Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 178 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1300 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 22:58:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142: Dò Tìm Bí Mật 1
hông hề nghi ngờ, thành thành thật thật trả lời.
“Phong nàng làm Tiên phi, là vì nàng từ trên trời rơi xuống. Cũng bởi vì, muốn mượn tay nàng trừng trị Nguyệt Quý phi.”
Hừ, Cổ Lạc Nhi trong lòng thầm hừ một tiếng.
Biết hắn không có hảo tâm gì mà.
Khi đó rõ ràng hắn không hề động tâm với nàng, càng muốn phong nàng làm phi, hiển nhiên không có ý tốt.
“Khi đó chàng ấn tượng về ta thế nào?”
Nếu như Đông Phong Túy giỏi về việc lấy lòng nữ nhân, hắn sẽ biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Đông Phong Túy chưa từng tiếp xúc thân thiết với bất luận nữ nhân nào ngoại trừ Cổ Lạc Nhi, không biết hề biết đến tâm tư nữ nhân.
Vẫn thành thật trả lời.
“Nàng khí đó, căn bản chính là một nha đầu xấu không vừa mắt. Tóc tai lộn xộn, y phục trên người lại buồn cười, ánh mắt thì mơ mơ màng màng, còn véo ta một cái. Một điểm cũng không làm người ta yêu thích.”
Đông Phong Túy lắc đầu cười.
Nghĩ tới Cổ Lạc Nhi lúc ấy, hắn rất muốn cười.
“Há? Chàng phong ta làm Tiên phi, rõ ràng muốn giễu cợt ta?”
Cổ Lạc Nhi bất mãn chất vấn, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn.
Đông Phong Túy cuối cùng cũng tỉnh ngộ một chút.
Hôn một cái thật mạnh lên má Cổ Lạc Nhi, cười nói: “Kỳ thật nàng rất đáng yêu rất khiến người ta yêu mến. Danh hiệu Tiên phi này rất tương xứng với nàng, nàng là hoàng hậu của trẫm.”
Suy nghĩ của Cổ Lạc Nhi không vì nụ hôn này mà mơ hồ.
Trong lòng thầm mắng, giờ mới nhớ đến việc lấy lòng bổn cô nương? Muộn rồi.
Ở lại mà hối hận đi.
Ôm lấy cổ Đông Phong Túy, lại hỏi: “Vậy, chàng giả làm Đạp Tuyết công tử chạy vào phòng ta, còn hôn ta, nói là tạ lễ với ta, lại là vì cái gì?”
Gương mặt Cổ Lạc Nhi sát gần lại không đến nửa thước, đôi môi đỏ mọng mê người trêu ghẹo kích động tâm tình Đông Phong Túy.
Nhịn không định cúi đầu, tiếp tục thưởng thức.
Cổ Lạc Nhi hơi quay đầu, thúc giục: “Mau trả lời.”
“Muốn để nàng yêu ta, sau đó điều khiển hành động ở ngoài cung. Ai ngờ nàng làm còn tốt hơn so với ta mong muốn, cho nên ta không cần phải quản nàng nữa.”
Đông Phong Túy lúc này mới hồi tưởng lại, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ khi ấy hắn cũng thích Cổ Lạc Nhi, chỉ là chính hắn cũng không biết?
Nếu không, đôi môi tôn quý của hắn chưa bao giờ đụng qua bất kỳ nữ nhân nào, vì sao lại hôn Cổ Lạc Nhi?
Lúc ấy, hắn không hề ghét nụ hôn kia.
Thật sự, không ghét một chút nào.
“À ——”
Cổ Lạc Nhi kéo dài tiếng.
“Thì ra là thế.”
Đông Phong Túy rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác phát hiện sự tình không thích hợp.
Ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Lạc Nhi, trời đã sáng rồi, đi, chúng ta đi tìm đường, lại tìm thứ gì đó để ăn.”
Đỡ Cổ Lạc Nhi dậy, mình cũng đứng lên.
Cổ Lạc Nhi không hề đi lên núi, ngược lại đi xuống chân núi.
Đông Phong Túy vội vàng kéo nàng.
“Lạc Nhi, nàng đi nhầm hướng rồi.”
“Không có. Ta đang chuẩn bị xuống núi tìm Lãnh Dạ.”
“Nàng tìm y làm gì?”
Cổ Lạc Nhi cười giảo hoạt.
“Y đã nói với ta, ta đã học vô ảnh phiêu miểu chưởng tuyệt học của Cô Hồng bảo, chỉ có hai con đường lựa chọn.”
“Hai con đường?”
Trực giác Đông Phong Túy thấy tình hình không ổn.
Cổ Lạc Nhi chậm rãi nói: “Thứ nhất, làm sát thủ của Cô Hồng bảo.”
Đông Phong Túy giữ chặt tay Cổ Lạc Nhi.
“Làm sát thủ gì chứ. Lạc Nhi, nàng đáng yêu thiện lương như vậy, đôi tay này khiết bạch vô hạ, sao có thể dính máu?”
Cổ Lạc Nhi khoa trương lắc đầu than thở.
“Nói như vậy, đành phải lựa chọn con đường thứ hai.”
“Con đường thứ hai là gì?”
Đông Phong Túy cẩn trọng hỏi.
“Con đường thứ hai, chính là làm phu nhân bảo chủ Cô Hồng bảo.”
“Không được, ” Đông Phong Túy lập tức cự tuyệt, “Làm cái gì cũng không được, nàng là của ta.”
Cổ Lạc Nhi cúi đầu, cười xấu xa.
Lúc ngẩng đầu lên, lại nghiêm mặt.
“Hoàng thượng, ngài đã từng nói, ta ở ngoài tùy tiện với nam nhân khác thế nào, đều không liên quan đến ngài. Cho dù sinh hạ hài tử ngài cũng không quản? Ngài không thể nói mà không giữ lời.”
“A.”
Đông Phong Túy hơi nghẹn lời, lúc trước hắn đúng là đã nói lời này.
“Lạc Nhi, không phải bây giờ khác với lúc trước sao? Bây giờ, tất cả về nàng đều có liên quan đến ta, rất liên quan, phi thường liên quan.”
Cổ Lạc Nhi gạt tay Đông Phong Túy, vẫn làm ra vẻ muốn đi xuống núi.
“Chàng nói liên quan liền có liên quan sao?”
“Đương nhiên là có.”
Đông Phong Túy rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do.
“Lạc Nhi, nàng đừng quên, nàng còn nợ ta bạc, tất phải làm đầy tám mươi năm Tiên phi.”
Đừng tưởng rằng hắn dễ bị bắt nạt.
Cổ Lạc Nhi vốn chỉ muốn trêu hắn một tí, hắn lại nói như vậy, thật sự tức giận.
Tên tiểu nhân này, bày kế hãm hại nàng, còn dám nhắc lại.
Đông Phong Túy thấy nàng không trả lời, còn tưởng rằng nàng không cự tuyệt được, không khỏi đắc ý.
Kéo dài giọng nói: “Lạc Nhi, nàng cũng không thể nói mà không giữ lời nha.”
Cổ Lạc Nhi vẻ mặt tươi cười, sáng lạn vô cùng.
“Hoàng thượng, chàng yên tâm, ta sẽ không nuốt lời. Haaaa, xem ra, ta chỉ có thể làm tình nhân của Lãnh Dạ. Chắc là, y sẽ nguyện ý chuộc thân giúp ta.”
Đông Phong Túy bắt được nàng.
“Không được, nàng đừng hòng cắm sừng ta. Ta không thèm giữ lời nữa, sao nào?”
“Này, chàng là hoàng đế, làm sao nói mà không giữ lời?”
“Hoàng đế thì thế nào? Ai nói hoàng đế nhất định nói là phải làm?”
Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi đi.
“Ngoan, chúng ta lên núi xem thế nào.”
Cổ Lạc Nhi gạt hắn ra, hổn hển đi lên núi.
“Hừ, tên đáng ghét. Chính ngươi là Đạp Tuyết công tử, cố tình không nói cho ta, chính là muốn cười nhạo ta. Thật quá mức.”
Đây mới là nguyên nhân Cổ Lạc Nhi thực sự tức giận.
Lúc ấy nàng mê luyến Đạp Tuyết công tử, Đông Phong Túy đều nhìn trong mắt.
Hắn chẳng những không nói chân tướng cho nàng, còn làm bộ làm tịch ghen tuông, không phải muốn nhìn nàng làm trò thì là gì?
Hại nàng lúc kia còn băn khoăn tự trách.
Còn tưởng rằng bản thân mình tâm địa không thuần lương, chân đứng hai thuyền.
Cổ Lạc Nhi đúng là đã trách oan Đông Phong Túy.
Khi ấy hắn không hề làm ra vẻ ghen tuông, mà là thật sự ghen, ăn dấm chua của chính mình.
“Lạc Nhi.”
Đông Phong Túy đuổi theo Cổ Lạc Nhi giải thích.
“Lúc ấy ta đã có cảm tình với nàng, ta không biết ta muốn cưới nàng đến mức nào. Ta định sau khi làm lễ phong hậu mới nói toàn bộ với nàng.”
Cổ Lạc Nhi không thèm để ý đến hắn.
“Lạc Nhi, khi đó nàng cũng không phải đã yêu Đạp Tuyết, đúng không?”
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi - Hàn Tiểu Đình