói gì đi chăng nữa cũng không ích gì, nếu như con thật lòng muốn giúp họ, vậy thì nên thuận theo tự nhiên!
Ngẫm lại, cũng đúng, nó tin rằng mối tình khắc cốt ghi tâm 3000 năm trước của cha mẹ sẽ không theo thời gian mà phai nhạt đi.
“Ừm, vị thúc thúc này hôm nay sao lại đến nhà chúng ta vậy?” Minh Diệm hưng phấn hỏi.
“Đúng rồi, con trai, mẹ cũng định nói với con đây, chú đây muốn ở nhà chúng ta, con đi nói với chú ấy nhà chúng ta căn bản không có chỗ cho chú ấy ở” ý của cô là, con đi nói với hắn ta nhà chúng ta không hoan nghênh hắn, hắn có thể đi được rồi.
Minh Diệm vội bước lên trước cười nói: “Hoan nghênh thúc thúc, con vô cùng hoan nghênh thúc thúc ở nhà con, người muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu ha ha”
Gì đây? Tô Tiểu Thiến trợn tròn mắt hoàn toàn không thể tin được thằng con nuôi nấng mấy tháng nay lại không có chủ kiến? Được rồi, không chủ kiến thì không chủ kiến đi, mà chỗ nào không chịu nghiêng, con lại cứ muốn nghiêng về phía tên ma này vậy chứ?
“Căn cơ của ngươi không tệ, Bổn vương một ngày nào đó nhất định sẽ chọn cho người một gia đình tốt” y cười nói, trong nháy mắt hảo cảm của y đối với nó cũng cấp tốc tăng lên, song điều làm y khó hiểu là, cái tên nhóc con này rốt cuộc là ai? Sao lại giống bộ dáng lúc nhỏ của y như vậy? Trừ khi cái đám quan lại ngu ngốc kia nói là thật? Lê Ngạo làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
Minh Diệm cảm động gật đầu, dù cho cha của nó không nhớ ra nó, nhưng ít ra vẫn biết chọn cho nó một gia đình tốt, cha già của nó thật sự là một quân vương tốt!
Tô Tiểu Thiến hết nói nổi liếc xéo một cái, cái thằng nhóc phản đồ này khi nhìn cô cũng không có cái nhìn thâm tình như vậy! Thật là quá đáng!
Tới giờ cơm – - -
“Thúc thúc người ăn nhiều một chút” nói xong Minh Diệm giơ tay gắp một miếng thịt kho cho y.
Tô Tiểu Thiến vô cùng buồn bực cắn đũa, tục ngữ nói nuôi con phòng lúc về già, đứa con trai này của cô thật tốt mà, cái gì cũng nhớ đến người ngoài, mà không thèm nhớ đến người mẹ già chịu đau đớn gian khổ sinh nó ra!
“Ừm, mùi vị miễng cưỡng chấp nhận” Lê Ngạo trái lại cũng không ngại ngùng mà ăn.
“Thúc thúc người thích ăn cái gì, con kêu mẹ già làm cho người ăn” Minh Diệm vội truy hỏi.
Tô Tiểu Thiến rốt cuộc chịu hết nổi nói: “Tiểu tử thối mẹ già của con không phải người giúp việc, càng không phải đầu bếp” tức giận, thật sự tức giận, cái thằng nhãi ranh này thật sự làm người ta tổn thương! Chuyện này cô nhất định sẽ viết lên blog, cô phải nói với tất cả các bà mẹ, nuôi con trai không có ích lợi gì!
Minh Diệm không vui bặm môi, quăng đũa nhìn cô, nhíu mày nói: “Mẹ già mẹ sao lại có thể nhỏ mọn như vậy? Thúc thúc là khách mẹ phải tận sức làm tròn trách nhiệm gia chủ chứ, vả lại, đây cũng là cơ hội để mẹ luyện tập tay nghề mà”
“…?”
“Minh Diệm đúng không, nè, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nữ nhân đó hả, nữ nhân luôn là động vật nhỏ nhen, chờ sau này ngươi lớn lên nên ghi nhớ, ngàn vạn lần đừng có lấy cái loại thê tử ngu ngốc khờ khạo này, ta nghĩ ai mà lấy nàng ta, đầu kẻ đó chắc chắn có vấn đề” y nhếch lên nụ cười châm chọc.
Minh Diệm mỉm cười không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ, cha già, người đây là đang nói bản thân mình cũng là kẻ ngu ngốc sao?
Tô Tiểu Thiến chịu không được sự khinh bỉ nói: “Con đã thích người đàn ông này như vậy, vậy thì tối này con ngủ với hắn ta đi” nói xong buồn bực ăn cơm trong chén.
“Bổn vương nguyện ý” Lê Ngạo cũng không biết mình có chỗ nào khác thường nữa, còn chọc tức cô.
Minh Diệm cười ha ha nói: “Wow, vui quá đi”
Tô Tiểu Thiến nhìn đứa con trai này một cách khinh bỉ, đáng ghét quá đi, cái thằng này, đời này cô không muốn sinh con trai nữa đâu!
Ánh trăng đêm nay xinh đẹp vô cùng, ánh sao lấp lánh, gió khẽ lay động, nhưng trong đêm đẹp đẽ như vậy, lai có mấy người không thể chợp mắt được.
Tô Tiểu Thiến ngồi trên giường ôm gối trầm tư, Minh Vương đến Phàm Gian có mục đích gì? Lẽ nào có yêu ma quỷ quái đến Phàm Gian làm loạn sao?
Lê Ngạo nhíu mày nhìn thằng nhóc con nằm bên cạnh mình, trong lòng vô cùng khó hiểu, anh linh này tại sao không đầu thai mà lại trực tiếp chiếm dụng thân thể, còn nữa, linh thể cùng thể xác của nó giống nhau cũng thôi đi, nhưng sao lại có bộ dáng giống y chang y lúc nhỏ? Dù phép lực bản thân cao cường, nhưng vẫn không thể đoán ra được thân thế của nó, nó rốt cuộc có thân phận gì?
Còn nữa, cái đồ ngu ngốc kia trừ khi lúc đầu thai chưa uống canh Mạnh Bà? Nếu không thì nàng ta sao có thể nhìn thấy được linh thể?
Càng khiến y khó hiểu hơn là, kẻ đứng đằng sau cái ả tà linh gọi là Tĩnh Nghi kia là ai? Ả ta sao lại chiếm dụng được thân thể? Ả ta lưu lại bên cạnh hai mẹ con bọn họ phải chăng là có âm mưu gì đó? Tại sao mọi chuyện kỳ quái đều xuất hiện xung quanh cái đồ ngu ngốc kia? Hay là trên người cái đồ ngu ngốc kia có đáp áp mà có người cần tìm?
Lê Ngạo nhíu chặt mày, vốn dĩ y dự tính chờ qua mấy ngày nữa xoá đi trí nhớ của cô là xong, nhưng bây giờ xem ra, y đi không được rồi, nơi này dường như còn rất nhiều việc quan trọng chưa được giải quyết! Cũng đang chờ đợi y đi giải quyết.
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh