I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Định Tuệ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2134 / 32
Cập nhật: 2018-05-19 20:11:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Phiên Ngoại: Giày Vò -P1
ính Thành vô cùng thành khẩn nói: “Anh nguyện ngày ngày chịu đựng sự trừng phạt này.”
***
Trong bồn tắm hơi nước mù mịt, hơi nóng quẩn quanh.
Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tắm xong.
Kính Thành xác nhận một cái: “Xong rồi?”
Hinh Dĩnh mỉm cười gật đầu: “Xong rồi.”
Rốt cuộc cũng xong! Trên gương mặt Kính Thành không khỏi để lộ ra nụ cười.
Do hơi nóng trong bồn tắm, cũng vì hưng phấn và khát vọng, mà trên gương mặt Kính Thành hơi hơi đỏ lên, để lộ ra nụ cười mê người, càng thêm phần gợi cảm khiến trái tim Hinh Dĩnh nảy lên.
Kính Thành không đợi được thêm nói: “Kéo anh đứng dậy nào.”
Hinh Dĩnh lắc đầu: “Vẫn chưa được.”
Kính Thành trợn hết cả mắt, khó mà tin được hỏi lại: “Gì cơ?”
Hinh Dĩnh nói: “Em vẫn chưa kéo anh đứng dậy được. Anh vẫn phải đợi thêm một lát.”
Đùa cái gì thế!
Đầu tiên, lúc cô tắm rửa giúp anh, anh đã không được cử động.
Tiếp đó, lúc cô tự mình tắm rửa, anh cũng không được cử động.
Giờ, hai người họ đều đã tắm xong cả rồi, anh còn không được cử động hay sao?
Cô có biết hay không, vừa nãy anh đã phải vất vả khổ sở thế nào, mới có thể kìm nén lại để không hôn không ôm lấy cô?
Sự trừng phạt như thế này, lẽ nào còn không đủ hay sao?
Làm gì có kiểu đạo lý thế chứ?
Kính Thành trước giờ luôn luôn nhẫn nại cuối cùng cũng bực mình. Anh hỏi Hinh Dĩnh: “Có thể mời em nói rõ ràng rốt cuộc phải trừng phạt bao lâu không đây?”
Anh thực có chút lo lắng, không biết mình còn kiên trì được tới lúc nào.
Có điều, dù gì cũng là một người đàn ông lịch sự, dù trong lòng có gấp gáp thế nào, thì ngữ khí vẫn giữ vẻ chậm rãi khoan thai.
Hinh Dĩnh cười đáp: “Đây là điều cuối cùng: Khi em hôn anh, anh không được cử động.”
Hinh Dĩnh hi vọng mình có thể được hôn Kính Thành thực thoải mái. Tiếp sau đó, tất cả sẽ tùy theo anh.
Một mặt, cô nghĩ cũng đã trừng phạt tạm ổn rồi. Thực ra thì, nhìn vẻ khát vọng rõ nét trên gương mặt Kính Thành, Hinh Dĩnh đã càng lúc càng không nỡ.
Mặt khác, trong lòng cô cũng càng lúc càng khát vọng hơn đối với Kính Thành.
Cô nhớ nhung cái ôm thâm tình của anh, nụ hôn ngọt ngào của anh, sự âu yếm dịu dàng của anh, bờ ngực ấm áp của anh …
Nghe thấy Hinh Dĩnh nói “đây là điều cuối cùng”, trong lòng Kính Thành rốt cuộc cũng thở phào được một hơi, lập tức vui mừng ra mặt.
Anh nào có biết, là mình lại vui mừng quá sớm.
Thực ra thì, lúc này chính Hinh Dĩnh cũng không hề biết chuyện đó.
Để tránh nhiệt lượng của nước nóng bị mất đi, vị trí của chiếc ghế gấp trong bồn tắm được thiết kế rất cao.
Hinh Dĩnh đứng trước mặt Kính Thành, chăm chú nhìn anh.
Kính Thành cũng chăm chú nhìn thật sâu lại cô.
Hai người họ cùng thốt lên trong lòng: Người trước mặt này, đúng là người đẹp nhất trên thế gian. Còn bản thân mình, không phủ nhận đã may mắn tới không thể ngờ.
Kính Thành không kìm được nâng hai tay lên.
Nhấc lên được một nửa, mới nhớ ra lời hứa của mình, lại buông tay xuống. Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên nói lời phải giữ lấy lời.
Thế là được. Hinh Dĩnh mỉm cười dùng đôi tay ôm lấy gương mặt Kính Thành, sau đó nghiêng người hôn lên môi anh.
Đôi môi cô nhẹ nhàng khép lại, đem môi trên của Kính Thành nhẹ nhàng ngậm giữa bờ môi cô.
Cô vô cùng dịu nhẹ, dường như không nỡ chạm tới anh vậy.
Bởi quá nhẹ nhàng, Kính Thành lại không thể cảm giác được bờ môi của Hinh Dĩnh.
Có điều, dù chỉ là sự va chạm và hơi ấm rất nhỏ bé kia, cũng đã khiến anh cảm thấy thoải mái.
Hôn xong môi trên của Kính Thành, Hinh Dĩnh lại dùng cách đó, để hôn nhẹ lên môi dưới của anh.
Cô vừa dùng môi mình dịu nhẹ hôn anh, vừa dùng ngón tay mình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
Đôi mắt cô vẫn mở, nhìn ngắm gương mặt tuấn mỹ của anh, cùng vẻ mặt càng lúc càng đắm say trên gương mặt đó.
Qua một lúc, cô bắt đầu thêm chút lực trên môi mình, bắt đầu hơi dùng sức mút nhẹ bờ môi trên của Kính Thành.
Tiếp đó, là môi dưới.
Kính Thành thích vô cùng.
Hinh Dĩnh nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt anh đều là tình ý nồng đậm.
Trong lòng Hinh Dĩnh cũng đong đầy nhu tình ấm áp.
Cô lại dùng thêm chiếc lưỡi. Vừa mút lấy bờ môi Kính Thành, vừa dùng lưỡi mình liếm nhẹ.
Kính Thành cảm thấy càng lúc càng thoải mái. Anh không kìm được nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Hiện giờ, Hinh Dĩnh ngoài việc mút lấy, nhẹ liếm, còn thêm cả cắn nhẹ. Cô dùng răng mình nhè nhẹ cắn lên bờ môi Kính Thành.
Kính Thành chỉ cảm thấy trên môi mình có một trận tê dại, trong lòng cứ thấy ngứa ngáy. Hơn nữa, còn có thể cảm nhận được trong người đang có thứ gì đó đang sôi sục.
Anh không tự chủ được mà hơi hơi hé mở miệng mình.
Anh vốn dĩ hi vọng, anh có thể đem tới cho Hinh Dĩnh một nụ hôn cuồng nhiệt. Hoặc giả, hai người họ cùng hôn nhau say đắm. Tóm lại, anh thích khi lưỡi họ chạm nhau, cùng hết sức mà quyện lấy nhau.
Giờ, mới phát hiện, anh rất thích, cũng rất muốn hưởng thụ cảm giác được hôn này.
Đặc biệt là khi Hinh Dĩnh dịu dàng như vậy, yên tĩnh như vậy, chậm rãi hôn như vậy. Vô cùng lãng mạn, cũng vô cùng thoải mái.
Nếu nói là trừng phạt, không bằng nói là đang nuông chiều.
Đồng thời, anh cũng cảm thấy thực may mắn. Nếu Hinh Dĩnh thực sự cuồng nhiệt hôn anh, anh chỉ e rất nhanh sẽ không thể chịu được nữa.
Vì thế, Kính Thành chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Hinh Dĩnh.
Qua một lúc, Hinh Dĩnh chầm chậm rời môi ra khỏi Kính Thành.
Bờ môi Kính Thành không tự chủ được cũng đi theo, cả thân người cũng thế.
Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tách được môi mình ra khỏi môi Kính Thành, cô nhìn anh, cười không thành tiếng.
Kính Thành hơi hơi chau mày. Gương mặt khát vọng, khát vọng được trừng phạt nhiều hơn nữa.
Được thôi. Hinh Dĩnh lại lần nữa kề sát đầu mình vào. Chỉ có điều lần này, đôi môi của cô lại công kích tai trái Kính Thành.
Đầu tiên cô để lưỡi mình vươn ra tiến vào trong tai anh, nhẹ nhàng chạm lên đó.
Tiếp sau, lại dùng môi mình nhẹ nhàng miết qua vành tai anh.
Sự va chạm nhẹ nhàng đó, khiến Kính Thành cảm thấy có chút chua, có chút tê. Tóm lại, là rất thoải mái.
Được một lúc, Hinh Dĩnh lại dùng lưỡi để liếm hẳn vào bên trong tai Kính Thành.
Lúc mới đầu, cô rất bình thường, chỉ dùng mặt lưỡi liếm nhẹ nhàng lên trên đó.
Lúc sau, cô bắt đầu chuyển động chiếc lưỡi, liếm vòng quanh.
Cái cảm giác thoải mái đó thực tuyệt vời đến không tả nổi.
Kính Thành hít thật sâu một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra. Song lại cảm nhận được có thứ gì đó đang trào lên rất mãnh liệt trong cơ thể mình.
Hinh Dĩnh liếm xong, bắt đầu hơi hơi thổi vào trong tai Kính Thành.
Đột nhiên nhớ lại khi còn bé, vào mùa đông thường hay hà hơi lên mặt kính cửa sổ, cô không nhịn được bật cười, khiến luồng hơi thổi vào đột nhiên mạnh hơn.
Kính Thành cảm thấy tai mình ngưa ngứa, song lại thấy thực thoải mái.
Hinh Dĩnh lại dùng đôi môi ngậm lấy vành tai anh, bắt đầu mút lấy nó.
Cô chỉ hơi hơi dùng sức một chút, rất cẩn thận không làm đau tai Kính Thành.
Oh … Kính Thành hơi hơi ngả đầu ra phía sau, trong miệng “ưm” một tiếng.
Trước giờ anh chưa từng biết, được người khác cắn mút vành tai, lại có thể mang tới cảm giác như trong mộng tưởng thế này.
Anh mong Hinh Dĩnh đừng ngừng lại.
Thế nhưng, cô vẫn ngừng lại.
Kính Thành trong lòng không khỏi thất vọng.
Anh thực thoái mái.
Anh vẫn muốn nữa.
Anh nhẹ “ưm” một tiếng.
Anh muốn nhiều hơn nữa.
Lúc này Hinh Dĩnh lại đột nhiên nhẹ nhàng cắn lấy dái tai Kính Thành.
Lúc mới đầu, Kính Thành chỉ cảm thấy đau buốt.
Thế nhưng, Hinh Dĩnh cắn rồi lại cắn nhẹ tiếp. Đồng thời, dường như lại cắn mạnh thêm chút mà anh khó cảm nhận được.
Kính Thành hơi hơi lắc lắc đầu.
Anh không hề muốn thoát ra, mà chỉ bởi muốn được cảm nhận tốt hơn.
Đồng thời, anh có thể cảm thấy được, đợt sóng trào trong lòng mình lại vừa dâng lên lần nữa …
Không biết có phải Hinh Dĩnh đã hơi mệt hay không, mà Kính Thành nghe thấy có tiếng thở nhẹ trong hơi thở của cô.
Trời ơi, thứ âm thanh đó thực khiến người ta nảy dục vọng.
Nơi vĩ đại kia của Kính Thành lúc này đã rất vĩ đại rồi.
Thực ra thì, từ lúc chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh chạm vào tai Kính Thành, trong lòng anh đã không đừng được run rẩy không thôi.
Tai anh càng lúc càng thấy thoải mái.
Trên người cũng càng lúc càng thoải mái theo.
Trong lòng lại run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Đến cuối cùng, toàn bộ cơ thể anh dường như đều hơi hơi run rẩy.
Trước giờ anh chưa từng biết, khi bị Hinh Dĩnh hôn lên tai mình, lại có thể có cảm giác như thể lạc vào cõi tiên như thế này.
Còn cả, cảm giác mạch máu như căng cứng lên.
Hinh Dĩnh ngừng hôn tai Kính Thành, hơi hơi ngả ra phía sau, giữ chút khoảng cách với đầu của anh, xem xét kỹ lưỡng anh.
Anh có một gương mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ mà trên đời khó ai có được: Chiếc mũi cao thẳng tắp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm long lanh …
Hinh Dĩnh nhìn rồi nhịn, không kìm nén được sự rung động.
Cô nghiêng đầu ghé sát vào đầu Kính Thành, khẽ nỉ non bên tai anh: “Thành Thành, anh thực đẹp trai.”
Câu nói này chỉ lướt qua trong đầu, nhưng lại lập tức rời khỏi môi cô.
Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm dịu, khiến Kính Thành cảm thấy mông lung như trong mơ vậy.
Trống ngực Kính Thành đánh liên hồi, đập đến nỗi khiến cả người anh run rẩy. Trong đầu không khỏi lóe lên hình ảnh của hai mươi năm trước: đôi mắt to tròn long lanh, gương mặt trong veo như thủy tinh, còn cả giọng nói ngọt ngào dịu dàng đó nữa: “Anh Thành Thành, anh sao lại đẹp trai thế chứ?”
Khóe miệng anh không kìm được khẽ nhếch lên. Cảm thấy trái tim mình đang chầm chậm tan chảy ra.
Cả người anh cũng vậy.
Nhìn nụ cười mê đắm gợi cảm của Kính Thành, đôi mắt Hinh Dĩnh chớp chớp mê người.
Cô tiếp đó lại thì thầm vào bên tai Kính Thành: “Mười hai năm trước, em thực rất may mắn, vì đã gặp được anh.”
Trong lòng Kính Thành không khỏi cảm thấy ấm áp. Trong lòng hét lớn: Người may mắn phải là anh.
Hinh Dĩnh tiếp tục nỉ non: “Giờ, em thực sự vui mừng, vì lại được gặp lại anh.”
Cô ngừng một lát, mãn nguyện nói tiếp: “Hơn nữa, còn có thể có được anh.”
Trong lòng Kính Thành thầm than một tiếng: đối với anh mà nói, nào chỉ có sự vui mừng?
Hai người họ đã ở cùng nhau mấy hôm, điều này anh còn không dám tin nữa. Đặc biệt là mỗi sáng khi thức dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô, anh luôn có một khắc mơ hồ, cứ ngỡ mình đang nằm mơ vậy. Mấy lần không khỏi phải nhéo nhéo chính mình.
Đôi môi Hinh Dĩnh ở ngay bên tai Kính Thành. Hơi nóng cô thổi ra bay vào trong tai anh, vô cùng thoải mái.
Kính Thành mãi không nói gì. Vì anh thích như thế này, thích được nghe những lời thì thầm của Hinh Dĩnh.
Mặc dù anh không hề nhìn thấy cô, cũng không hề nói chuyện, song Hinh Dĩnh biết, anh vẫn đang nghe chăm chú.
Cô thích như vậy, thích được thì thầm với anh thế này.
Mười năm rồi, cô chưa hề có ai lắng nghe mình, không cách nào nói ra những cảm nhận trong tim.
Giờ, thân thể và linh hồn họ đã hoàn toàn mở rộng, cô cảm thấy thực nhẹ nhõm, càng không kìm được muốn nói với anh những lời trong lòng mình.
Hinh Dĩnh nói: “Anh không thể biết, sau khi anh đi, em đã biết bao lần khóc dưới cây ngô đồng.”
Thân thể Kính Thành cứng lại. Đau lòng như thể bị ai đâm một nhát vậy.
Đúng vậy, lúc chia tay, anh mười tám, cô mới mười lăm.
Anh đau đớn tuyệt vọng, vậy cô thì sao?
Kính Thành tưởng tượng tới Hinh Dĩnh của tuổi mười lăm đột nhiên mất đi một chỗ dựa dẫm của trái tim, sự đau lòng và bơ vơ đó, khiến trái tim anh bắt đầu đau nhức.
Hinh Dĩnh dường như không hề chú ý tới phản ứng của Kính Thành, cũng có lẽ cô đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức của mình. Cô lại thì thầm tiếp vào tai Kính Thành.
Suốt mười năm nay, cô lần đầu tiên nói ra nỗi tuyệt vọng, đau đớn và tan nát tâm hồn trong lòng mình năm đó.
Trái tim Kính Thành càng đau đớn hơn. Mặc dù không phải là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng vì anh rời đi mới đem tới cho cô nỗi đau đớn vô cùng đó.
“Sau đó học viện Ra đa bị chuyển đi, em đã khóc rất nhiều. Ngày mà họ chặt mất cây ngô đồng, em càng khóc nhiều hơn.”
Trái tim Kính Thành càng thấy bị bóp chặt lại.
“Bởi em rất sợ, ngộ nhỡ có ngày anh thay đổi ý định, muốn tìm em, lại tìm không ra thì sao.”
Trái tim Kính Thành đã như đang nhỏ máu. Trong mắt dâng lên một tầng sương mù.
Sau khi rời khỏi Vũ Hán, anh chỉ quay lại đúng một lần. Nhìn thấy nơi là học viện Ra đa giờ chỉ còn khu đất trống, anh đã không kìm được bật khóc rất to. Còn Dĩnh Tử lại chính mình phải trải qua những việc đó, chuyển nhà, dỡ nhà, chặt cây … Sẽ là nỗi đau lớn đến cỡ nào, dài lâu đến cỡ nào?
“Sau khi nhà em chuyển đi, mảnh đất đó bị bỏ không suốt một năm. Mỗi lần em về đó, đều đứng khóc ở nơi ngày xưa có cây ngô đồng.”
Trái tim Kính Thành đã thấy đau đớn đến tê dại.
Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, anh hỏi: “Em có thể tìm được nơi là cây ngô đồng ngày xưa sao?”
Hinh Dĩnh nói: “Vâng, bởi em đã làm dấu tại đó.”
Không biết vì sao, Kính Thành buột miêng nói: “Dùng những mảnh gạch vỡ làm thành một vòng tròn nhỏ đúng không?”
Hinh Dĩnh cười ha ha, gật đầu nói: “Đúng.”
Đột nhiên cô ngây ra, thu nụ cười lại, gương mặt hồ nghi hỏi: “Ý, sao anh biết được?”
Trái tim Kính Thành như có một đợt sóng thủy triều dâng lên. Trời ơi! Những mảnh gạch đó là do cô đã xếp thành.
Thân thể Kính Thành bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Hinh Dĩnh cảm nhận được sự run rẩy của anh, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
Ngẫm lại câu nói ban nãy của Kính Thành, đột nhiên cô hiểu ra, trợn mắt nói: “Anh, anh …”
Cô quá sức kinh ngạc, nhất thời không nói được nên lời.
Kính Thành quay đầu sang, nhìn cô nói: “Đúng, anh đã về Vũ Hán tìm em. Nhìn thấy học viện Ra đa chỉ còn là mảnh đất trống, anh đã tìm cây ngô đồng. Nhưng, tìm suốt nửa buổi cũng không tìm thấy. Chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một vòng tròn nhỏ được xếp từ những mảnh gạch vụn. Anh lại cứ ngỡ đó là của những đứa trẻ chơi ở đó để lại.”
Nói tới đây, giọng nói của Kính Thành đã nghẹn lại, mắt cũng đã hoàn toàn ướt nhòe.
Hóa ra, anh từng về để tìm cô. Nhìn thấy ký hiệu vòng tròn đó, lại không hề biết của cô làm. Hinh Dĩnh chốc lát nước mắt đã dâng đầy.
Nếu biết anh sẽ về đó tìm cô, cô nhất định sẽ dùng gạch để xếp tên anh.
Còn cả, lời nói em rất nhớ anh nữa.
Hai người họ cùng rơi vào trạng thái kinh ngạc vì chấn động, nhất thời không ai nói gì cả.
Mãi lúc sau, Kính Thành mới mở lời, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại làm cái vòng tròn nhỏ đó?”
Tiếng nói Hinh Dĩnh rất nhỏ đáp lại: “Bởi vì em muốn anh quay về. Bởi hình tròn đại diện cho sự viên mãn.”
Thân người Kính Thành đột nhiên lại run rẩy mãnh liệt hơn. Chỉ một câu nói rất bình thường của Hinh Dĩnh, lại khiến anh gần như không thể chịu đựng nổi.
Hinh Dĩnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Anh cũng ở nơi đó khóc mà, đúng không?”
Kính Thành nhìn cô, chậm rãi gật gật đầu. Nào chỉ có khóc? Anh đã khóc xé gan xé phổi suốt mấy giờ đồng hồ liền.
Hinh Dĩnh lại hỏi tiếp: “Anh cho rằng em không chịu hồi âm thư cho anh, dù có chuyển nhà cũng không muốn nói cho anh biết, cho nên anh mới quyết định ra đi, đúng không?”
Kính Thành trầm mặc. Mãi lâu sau, anh mới lại gật đầu. Lúc đó, anh đúng là đã nghĩ như vậy.
Hinh Dĩnh biết, anh nghĩ như vậy, làm như vậy, hoàn toàn không phải lỗi của anh.
Thế nhưng, trong lòng vẫn không thể kìm nén được cảm giác chua xót.
Cô nói: “Mỗi lần em khóc xong, khi về lại học như điên, chỉ muốn thi được vào Thanh Hoa, rồi đi tìm anh. Còn anh mỗi lần khóc xong, khi về lại học như điên để thi Toefl, hi vọng có thể đi càng xa càng tốt.” Nước mắt đau lòng nói xong câu này rốt cuộc cũng chầm chậm chảy ra theo.
Ôi, Dĩnh Tử! Kính Thành không cầm lòng được ôm chặt lấy cô.
Trái tim anh đau đớn khôn tả. Song lại không thể nói lời nào. Ngoài câu: “Xin lỗi”.
Hinh Dĩnh vốn dĩ đã dự định kết thúc sự trừng phạt đối với Kính Thành. Giờ, đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác uất ức kia.
Cô hỏi Kính Thành: “Anh nói đi, anh có đáng bị trừng phạt không?”
Kính Thành mắt ngấn lệ, dùng sức gật mạnh đầu.
“Thế thì anh không được cử động nữa, để em hôn hết trên người anh.”
Hinh Dĩnh bắt đầu hôn lên cái cổ của Kính Thành.
Cũng dùng cách đó.
Đôi môi hôn nhẹ lên cổ anh …
Cái lưỡi liếm nhẹ lên những sợi lông tơ sau gáy anh…
Cái môi dùng sức để mút lấy …
Đôi lúc lại cắn nhẹ lên đó …
***
Còn nữa …
Ấm Áp Như Xưa Ấm Áp Như Xưa - Định Tuệ Ấm Áp Như Xưa