Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2363 / 34
Cập nhật: 2018-05-15 00:09:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Khúc Dạo Đầu
ông Xuyên là một thành phố duyên hải. Đây là thành phố du lịch đẹp nổi tiếng trong nước, mỗi năm thu hút hàng tỉ du khách từ Bắc vào Nam đến thăm quan. Thành phố là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai nhịp độ “Nhanh” và “Chậm”. Chậm – là sự an nhàn hưởng thụ của mỗi con người nơi đây, với khí hậu được thiên nhiên ưu đãi, trong làn gió biển ấm áp, không khí trong lành tươi mát, có thể thổi bay mọi mệt mỏi trong cơ thể, mang đến một thế giới tinh thần phong phú và sảng khoái. Nhanh – với những con người đang hối hả làm việc, những dòng người đang vội vàng bước đi trên những con đường đèn xanh đỏ, âm thanh của những đôi giày nam giới cùng tiếng giày cao gót tạo thành một tiết tấu kỳ diệu độc nhất vô nhị không ngừng vang lên. Nơi đây chính là thành phố Đông Xuyên, là thành phố du lịch nổi tiếng trên cả nước, những năm gần đây, thành phố này luôn được khen tặng bởi tốc độ phát triển kinh tế đi đôi với công tác bảo vệ môi trường. Hai bên đường là những hàng cây xanh mát với phiến lá không nhiễm chút bụi. Những tòa cao ốc được xây dựng với kiến trúc hoành tráng luôn sạch đẹp như mới, dù đã được xây dựng rất nhiều năm. Mọi dân cư trong thành phố luôn được cảnh báo nghiêm khắc về việc phân loại và xử lý rác thải, mọi nơi trong thành phố đều treo khẩu hiệu: “ Bạn hãy quan tâm đến môi trường, vì đó là sự quan tâm đến chính thân thể bạn.”
Trên một tòa cao ốc lâu đời nhất trong thành phố - Trung tâm thương mại quốc tế Minh Thành, nơi đây chính là trung tâm thương mại đầy tiếng tăm và thế lực, đồng thời cũng vẫn được xem là một biểu tượng của thành phố Đông xuyên. Tập đoàn quốc tế Minh Thành – là một trong những sản nghiệp của Kỷ gia, dường như đã trở thành một công trình kiến trúc vô giá được tất cả mọi người công nhận.
Kỷ Thành Minh là người đàn ông không bao giờ thiếu trong đề tài bàn luận của giới nhiều chuyện Đông Xuyên, anh sinh trưởng trong một danh gia thế tộc, diện mạo khôi ngô tuấn tú, được dậy bảo chu toàn, trang phục anh mặc luôn là những sản phẩm cao cấp luôn có mặt trên các tạp trí thời trang nổi tiếng. Giờ phút này, người đàn ông đã trở thành một nhân vật truyền kỳ nổi tiếng, là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Kỷ đời thứ ba, đang ngồi trong văn phòng của mình được thiết kế theo hình vòng cung bao quanh bởi những bức tường kính khổng lồ. Đây là tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 70, cũng chính là văn phòng của anh, nội thất trên tầng này vô cùng xa xỉ, ở đây ngoài phòng làm việc còn có một phòng nghỉ ngơi độc lập được trang bị cả WC riêng, để chuẩn bị riêng cho anh trong những lúc tăng ca. Văn phòng được trang trí hầu hết bởi những tấm kính lớn, đồ đạc được kê tương đối trống trải, nếu nhìn một vòng xung quanh, căn bản không thấy gì nhiều. Anh hơi cúi đầu, một tay cầm bút, đang tập trung xem nhanh một văn kiện, sau đó nhanh chóng ký tên đóng dấu xác nhận.
Tất cả các văn kiện đều đã qua xử lý, đang được đặt ở một bên trên bàn anh, hai tay anh đặt trên thành ghế xoay, đầu anh ngước lên, đôi mắt mệt mỏi khẽ khép lại.
Năm phút sau, trước cửa phòng có tiếng động, sau ba tiếng gõ cửa, không nhanh không chậm. Không có tiếng trả lời, cánh cửa bị đẩy ra.
Tiếng guốc cao gót không quá mạnh, nhưng âm thanh này rơi vào tai người nào đó vẫn khiến người nào đó có thể phân biệt rõ khoảng cách xa gần của người đang bước đến như cũ.
- Tổng giám đốc Kỷ.
Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên, sau đó một văn kiện được mở ra đặt ngay ngắn trước mặt.
- Chiều nay sẽ có một hội nghị bàn về tiến độ triển khai công tác quý do ngài chủ trì, sau đó cần tham dự lễ cắt băng khánh thành ở XX, kiểm tra tiến độ công trình ở XX, buổi tối còn có một bữa ăn với các chính khách ở XX.
Giọng nói vẫn vang lên, người kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như một pho tượng bất động.
Còn người nói vẫn đứng thẳng trước mặt, cũng bất động, một phút sau, mới chuẩn bị thuật lại những lời vừa nói một lần nữa.
Đột nhiên, Kỷ Thành Minh mở to mắt, anh có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Tầm mắt anh, đang đối lại cô:
- Có vẻ thích nghi không tồi.
Ngữ khí không rõ tốt xấu, cô hấp háy miệng, bàn tay xiết chặt văn kiện đang cầm.
- Đây là văn kiện khẩn cấp XX, cần ngài ký ngay.
- Để đấy.
Âm điệu vẫn thản nhiên như cũ.
Cô mở văn kiện ra, đặt trên bàn, phía trước mặt anh.
Anh tùy tiện lật vài trang, rất nhanh xem qua nội dung, nhưng bàn tay cầm bút vẫn không dịch chuyển.
Cô vẫn chưa nhìn đến nét mặt anh, tầm mắt cô đang dừng lại trên chiếc bút anh cầm, màu đen của thân bút rất khó để nhìn ra nhãn hiệu, với phong cách khá cầu kỳ, rất dễ để liên tưởng đến khí chất của chủ nhân nó.
Lại nhớ đến lời anh ta vừa nói – Thích ứng không tồi.
Tập đoàn quốc tế Minh Thành là nơi nào chứ, đây là công việc trong mơ của vô số viên chức, mỗi kỳ tuyển dụng trở thành nơi cạnh tranh hơn cả kỳ thi tốt nghiệp, mỗi nhân viên được nhận vào chắc chắn sẽ nhận được sự đãi ngộ vô cùng thỏa đáng, sau khi thông qua một kỳ phỏng vấn gian xảo nhất, và một kỳ khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, bất kể trong lĩnh vực nào. Đồng thời bởi vậy, với tính cách cứng rắn của bản thân, luôn ghét bị bàn tán sau lưng là dựa vào sự nâng đỡ của người khác để có được được một vị trí tốt ở đây mà không cần phải qua bất kỳ phỏng vấn nào, dường như việc sẽ bị cô lập đã là chuyện cô dễ dàng có thể khẳng định.
Thế nhưng rất hoàn hảo, dù trong lòng luôn tồn tại một sự bài xích, nhưng con người vẫn phải đánh giá dựa trên năng lực làm việc, chỉ cần cô làm tốt công việc được giao, không ai có thể nói bất kỳ điều gì về cô.
Kỷ Thành Minh vẫn như quan trên điện, chưa hạ bút ký tên:
- Cầm lấy, sửa lại đi, sai ở đâu chắc không cần tôi phải nhắc chứ?
Cô sửng sốt, suy tư mất vài giây, sau đó nhận lấy văn bản:
- Ngại quá.
- Nhiều nhất là 5 phút.
Anh lạnh lùng ra lệnh.
- Sẽ như vậy.
Cô ôm văn kiện ra ngoài.
Kỷ Thành Minh quét mắt nhìn theo hình bóng cô, anh vốn tưởng rằng cô sẽ rất khó thích nghi với môi trường ở tập đoàn quốc tế Minh Thành, xem ra dường như anh đã quá coi thường cô, tuy thời điểm ban đầu khá khó khăn, nhưng cô rất nhanh đã có thể bắt kịp công việc, đồng thời không cho phép có bất kỳ khả năng sai sót nào trong đó.
Anh lại nhắm mắt, tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi.
Cô cầm văn kiện ra ngoài, đi đến bên cạnh Tiểu Trương, rất nhanh thông báo tình tình, hai người cần cùng kiểm tra mọi chi tiết một lần nữa. Văn kiện này vốn do Tiểu Trương phụ trách xử lý, vừa nghe nói có vấn đề, Tiểu Trương đã lập tức vội vàng đứng đậy. Cô không giải thích rằng Kỷ Thành Minh sẽ để ý lỗi sai là do ai, anh ta vốn là người như vậy, không bao giờ chấp nhận lí do, nếu cô là người cầm văn kiện vào phòng, thì cô nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm.
Cô rất nhanh chóng sửa lại văn kiện, trong khi Tiểu Trương vẫn còn tự trách, cô chỉ mỉm cười:
- Đừng quá lo lắng, tâm trạng của tổng giám đốc Kỷ hôm nay cũng không kém, nên vẫn chưa nặng lời.
Ở tập đoàn quốc tế Minh Thành, những nhân viên làm việc lâu năm ở đây đều hiểu rõ không ít tác phong làm việc của Kỷ Thành Minh, ngày thường rất ôn hòa nho nhã, nhưng trong công việc lại vô cùng lập dị.
Sau khi trấn an Tiểu Trương, cô lại cầm văn kiện tiến vào phòng.
Lần này, Kỷ Thành Minh chỉ nhẹ nhàng tùy ý lướt xem, anh vẫn chưa mở miệng nói chuyện, hạ bút, nhanh chóng ký tên.
Cô đứng một bên, hấp háy môi, đến thời điểm hoàn tất cuối cùng cô mới khẽ mở miệng:
- Dương tiểu thư có gọi điện mời ngài đến tham dự bữa tối cùng cô ấy.
Anh vẫn chưa mở miệng, cô đã lập tức đáp lại:
- Dương tiểu thư còn nói, cô ấy hôm nay không có việc bận, có thể chờ anh đến bất cứ lúc nào.
Khi làm việc Kỷ Thành Minh rất ít khi cười, giờ phút này, một tay anh đặt trên bàn, khóe miệng khẽ giương ột nụ cười thản nhiên, không giống như chế nhạo, không giống với trào phúng, cũng không ẩn chứa quá nhiều cảm xúc. Cô tiến lên vài bước, thấy thái độ của anh ta cho thấy tâm trạng cũng không quá khác lạ.
- Có cần chuẩn bị quà tặng không ạ?
Ý cười trên khuôn mặt anh càng tăng, khuôn mặt anh hé lộ một cảm giác tựa như đang đeo một chiếc mặt nạ, nhìn qua thì vô hại, nhưng mỗi khi cười rộ lên lại vô cùng mê hoặc lòng người.
- Cô cảm thấy cô ấy sẽ thích món quà như thế nào?
- Dương tiểu thư thích nhất là hoa hồng đen, loại hoa này rất độc đáo, cô ấy luôn thích dùng từ “độc đáo” để hình dung về con người mình.
Cô lại suy tư một lát, rồi mới mở miệng:
- Đương nhiên, Dương tiểu thư thích nhất là kim cương, người ta đều nói rằng “Kim cương là người bạn tốt nhất của phụ nữ, còn đáng tin cậy hơn cả tiền bạc và đàn ông nữa.”
Ý cười trên khuôn mặt anh lại càng lan rộng:
- Trong công việc cô quả là thấu đáo.
- Đây là phận sự của tôi.
Nếu nói đến công việc, thì đều phải trong khoảng phận sự của cô.
Cô từng bước tiến lên phía trước, chuẩn bị cầm văn kiện đã được ký tên, nhưng khi tay cô vừa chạm vào văn kiện, một tay đã bị anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Cô cố gắng giãy dụa, nhưng cố để không gây ra bất kỳ tiếng động nào, tay anh nắm lấy cằm cô, nụ cười trên mặt anh trở nên rất chướng mắt:
- Làm việc tỉ mỉ như vậy, lại chẳng bằng tìm hiểu xem tôi thích kiểu phụ nữ như thế nào.
- Này, đây không phải công việc.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh, dù sao, anh vốn chỉ yêu một người con gái duy nhất.
- Thật vậy sao?
Anh nâng cằm cô, vẫn không để cho người ta nhìn rõ cảm xúc bên trong.
- Hiện đang trong giờ làm việc.
- Thì đã sao?
Lại càng cười, càng trêu chọc.
- Chẳng lẽ anh đã quên Hướng Tư Gia rồi sao?
Cô chỉ mở miệng nói một câu.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, tay anh vuốt ve khuôn mặt cô:
- Tôi nghĩ rằng, cô thực sự hi vọng tôi đã quên.
Bàn tay không ngừng trượt xuống, rơi xuống trên cổ cô, rồi kéo dài một đường dài xuống dưới, độ ấm của bàn tay ấy hòa vào da thịt cô.
- Dù sao cũng là em đã chủ động mời tôi lên giường đấy nhé, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời