Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71
ọi người tôi nhìn cô, cô lại nhìn tôi trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, hai người này rốt cuộc là ai?
“Vị nào là cô Tô Tiểu Thiến?” Một người hơi mập mạp trong hai anh chàng đẹp trai rốt cuộc lên tiếng hỏi.
Tô Tiểu Thiến vội đứng lên, “À, chính là tôi.” Ủa, hình như cô đâu có mắc lỗi gì đâu! Nhưng mà hai người bọn họ là ai vậy?
“Cô Tô Tiểu Thiến xin đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người đàn ông đó lại nói tiếp.
“Nè, mấy người là ai vậy, ban ngày ban mặt lại dám vào phòng làm việc cướp người?” Tĩnh Nghi vội đứng lên lớn tiếng nói.
“Câm miệng” Người đàn ông đẹp trai hơi mập mạp lên tiếng quát hành vi của Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi bị anh ta quát như vậy, chỉ dành ngồi xuống bất lực nhìn Tô Tiểu Thiến, biểu tình đó dường như muốn nói với cô rằng, hì hì, mình đã tận lực rồi, còn lại cậu tự cầu phúc đi!
“Cô Tô, Tổng giám đốc mời cô đến văn phòng một chuyến.” Anh chàng đẹp trai còn lại gầy hơn mở miệng nói ra lý do.
“Cái gì?” Câu này không phải cô hét lên, mà là toàn thể chị em phụ nữ nơi đây đồng thanh hét lên, Tổng giám đốc ời Tô Tiểu Thiến? Có lầm không đó, thứ nhất cô không phải là người đẹp đẽ gì, thứ hai bằng cấp của cô lại không cao, thứ ba nhìn bộ dáng cô lại có chút ngu ngơ khờ khạo, vị Tổng giám đốc này sao lại ời cô? Mọi người đều thấy quái lạ.
“Xin mời.” Hai anh chàng đẹp trai làm một động tác mời, Tô Tiểu Thiến chỉ đành rời khỏi phòng làm việc trong sự đố kỵ ghen ghét của chúng mỹ nữ.
Ba phút sau, Tô Tiểu Thiến được dẫn đến tầng 20, nghe nói đây chính là văn phòng của vị Tổng giám đốc mới đến.
“Xin chào, cô là cô Tô sao?” Tô Tiểu Thiến vẫn còn đang ở trong trạng thái suy tư bỗng bị giọng nói trong trẻo làm cho tỉnh hồn.
Cô ấy mỉm cười đến bên cạnh cô, cười chào hỏi: “Xin chào cô Tô, tôi là Quiet là thư ký của Tổng giám đốc, anh ấy chờ cô ở bên trong đã lâu rồi”
Tô Tiểu Thiến cười gượng “À mà, Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?” Cô làm việc rất chăm chỉ mà.
“Cô gặp thì biết thôi, hê hê, đừng căng thẳng” Quiet mỉm cười khích lệ cô, sau đó cô ấy liền gõ nhẹ cánh cửa kia.
“Tổng giám đốc, cô Tô đã đến rồi” Quiet đẩy cửa nhẹ giọng nói.
“Ừm” Vị ấy dựa vào chiếc ghế xoay làm bằng da màu đen, lúc này đang quay lưng về phía bọn cô.
“Cô Tô mời vào” Quiet nói xong cười hi hi rời đi.
Tô Tiểu Thiến căng thẳng bước vào, wow, chỗ này thật lớn, màu sắc chủ đạo nơi đây là màu trắng tinh khiết, tạo cho người ta cảm giác thanh nhã tươi mát, cửa sổ sát đất to rộng có thể ngắm phong cảnh trong lúc nghỉ ngơi, ngoài ra, còn đặt một kệ sách, làm cho người ta cảm thấy vị Tổng giám đốc này bác học đa tài, bàn làm việc không những lớn mà còn được đánh bóng phủ lên một lớp màu nâu đỏ, trong lòng Tiểu Thiến vô cùng rõ ràng, cái bàn này khẳng đinh rất mắc! Không, nên nói là, đồ đạc trong đây đều rất mắc!
Tô Tiểu Thiến rất nhanh thưởng thức xong, vội điều chỉnh lại giọng nói cho dễ nghe nhất, khép nép nhất: “Tổng giám đốc ngài… tìm tôi?”
Lời của Tô Tiểu Thiến vừa dứt, người đàn ông ưu nhã xoay chiếc ghế đen lại, giây phút mà y đối diện với Tô Tiểu Thiến, không ngoài dự liệu của y, y nghe thấy tiếng hét thất thanh…
“Á…” Tô Tiểu Thiến giật mình bịt lấy miệng, run lẩy bẩy: “Anh anh anh anh sao lại ở đây?” Không phải chứ, lẽ nào hồn ma ở Minh Giới đều chạy hết lên Phàm Gian rồi?
Chính vào lúc này Quiet gõ cửa bưng một tách cà-phê thơm nồng ưu nhã bước vào, thuận tiện đưa tách cà-phê cho cô.
Tô Tiểu Thiến hoàn toàn không thể tin vào những gì trước mắt, vị… lão đại của Minh Giới không nên ở Phàm Gian mới phải chứ? “Cô Tô, cô quen với Tổng giám đốc chúng ta?” Quiet nhìn thấy khuôn mặt giật mình của cô bất giác hỏi.
“Tổng… Tổng giám đốc?” Chờ chút, anh ta anh ta là Tổng giám đốc? Trời ạ, anh ta rốt cuộc là đang giở âm mưu gì đây?
“Quiet cô ra trước đi” Lê Ngạo mặt mày không biểu tình nói.
Chờ cho cánh cửa đóng lại, Tô Tiểu Thiến lập tức nói một cách hèn mọn: “Đã… đã lâu rồi không gặp nhỉ? Ha ha, gần đây thân thể ngài vẫn tốt chứ?” Tô Tiểu Thiến cực kỳ hèn mọn cười ha hả nói.
“Cám ơn sự quan tâm Tô thị nữ nha, Bổn vương thân thể vẫn an khang” Y để chân lên trên bàn mỉm cười nhìn cô.
“Ờ… vậy, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?” Cô cười lấy lòng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, ta vẫn còn chưa thích ứng, ngươi xem trong phòng ‘lộn xộn bừa bãi’ biết bao? Đồng thời bụi băm quá nhiều” Y cau mày nói.
Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn đảo mắt khắp cả căn phòng lớn một lần nữa, lộn xộn bừa bãi chỗ nào chứ, đây rõ ràng là rất ngăn nắp chỉnh tề có được không hả, huống hồ, vì y đến đây, công ty đã mời công ty vệ sinh có tiếng nhất toàn thành phố đến dọn dẹp, làm sao mà có bụi cho được? Cái tên biến thái này nhất định là không có ý tốt gì!
“Vậy… ý của ngài là?” Cô không tự chủ hỏi.
“Thôi như vầy, chỗ ta đúng lúc thiếu một tạp vụ, ngươi từ lúc này trở đi phụ trách vệ sinh văn phòng, cũng như làm chân sai vặt cho ta, ờ, đúng rồi, ta vừa mới đến Phàm Gian nên cũng không quen thuộc lắm, nghe nói hăm-bơ-gơ (=hamburger) ăn rất ngon, ngươi đi mua về đây cho ta”
“Anh…” Tô Tiểu Thiến tức đến nghiến răng, cái tên biến thái chết tiệt ở Minh Giới giày vò cô chưa đủ hay sao? Còn lên đây ám nữa chứ?
“Sao vậy? Ngươi không bằng lòng?” Y nhíu mày không được vui nói.
“Tôi đương nhiên… bằng lòng…” Bằng lòng mới lạ! Tên biến thái chết tiệt! Trong lòng Tô Tiểu Thiến nguyền rủa y một trăm tám mươi lần.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi mua cho ta, còn nữa, trong vòng mười phút nếu không xuất hiện, liền trừ lương của ngươi” Y nói một cách bá đạo.
Cái gì? Trong vòng mười phút? Có lầm không đó? Tô Tiểu Thiến vô cùng bất mãn trừng y, y đây là bóc lột, là ức hiếp!
“Bây giờ bắt đầu tính giờ”
Tô Tiểu Thiến cho dù có không vui cũng chỉ đành nhận mệnh đi làm thôi, không còn cách nào, tiếng lòng mãi mãi là tiếng lòng, mà hiện thực mãi mãi là hiện thực, mà lúc cô vừa mới rời khỏi, Lê Ngạo liền bật cười, thì ra làm Tổng giám đốc cũng có thể thoải mái như vậy?
Mười phút sau.
Tô Tiểu Thiến thở hổn hển nhìn y thong thả ăn hăm-bơ-gơ, trong lòng vô cùng tủi thân, sự khác biệt giữa người và ma cũng quá lớn đi chứ?
“Ngây ra đó làm gì? Còn không biết đi làm vệ sinh sao?” Y liếc mắt nhìn về phía cô ra lệnh.
Tô Tiểu Thiến há miệng, muốn nói cũng không dám nói, cái tên này thù dai suốt đời, cái tên quỷ thù dai? Đã bao lâu rồi? Nếu giờ lại đắc tội y, lỡ như sau này cô chết đi y mà thiên vị, vậy cô không phải xuống mười tám tầng địa ngục sao? Thôi vậy, nhịn một bước trời cao biển rộng (1).
((1) Nguyên văn: Nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Ý nói: Bất cứ việc gì cũng vậy nếu nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường, không nên vì những việc nhỏ nhặt mà làm hỏng việc.)
Nửa tiếng sau.
“Bàn còn chưa sạch.”
“Nền nhà cũng không sạch trơn.”
“Kính cũng không sáng bóng.”
Tô Tiểu Thiến nghe xong đứng như trời chồng tại chỗ, sắc mặt cô lúc này rất khó coi, còn chưa sạch? Bàn rõ ràng một hạt bụi cũng không có, nền nhà vẫn chưa sạch trơn? Rõ ràng có thể soi thấy bóng người, kính chưa sáng bóng? Kẻ không biết còn tưởng là không có lắp kính nữa là, với trình độ như thế mà còn kêu là chưa sạch? Y… là cố ý mà!
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh