A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Lễ Phép
ĩnh Nghi… Tĩnh Nghi…” Tô Tiểu Thiến thấy cô vẫn im lặng không nói, nhịn không được kêu lên.
Tĩnh Nghi ngẩn ra một lát, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc đang bay xa, đối với điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến, cô vẫn luôn biết, có điều chỉ trong một đêm sinh được một đứa con trai, trong một tuần ngắn ngủi đứa trẻ lại lớn như vầy… Cái việc này có phần hoang đường quá mà?
“Cậu… nói là thật chứ?” Tĩnh Nghi vẫn còn bán tín bán nghi.
“Ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi hỏi nhiều quá đó, mẹ ta không chê ngươi phiền, ta cũng thấy phiền rồi nè” Minh Diệm cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ còn phiền phức hơn cả mẹ nó.
“Mày…” Tĩnh Nghi lại kìm nén tiếng sư tử rống.
“Minh Diệm…” Tô Tiểu Thiến trừng mắt nhìn thủ phậm gây ra chuyện, nhìn thấy mẹ đang nổi giận, Minh Diệm chỉ dành hất miệng đôi mắt lại dán chặt vào ti-vi.
Tô Tiểu Thiến biết sự việc này khó mà giải thích cho rõ được, cũng rất khó để người khác tin được, cho nên cô cũng không nói thêm lời nào xoay người đi vào phòng ngủ, cô cần phải lấy ra chứng cứ có thể làm cho Tĩnh Nghi tin tưởng, nếu không, lỗ tai của cô sẽ không thể yên tĩnh được.
Nhìn giấy chứng nhận của bệnh viện cùng giấy khai sinh của đứa trẻ, Tĩnh Nghi cuối cùng không còn gì để nói, ngày tháng ghi rõ thứ 7 tại bệnh viện XX, Tô Tiểu Thiến sinh mổ được một đứa bé trai khoẻ mạnh.
“Cậu tin rồi chứ?”
Tĩnh Nghi đứng ngây ra nhìn Minh Diệm, trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Minh Diệm bị nhìn đến toàn thân cảm thấy không thoải mái, mà bà kia lại chẳng có chút muốn ngừng lại, “Đồ ngu ngốc, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua trai đẹp hả?”
Tĩnh Nghi nén lại lửa giận, truy hỏi như cảnh sát: “Lão tử (= cha) của mày là ai? Mày là ma phải không?”
Minh Diệm nghe xong, liếc cô một cái, mũi ‘hứ’ nhẹ một tiếng, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo, “Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, ta tội gì phải lãng phí nước miếng?”
“Nè, mày… cái thằng nhãi ranh mày thật quá hỗn láo mà?” Tĩnh Nghi lần đầu tiên gặp phải một thằng nhóc con không có lễ phép như vậy nói chuyện với cô, cô rất là khó chịu.
“Minh Diệm, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, cô ấy là dì con, dì Tĩnh Nghi, con không thể vô lễ như vậy” Tô Tiểu Thiến lại một lần nữa uốn nắn.
Đối diện với Tô Tiểu Thiến ba lần bốn lượt uốn nắn, nó kìm nén mà bỏ qua, cái bà kia, cùng lắm thì không gọi con nhỏ đó là đồ ngu ngốc, nhưng muốn goi là dì, phải biết là, nó đã 200 tuổi rồi nha, muốn nó gọi một cô gái 20 mấy tuổi là dì? Nực cười, vô cùng nực cười.
Tĩnh Nghi đối với lời lý luận của nó rất không phục, vội vàng chỉ Tô Tiểu Thiến rõ ràng bằng tuổi với cô, nó tại sao có thể gọi là mẹ, còn cô người dì này lại không thèm gọi?
Minh Diệm mặt không biểu tình trả lời: “Mẹ ta đã trải qua 79 lần luân hồi, 79 lần kiếp nạn, ngươi có thể so với người được sao?”
Tĩnh Nghi bị nó nói đến á khẩu không thể nói nên lời, cũng không biết lời của nó là thật hay giả, được rồi được rồi, cô dù sao cũng là một thục nữ, không rỗi hơi để tính toán cùng thằng nhãi ranh này!
“Ừ, đúng rồi, mình đến nói với cậu, ngày mai cậu nhất định phải đi làm, cấp trên nổi giận rồi đó, bây giờ tình hình công ty không khởi sắc cứ cắt giảm biên chế, cậu cận thận chút đó” Tĩnh Nghi có lòng tốt nhắc nhở.
Tô Tiểu Thiến vội vàng cảm động gật đầu, nói với Tĩnh Nghi ngày mai cô nhất định sẽ đi làm.
Tiễn Tĩnh Nghi tức giận đi xong, Tô Tiểu Thiến quyết định phải mở một lớp giảng dạy cho nó biết cách xưng hô, làm người lễ phép!
Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…
“Mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, con nghe có hiểu không vậy?” Tô Tiểu Thiến kéo lấy cổ họng khàn khàn hỏi.
Minh Diệm ngoáy ngoáy lỗ tay muốn thủng, biểu tình vô cùng vô tội trả lời không ăn nhập gì: “Mẹ ơi… con đói rồi, mẹ đi nấu cơm được không?”
Tô Tiểu Thiến không thèm để ý đến sự làm nũng của nó, vô cùng buồn bực làu bàu: “Ăn cái gì mà ăn, mẹ nói với con nhiều như vậy con rốt cuộc có hiểu hay không vậy?”
“Nếu con nói nghe không hiểu…?”
“Nghe không hiểu thì không có cơm ăn, đợi con nghe hiểu rồi thì nói với mẹ” Tô Tiểu Thiến vươn vai, đứng lên đi đến nhà bếp rót nước uống.
Minh Diệm miệng lẩm bẩm, nhận thua kéo lê thân thể lười biếng đến nhà bếp vô cùng tội nghiệp nói: “Mẹ ơi, con hiểu rồi, bất luận con bao lớn, con hiện giờ đang tạm trú trong cái thân thể này thì phải biết lễ phép với mọi người”
“Thật chứ?” Tô Tiểu Thiến có chút không tin.
“Yên tâm, con nói được làm được, bất quá… cái đồ ngu ngốc vừa rồi con sẽ không gọi là dì” Nó nói xong thì đi đến phòng khách, cuối cùng nói thêm một câu: “Mẹ nấu cơm nhanh lên một chút, con sắp chết đói rồi nè”
Nhìn bóng lưng của nó, Tô Tiểu Thiến không biết phải làm sao nhẹ thở dài một tiếng, nấu cơm nấu cơm!
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh